Chỉ Cần Tôi Muốn, Cả Thế Giới Sẽ Không Thấy Tôi
-
Chương 10
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Pháo hoa đẹp đấy.
Bốn chữ ngắn gọn, súc tích, bình thường.
Nhưng mà đối với Triệu Hựu Cẩm đang lo lắng, bất an, thì chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Tay run lên, điện thoại rơi trúng mặt, đau đến mức cô phải hít vào một hơi.
Làm sao bây giờ?
Bị lộ rồi sao?
Sao cô lại quên mất chuyện sáng nay đã kết bạn với anh ta?
Tại sao không thiết lập quyền riêng tư ngay từ đầu, chặn anh ta xem vòng bạn bè của cô?
Lúc này, Triệu Hựu Cẩm giống như một con tôm hùm đất đang lăn lộn trong nước sôi, chiếc chăn bị cô vò nát.
Cuối cùng, cô đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại từ trong ổ chăn lộn xộn ra.
Mở WeChat của Trần Dịch Hành ra.
Bạn đã gửi một khoản chuyển tiền:
38 tệ.
Trần Dịch Hành không trả lời.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Tiền cà phê, nhận đi nhé.
Vẫn không trả lời.
Triệu Hựu Cẩm phát huy tinh thần cố gắng giống như tên tài khoản của cô, mặc kệ sự phớt lờ của anh ta, tiếp tục cố gắng, không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để nói: Pháo hoa đẹp lắm phải không?
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng cũng nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn” hiện lên phía trên.
Eason: Ừ.
Kiệm lời, đúng là phong cách của anh ta.
Nhưng mà ít chữ cũng không sao, trả lời là được rồi.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Anh nhận tiền cà phê đi.
Vài giây sau, chuyển khoản đã được nhận.
Triệu Hựu Cẩm gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó gõ một đoạn văn dài:
Tối nay anh không phải hỏi em có phải tăng ca không sao?
Thật ra em làm phóng viên, đến phía nam thành phố phỏng vấn một ông lớn trong ngành tài chính. Ông ấy dẫn em đến một câu lạc bộ rất sang trọng, mỗi tối đều bắn pháo hoa, anh tin được không?
Đầu dây bên kia, Trần Dịch Hành nhìn đoạn văn này với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Anh tin được không?
Hừ, có gì mà tôi không tin được chứ?
Nếu nói ra, thì có lẽ cô mới là người không tin, tôi cũng ở đó.
Dòng chữ “đang nhập tin nhắn” ở phía trên vẫn chưa biến mất.
Người phụ nữ này, trước mặt hay là sau lưng đều lắm lời như nhau.
Triệu Hựu Cẩm tiếp tục nói.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: À đúng rồi, câu lạc bộ đó tên là Nam Cẩm Hoa Viên, nằm ở khu biệt thự phía nam thành phố, nếu như anh chưa từng đến đó, thì em khuyên anh nên đến đó ăn một bữa. Màn trình diễn pháo hoa lúc chín giờ mỗi tối, tuy rằng chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng mà rất hoành tráng, rất lãng mạn!
Tin nhắn tiếp theo.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Thôi, em không làm phiền anh nữa. Cảm ơn cà phê của anh, chúc ngủ ngon!
Như vậy chắc là không có vấn đề gì nữa.
Nơi nào tốt thì ai cũng có thể đến, có ai quy định chỉ có một mình anh ta được đến đâu?
A, cô thật là thông minh.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Hựu Cẩm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ trò chuyện.
Chỉ tiếc là một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Mười lăm phút trôi qua.
Nếu như WeChat không có chức năng offline, thì Triệu Hựu Cẩm thật sự nghi ngờ là anh ta không nhận được tin nhắn.
Người này thật là bất lịch sự.
Người ta nhiệt tình giới thiệu cho anh ta nhiều như vậy, ít nhất cũng phải nói một câu “không có gì”, chúc ngủ ngon.
Nói một câu thì chết sao?
Cuối cùng, Triệu Hựu Cẩm ôm điện thoại ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cô lại đến tầng thượng của Nam Cẩm Hoa Viên, đang bưng đĩa thức ăn thưởng thức, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ, có người cướp lấy chiếc đĩa của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dịch Hành đang lạnh lùng nhìn cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Cô rất sợ hãi.
Người đàn ông không nói gì, chỉ tách miệng cô ra, nhét bánh ngọt vào miệng cô, nhét đến mức cô không nuốt nổi nữa, mà anh ta vẫn không dừng tay.
Cô đau đớn ôm lấy cổ họng, “Không thở được…”
Còn Trần Dịch Hành thì cười nham hiểm, liên tục nói: “Cho cô dám ăn vụng bánh sữa hoa anh đào của tôi!”
…
Lúc giật mình tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng.
Triệu Hựu Cẩm cảm thấy khó thở, lúc này mới nhận ra trên mặt là lớp mặt nạ đã khô cong.
Hóa ra là do tư thế ngủ của cô không được ngay ngắn, khiến cho mặt nạ bị lệch, che mất cả mũi và miệng…
Giấc mơ kinh hoàng vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Triệu Hựu Cẩm vén chăn lên, đau khổ ngồi dậy, đây là cái gì vậy?
Càng đến cuối tháng mười hai, thì càng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Đây có lẽ là tình trạng chung của mọi người trong xã hội.
Năm hết Tết đến, Triệu Hựu Cẩm từ chế độ làm việc “từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối” thành công chuyển sang chế độ “từ chín giờ sáng đến mười giờ tối”.
Cô còn chạy đến hiện trường một vụ việc, người liên quan là một thanh niên vừa mới thất bại trong việc khởi nghiệp, lại vừa ly hôn, đang ngồi trên tầng thượng gào khóc thảm thiết, chuẩn bị nhảy lầu tự tử.
Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên chen qua đám đông.
Một người phụ nữ trung niên chạy đến: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng các cháu cũng đến rồi!”
Triệu Hựu Cẩm do dự hỏi: “Là cô gọi đến đường dây nóng sao ạ?”
“Đúng đúng đúng, là tôi gọi.”
Phùng Viên Viên nhìn xung quanh: “Cảnh sát đâu rồi? Còn đến muộn hơn chúng ta sao?”
Bác gái nói: “Tôi không báo cảnh sát, tôi nhớ đến việc gọi đến đường dây nóng, cung cấp tin tức, là có thể nhận được tiền thưởng.”
Triệu Hựu Cẩm cạn lời, nhìn Phùng Viên Viên với ánh mắt “không cần phải nói cũng hiểu”.
Sinh mạng vô giá, nhưng mà trong mắt một số người, lại không bằng hai trăm tệ.
Những người xung quanh sợ anh thanh niên kia kích động quá, lỡ chân ngã xuống, liền giục phóng viên lên khuyên nhủ.
Phùng Viên Viên lắp bắp giải thích, phóng viên không am hiểu kỹ năng khuyên nhủ đâu, nhưng mà mọi người đều kích động, hai người bị ép bất đắc dĩ, đành phải lên sân thượng.
Liên quan đến tính mạng con người, hai người đều lo lắng, bất an.
Nếu như do bọn họ nói năng không đúng mực, khiến cho người đàn ông kia nhảy lầu, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Phùng Viên Viên sợ đến mức run cả răng, cuối cùng vẫn là Triệu Hựu Cẩm cắn răng lên tiếng trước.
“Anh gì ơi, chúng tôi đến để giúp anh, anh có chuyện gì khó khăn cứ nói với chúng tôi, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!”
Lời thoại rất quen thuộc.
Cảm ơn những bộ phim truyền hình kinh điển của TVB, đến nỗi vào thời khắc nguy cấp, câu thoại hiện lên trong đầu cô lại là câu thoại kinh điển trong “Negotiator”.
Cảm ơn trời đất, anh thanh niên kia vẫn chưa kích động đến mức từ chối giao tiếp, chỉ là gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói với hai người.
Hóa ra là anh ta khởi nghiệp thất bại, lại vừa mới ly hôn với vợ, không chịu nổi cú sốc, nên mới muốn tự tử.
Anh ta khóc đến mức không còn ra hình người nữa, vừa khóc vừa kể về việc khởi nghiệp của mình vất vả như thế nào, không ngờ cuộc sống lại giáng cho anh ta một đòn chí mạng.
“Người ta đều làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, chỉ có mình tôi là thức khuya dậy sớm…”
“Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.”
“Một xu cũng chẳng kiếm được, còn mất hết cả vốn liếng!”
“Vợ tôi cũng bỏ tôi rồi!”
…
Bản chất của con người là gì?
Là máy hát.
Hai người bất lực nghe anh ta lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng cũng đợi được cảnh sát đến tiếp nhận.
Có lẽ là do đã khóc lóc kể lể nhiều lần, anh thanh niên kia cũng không còn kích động như trước nữa, cuối cùng đã được cảnh sát giải cứu thành công.
Chỉ là lúc rời khỏi hiện trường, Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên đều im lặng.
Nói đến việc thức khuya dậy sớm, tăng ca mỗi ngày, với tư cách là những “con ong chăm chỉ”, bọn họ cũng rất hiểu.
Người khác đều đang thảo luận: “Ngày Tết Dương lịch có kế hoạch gì không?”
Bọn họ chỉ có thể vừa khóc vừa cười: “Tăng ca.”
“Kỳ nghỉ là gì? Đừng làm phiền tôi làm việc.”
Kéo theo cơ thể nặng nề, cùng với tâm trạng càng thêm nặng nề, lúc Triệu Hựu Cẩm rời khỏi tòa nhà báo chí, trời đã khuya.
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, hành khách trong toa đều có vẻ mặt mệt mỏi.
Giống như một đám zombie không có cảm xúc.
Đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của mợ, tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp toa tàu, đám zombie đều bị đánh thức, đồng loạt nhìn cô với ánh mắt trách móc.
Triệu Hựu Cẩm đang ngủ gật, vội vàng bắt máy, lại nhận được một tin không vui.
“Hựu Cẩm, thằng em con có đến chỗ con không?”
“Con vừa mới tan làm, còn chưa về nhà…”
Mợ cô lo lắng ngắt lời cô: “Thằng nhóc này, lần thi thử đầu tiên điểm kém, liền nói là không thi đại học nữa, cãi nhau to với cậu con, tối nay bỏ nhà đi rồi!”
Triệu Hựu Cẩm là do cậu mợ nuôi nấng.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời vì bệnh, sau đó bố cô vì công việc thay đổi, được mời đến Chicago làm bác sĩ.
Lúc đó, cô vẫn còn đang học tiểu học, bố cô cũng từng muốn đưa cô đi cùng, nhưng mà cô tính cách ôn hòa, lúc đó còn chưa biết ngoại ngữ, rất phản đối việc đến một đất nước xa lạ để học tập.
Cậu mợ cô liền nhận nuôi cô.
Cuộc sống không hề biến động như trong tiểu thuyết, bọn họ đều là người tốt bụng, nuôi nấng Triệu Hựu Cẩm như con ruột.
Trong nhà còn có một cậu con trai, tên là Lý Dục.
Đúng vậy, chính là Lý Dục của “Vong quốc thốn tâm”.
Cậu em họ này nhỏ hơn cô bốn tuổi, qua Tết là phải thi đại học rồi.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giống như anh chị em ruột.
Triệu Hựu Cẩm đành phải kéo theo cơ thể mệt mỏi, vực dậy tinh thần, tiếp tục một vòng “tìm kiếm sự thật” mới.
Sau khi nghe mợ kể lại đầu đuôi câu chuyện, cô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.
“Mợ đừng lo lắng, con về nhà ngay, chắc là Lý Dục đang đợi con ở cửa đấy ạ.”
Thằng nhóc kia đi vội vàng, một là không mang theo tiền, hai là không mang theo chứng minh thư, ngoài việc đến tìm cô ra, thì còn có thể đi đâu?
Quả nhiên, lúc vội vàng chạy xuống lầu, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang ung dung ngồi trong sảnh lớn.
Đèn trong sảnh sáng trưng, trên tường treo một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Trước bức tranh có hai chiếc ghế, để cho cư dân ngồi nghỉ ngơi.
Lý Dục cứ như vậy ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm máy chơi game Switch, miệng ngậm kẹo mút, hai mắt sáng rực điều khiển tay cầm.
Đang chơi đến đoạn gay cấn, bỗng nhiên bị người ta giật lấy máy chơi game.
“Ê ê, làm gì vậy…” Cậu ta ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với khuôn mặt vô cảm của Triệu Hựu Cẩm, “Ồ, về rồi à?”
Chưa đợi Triệu Hựu Cẩm lên tiếng, cậu ta đã lên án trước.
“Còn biết đường về à? Triệu Hựu Cẩm, chị xem bây giờ là mấy giờ rồi? Con gái con đứa, nửa đêm nửa hôm còn lang thang ở bên ngoài, cẩn thận em mách bố mẹ đấy!”
Triệu Hựu Cẩm mặt không cảm xúc: “Em ở đây làm gì?”
“Nhớ chị đấy.” Lý Dục nói rất tự nhiên, “Đến chỗ chị xem thử, tiện thể hỏi thăm xem chị thực tập thế nào rồi, quan tâm chị một chút.”
Giọng điệu này, không biết còn tưởng là ông chú nào đến đây.
Triệu Hựu Cẩm nheo mắt: “Ồ, đến thăm chị à?”
“Chứ chị còn tưởng là gì?”
“Chị tưởng là có người thi thử điểm kém, bỏ nhà đi, kết quả là không có nhà để về, nên chạy đến tìm chị đấy.”
“…”
Lý Dục cứng họng, sau đó nói một cách hùng hồn: “Đó chỉ là một phần thôi, em đến đây, lý do chính là để quan tâm chị.”
“Em cũng thật biết hy sinh vì người khác đấy.”
“Đó là đương nhiên. Tại hạ họ Lý tên Dục, tự Lôi Phong, hiệu đội viên đội Thiếu niên Tiền phong… Ê ê, sao chị lại đánh người?!”
Chưa đợi cậu ta nói xong, Triệu Hựu Cẩm đã “bốp” một tiếng đánh vào trán cậu ta.
“Chị thấy đầu óc em bị kẹt cửa rồi, giúp em tỉnh táo lại một chút.”
“Không phải, em lặn lội đường xa đến đây để tìm kiếm sự an ủi, sao chị không quan tâm em một chút, hỏi xem tại sao em bỏ nhà đi?”
…
Trong sảnh lớn gà bay chó sủa.
Hai chị em cãi nhau ầm ĩ, một người ra lệnh “em lập tức quay về”, một người gào thét “em chết cũng không về”.
Cuối cùng, Lý Dục mất kiên nhẫn, giật lấy máy chơi game Switch trong tay cô bỏ chạy.
“Coi như em đến đây một chuyến công cốc, đừng nói với bố mẹ là đã gặp em!”
“Em đi đâu?”
“Không cần chị lo!”
Nói thật, cậu ta còn cao hơn Triệu Hựu Cẩm cả một cái đầu, vừa chạy ra ngoài, Triệu Hựu Cẩm căn bản không đuổi kịp.
Nhưng mà không đuổi kịp cũng phải đuổi, cô chỉ có thể cố gắng chạy, vừa chạy vừa hét lớn: “Đứng lại cho chị!”
Nửa đêm nửa hôm, trong tiểu khu rất ít người.
Chỉ có một người đang bước đi dưới ánh trăng, cả người lạnh lẽo.
Năm hết Tết đến, Trần Dịch Hành cũng rất bận, hôm nay có một buổi tiệc xã giao đến tận khuya, không tránh khỏi việc uống rượu, nên đành phải để xe lại công ty, bắt xe về nhà.
Không ngờ vừa vào tiểu khu, anh đã nhìn thấy một nam một nữ đang chạy như bay từ xa.
Người con trai chạy trước, chạy rất nhanh, trong tay cầm thứ gì đó.
Người con gái chạy theo sau, thở hổn hển, hét lớn: “Đứng lại cho tôi!”
Anh dừng lại một chút, người con trai kia đã chạy đến trước mặt anh, khuỷu tay còn va vào người anh.
Trần Dịch Hành nhíu mày.
“Xin lỗi anh.” Người kia không quay đầu lại mà tiếp tục chạy.
Sau đó, anh mới nhìn rõ, người phụ nữ đang đuổi theo không ai khác, chính là cô hàng xóm kỳ lạ của anh.
Triệu Hựu Cẩm thở hổn hển chạy đến, nắm lấy tay anh: “Giúp tôi với…”
Trần Dịch Hành:?
“Nhanh… nhanh giúp tôi bắt cậu ta lại!”
Chuyện gì vậy?
Cướp giật?
Trần Dịch Hành đứng ngây người tại chỗ một lúc, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người phụ nữ, và lớp mồ hôi mỏng trên vầng trán trơn bóng.
Lúc này hình như không nên so đo việc mối quan hệ của hai người không được tốt đẹp…
Dưới sự thúc giục lo lắng của cô, Trần Dịch Hành xoay người, sải bước đuổi theo.
Trong tay “tên trộm” kia quả thực đang cầm thứ gì đó, dưới ánh trăng không nhìn rõ, anh chỉ có thể theo bản năng đoán có lẽ là điện thoại, có lẽ là ví tiền.
Chiều cao của hai người gần như bằng nhau, nhưng mà thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, dáng người hơi gầy, không cao to, khỏe mạnh như người đàn ông trưởng thành.
Chạy chưa được bao xa, Trần Dịch Hành đã đuổi kịp cậu ta.
Lý Dục còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai, đã cảm thấy cánh tay bị người ta nắm chặt, ngay sau đó, có người đẩy mạnh một cái, ấn cậu ta vào cột đèn đường bên cạnh.
Bả vai truyền đến cơn đau nhói.
Thiếu niên đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn.
Một người đàn ông xa lạ.
“Anh là ai?!” Cậu ta tức giận vùng vẫy.
Nhưng mà lại bị người đàn ông kia ấn chặt, còn kèm theo lời đe dọa lạnh lùng: “Nếu như tôi là cậu, thì sẽ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.”
Giây tiếp theo, chiếc Switch trong tay bị người ta giật lấy.
Lý Dục vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh làm gì vậy?!”
“Tôi làm gì không quan trọng, quan trọng là cậu có biết bản thân đang làm gì không.”
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Hựu Cẩm cũng đuổi kịp.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, hai người bên cạnh con đường nhỏ giống như đang diễn phim cảnh sát.
Người đàn ông lớn tuổi hơn rõ ràng chiếm ưu thế áp đảo, ấn chặt thiếu niên vào cột đèn đường.
Còn tay thiếu niên bị người ta vặn ra sau, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo giờ đã đỏ bừng, giữa hai hàng lông mày không giấu nổi vẻ đau đớn.
Triệu Hựu Cẩm sững sờ.
Đó là tay phải, tay phải “ngàn vàng” của học sinh sắp thi đại học…!
Cô đẩy Trần Dịch Hành ra: “Buông ra, mau buông ra!”
Trần Dịch Hành bị đẩy bất ngờ, cộng thêm thiếu niên đang vùng vẫy, bị tấn công trước sau, anh lùi lại mấy bước, miễn cưỡng giữ vững được cơ thể.
?
Chưa đợi anh kịp hỏi, người đẩy anh lại tức giận chất vấn anh: “Anh làm gì vậy?!”
Anh làm gì vậy?
Trần Dịch Hành ngơ ngác.
Không phải cô bảo anh đuổi theo, giúp cô bắt trộm sao?
Không ngờ Triệu Hựu Cẩm lại lo lắng nắm lấy “tên trộm” kia, vừa kiểm tra cánh tay, vừa hỏi cậu ta có đau không.
“Bị thương chỗ nào không?”
“Tay không sao chứ?”
“Nếu như tay bị thương, thì mợ chắc chắn sẽ giết chúng ta!”
Lý Dục vẫn còn đang sốc, rút tay về, chỉ vào Trần Dịch Hành cách đó mấy bước chân: “Không phải, tên này là ai? Chuyện của hai chị em chúng tôi, liên quan gì đến anh ta, sao anh ta lại kích động như vậy chứ?”
Lần này đến lượt Trần Dịch Hành sững sờ.
Cái gì?
Hai chị em?
Anh nhìn Triệu Hựu Cẩm: “Không phải trộm sao?”
“Tất nhiên là không phải!” Triệu Hựu Cẩm cũng ngạc nhiên, “Đây là em trai tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, chân tướng đã rõ ràng.
Vậy mà lại là một hiểu lầm nực cười.
Mà người phụ nữ kia còn mặt dày lên án anh ta: “Trần tiên sinh, anh cũng quá nóng nảy rồi! Cũng không hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, đã ra tay đánh người. Em trai tôi năm sau phải thi đại học, nhỡ đâu bị thương, thì anh gánh vác nổi trách nhiệm này sao?”
Trần Dịch Hành: “…”
Đúng… đúng là anh nóng nảy.
Lần sau đừng nói là gặp trộm, cho dù cô ta có nằm hấp hối giữa đường, thì anh cũng chỉ “mắt không nhìn ngang, tai không nghe ngóng”, bước qua “xác” cô ta mà thôi.
Bốn chữ ngắn gọn, súc tích, bình thường.
Nhưng mà đối với Triệu Hựu Cẩm đang lo lắng, bất an, thì chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Tay run lên, điện thoại rơi trúng mặt, đau đến mức cô phải hít vào một hơi.
Làm sao bây giờ?
Bị lộ rồi sao?
Sao cô lại quên mất chuyện sáng nay đã kết bạn với anh ta?
Tại sao không thiết lập quyền riêng tư ngay từ đầu, chặn anh ta xem vòng bạn bè của cô?
Lúc này, Triệu Hựu Cẩm giống như một con tôm hùm đất đang lăn lộn trong nước sôi, chiếc chăn bị cô vò nát.
Cuối cùng, cô đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại từ trong ổ chăn lộn xộn ra.
Mở WeChat của Trần Dịch Hành ra.
Bạn đã gửi một khoản chuyển tiền:
38 tệ.
Trần Dịch Hành không trả lời.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Tiền cà phê, nhận đi nhé.
Vẫn không trả lời.
Triệu Hựu Cẩm phát huy tinh thần cố gắng giống như tên tài khoản của cô, mặc kệ sự phớt lờ của anh ta, tiếp tục cố gắng, không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để nói: Pháo hoa đẹp lắm phải không?
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng cũng nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn” hiện lên phía trên.
Eason: Ừ.
Kiệm lời, đúng là phong cách của anh ta.
Nhưng mà ít chữ cũng không sao, trả lời là được rồi.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Anh nhận tiền cà phê đi.
Vài giây sau, chuyển khoản đã được nhận.
Triệu Hựu Cẩm gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó gõ một đoạn văn dài:
Tối nay anh không phải hỏi em có phải tăng ca không sao?
Thật ra em làm phóng viên, đến phía nam thành phố phỏng vấn một ông lớn trong ngành tài chính. Ông ấy dẫn em đến một câu lạc bộ rất sang trọng, mỗi tối đều bắn pháo hoa, anh tin được không?
Đầu dây bên kia, Trần Dịch Hành nhìn đoạn văn này với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Anh tin được không?
Hừ, có gì mà tôi không tin được chứ?
Nếu nói ra, thì có lẽ cô mới là người không tin, tôi cũng ở đó.
Dòng chữ “đang nhập tin nhắn” ở phía trên vẫn chưa biến mất.
Người phụ nữ này, trước mặt hay là sau lưng đều lắm lời như nhau.
Triệu Hựu Cẩm tiếp tục nói.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: À đúng rồi, câu lạc bộ đó tên là Nam Cẩm Hoa Viên, nằm ở khu biệt thự phía nam thành phố, nếu như anh chưa từng đến đó, thì em khuyên anh nên đến đó ăn một bữa. Màn trình diễn pháo hoa lúc chín giờ mỗi tối, tuy rằng chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng mà rất hoành tráng, rất lãng mạn!
Tin nhắn tiếp theo.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Thôi, em không làm phiền anh nữa. Cảm ơn cà phê của anh, chúc ngủ ngon!
Như vậy chắc là không có vấn đề gì nữa.
Nơi nào tốt thì ai cũng có thể đến, có ai quy định chỉ có một mình anh ta được đến đâu?
A, cô thật là thông minh.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Hựu Cẩm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ trò chuyện.
Chỉ tiếc là một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Mười lăm phút trôi qua.
Nếu như WeChat không có chức năng offline, thì Triệu Hựu Cẩm thật sự nghi ngờ là anh ta không nhận được tin nhắn.
Người này thật là bất lịch sự.
Người ta nhiệt tình giới thiệu cho anh ta nhiều như vậy, ít nhất cũng phải nói một câu “không có gì”, chúc ngủ ngon.
Nói một câu thì chết sao?
Cuối cùng, Triệu Hựu Cẩm ôm điện thoại ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cô lại đến tầng thượng của Nam Cẩm Hoa Viên, đang bưng đĩa thức ăn thưởng thức, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ, có người cướp lấy chiếc đĩa của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dịch Hành đang lạnh lùng nhìn cô.
“Anh… anh muốn làm gì?” Cô rất sợ hãi.
Người đàn ông không nói gì, chỉ tách miệng cô ra, nhét bánh ngọt vào miệng cô, nhét đến mức cô không nuốt nổi nữa, mà anh ta vẫn không dừng tay.
Cô đau đớn ôm lấy cổ họng, “Không thở được…”
Còn Trần Dịch Hành thì cười nham hiểm, liên tục nói: “Cho cô dám ăn vụng bánh sữa hoa anh đào của tôi!”
…
Lúc giật mình tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng.
Triệu Hựu Cẩm cảm thấy khó thở, lúc này mới nhận ra trên mặt là lớp mặt nạ đã khô cong.
Hóa ra là do tư thế ngủ của cô không được ngay ngắn, khiến cho mặt nạ bị lệch, che mất cả mũi và miệng…
Giấc mơ kinh hoàng vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Triệu Hựu Cẩm vén chăn lên, đau khổ ngồi dậy, đây là cái gì vậy?
Càng đến cuối tháng mười hai, thì càng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Đây có lẽ là tình trạng chung của mọi người trong xã hội.
Năm hết Tết đến, Triệu Hựu Cẩm từ chế độ làm việc “từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối” thành công chuyển sang chế độ “từ chín giờ sáng đến mười giờ tối”.
Cô còn chạy đến hiện trường một vụ việc, người liên quan là một thanh niên vừa mới thất bại trong việc khởi nghiệp, lại vừa ly hôn, đang ngồi trên tầng thượng gào khóc thảm thiết, chuẩn bị nhảy lầu tự tử.
Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên chen qua đám đông.
Một người phụ nữ trung niên chạy đến: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng các cháu cũng đến rồi!”
Triệu Hựu Cẩm do dự hỏi: “Là cô gọi đến đường dây nóng sao ạ?”
“Đúng đúng đúng, là tôi gọi.”
Phùng Viên Viên nhìn xung quanh: “Cảnh sát đâu rồi? Còn đến muộn hơn chúng ta sao?”
Bác gái nói: “Tôi không báo cảnh sát, tôi nhớ đến việc gọi đến đường dây nóng, cung cấp tin tức, là có thể nhận được tiền thưởng.”
Triệu Hựu Cẩm cạn lời, nhìn Phùng Viên Viên với ánh mắt “không cần phải nói cũng hiểu”.
Sinh mạng vô giá, nhưng mà trong mắt một số người, lại không bằng hai trăm tệ.
Những người xung quanh sợ anh thanh niên kia kích động quá, lỡ chân ngã xuống, liền giục phóng viên lên khuyên nhủ.
Phùng Viên Viên lắp bắp giải thích, phóng viên không am hiểu kỹ năng khuyên nhủ đâu, nhưng mà mọi người đều kích động, hai người bị ép bất đắc dĩ, đành phải lên sân thượng.
Liên quan đến tính mạng con người, hai người đều lo lắng, bất an.
Nếu như do bọn họ nói năng không đúng mực, khiến cho người đàn ông kia nhảy lầu, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Phùng Viên Viên sợ đến mức run cả răng, cuối cùng vẫn là Triệu Hựu Cẩm cắn răng lên tiếng trước.
“Anh gì ơi, chúng tôi đến để giúp anh, anh có chuyện gì khó khăn cứ nói với chúng tôi, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!”
Lời thoại rất quen thuộc.
Cảm ơn những bộ phim truyền hình kinh điển của TVB, đến nỗi vào thời khắc nguy cấp, câu thoại hiện lên trong đầu cô lại là câu thoại kinh điển trong “Negotiator”.
Cảm ơn trời đất, anh thanh niên kia vẫn chưa kích động đến mức từ chối giao tiếp, chỉ là gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói với hai người.
Hóa ra là anh ta khởi nghiệp thất bại, lại vừa mới ly hôn với vợ, không chịu nổi cú sốc, nên mới muốn tự tử.
Anh ta khóc đến mức không còn ra hình người nữa, vừa khóc vừa kể về việc khởi nghiệp của mình vất vả như thế nào, không ngờ cuộc sống lại giáng cho anh ta một đòn chí mạng.
“Người ta đều làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, chỉ có mình tôi là thức khuya dậy sớm…”
“Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.”
“Một xu cũng chẳng kiếm được, còn mất hết cả vốn liếng!”
“Vợ tôi cũng bỏ tôi rồi!”
…
Bản chất của con người là gì?
Là máy hát.
Hai người bất lực nghe anh ta lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng cũng đợi được cảnh sát đến tiếp nhận.
Có lẽ là do đã khóc lóc kể lể nhiều lần, anh thanh niên kia cũng không còn kích động như trước nữa, cuối cùng đã được cảnh sát giải cứu thành công.
Chỉ là lúc rời khỏi hiện trường, Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên đều im lặng.
Nói đến việc thức khuya dậy sớm, tăng ca mỗi ngày, với tư cách là những “con ong chăm chỉ”, bọn họ cũng rất hiểu.
Người khác đều đang thảo luận: “Ngày Tết Dương lịch có kế hoạch gì không?”
Bọn họ chỉ có thể vừa khóc vừa cười: “Tăng ca.”
“Kỳ nghỉ là gì? Đừng làm phiền tôi làm việc.”
Kéo theo cơ thể nặng nề, cùng với tâm trạng càng thêm nặng nề, lúc Triệu Hựu Cẩm rời khỏi tòa nhà báo chí, trời đã khuya.
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, hành khách trong toa đều có vẻ mặt mệt mỏi.
Giống như một đám zombie không có cảm xúc.
Đi được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của mợ, tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp toa tàu, đám zombie đều bị đánh thức, đồng loạt nhìn cô với ánh mắt trách móc.
Triệu Hựu Cẩm đang ngủ gật, vội vàng bắt máy, lại nhận được một tin không vui.
“Hựu Cẩm, thằng em con có đến chỗ con không?”
“Con vừa mới tan làm, còn chưa về nhà…”
Mợ cô lo lắng ngắt lời cô: “Thằng nhóc này, lần thi thử đầu tiên điểm kém, liền nói là không thi đại học nữa, cãi nhau to với cậu con, tối nay bỏ nhà đi rồi!”
Triệu Hựu Cẩm là do cậu mợ nuôi nấng.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời vì bệnh, sau đó bố cô vì công việc thay đổi, được mời đến Chicago làm bác sĩ.
Lúc đó, cô vẫn còn đang học tiểu học, bố cô cũng từng muốn đưa cô đi cùng, nhưng mà cô tính cách ôn hòa, lúc đó còn chưa biết ngoại ngữ, rất phản đối việc đến một đất nước xa lạ để học tập.
Cậu mợ cô liền nhận nuôi cô.
Cuộc sống không hề biến động như trong tiểu thuyết, bọn họ đều là người tốt bụng, nuôi nấng Triệu Hựu Cẩm như con ruột.
Trong nhà còn có một cậu con trai, tên là Lý Dục.
Đúng vậy, chính là Lý Dục của “Vong quốc thốn tâm”.
Cậu em họ này nhỏ hơn cô bốn tuổi, qua Tết là phải thi đại học rồi.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giống như anh chị em ruột.
Triệu Hựu Cẩm đành phải kéo theo cơ thể mệt mỏi, vực dậy tinh thần, tiếp tục một vòng “tìm kiếm sự thật” mới.
Sau khi nghe mợ kể lại đầu đuôi câu chuyện, cô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.
“Mợ đừng lo lắng, con về nhà ngay, chắc là Lý Dục đang đợi con ở cửa đấy ạ.”
Thằng nhóc kia đi vội vàng, một là không mang theo tiền, hai là không mang theo chứng minh thư, ngoài việc đến tìm cô ra, thì còn có thể đi đâu?
Quả nhiên, lúc vội vàng chạy xuống lầu, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang ung dung ngồi trong sảnh lớn.
Đèn trong sảnh sáng trưng, trên tường treo một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Trước bức tranh có hai chiếc ghế, để cho cư dân ngồi nghỉ ngơi.
Lý Dục cứ như vậy ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm máy chơi game Switch, miệng ngậm kẹo mút, hai mắt sáng rực điều khiển tay cầm.
Đang chơi đến đoạn gay cấn, bỗng nhiên bị người ta giật lấy máy chơi game.
“Ê ê, làm gì vậy…” Cậu ta ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với khuôn mặt vô cảm của Triệu Hựu Cẩm, “Ồ, về rồi à?”
Chưa đợi Triệu Hựu Cẩm lên tiếng, cậu ta đã lên án trước.
“Còn biết đường về à? Triệu Hựu Cẩm, chị xem bây giờ là mấy giờ rồi? Con gái con đứa, nửa đêm nửa hôm còn lang thang ở bên ngoài, cẩn thận em mách bố mẹ đấy!”
Triệu Hựu Cẩm mặt không cảm xúc: “Em ở đây làm gì?”
“Nhớ chị đấy.” Lý Dục nói rất tự nhiên, “Đến chỗ chị xem thử, tiện thể hỏi thăm xem chị thực tập thế nào rồi, quan tâm chị một chút.”
Giọng điệu này, không biết còn tưởng là ông chú nào đến đây.
Triệu Hựu Cẩm nheo mắt: “Ồ, đến thăm chị à?”
“Chứ chị còn tưởng là gì?”
“Chị tưởng là có người thi thử điểm kém, bỏ nhà đi, kết quả là không có nhà để về, nên chạy đến tìm chị đấy.”
“…”
Lý Dục cứng họng, sau đó nói một cách hùng hồn: “Đó chỉ là một phần thôi, em đến đây, lý do chính là để quan tâm chị.”
“Em cũng thật biết hy sinh vì người khác đấy.”
“Đó là đương nhiên. Tại hạ họ Lý tên Dục, tự Lôi Phong, hiệu đội viên đội Thiếu niên Tiền phong… Ê ê, sao chị lại đánh người?!”
Chưa đợi cậu ta nói xong, Triệu Hựu Cẩm đã “bốp” một tiếng đánh vào trán cậu ta.
“Chị thấy đầu óc em bị kẹt cửa rồi, giúp em tỉnh táo lại một chút.”
“Không phải, em lặn lội đường xa đến đây để tìm kiếm sự an ủi, sao chị không quan tâm em một chút, hỏi xem tại sao em bỏ nhà đi?”
…
Trong sảnh lớn gà bay chó sủa.
Hai chị em cãi nhau ầm ĩ, một người ra lệnh “em lập tức quay về”, một người gào thét “em chết cũng không về”.
Cuối cùng, Lý Dục mất kiên nhẫn, giật lấy máy chơi game Switch trong tay cô bỏ chạy.
“Coi như em đến đây một chuyến công cốc, đừng nói với bố mẹ là đã gặp em!”
“Em đi đâu?”
“Không cần chị lo!”
Nói thật, cậu ta còn cao hơn Triệu Hựu Cẩm cả một cái đầu, vừa chạy ra ngoài, Triệu Hựu Cẩm căn bản không đuổi kịp.
Nhưng mà không đuổi kịp cũng phải đuổi, cô chỉ có thể cố gắng chạy, vừa chạy vừa hét lớn: “Đứng lại cho chị!”
Nửa đêm nửa hôm, trong tiểu khu rất ít người.
Chỉ có một người đang bước đi dưới ánh trăng, cả người lạnh lẽo.
Năm hết Tết đến, Trần Dịch Hành cũng rất bận, hôm nay có một buổi tiệc xã giao đến tận khuya, không tránh khỏi việc uống rượu, nên đành phải để xe lại công ty, bắt xe về nhà.
Không ngờ vừa vào tiểu khu, anh đã nhìn thấy một nam một nữ đang chạy như bay từ xa.
Người con trai chạy trước, chạy rất nhanh, trong tay cầm thứ gì đó.
Người con gái chạy theo sau, thở hổn hển, hét lớn: “Đứng lại cho tôi!”
Anh dừng lại một chút, người con trai kia đã chạy đến trước mặt anh, khuỷu tay còn va vào người anh.
Trần Dịch Hành nhíu mày.
“Xin lỗi anh.” Người kia không quay đầu lại mà tiếp tục chạy.
Sau đó, anh mới nhìn rõ, người phụ nữ đang đuổi theo không ai khác, chính là cô hàng xóm kỳ lạ của anh.
Triệu Hựu Cẩm thở hổn hển chạy đến, nắm lấy tay anh: “Giúp tôi với…”
Trần Dịch Hành:?
“Nhanh… nhanh giúp tôi bắt cậu ta lại!”
Chuyện gì vậy?
Cướp giật?
Trần Dịch Hành đứng ngây người tại chỗ một lúc, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người phụ nữ, và lớp mồ hôi mỏng trên vầng trán trơn bóng.
Lúc này hình như không nên so đo việc mối quan hệ của hai người không được tốt đẹp…
Dưới sự thúc giục lo lắng của cô, Trần Dịch Hành xoay người, sải bước đuổi theo.
Trong tay “tên trộm” kia quả thực đang cầm thứ gì đó, dưới ánh trăng không nhìn rõ, anh chỉ có thể theo bản năng đoán có lẽ là điện thoại, có lẽ là ví tiền.
Chiều cao của hai người gần như bằng nhau, nhưng mà thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, dáng người hơi gầy, không cao to, khỏe mạnh như người đàn ông trưởng thành.
Chạy chưa được bao xa, Trần Dịch Hành đã đuổi kịp cậu ta.
Lý Dục còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai, đã cảm thấy cánh tay bị người ta nắm chặt, ngay sau đó, có người đẩy mạnh một cái, ấn cậu ta vào cột đèn đường bên cạnh.
Bả vai truyền đến cơn đau nhói.
Thiếu niên đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn.
Một người đàn ông xa lạ.
“Anh là ai?!” Cậu ta tức giận vùng vẫy.
Nhưng mà lại bị người đàn ông kia ấn chặt, còn kèm theo lời đe dọa lạnh lùng: “Nếu như tôi là cậu, thì sẽ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.”
Giây tiếp theo, chiếc Switch trong tay bị người ta giật lấy.
Lý Dục vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh làm gì vậy?!”
“Tôi làm gì không quan trọng, quan trọng là cậu có biết bản thân đang làm gì không.”
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Hựu Cẩm cũng đuổi kịp.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, hai người bên cạnh con đường nhỏ giống như đang diễn phim cảnh sát.
Người đàn ông lớn tuổi hơn rõ ràng chiếm ưu thế áp đảo, ấn chặt thiếu niên vào cột đèn đường.
Còn tay thiếu niên bị người ta vặn ra sau, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo giờ đã đỏ bừng, giữa hai hàng lông mày không giấu nổi vẻ đau đớn.
Triệu Hựu Cẩm sững sờ.
Đó là tay phải, tay phải “ngàn vàng” của học sinh sắp thi đại học…!
Cô đẩy Trần Dịch Hành ra: “Buông ra, mau buông ra!”
Trần Dịch Hành bị đẩy bất ngờ, cộng thêm thiếu niên đang vùng vẫy, bị tấn công trước sau, anh lùi lại mấy bước, miễn cưỡng giữ vững được cơ thể.
?
Chưa đợi anh kịp hỏi, người đẩy anh lại tức giận chất vấn anh: “Anh làm gì vậy?!”
Anh làm gì vậy?
Trần Dịch Hành ngơ ngác.
Không phải cô bảo anh đuổi theo, giúp cô bắt trộm sao?
Không ngờ Triệu Hựu Cẩm lại lo lắng nắm lấy “tên trộm” kia, vừa kiểm tra cánh tay, vừa hỏi cậu ta có đau không.
“Bị thương chỗ nào không?”
“Tay không sao chứ?”
“Nếu như tay bị thương, thì mợ chắc chắn sẽ giết chúng ta!”
Lý Dục vẫn còn đang sốc, rút tay về, chỉ vào Trần Dịch Hành cách đó mấy bước chân: “Không phải, tên này là ai? Chuyện của hai chị em chúng tôi, liên quan gì đến anh ta, sao anh ta lại kích động như vậy chứ?”
Lần này đến lượt Trần Dịch Hành sững sờ.
Cái gì?
Hai chị em?
Anh nhìn Triệu Hựu Cẩm: “Không phải trộm sao?”
“Tất nhiên là không phải!” Triệu Hựu Cẩm cũng ngạc nhiên, “Đây là em trai tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, chân tướng đã rõ ràng.
Vậy mà lại là một hiểu lầm nực cười.
Mà người phụ nữ kia còn mặt dày lên án anh ta: “Trần tiên sinh, anh cũng quá nóng nảy rồi! Cũng không hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, đã ra tay đánh người. Em trai tôi năm sau phải thi đại học, nhỡ đâu bị thương, thì anh gánh vác nổi trách nhiệm này sao?”
Trần Dịch Hành: “…”
Đúng… đúng là anh nóng nảy.
Lần sau đừng nói là gặp trộm, cho dù cô ta có nằm hấp hối giữa đường, thì anh cũng chỉ “mắt không nhìn ngang, tai không nghe ngóng”, bước qua “xác” cô ta mà thôi.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook