Cuối cùng, Tô Du Du vẫn quyết định ngồi yên, đương nhiên là có thể kéo dài thêm bao lâu thì hay bấy lâu rồi.

Vì thế, cô thông minh mà ngậm miệng lại.

Ngày hôm sau, đại hội thể thao vẫn tiếp tục diễn ra đúng hạn.

Cuộc thi chạy 800m mà Tô Du Du tham gia được sắp xếp thi cuối cùng, theo trình tự khối lớp, khối nhỏ hơn thi trước.

Khi còn nửa giờ nữa là cuộc thi chạy 800m nữ khối 11 bắt đầu, thì Tô Du Du và Yến Đường liền đi tới toilet bên cạnh sân vận động để thay bộ quần áo khác.

Rốt cuộc, bây giờ đã là mùa thu, quần áo trên người cũng hơi dày, nếu mặc như thế này thì chắc chắn là không thể chạy được, tốt nhất là nên đổi một bộ quần áo khác nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Thời điểm hai người đi ra sân vận động, Yến Đường đột nhiên dừng lại, trên mặt xuất hiện sự ảo não: “Ôi, em quên cầm theo đồ uống chuẩn bị cho chị rồi!”

“Không sao--- ” Tô Du Du vốn định nói là không sao đâu, nhưng hình như Yến Đường lại không hề nghĩ như vậy.

Cô bé cầm cánh tay Tô Du Du, nhanh chóng nói một câu: “Em lập tức về lớp học lấy tới đây, chị chờ em nha, chắc chắn em có thể về kịp lúc chị thi đấu!”

Tô Du Du nhìn bóng dáng chạy như bay của Yến Đường, yên lặng nuốt câu “Mỗi lớp đều sẽ có những người chuyên phụ trách chuyện nước uống linh tinh này” vào trong lòng.

Nếu Yến Đường đã đi rồi, thì Tô Du Du đành phải một mình đi tới sân điền kinh đợi trước.

Đúng lúc này, cuộc thi chạy 800m nữ khối 10 đã hoàn thành, giáo viên phát thanh nhanh chóng hét lớn để thông báo các tuyển thủ khối 11 tới nhận bảng số.

Tô Du Du đi qua đó trước, nhìn quần áo các bạn nữ khác mặc, không khỏi hơi khiếp sợ.

Có không ít người mặc áo cộc tay và quần đùi, lộ ra cẳng chân và cánh tay trơn bóng, khác người hơn thì mặc quần dài thể thao và áo cộc tay gì đó, hình như chỉ có một mình Tô Du Du là mặc quần áo dài thoải mái, che kín mít từ cổ tới chân, trông có vẻ hơi khác lạ.

Tô Du Du: “…”

Các cậu ấy không lạnh sao? Hay là do cô quá yếu? Nhưng lúc nãy, khi cô đi thay quần áo xong, vẫn còn thấy lạnh run người mà…

Thôi thôi, bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này, trên thực tế, tưởng tượng đến cuộc thi sắp tới, cô đã khẩn trương muốn chết rồi.

Bây giờ, trên đường băng là những tuyển thủ thi chạy 1000m nam khối 10. Họ đang đứng trên vạch xuất phát, chờ trọng tài nổ súng bắt đầu cuộc đua.

Tô Du Du nhìn họ không chớp mắt, rõ ràng là còn chưa tới lượt thi đấu của mình, mà cô đã khẩn trương nuốt nước miếng liên tục rồi.

Cô cảm thấy mình nên làm gì đó để phân tán lực chú ý.

Cô khởi động cổ tay và cổ chân, rồi phát hiện nó hầu như chẳng có hiệu quả gì.

Lại cúi đầu nhìn chạy chạy bộ của bản thân, lo sợ khi chạy bộ sẽ bị lỏng đi, nên liền ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày.

Nhưng mà, giờ phút này, cô đã quên mất sự thật là bản thân không biết buộc dây giày…

Đây đúng là mở đầu của bi kịch mà.

Số lần đi ra khỏi cửa phòng của Tô Du Du trong 15 năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên bình thường, Tô Du Du hay đi dép lê thoải mái hoặc dứt khoát đi chân trần luôn.

Mấy tháng nay thì đỡ hơn một chút, nhưng khi đi học hầu như là đi giày lười, giày không cần buộc dây, hoặc dép quai hậu, cho nên, cô thật sự không biết buộc…

Hoặc nếu hôm nào bắt buộc phải đi giày thể thao, thì đều là dì Tôn buộc dây sẵn cho cô, sau đó, cô chỉ cần xỏ vào là xong.

Cô chỉ định kiểm tra dây giày một chút, nhưng ngón tay vô dụng đã tháo hết tất cả ra, dây giày vốn được buộc chặt đột nhiên lại bị gỡ ra hết.

Hai tay cầm tay đầu dây giày dài, Tô Du Du trợn tròn mắt.

Tại sao lại như vậy chứ?

Cô luống cuống mà cố gắng buộc dây giày lại, nhưng hai đầu dây nho nhỏ này lại không chiều theo ý cô, làm thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn buộc chung lại với nhau…

Tô Du Du thật sự cuống cuồng.

Đang lúc cô gấp đến mức mặt mày đỏ bừng, không biết phải làm sao, thì trước mắt cô bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.

Nửa tiếng trước Yến Trì đã tới sân điền kinh này, anh vừa đi vừa bày ra bộ mặt không cảm xúc mà nghĩ, anh chỉ là tới thi đấu mà thôi.

Nhưng mà, khi tới đây, đã thấy một đám con gái đang túm tụm ở chỗ kiểm kê để nhận bảng số.

Trong đám người, Tô Du Du cực kì nổi bật. Cô mặc bộ độ thể thao màu tím dài, tóc buộc cao, lộ ra cần cổ trắng trẻo tinh tế, giống như một con thiên nga xinh đẹp.

Quét mắt nhìn các bạn nữ khác, Yến Trì khá vừa lòng với quần áo của Tô Du Du hôm nay.

Yến Trì vốn không định đi qua đó, mà nhàn nhã đứng chơi di động một bên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tô Du Du bên kia một cái, thì thấy, lúc đầu cô khởi động xương khớp một chút, sau đó lại ngồi xổm xuống, nửa ngày mà vẫn chưa thấy đứng lên, thoạt nhìn trông hơi ngốc nghếch.

Vì thế, anh liền cất di động đi, trong lòng mắng một câu: Phiền phức!

Nhưng thân thể lại cực kì thành thật mà đi qua đó.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu buộc tóc đuôi ngựa của Tô Du Du, khẽ hừ một tiếng: “Cậu đang ăn cỏ ở đây sao?”

Chỉ thấy động tác của Tô Du Du cứng đờ, sau đó thì ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo lên, âm thanh hơi nức nở: “Dây giày tớ bị tuột rồi.”

“... Vậy thì cậu buộc lại thôi.” Yến Trì hơi cạn lời.

Tô Du Du tủi thân mà chớp chớp mắt, hốc mắt hơi đỏ lên: “Nhưng mà tớ lại không biết…”

Yến Trì: “…” Sao lại có người ngốc như vậy được nhỉ?!

Anh hơi bất đắc dĩ, đối diện ánh mắt ngây ngốc của cô, hơi hung hăng mà nói: “Cậu đứng lên đi!”

“Ừm.” Tô Du Du chập chạp đứng dậy.

Sau đó, nhìn anh chớp chớp mắt.

Tô Du Du nghe răm rắp lời anh bảo.

Sau đó thì thấy Yến Trì đột nhiên ngồi xổm xuống, cầm hai đầu dây giày bị tuột ra của cô lên, ngón tay linh hoạt cử động vài cái, dây giày vốn không nghe lời đã được buộc chặt lại với nhau.

Tô Du Du cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh, cung phản xạ mới đi được nửa vòng, chưa kịp truyền tin tức đến đại não.

Ngoại trừ cha mẹ và dì Tôn chăm sóc cô, thì đây là người duy nhất giúp cô buộc dây giày.

Loại cảm giác này hơi kì lạ, Tô Du Du không nói nên lời. Đây là cảm giác mà cô chưa từng có, rõ ràng đều cùng là buộc dây giày, nhưng hình như lại không giống trong quá khứ.

Sau khi Yến Trì buộc dây giày cho cô xong, liền hỏi: “Bên kia cũng phải buộc sao?”

Tô Du Du hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Cậu buộc… chặt một chút nhé.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tô Du Du không khỏi muốn che mặt mình lại. Cô không định nói như vậy!

Quả nhiên, cô liền thấy Yến Trì thoạt nhìn hơi tức giận mà trừng mắt nhìn cô một cái.

Đúng là sai sử anh như người hầu nha! Yến Trì cắn chặt răng, hiện tại, anh cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, vội vội vàng vàng đi hầu hạ người ta mà!

Vì hơi tức giận, nên động tác của Yến Trì cũng dùng sức hơi lớn, dây giày bị buộc chặt, Tô Du Du liền lùi ra sau một chút.

Yến Trì dừng lại, làm như không có việc gì mà nới lỏng ra, sau đó tiếp tục buộc.

“Yên tâm đi, chạy thế nào cũng không rơi giày ra khỏi chân được đâu!” Yến Trì vỗ vỗ tay, lạnh mặt đứng lên.

Tô Du Du cẩn thận liếc nhìn anh một cái, phát hiện anh không thật sự tức giận, vì thế liền nở nụ cười tươi rói: “Cảm ơn cậu nha!”

…...

Trên đường băng đối diện, cách Tô Du Du và Yến Trì một sân cỏ, Yến Đường rốt cuộc cũng mang tới đồ uống đặc biệt cô bé tỉ mỉ chuẩn bị cho Tô Du Du.

Bản thân đang nhìn đông ngó tây tìm kiếm Tô Du Du, thì liền thấy một màn Yến Trì ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Tô Du Du.

Đồ uống Yến Đường cầm trong tay rơi bộp xuống đất.

Thôi xong, đồ uống của cô bé!

À, không đúng, chuyện quan trọng bây giờ không phải là đồ uống!

Mà là vấn đề lớn hơn rất nhiều!

…...

Giáo viên kiểm kê thôi vài tiếng còi ngắn ngủi, hô to về phía các bạn nữ: “Nhóm học sinh nữ khối 11, nhóm học sinh nữ khối 11, mau chóng tới đây tập hợp, chuẩn bị bắt đầu thi đầu!”

Tô Du Du liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, chỉ chỉ chỗ giáo viên kiểm kê: “Tớ đi trước nha?”

Yến Trì nâng cằm: “Đi đi.”

Sau đó lại nói thêm một câu: “Chạy cho tốt vào, đừng làm mất mặt tớ.”

Giọng nói còn có ý ghét bỏ.

Tô Du Du nhìn anh, nặng nề gật đầu.

Cô chạy chậm đến chỗ kiểm kê, cuối cùng cũng nhớ tới Yến Đường đi mãi không về, nên liền dừng lại, nhìn ngó xung quanh.

Nhìn thấy Yến Đường đang ngây ngốc đứng một chỗ, Tô Du Du viền vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô bé.

Lại nhìn Yến Đường cứng đờ đang đứng như trời trồng thêm một chút, lúc này Tô Du Du mới chạy tới chỗ kiểm kê tiếp.

Giáo viên kiểm kê số thứ tự một chút, sau đó sắp xếp vị trí trước vạch xuất phát, chỉ chờ nổ súng là lập tức chạy.

Tô Du Du hít sâu một hơi, áp xuống nhịp đập bất thường của trái tim.

Khi tiếng súng vang lên, phản ứng của Tô Du Du hơi chậm, nên xếp cuối cùng trong nhóm chạy.

Cô hơi sốt ruột, bước chạy loạn cả lên. Nhưng mà, rất nhanh, cô liền nhận ra như vậy không ổn, vì thế lại từ từ điều chỉnh.

Không sao mà, dù sao cô cũng chỉ cần chạy hết lộ trình này là được rồi.

Không cần gấp, cứ chạy ổn định thôi.

Cô nhấp nhấp miệng, dần dần điều chỉnh bản thân về trạng thái chạy bộ như mọi lần.

Sau khi ổn định lại, Tô Du Du cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ chuyên chú nhìn đường băng trước mắt mình, lại càng ngày càng chạy nhanh hơn.

Mà trên sân cỏ bên trong đường băng, nhóm con trai khối 11 đang chờ tới lượt cũng đang xem các bạn nữ thi đấu.

“Quả nhiên, nhìn con gái chạy vẫn thấy đẹp hơn một chút!”

“Tớ tia được vài bạn trông ok lắm rồi đó!”

“He he, tớ cảm thấy bạn nữ mặc bộ quần áo màu tím kia là xinh nhất, vì sao trước kia lại chưa từng nhìn thấy nhỉ?”

“Để tớ nhìn xem. Mẹ nó, xinh đẹp quá đi! Phải chăng tớ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?!”

“Nhưng mà sao lại ăn mặc kín mít như vậy chứ?! Không lộ chân, thì ít nhất cũng phải lộ cánh tay chứ!” Có người xấu xa nói.

Nhưng mà, cậu ta vừa nói xong, liền cảm thấy cổ áo mình bị người khác xách lên.

Sau khi cảm thấy hít thở không thông, cậu ta liền liều mạng giãy giụa, rồi cảm thấy cả người bị vặn lại, đối diện con ngươi lạnh như băng của Yến Trì.

“Đừng nói lời không nên nói!”

Yến Trì túm chặt cổ áo cậu ta, sau đó làm như đụng phải cái gì đó bẩn thỉu lắm, mà ghét bỏ vẩy vẩy tay sang bên cạnh.

Cậu ta ho khan vài tiếng, khóc không ra nước mắt, còn chưa rõ bản thân đã nói sai cái gì! Thật ra, cậu ta cũng chẳng có ác ý gì, chỉ là quen thói nói năng dơ bẩn thôi.

Nhưng mà, sau lần này, về sau trước khi nói, cậu ta nhất định phải mang não!

Trở lại bên Tô Du Du, cô đã chạy xong một vòng. Tuy là hơi mệt mỏi, nhưng trạng thái bất ngờ là vẫn ổn?

Hơn nữa, quan trọng nhất, hiện tại, cô đang chạy ở giữa đội ngũ.

Các bạn nữ ban đầu chạy quá nhanh, bây giờ dần có dấu hiệu kiệt sức, Tô Du Du từ từ vượt qua từng người một.

Khi còn nửa vòng cuối, Tô Du Du đã vươn lên vị trí thứ ba.

Các bạn vây xem xung quanh đã bắt đầu gào thét hô hào cố lên, không khí lập tức trở nên cực kì nhiệt liệt.

Tô Du Du vốn đang chạy đều đều như được tiếp thêm sức mạnh, kích phát ý chí chiến đấu.

Có lẽ, cô còn có thể chạy nhanh hơn nhỉ?

Tô Du Du bặm môi, đột nhiên bắt đầu tăng tốc, số hai đã hơi kiệt sức, rất dễ dàng mà bị cô vượt qua, mà thực lực của số một lại rất mạnh mẽ, hai người không phân cao thấp, hầu như là cùng nhau cán đích.

Tô Du Du chạy xong, hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã vào vai Yến Đường đang chạy tới.

Mệt gần bằng lần cô suýt hôn mê đợt trước rồi.

Tô Du Du được Yến Đường và một bạn khác đỡ đi chậm tới sân cỏ, một người vừa chạy đến chỗ trọng tài để thám thính tin tức đã trở lại với vẻ mặt vui mừng: “Tô Du Du, cậu lợi hại quá! Cậu chạy nhanh nhất, nhanh hơn 1 giây so với số 12!”

Tô Du Du chớp chớp mắt, hơi không dám tin.

Cô chạy được hạng nhất sao? Cô cũng có huy chương vàng của mình sao?

Sau một hồi lâu, cô vẫn còn rất kích động.

Yến Đường rốt cuộc cũng sực nhớ là mình còn chưa đưa đồ uống cho Tô Du Du, liền đưa cái ly trong tay cho cô.

Tô Du Du mở ra uống một ngụm: “Đây là gì vậy? Uống ngon thật đó!”

Nhưng mà, giờ phút này, Yến Đường đã hoàn toàn không còn tâm tư giải thích, ánh mắt cô bé phức tạp nhìn Tô Du Du một cái, rối rắm không biết nên mở miệng thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương