Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng
-
Chương 38: Hoa hồng nở rộ 2
Từ trước đến nay, diễn xuất luôn khiến Nguyên Sơ dễ dàng thu được cảm giác thành công nhất. Sau khi hợp đồng cùng công ty Phong Lạc đến kỳ hạn, y độc lập, bắt đầu tự mình tiếp nhận kịch bản. Y lần thứ hai đăng weibo giới thiệu tóm tắt công việc vào hộp thư công tác, thú vui lớn nhất của y là mỗi ngày kiểm tra hộp thư, không phải đều là tin nhắn mời công tác, mà nhiều hơn chính là những lời biểu lộ tình cảm của fan, cũng có chen lẫn những lời chửi rủa từ anti, nhưng hiện tại y đã không quan tâm.
Nguyên Sơ lại nhận thêm bộ phim, ở nhà chưa được ba tháng, liền hì hục thu dọn quần áo đi đến Hoành Điếm. Hạng Tri Lam ngăn cản cũng không được. Vừa đi không tới một tuần, y liền gửi tin nhắn kèm bức ảnh cho Hạng Tri Lam: “Có đẹp trai không chứ!” Trong hình Nguyên Sơ mặc quân phục thời Dân quốc, trên mặt dính một chút bùn, khóe môi cong lên, cười đến mười phần lưu manh. Hạng Tri Lam nghĩ thầm, nụ cười này toát ra hết thảy khí chất thiếu niên, như khi Nguyên Sơ mười sáu tuổi.
Từ đợt Nguyên Sơ đi Cáp Nhĩ Tân đóng phim, Hạng Tri Lam liền rút kinh nghiệm xương máu. Ngày xưa hắn hận không thể cả ngày làm việc ở công ty, nhưng bây giờ thay đổi tác phong hẳn, lúc Nguyên Sơ có ở nhà, hắn tan ca liền trở về, Nguyên Sơ đi đóng phim, hắn liền cách hai tuần dành ra ít nhất một ngày đi tới phim trường thăm y, chỉ là để giải nỗi khổ tương tư.
Bộ phim lần này quay gần năm tháng, thời điểm trở về đã là mùa đông. Sinh hoạt dần dần tiến vào quỹ đạo, trở về trạng thái yên tĩnh cùng yên ổn. Hạng Tri Lam sớm xử lý tốt công việc và hội nghị, dành ra thời gian ở cùng Nguyên Sơ. Hạng Tri Lam nghe Tôn Yến Ngữ kiến nghị, đến cửa hàng rượu ngon nhất trong thành phố, đặt trước phòng Vip, gọi người tung cánh hoa hồng khắp trong phòng, còn có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Hắn gởi nhắn tin cho Nguyên Sơ, Tôn Yến Ngữ ở một bên nói: “Thực ra đây là Dung Dung ra chủ ý, nói bá đạo tổng tài trong phim truyền hình đều làm như vậy. Nếu không hữu hiệu, đừng trách ta.”
Hạng Tri Lam cười khẽ, “Tô điểm mà thôi.”
“Là sao?”
“Những thứ này đều là yếu tố phụ, vật ngoại thân, không quan tâm chuyện cảm thấy cảm động hay là khôi hài, mà chỉ là tô điểm cho tình cảm bọn ta thêm phong phú. Thêm gấm thêm hoa thôi, phương thức không quan trọng.”
Tôn Yến Ngữ nhìn tửu điếm xa hoa trước mắt, yên lặng không nói. Hạng Tri Lam nhận được tin nhắn hồi âm của Nguyên Sơ, vỗ vai Tôn Yến Ngữ, “Được rồi, ngươi trở về đi.”
Tôn Yến Ngữ lấy điện thoại di động gọi xe đến đón, cảm khái câu: “Tháo mài giết lừa.” (Sau khi xay xong thì giết chết lừa = Qua cầu rút ván)
Hạng Tri Lam mỉm cười, “Ngày khác mời ngươi ăn cơm.”
Nguyên Sơ đến nơi, trực tiếp lên lầu. Nhìn kĩ số phòng Hạng Tri Lam đã gửi cho, y nhẹ nhàng chạm vào cửa, phát hiện cửa là khép hờ. Đẩy cửa ra, nhìn dưới sàn đầy cánh hoa hồng, Nguyên Sơ trong lúc nhất thời không biết đặt chân ở đâu mới thích hợp. Y trong lòng nghi ngờ không phải là mình đi lộn chỗ chứ!? Lui ra kiểm tra lại số phòng, không sai. Lúc Nguyên Sơ cẩn thận từng li từng tí tránh dẫm lên cánh hoa mà đi vào, Hạng Tri Lam từ phòng tắm đi ra, tóc tai vẫn còn ướt. Hắn hướng Nguyên Sơ cười, như là có điểm đắc ý, “Thế nào?”
Nguyên Sơ bĩu môi một cái, “Ấu trĩ.”
Hạng Tri Lam đi đến ôm y, trên người hắn mới vừa tắm xong còn vươn lại mùi thơm, “Mùa đông lạnh thế này, ta làm ra một gian phòng đầy hoa hồng như thế thật không dễ dàng, ngươi tốt xấu cũng nên khen ta một chút a.”
Nguyên Sơ qua loa mà hôn hắn một cái. Hạng Tri Lam siết chặt eo y, không cho y rời khỏi vòng tay, Nguyên Sơ liền hôn hắn thêm một cái, nói: “Để tôi đi tắm trước đã.”
Nguyên Sơ tắm được một nửa thì Hạng Tri Lam đi vào, hai người ồn ào một lúc, cả hai đều nổi lên phản ứng. Hạng Tri Lam dùng tay giúp Nguyên Sơ giải quyết, hai người qua loa ở trong nước “ma sát”, sau đó liền lăn tới trên giường. Trên giường cũng bày đầy cánh hoa hồng, sắc đỏ của cánh hoa làm nền, kết hợp với da dẻ trắng noãn, vóc người thon gầy tinh tế của Nguyên Sơ đánh vào thị giác khiến cổ họng Hạng Tri Lam càng cảm thấy khô nóng. Hạng Tri Lam không có đam mê tình thú, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này,…lại làm ngược. Muốn lưu lại dấu vết của hắn trên người Nguyên Sơ, mặc kệ sâu hay cạn, nhưng tốt nhất phải vĩnh viễn không xóa được.
Hắn nửa cắn nửa mút mà hành hạ cổ Nguyên Sơ, không ngừng xoa nắn, vuốt ve y. Nguyên Sơ ở dưới thân hắn thở dốc rên rỉ, bị hắn trêu trọc mà bắt đầu nổi lên phản ứng. Y muốn “tự an ủi”, lại bị Hạng Tri Lam đè xuống không cho. Nguyên Sơ trong mắt ngập nước vì ủy khuất, mang chút hờn dỗi, trách hắn: “Làm cái gì a.” Hạng Tri Lam nhìn y, cúi đầu hôn vào môi của y, một đường hôn xuống, cuối cùng ngậm hạ thân y.
Nguyên Sơ nảy người lên, hạ thân đột nhiên bị ngậm lấy suýt chút nữa đã bắn ra. Khoái cảm trong lòng lớn hơn nhiều so với khoái cảm sinh lý, y cảm thấy tiếng nói mình càng khàn, khô khốc: “Anh sao có thể…” Y bị chặn lại không nói được nữa, Hạng Tri Lam bắt đầu liếm láp, cẩn thận nghiêm túc, Nguyên Sơ tay nắm chặt ráp trải giường, mở miệng lớn hô hấp, cảm thấy nếu như không dùng sức hô hấp, rất có thể sẽ nghẹt thở mà chết. Nguyên Sơ muốn nói gì đó, nhưng không cách nào lựa ra những từ ngữ đang hỗn loạn trong đầu, chỉ có thể không ngừng gọi tên Hạng Tri Lam, gọi đến lúc sau, mơ hồ nghĩ điều gì liền khóc nức nở. Suy nghĩ của y hoàn toàn hỏng mất ngay khoảnh khắc bắn vào trong miệng Hạng Tri Lam, trong đầu chợt lóe một đoạn ngắn trong tiểu thuyết đam mỹ của cô bạn Kim Hoằng, y nghẹn ngào, “… Lão công.” *tui định ghi là “Chồng” nhưng thôi để “Lão công” thấy hợp hơn*
Hạng Tri Lam đang muốn nhả vật trong miệng ra, đột nhiên nghe tiếng gọi “Lão công.” của Nguyên Sơ như thế, liền không kiềm chế mà nuốt xuống một cái. Ý thức được bản thân vừa nuốt cái gì, thần sắc Hạng Tri Lam trở nên vi diệu, chớp mắt, cầm lấy khăn tắm nhanh chóng lau miệng. Nguyên Sơ thần trí tỉnh táo lại, thèn thùng mà nhích người lại hôn lên môi Hạng Tri Lam. Bọn họ môi lưỡi dây dưa, cộng hưởng mùi vị có chút tanh nồng J. Hạng Tri Lam trở người Nguyên Sơ lại, giúp y làm trơn và mở rộng hậu huyệt, thời điểm tiến vào, Nguyên Sơ quay đầu lại, cùng hắn hôn môi. Hạng Tri Lam không ngừng đem hạ thân ra vào hậu huyệt khiến Nguyên Sơ rên rỉ đứt quãng, nhiều lần bị xuyên vào nơi mẫn cảm, Nguyên Sơ khóc lên, thở dốc, nức nở, gập ghềnh trắc trở mà nói: “Hạng… Hạng Tri Lam, anh ngàn vạn đừng, đừng rời khỏi tôi.”
Hạng Tri Lam kề bên tai y, hơi thở nóng bỏng, trầm khàn, ôn nhu: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”
“Tôi rất yêu anh a.” Nguyên Sơ nói năng lộn xộn, “Anh tốt như vậy… Tôi rất yêu anh, rất yêu anh, Hạng Tri Lam… Tôi cả đời đều sẽ yêu anh… Lão công.”
Hạng Tri Lam hôn sống lưng của y, nụ hôn kia còn có sự chân thành, yêu thương. Hắn thay y xóa đi nước mắt trên mặt, vừa ôn nhu vừa mang theo ý cười: “Ta cũng yêu ngươi”. Hắn chính là rất thích hai từ “Lão công” này nha.
Đại sự tình thú kết thúc, hai người nằm nghỉ một lúc, Hạng Tri Lam cố ý chọc ghẹo mà vỗ mông Nguyên Sơ một cái, “Ba” một tiếng giòn vang, Nguyên Sơ trừng mắt với hắn, hắn cười, “Đi tắm thay quần áo, còn có một bữa tối ánh nến chờ ngươi đấy.”
Nguyên Sơ lười biếng, “Đã hơn tám giờ rồi.”
“Một ngày ba bữa, thiếu cũng không được.”
Nguyên Sơ nói: “Không muốn động.”
Hạng Tri Lam nói: “Vậy ta giúp ngươi đi tắm rửa?”
Nguyên Sơ nghĩ lại, vẫn là ngồi dậy, không tắm rửa thật sự rất khó chịu.
Bữa tối ánh nến ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh đêm trong thành phố. Phòng ăn thanh nhã tinh tế, hai người âu phục sạch sẽ, hoàn toàn không nghĩ đến ít phút trước cả hai còn trần trụi ở trên giường “đâm chém” chật vật. Nhân viên phục vụ dâng rượu và đồ ăn lên cho bọn họ, Nguyên Sơ nhẹ nhàng cùng Hạng Tri Lam đụng ly rượu đỏ vào nhau. Nói là bữa tối ánh nến thì liền có cây nến, ánh sáng ngọn nến ấm áp phản chiếu thần sắc hai người đều rất ôn nhu. Nguyên Sơ đang cúi đầu nghiên cứu món ăn, Hạng Tri Lam gọi một tiếng, “Nguyên Sơ.”
Nguyên Sơ ngẩng đầu, thấy một màn khuôn mẫu cũ, nhưng vẫn luôn làm người ta vô cùng xúc động: Hạng Tri Lam không biết từ đâu móc ra cái hộp nhỏ, từ từ mở ra, đem đến trước mặt y, là một chiếc nhẫn kim cương. Hắn ôn nhu, có chút khẩn trương cười, nói: “Xin hỏi Nguyên Sơ tiên sinh, ngươi có nguyện ý, cùng nắm tay ta đi hết cuộc đời này không?”
Trong nháy mắt, Nguyên Sơ ngỡ ngàng. Y chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay. Y phát hiện bản thân khắc chế không nổi mà nhẹ nhàng run lên, cố gắng nhẫn nại mới có thể không khóc thành tiếng.
Hạng Tri Lam kiên trì chờ giây lát, sau đó nhìn thấy Nguyên Sơ chậm rãi lắc lắc đầu. Hắn cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng lại, trong đầu suy đoán rất nhiều lý do. Nguyên Sơ đau xót mà nói: “Mẫn đạo diễn mới vừa gởi tin nhắn cho tôi, “Sóng bạc” được đưa vào danh sách đề cử ở Liên hoan phim, ở hai hạng mục “Đạo diễn xuất sắc nhất” và “Nam diển viên xuất sắc nhất”. Người ta thường nói “tình trường thất ý, sự nghiệp tràng đắc ý” (thất bại trong tình yêu nhưng lại thành công trong sự nghiệp), cũng như ngược lại, cho nên, tôi bây giờ không dám quá đắc ý…”
Hạng Tri Lam đem cái hộp nhỏ “cạch” đóng lại, “Được thôi, hiện tại không muốn, sau này cũng đừng muốn.”
“Ay..ay ” Nguyên Sơ vội vàng nói, “Tôi chỉ là.. rất quý trọng cơ hội lần này.”
“Nhưng ta hi vọng ngươi có thể tâm tư bình thường một chút *ý anh là kêu em nó bớt mê tín chứ gì!!!*. Huống hồ, lúc ngươi mới lắc đầu, ta còn tưởng rằng ta bị ngươi ghét bỏ.”
“Tôi làm sao có thể ghét bỏ anh!”
Hạng Tri Lam vẫn cứ cảm thấy buồn bực trong lòng, Nguyên Sơ nói rất nhiều chuyện không đâu để thay đổi bầu không khí, thậm chí còn làm trò con bò để dỗ ngọt hắn. Cuối cùng trong bữa tối ánh nến lãng mạn, vẫn cứ một người phiền muộn, một người lo lắng. Nguyên Sơ than thở, “Tôi nghĩ, chờ lễ trao giải kết thúc, anh lại cho tôi, như vậy, nếu như tôi không nhận giải thưởng, ít ra cũng còn được ái tình, không đến nỗi trắng tay, có được không?”
Hạng Tri Lam nói: “Được, được. Ngươi nói sao ta nghe vậy! ”
Nguyên Sơ lại nhận thêm bộ phim, ở nhà chưa được ba tháng, liền hì hục thu dọn quần áo đi đến Hoành Điếm. Hạng Tri Lam ngăn cản cũng không được. Vừa đi không tới một tuần, y liền gửi tin nhắn kèm bức ảnh cho Hạng Tri Lam: “Có đẹp trai không chứ!” Trong hình Nguyên Sơ mặc quân phục thời Dân quốc, trên mặt dính một chút bùn, khóe môi cong lên, cười đến mười phần lưu manh. Hạng Tri Lam nghĩ thầm, nụ cười này toát ra hết thảy khí chất thiếu niên, như khi Nguyên Sơ mười sáu tuổi.
Từ đợt Nguyên Sơ đi Cáp Nhĩ Tân đóng phim, Hạng Tri Lam liền rút kinh nghiệm xương máu. Ngày xưa hắn hận không thể cả ngày làm việc ở công ty, nhưng bây giờ thay đổi tác phong hẳn, lúc Nguyên Sơ có ở nhà, hắn tan ca liền trở về, Nguyên Sơ đi đóng phim, hắn liền cách hai tuần dành ra ít nhất một ngày đi tới phim trường thăm y, chỉ là để giải nỗi khổ tương tư.
Bộ phim lần này quay gần năm tháng, thời điểm trở về đã là mùa đông. Sinh hoạt dần dần tiến vào quỹ đạo, trở về trạng thái yên tĩnh cùng yên ổn. Hạng Tri Lam sớm xử lý tốt công việc và hội nghị, dành ra thời gian ở cùng Nguyên Sơ. Hạng Tri Lam nghe Tôn Yến Ngữ kiến nghị, đến cửa hàng rượu ngon nhất trong thành phố, đặt trước phòng Vip, gọi người tung cánh hoa hồng khắp trong phòng, còn có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Hắn gởi nhắn tin cho Nguyên Sơ, Tôn Yến Ngữ ở một bên nói: “Thực ra đây là Dung Dung ra chủ ý, nói bá đạo tổng tài trong phim truyền hình đều làm như vậy. Nếu không hữu hiệu, đừng trách ta.”
Hạng Tri Lam cười khẽ, “Tô điểm mà thôi.”
“Là sao?”
“Những thứ này đều là yếu tố phụ, vật ngoại thân, không quan tâm chuyện cảm thấy cảm động hay là khôi hài, mà chỉ là tô điểm cho tình cảm bọn ta thêm phong phú. Thêm gấm thêm hoa thôi, phương thức không quan trọng.”
Tôn Yến Ngữ nhìn tửu điếm xa hoa trước mắt, yên lặng không nói. Hạng Tri Lam nhận được tin nhắn hồi âm của Nguyên Sơ, vỗ vai Tôn Yến Ngữ, “Được rồi, ngươi trở về đi.”
Tôn Yến Ngữ lấy điện thoại di động gọi xe đến đón, cảm khái câu: “Tháo mài giết lừa.” (Sau khi xay xong thì giết chết lừa = Qua cầu rút ván)
Hạng Tri Lam mỉm cười, “Ngày khác mời ngươi ăn cơm.”
Nguyên Sơ đến nơi, trực tiếp lên lầu. Nhìn kĩ số phòng Hạng Tri Lam đã gửi cho, y nhẹ nhàng chạm vào cửa, phát hiện cửa là khép hờ. Đẩy cửa ra, nhìn dưới sàn đầy cánh hoa hồng, Nguyên Sơ trong lúc nhất thời không biết đặt chân ở đâu mới thích hợp. Y trong lòng nghi ngờ không phải là mình đi lộn chỗ chứ!? Lui ra kiểm tra lại số phòng, không sai. Lúc Nguyên Sơ cẩn thận từng li từng tí tránh dẫm lên cánh hoa mà đi vào, Hạng Tri Lam từ phòng tắm đi ra, tóc tai vẫn còn ướt. Hắn hướng Nguyên Sơ cười, như là có điểm đắc ý, “Thế nào?”
Nguyên Sơ bĩu môi một cái, “Ấu trĩ.”
Hạng Tri Lam đi đến ôm y, trên người hắn mới vừa tắm xong còn vươn lại mùi thơm, “Mùa đông lạnh thế này, ta làm ra một gian phòng đầy hoa hồng như thế thật không dễ dàng, ngươi tốt xấu cũng nên khen ta một chút a.”
Nguyên Sơ qua loa mà hôn hắn một cái. Hạng Tri Lam siết chặt eo y, không cho y rời khỏi vòng tay, Nguyên Sơ liền hôn hắn thêm một cái, nói: “Để tôi đi tắm trước đã.”
Nguyên Sơ tắm được một nửa thì Hạng Tri Lam đi vào, hai người ồn ào một lúc, cả hai đều nổi lên phản ứng. Hạng Tri Lam dùng tay giúp Nguyên Sơ giải quyết, hai người qua loa ở trong nước “ma sát”, sau đó liền lăn tới trên giường. Trên giường cũng bày đầy cánh hoa hồng, sắc đỏ của cánh hoa làm nền, kết hợp với da dẻ trắng noãn, vóc người thon gầy tinh tế của Nguyên Sơ đánh vào thị giác khiến cổ họng Hạng Tri Lam càng cảm thấy khô nóng. Hạng Tri Lam không có đam mê tình thú, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này,…lại làm ngược. Muốn lưu lại dấu vết của hắn trên người Nguyên Sơ, mặc kệ sâu hay cạn, nhưng tốt nhất phải vĩnh viễn không xóa được.
Hắn nửa cắn nửa mút mà hành hạ cổ Nguyên Sơ, không ngừng xoa nắn, vuốt ve y. Nguyên Sơ ở dưới thân hắn thở dốc rên rỉ, bị hắn trêu trọc mà bắt đầu nổi lên phản ứng. Y muốn “tự an ủi”, lại bị Hạng Tri Lam đè xuống không cho. Nguyên Sơ trong mắt ngập nước vì ủy khuất, mang chút hờn dỗi, trách hắn: “Làm cái gì a.” Hạng Tri Lam nhìn y, cúi đầu hôn vào môi của y, một đường hôn xuống, cuối cùng ngậm hạ thân y.
Nguyên Sơ nảy người lên, hạ thân đột nhiên bị ngậm lấy suýt chút nữa đã bắn ra. Khoái cảm trong lòng lớn hơn nhiều so với khoái cảm sinh lý, y cảm thấy tiếng nói mình càng khàn, khô khốc: “Anh sao có thể…” Y bị chặn lại không nói được nữa, Hạng Tri Lam bắt đầu liếm láp, cẩn thận nghiêm túc, Nguyên Sơ tay nắm chặt ráp trải giường, mở miệng lớn hô hấp, cảm thấy nếu như không dùng sức hô hấp, rất có thể sẽ nghẹt thở mà chết. Nguyên Sơ muốn nói gì đó, nhưng không cách nào lựa ra những từ ngữ đang hỗn loạn trong đầu, chỉ có thể không ngừng gọi tên Hạng Tri Lam, gọi đến lúc sau, mơ hồ nghĩ điều gì liền khóc nức nở. Suy nghĩ của y hoàn toàn hỏng mất ngay khoảnh khắc bắn vào trong miệng Hạng Tri Lam, trong đầu chợt lóe một đoạn ngắn trong tiểu thuyết đam mỹ của cô bạn Kim Hoằng, y nghẹn ngào, “… Lão công.” *tui định ghi là “Chồng” nhưng thôi để “Lão công” thấy hợp hơn*
Hạng Tri Lam đang muốn nhả vật trong miệng ra, đột nhiên nghe tiếng gọi “Lão công.” của Nguyên Sơ như thế, liền không kiềm chế mà nuốt xuống một cái. Ý thức được bản thân vừa nuốt cái gì, thần sắc Hạng Tri Lam trở nên vi diệu, chớp mắt, cầm lấy khăn tắm nhanh chóng lau miệng. Nguyên Sơ thần trí tỉnh táo lại, thèn thùng mà nhích người lại hôn lên môi Hạng Tri Lam. Bọn họ môi lưỡi dây dưa, cộng hưởng mùi vị có chút tanh nồng J. Hạng Tri Lam trở người Nguyên Sơ lại, giúp y làm trơn và mở rộng hậu huyệt, thời điểm tiến vào, Nguyên Sơ quay đầu lại, cùng hắn hôn môi. Hạng Tri Lam không ngừng đem hạ thân ra vào hậu huyệt khiến Nguyên Sơ rên rỉ đứt quãng, nhiều lần bị xuyên vào nơi mẫn cảm, Nguyên Sơ khóc lên, thở dốc, nức nở, gập ghềnh trắc trở mà nói: “Hạng… Hạng Tri Lam, anh ngàn vạn đừng, đừng rời khỏi tôi.”
Hạng Tri Lam kề bên tai y, hơi thở nóng bỏng, trầm khàn, ôn nhu: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”
“Tôi rất yêu anh a.” Nguyên Sơ nói năng lộn xộn, “Anh tốt như vậy… Tôi rất yêu anh, rất yêu anh, Hạng Tri Lam… Tôi cả đời đều sẽ yêu anh… Lão công.”
Hạng Tri Lam hôn sống lưng của y, nụ hôn kia còn có sự chân thành, yêu thương. Hắn thay y xóa đi nước mắt trên mặt, vừa ôn nhu vừa mang theo ý cười: “Ta cũng yêu ngươi”. Hắn chính là rất thích hai từ “Lão công” này nha.
Đại sự tình thú kết thúc, hai người nằm nghỉ một lúc, Hạng Tri Lam cố ý chọc ghẹo mà vỗ mông Nguyên Sơ một cái, “Ba” một tiếng giòn vang, Nguyên Sơ trừng mắt với hắn, hắn cười, “Đi tắm thay quần áo, còn có một bữa tối ánh nến chờ ngươi đấy.”
Nguyên Sơ lười biếng, “Đã hơn tám giờ rồi.”
“Một ngày ba bữa, thiếu cũng không được.”
Nguyên Sơ nói: “Không muốn động.”
Hạng Tri Lam nói: “Vậy ta giúp ngươi đi tắm rửa?”
Nguyên Sơ nghĩ lại, vẫn là ngồi dậy, không tắm rửa thật sự rất khó chịu.
Bữa tối ánh nến ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh đêm trong thành phố. Phòng ăn thanh nhã tinh tế, hai người âu phục sạch sẽ, hoàn toàn không nghĩ đến ít phút trước cả hai còn trần trụi ở trên giường “đâm chém” chật vật. Nhân viên phục vụ dâng rượu và đồ ăn lên cho bọn họ, Nguyên Sơ nhẹ nhàng cùng Hạng Tri Lam đụng ly rượu đỏ vào nhau. Nói là bữa tối ánh nến thì liền có cây nến, ánh sáng ngọn nến ấm áp phản chiếu thần sắc hai người đều rất ôn nhu. Nguyên Sơ đang cúi đầu nghiên cứu món ăn, Hạng Tri Lam gọi một tiếng, “Nguyên Sơ.”
Nguyên Sơ ngẩng đầu, thấy một màn khuôn mẫu cũ, nhưng vẫn luôn làm người ta vô cùng xúc động: Hạng Tri Lam không biết từ đâu móc ra cái hộp nhỏ, từ từ mở ra, đem đến trước mặt y, là một chiếc nhẫn kim cương. Hắn ôn nhu, có chút khẩn trương cười, nói: “Xin hỏi Nguyên Sơ tiên sinh, ngươi có nguyện ý, cùng nắm tay ta đi hết cuộc đời này không?”
Trong nháy mắt, Nguyên Sơ ngỡ ngàng. Y chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay. Y phát hiện bản thân khắc chế không nổi mà nhẹ nhàng run lên, cố gắng nhẫn nại mới có thể không khóc thành tiếng.
Hạng Tri Lam kiên trì chờ giây lát, sau đó nhìn thấy Nguyên Sơ chậm rãi lắc lắc đầu. Hắn cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng lại, trong đầu suy đoán rất nhiều lý do. Nguyên Sơ đau xót mà nói: “Mẫn đạo diễn mới vừa gởi tin nhắn cho tôi, “Sóng bạc” được đưa vào danh sách đề cử ở Liên hoan phim, ở hai hạng mục “Đạo diễn xuất sắc nhất” và “Nam diển viên xuất sắc nhất”. Người ta thường nói “tình trường thất ý, sự nghiệp tràng đắc ý” (thất bại trong tình yêu nhưng lại thành công trong sự nghiệp), cũng như ngược lại, cho nên, tôi bây giờ không dám quá đắc ý…”
Hạng Tri Lam đem cái hộp nhỏ “cạch” đóng lại, “Được thôi, hiện tại không muốn, sau này cũng đừng muốn.”
“Ay..ay ” Nguyên Sơ vội vàng nói, “Tôi chỉ là.. rất quý trọng cơ hội lần này.”
“Nhưng ta hi vọng ngươi có thể tâm tư bình thường một chút *ý anh là kêu em nó bớt mê tín chứ gì!!!*. Huống hồ, lúc ngươi mới lắc đầu, ta còn tưởng rằng ta bị ngươi ghét bỏ.”
“Tôi làm sao có thể ghét bỏ anh!”
Hạng Tri Lam vẫn cứ cảm thấy buồn bực trong lòng, Nguyên Sơ nói rất nhiều chuyện không đâu để thay đổi bầu không khí, thậm chí còn làm trò con bò để dỗ ngọt hắn. Cuối cùng trong bữa tối ánh nến lãng mạn, vẫn cứ một người phiền muộn, một người lo lắng. Nguyên Sơ than thở, “Tôi nghĩ, chờ lễ trao giải kết thúc, anh lại cho tôi, như vậy, nếu như tôi không nhận giải thưởng, ít ra cũng còn được ái tình, không đến nỗi trắng tay, có được không?”
Hạng Tri Lam nói: “Được, được. Ngươi nói sao ta nghe vậy! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook