Chỉ Cần Em Còn Yêu
Chương 3: Nói với người của quá khứ về quá khứ

Sáng hôm sau cô ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ chuẩn bị ra khỏi nhà, Seven đang coi hoạt hình, đứng bật dậy, kéo tay cô hỏi:

- Hôm nay Mami rất đẹp, mẹ định đi đâu thế?

- Mẹ đi công việc, ngoan ở nhà nhé.

- Cậu út đi chơi với mợ út rồi, có mình Seven ở nhà thôi, mẹ cho Seven đi công chuyện với. Nhé! - Mắt cậu bé long lanh, ểu tình tội nghiệp nhìn cô.

Được rồi, cô rút điện thoại ra gọi một dãy số nói hai câu ngắn ngủi, không để đối phương phản đối đã tắt máy.

Câu thứ nhất: “Cậu được lắm, dám chơi chị.”, câu thứ hai: “Tháng sau thì đừng nghĩ tới khái niệm tiền tiêu vặt kể cả từ mẹ.”

Quay sang Seven cô gật đầu đồng ý. Cậu bé vui vẻ chạy đi thay đồ ngay, miệng hát vang “Nắng vàng trải lên muôn ngàn trái tim đang hát ca, yêu quá đi thôi, đất nước tôi ơi.”

Cô quay lại trừng mắt với cậu bé:

- Đừng làm hỏng bài hát yêu thích của mẹ chứ Seven, con thử hát lại lần nữa xem nào.

Tất nhiên cậu bé không có gan hát lại rồi, vì nguy cơ ở nhà một mình tương đối cao. Điện thoại bỗng có tiếng vang, là một tin nhắn từ anh. “Đi đường cẩn thận đấy, coi chừng xe cộ.” Anh luôn như thế, quan tâm đến hai mẹ con, đôi khi cô nghĩ không lẽ anh yêu cô, nhưng họ quen nhau cũng bốn năm rồi, anh chưa một lần làm điều gì khiến cô nghi ngờ, giống như hai người bạn thân ở bên nhau.

Thật ra, cô cũng sợ anh nói ra lời yêu, chẳng vì sao cả, vì cô giờ đã là một bà mẹ đơn thân, trong khi anh lại đẹp trai, giàu có, gia thế tốt, hơn tất cả cô sợ người đàn ông sau này của cô không yêu thương Seven. Đó là lý do vì sao giờ cô vẫn một mình, như lời lớp trẻ bây giờ thì là FA có gì không tốt, tự do tự tại, cũng lắm cô đơn. Thế nhưng, cô thấy mình hạnh phúc, bởi cô không cô đơn, cô có một cậu con trai tuyệt vời.

Nơi gặp mặt là một nhà hàng đồ nướng trên đường Lý Thường Kiệt, xe vừa dừng, đã thấy Hạnh, cô bạn giường trên kí túc xá chạy ra ôm chầm lấy cô, khóc nức nở. Cô bỗng thấy mắt mình cay cay, nhẹ nhàng nói thầm “tớ xin lỗi”, vươn cánh tay ra vỗ vai cô bạn. Có thể nói đó là cô bạn thân nhất trong lớp, cô và cô ấy ở cùng kí túc xá, cùng phòng, đứa giường trên, đứa giường dưới. Họ đã cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, đi tự học, thư viện, lấy nước... đều cùng nhau.

- Nói đi là đi những sáu năm thế à, phải phạt thôi. - Đang nói Hạnh bỗng dừng lại ở phía sau lưng cô, một cậu bé đáng yêu đang nắm vạt áo cô. Thấy thế, cậu bé lên tiếng

- Con chào các cô, các chú, con tên là Dương Kiến Văn, con trai mẹ Dương Kiều Lam, tên ở nhà của con là Seven, năm nay con sáu tuổi, chuẩn bị lên lớp hai.

Nghe xong tiểu sử cậu bé, ai nấy có mặt cũng bật cười. Liên, cô bạn trong lớp chạy lại véo má cậu bé, bế Seven vào trong. Chỉ có Thanh Phong vẫn nhìn theo cậu bé, ánh mắt chứa nhiều suy tư, cô chẳng thể ết được anh đang nghĩ gì, nhìn quanh lớp cô mọi người có mặt gần đủ, có người dắt theo vợ, con, người yêu, riêng chỉ có anh đi một mình, không ết sao không thấy vợ anh. Hạnh là ai chứ, chuyện gì của cô cũng nắm trong lòng bàn tay, liền lên tiếng:

- Họ ly hôn rồi, ba năm về trước, haha, bỏ cậu chạy theo bà già nhà giàu, cuối cùng thế nào, không thể có con đành ly hôn, cuỗm được một mớ tài sản, mình khinh.

Cô bỗng muốn cười, hóa ra cũng chỉ là ly hôn, nếu lúc đó cô nói cho anh, trong bụng cô có một sinh linh, và đó là giọt máu của anh, liệu hai người giờ đây có phải đang hạnh phúc, hay anh vẫn quyết định theo cô gái ấy.

Bởi, cuộc đời chẳng phải một bài toán, cứ có giả thiết sẽ có kết luận, chẳng có từ nếu nào cả, nên cô chẳng thể ết được câu trả lời cho những giả thiết ấy. Hạnh kéo tay cô đi vào trong nhà hàng, nhưng anh lại đưa tay ra giữ cô lại, có lẽ muốn hỏi gì đó, đến cuối cùng anh chỉ im lặng, cứ nhìn cô như thế.

- Có gì tan tiệc mình nói chuyện sau, bây giờ em phải vào trong rồi. - Nói xong cô gỡ cánh tay anh đang giữ lấy tay mình ra, bước theo cô bạn vào trong. Có những việc trước sau gì cũng phải đối mặt, chi bằng nói ra sớm cho nhẹ lòng.

Seven đang ngồi chơi với các bạn nhỏ thấy cô đi vào chạy ngày ra ôm lấy chân Kiều Lam, dẫn cô tới đám nhỏ, nói thầm với cô rằng cậu bé chưa chơi trò này bao giờ nên không ết chơi. Cô nhìn xuống, có khá đông các em bé, lớn nhất cũng bảy tuổi, nhỏ nhất chỉ khoảng hơn hai tuổi, mười mấy đứa nhỏ đang tập trung vào chiếc Ipad trên tay cậu bé lớn tuổi nhất. Cô cúi xuống nói nhỏ với con:

- Không ết chơi không có nghĩa là con không chơi được đúng không nào, hãy nhìn cách các bạn chơi trước đã làm, mẹ nghĩ Seven của mẹ làm được mà, đúng không nào?

Cậu bé nghe lời cô chăm chú nhìn màn hình một lúc lâu mới gật đầu với cô. Thật ra, người khác có thể không hiểu Seven, nhưng cô là mẹ cậu bé, cô ết con mình rất thông minh, khả năng học hỏi nhanh, chỉ cần gợi ý cậu bé sẽ làm được việc đó. Nhớ có lần, cô lỡ chuyến bay nên không thể đến trường đón Seven, mới gọi điện nhờ cậu út nhà ta đi đón cháu, ai ngờ cái thằng ham chơi đó lại không ở nhà. Thế là Seven nhờ cô giáo gọi giùm chiếc taxi đến nhà Bảo Anh em họ cô, rồi nhờ cô ấy trả tiền.

Không ngờ xuống xe, anh tài xế taxi còn nói với Bảo Anh, Seven lên xe huyên thuyên cái gì mà nhà cháu nghèo lắm, chưa bao giờ được đi cái xe này cả, cái gì mà giết người đền mạng... Hỏi ra mới ết cậu bé sợ bị bắt cóc, giết người... Cô sau đó bỗng thấy sợ những suy nghĩ của Seven.

Đang ăn thì có tin nhắn của Viên, nói có người muốn gặp cô, giờ cô đang bận nên hẹn cậu ấy khoảng bốn giờ chiều ở nhà cô, nghĩ mãi cũng chẳng ra là ai muốn gặp mình. Nhưng cô cũng quên mất là sau cuộc gặp còn phải nói chuyện với Phong. Mọi người rủ nhau đi tăng hai, nhưng cô có rất nhiều việc phải giải quyết với lại còn có Seven nên cô rút lui trước.

Hạnh cứ nắm tay cô, cướp điện thoại, lưu số của cô ấy vào, còn nói bữa nào tập hợp mọi người cùng phòng lại nhậu một bữa ra trò. Cô gật đầu đồng ý, dù sao cũng muốn ôn lại chuyện cũ, đã lâu quá không gặp mọi người rồi. Kiều Lam chủ động bước tới bên chiếc bàn của Phong, cô ghé vào tai anh nói nhỏ, ý bảo anh là cô có chuyện việc cần giải quyết, rồi chủ động đọc số điện thoại của mình cho anh.

Có lẽ thấy vẻ nghiêm túc thật trong lời nói của cô nên anh không hề giữ lại, chỉ bảo cô đi xe cẩn thận, xong việc gọi cho anh ngay. Gật đầu thay cho lời đồng ý, cô bước đi không ngoái đầu lại nhìn, chẳng bởi vì vội vã mà vì đã không còn luyến tiếc, con người anh cũng như đoạn tình cảm đã có với anh.

Về đến nhà thấy ngoài Viên đúng thật còn một người đàn ông nữa, rất quen, à, đó chẳng phải là anh bạn đồng nghiệp làm cùng siêu thị với cô cách đây mấy năm sao.

- Lâu rồi không gặp, Hoàng Phi Long.

Long nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới rồi mới chào lại:

- Lâu quá rồi nhỉ, lâu đến nỗi anh sắp quên mất em, cả những chuyện liên quan đến em nữa.

Chuyện liên quan đến mình là chuyện gì chứ, cô không ết, chắc chắn không ết, cô nghĩ thế.

Seven nhìn thấy Viên rất vui chạy lên ôm chầm lấy anh, nằng nặc đòi anh dắt đi ăn kem, vì thế lúc này chỉ còn cô với Long trong phòng. Rót cho anh một chén trà, rồi cũng ngồi xuống chiếc sô pha đơn phía đối diện mới nghe anh hỏi.

- Đứa bé, à không, Seven con em ấy, cha đứa bé ấy là ai...? - Dạo này sao những người cô gặp đều hỏi như thế nhỉ, điều đó quan trọng lắm sao.

- Anh không quen người đàn ông ấy đâu, mà sao tự nhiên lại hỏi chứ?

- Cái đêm hôm anh say rượu, anh có làm gì có lỗi với em không?

- Anh nói thử xem là có không? - Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, bởi anh lúc đó đã khiến Kiều Lam rất bực mình, không ết phải đối phó thế nào. Nhưng nhìn ểu tình trên khuôn mặt anh thì bỗng không muốn đùa nữa, Long nghĩ điều gì mà mặt cắt không còn giọt máu thế kia không ết.

- Seven có phải con anh không? - Câu hỏi này phải anh lấy hết sức can đảm mới thốt ra được, thế nhưng làm cô nghẹn, lại nghẹn cả nước trà cơ đấy, cô ho mãi thì bật cười, cười tới mức không ngừng được.

- Nếu chỉ nhìn anh khỏa thân mà sinh ra được Seven thì cũng có khả năng đấy.

- Cái gì? Khỏa thân á? Anh á?

- Ừ, kéo em đến khách sạn, tự mình cởi đồ mình, còn đòi ngủ với gái, em tức quá, khóa cửa lại ra đường tìm cho anh một cô quẳng lên giường. Em còn chưa tính sổ với anh đấy, ai dè anh lại lặn mất tăm.

- Ông ngoại anh mất, anh phải về quê, quay lên thì em đã không còn làm ở đó, cũng không ở Sài Gòn nữa rồi.

Anh nói xong như trút được gánh nặng trong lòng, lại cười giới thiệu tháng sau lấy vợ, nghe tin cô bỗng trở về, sợ cô đem chuyện xấu của anh nói ra, nên đến đây bịt miệng cô. Họ nói chuyện với nhau một lúc thì Viên dẫn Seven về, Long cũng nói có việc bận nên không ở lại được, trước khi đi hai người ghé tai nói nhỏ điều gì đó. Tất nhiên không qua mắt được con trai cô, Seven cất chất giọng lanh lảnh:

- Nói nhỏ chỉ có hai lý do, một là mượn tiền, hai là nói xấu thôi. Có phải các chú đang nói xấu mẹ con không? - Cậu bé chưa kịp nói xong hai người đàn ông đã cúi đầu ho dữ dội, vội chạy bịt miệng thằng nhóc.

- Ai nói với cháu những điều này thế hả?

- Cậu út cháu bảo thế mà, cậu bảo mẹ và dì Bảo Anh cứ lén lút nói nhỏ chỉ có thể là nói xấu cậu thôi.

Cô bất giác thở dài, không hổ danh là cậu út mà, toàn dạy cháu điều xấu không à. Cuối cùng chỉ có Viên mặt dày ở lại nhà cô đòi ăn cơm tối, cô cũng mệt nên chỉ nấu nồi cháo gà ăn qua loa cho xong. Rửa chén xong, thấy Seven mệt quá lăn ra ngủ, nên Viên đề nghị hai người đi dạo quanh khu nhà cô hóng gió.

- Nói cho tớ ết tối hôm đó xảy ra chuyện gì?

- Tối hôm nào?

- Tối hôm tớ uống say ấy, lần cuối gặp cậu mấy năm về trước...

- Cậu uống say, gọi tớ đến nhà hàng thanh toán, tớ bực quá ném luôn cậu lên khách sạn ở đấy, đã thế cậu còn không ết điều nữa. – “Không ết điều”, tim Viên như đập lỗi một nhịp, nói vậy đứa con này... chưa đợi anh nghĩ hết cô lại lên tiếng.

- Ói hết lên người tớ, lúc ấy gặp ngay một cô dọn phòng, cô ấy bảo tớ cứ về nhà thay đồ đi, thằng bé này như con cô ấy mà, để cô cởi đồ nó ra rồi đắp mền cho nó là xong. Cậu thấy cậu rượu lên làm loạn chưa? - Lại nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh, hôm nay mọi người lại thích cái kiểu thở ấy nhỉ, Long cũng như thế, Viên cũng như thế.

- Nói vậy, Seven là con của...?

- Một người cậu không quen. Mà đừng nói chuyện đó nữa, cậu cũng không còn nhỏ nữa, đừng lông bông mãi thế, Cò à mà không, Khang nhà tớ cũng có cả người yêu rồi đấy, cậu còn không lo dẫn một cô về ra mắt mọi người đi chứ.

- Cậu làm như tớ muốn là được, làm gì dễ dàng thế, người yêu tớ thì tớ không yêu, người tớ yêu thì không yêu tớ.

- Cậu ết không, tình yêu của con người giống như một chuyến xe buýt vậy, nếu cậu cứ kén chọn mà bỏ lỡ cậu sẽ bị trễ giờ đi học mất, tình yêu cũng thế, hiểu không? Cho mỗi người một cơ hội đi. Nhìn tớ làm cái gì, cho những người yêu cậu ấy, rồi cũng sẽ có một cô gái thuộc về riêng cậu.

- Thế còn cậu?

- Tớ á, tớ gần tìm được rồi, có điều hạnh phúc mong manh quá, đôi khi tớ vẫn sợ... Ngừng một chút cô lại nói: -Về đi, gió lớn rồi, tớ cũng về đây, để Seven ở nhà một mình tớ không yên tâm.

Nói xong cô quay đầu bước lại con đường họ vừa đi qua, cảm thấy lòng nhẹ bẫng, di động trong túi vang tiếng tin nhắn, cô ết đó là của người đàn ông khiến cô thấy bình yên. Viên cũng thấy nhẹ lòng, vì những khúc mắc có lời giải đáp, vì hạnh phúc của cô gái anh đã từng yêu thầm, anh sẽ chỉ nhìn cô thêm một lần nữa thôi, mai trời sáng họ lại làm bạn, những người bạn thân của nhau như xưa.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, đã thấy một bóng người trước cửa phòng mình, là anh ấy, người mà cô đã bỏ quên từ chiều tới giờ. Không ngờ anh ết nhà cô. Kiều Lam mở cửa anh cũng bước vào theo, có điều không ngồi ngay mà đánh giá căn phòng của cô, rồi bước ra ban công, ngồi vào chiếc ghế mây của bộ bàn trà. Cô vào bếp pha cho anh và mình hai ly cà phê, bởi họ lúc này đều cần một thứ gì đó khiến cả hai bình tĩnh. Cà phê trong mắt cô là sự lựa chọn không tồi.

Cà phê đặt trước mặt nhưng anh không uống mà chăm chú nhìn ra xa, nơi có những ngọn đèn đường, những chiếc xe đang nhàn nhã chạy trong một buổi tối mát trời. Cô nhìn kỹ khuôn mặt anh, không còn như ngày nào nữa rồi, da anh trắng hơn, cao hơn, nụ cười cũng hẹp hơn. Họ quen nhau thế nào, cô vẫn còn nhớ kỹ, ngày ấy trong đám sinh viên mới nhập học của lớp cô, anh không phải nổi trội nhất nhưng lại đẹp trai nhất, lãng tử nhất.

Lần ấy lớp cô tham gia đấu bóng chuyền nhỉ, cô là người trông coi điện thoại và cặp sách cho các bạn, vì thế đã mạo muội lấy điện thoại anh nhá qua của mình. Tối về trằn trọc mãi không ết nên làm thế nào, bèn kể cho mấy đứa cùng phòng, nghe xong mỗi đứa một ý, đứa bào giả nhầm số, đứa bảo cứ nhá quá xem có gọi lại không. Cuối cùng, Hạnh nói cứ nói thật ra, phải chân thành chứ, đó cũng là bài học đầu tiên của tình yêu mà cô nhận được. Cả phòng tán thành, bèn hùa nhau lại cùng chờ tin nhắn.

“Chào Phong, mình là Kiều Lam, học chung lớp kinh tế nông lâm khóa 34 với cậu, cậu nhớ mình chứ”.

“À, cậu có phải là cô bé nấm lùn không?” - Chỉ vì tin nhắn đó mà ệt danh gắn với cô suốt bốn năm đại học là nấm lùn, cũng làm cho tụi bạn phòng 308 cười nắc nẻ. Cô bực bội nhắn lại.

“Ai lùn chứ, ít nhất tớ cũng cao 1.52m, cậu cao bao nhiêu mà đòi?”

“1.78”

“...”

“Sao thế?”

“Mình tự kỉ.”

“Không sao, bạn có mái tóc rất đẹp, mình rất thích”. - Thật ra cô cũng thích mái tóc này của cô, nó không thật sự dài nhưng mềm mượt, thẳng tự nhiên. Hai người cứ nhắn qua nhắn lại như thế cho tới khi cô không chống đỡ nổi con mắt mình nữa mới buông tha.

Lên lớp trông thấy anh tim cô lại đập thình thịch, tụi con gái ngồi một chỗ với nhau buôn chuyện, bỗng nói tới anh, họ bảo rằng anh có người yêu rồi, quen nhau từ cấp ba, hơn cô một tuổi vì chờ người yêu đi học đại học chung. Hôm đó cô về phòng đắp mền không ăn cơm trưa, Hằng thấy thế, nháy mắt mấy đứa trong phòng, Hạnh hiểu chuyện nên buông một câu:

- Có vợ còn có thể ly hôn, huống chi là người yêu. - Cô nghĩ, cũng đúng, thế là từ hôm đó tối nào trước khi đi ngủ hai tay cũng chắp lại cầu khấn. “Con xin người cho hai người họ chia tay càng sớm càng tốt.”

Cô vẫn chủ động nhắn tin cho anh, nhưng anh tuyệt nhiên không bao giờ là người chủ động. Anh lúc đấy, hòa đồng ết bao, đáng yêu ết bao, dường như Thanh Phong của lúc ấy và lúc này là hai con người chung một khuôn mặt. Thời gian đúng là đã làm bào mòn những điểm đáng yêu của một con người, ến anh trở nên lạnh nhạt hơn, thờ ơ hơn ngày xưa. Bỗng anh hỏi cô, một câu hỏi trực tiếp không né tránh:

- Seven có phải là con anh không?

Cô im lặng, bởi lẽ không muốn trả lời câu hỏi này của anh, ngày hôm nay cô đã nghe quá nhiều người hỏi cùng một câu thế này. Tay Kiều Lam chống lên lan can để gió thổi bay làn tóc trong không trung, mắt lại nhìn ra sông Sài Gòn, chung cư này trước khi cô đi chưa từng tồn tại. Mái tóc cô giờ đây có màu hạt dẻ điển hình, uốn xoăn gợn sóng rất quyến rũ. Anh ết cô đã thay đổi, không còn là cô gái nhỏ thuần khiết yêu anh bằng cả trái tim của ngày xưa nữa rồi. Khi anh ngỡ cô không muốn nói, cô lại dùng giọng bình thản để nói:

- Để em kể anh nghe một câu chuyện nhé, câu chuyện của sáu năm về trước mà em chưa từng kể cho một người khác. Hôm ấy là mười bốn tháng chạp, anh hai dẫn em tới một nơi, hình như tên là nhà thờ An Bình thì phải, nơi có một người phụ nữ đang cười rạng rỡ với cha đứa bé trong bụng em. Thật lạ, lúc ấy em không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ quay đầu bước đi, có điều sống hạnh phúc quá khiến em quên mất một điều gọi là luật nhân quả. Có vay ắt có trả, em đã lấy anh trong tay một cô gái khác, thì thứ em phải trả không chỉ là anh mà còn cả sinh linh chưa kịp chào đời nữa. Một người phụ nữ mất đi tình yêu vì một người đàn bà khác, người mẹ mất con chỉ vì giây phút qua đường không suy nghĩ. Nếu không có anh hai em lúc đó, cái mạng này của em cũng không còn nữa rồi.

Anh im lặng lắng nghe, trên mặt là nỗi đau không tả, dường như chờ đợi cô nói tiếp. Bỗng anh đứng bật dậy, ôm chặt cô vào lòng.

- Anh xin lỗi, anh không hề ết em lúc đó... - Cô vùng dậy gạt tay anh ra, để mặc nước mắt vờn kẽ tóc bay đi theo gió.

- ết thì thế nào chứ, quá khứ là thứ có thể thay đổi sao, đứa con đã mất của em sẽ sống lại sao? - Anh lại im lặng một lần nữa.

- Cô bé mười tám trong em đã ết cảm giác nhớ nhung một người là thế nào, nhưng cô bé ngày ấy ngây thơ, không ết cách ểu đạt tình cảm, nên phải làm bạn với nước mắt một thời gian đấy. Cô gái mười chín luôn thấy cuộc đời màu hồng, sáng có thể cùng anh đến lớp, chiều nắm tay anh đi dạo, đi ăn, tự học như bao người yêu nhau khác. Cô gái ấy chỉ ước cuộc đời mãi thế này, có anh bầu bạn. Nhưng cô gái hai mốt vừa mới ra trường lại phải đối mặt với quá nhiều vấn đề, công việc không thuận lợi, đồng nghiệp xích mích. Chỉ thế thôi đôi khi cũng làm em kiệt sức, nhưng em vẫn nghĩ, may còn có anh. Hóa ra, em lúc đó chỉ tự mình lừa mình mà thôi, mất đi tình yêu, mất đi đứa con em đã xem như sinh mệnh, lúc đó chỉ có mình em đối mặt với nỗi đau. Vậy anh nói đi, khi đó anh ở đâu, làm gì chứ, bây giờ anh nói xin lỗi có tác dụng gì không.

Ngừng một lát cô lại nói tiếp:

- Nhưng anh có ết cô gái hai bảy của ngày hôm nay nghĩ gì không, em đã quên đi nỗi đau năm xưa, cũng không hận anh, chẳng tiếc nuối, vì ở bên anh em đã từng hạnh phúc. Cuộc sống của em bây giờ rất tốt, em không thật sự vui vẻ nhưng lại thấy bình yên.

-...

- Anh về đi, cũng đừng gặp lại nữa.

Phong về rồi, cô ngồi trên sô pha bật khóc nức nở, cô nói quên đi nỗi đau năm xưa là nói dối, đứa con ấy là điều làm cô day dứt suốt cuộc đời, cô còn chưa một lần trông thấy hình hài của nó, ngắm nó lớn lên cơ mà. Cô không hận anh vì đã không còn yêu, lần đầu nhìn thấy Seven cô đã ết mình không còn hận anh.

Bởi ông trời công bằng đến thế, mang cho cô một người bầu bạn, đó có thể không phải đứa con cô mang trong bụng chín tháng mười ngày, cô cũng không trải qua đau đớn để sinh, không nghe được tiếng khóc chào đời của con, nhưng cô tin mình chưa bao giờ xem Seven là con nuôi.

Cô ở bên anh cả bốn năm của quãng đời sinh viên, đó là những năm tháng tươi đẹp nhất của thời thanh xuân. Mỗi sáng, anh đứng dưới lầu ký túc gọi điện giục cô dậy chạy thể dục cùng anh, lúc đó cô thường chỉ chạy một vòng quanh sân thể dục là đã thở phì phò, xua tay giục anh tiếp tục. Còn mình, ngồi dưới gốc cây, nhìn khuôn mặt khôi ngô ấy rạng ngời trong ánh nắng mai. Mỗi tối, anh lại đứng dưới lầu ký túc của cô gọi điện đi ăn tối, cùng đến phòng tự học dưới nhà ăn học bài.

Anh có sở thích xem bóng đá, vì thế cuối tuần cô hay lon ton theo anh ra các quán cà phê trực tiếp bóng đá gần trường xem những trận Ngoại Hạng Anh chiếu sớm. Cô uống đồ uống rất nhanh, cánh đàn ông trong quán chỉ một ly đen đá xem cả trận, riêng cô lúc nào cũng hai ly sinh tố, một ly nước ngọt.

Anh không ngăn cản chỉ mặc cô muốn làm gì thì làm. Sau này khi họ không còn ở bên nhau, cô vẫn giữ thói quen xem những trận Preimer League ấy. Kỳ lạ ở chỗ, cô không hề mang cảm giác đau buồn mất mát hay hoài niệm quá khứ khi xem trái bóng lăn, cũng bởi thế cô yêu nước Anh thầm lặng.

Năm 2004, khi Mark Zuckerberg ngồi trong phòng kí túc tạo ra Facebook, có lẽ lúc đó cô cũng đang ngồi trong phòng kí túc xá sáng tạo ra “triết lý cua trai” cùng Hạnh. Ấy vậy mà, giờ đây cô chẳng thể dùng những điều đó nữa, còn Facebook lại phát triển với tốc độ chóng mặt. Nói theo cái cách 308 các cô thì là “Thiên tài và người thường cũng chỉ khác nhau thế thôi.”

Từng mảng ký ức rời rạc cứ hiện về, hóa ra, cô còn nhớ rõ đến thế những chuyện cô hằng cố quên đi. Đến khi cô khóc mệt nằm lơ mơ trên sô pha thì nghe thấy tiếng mở cửa, đồng thời, một phát ra từ phòng con trai, một là từ cửa chính. Trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ hành lang, Kiều Lam nhận ra là Minh Hoàng, người đàn ông luôn lặng thầm ở bên cô bao năm nay, xuất hiện lúc cô cần nhất. Seven một tay dụi mắt, một tay ôm cánh tay cô, nũng nịu nhìn anh nhưng lại hỏi cô:

- Mẹ ơi, khóc sẽ làm da nhăn hơn, sẽ chóng già hơn,... à, cái gì mà lão hóa nữa. - Rồi thằng bé lại lắc cánh tay cô - Mẹ đừng khóc nữa, người lớn khóc là hư mà.

Cô bỗng bật cười ôm Seven vào lòng, cô chỉ dạy con nít khóc là hư, không ngờ Seven lại dạy lại cô điều ngược lại. Một người đàn ông mạnh mẽ bỗng ôm cả hai mẹ con cô vào lòng, nhẹ lau đi nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà dịu nhẹ trên người anh, mùi hương khiến người khác tịnh tâm đến thế, vòng tay này cũng quá ấm áp rồi. Vì vậy lúc này đây Kiều Lam bỗng nghiêng đầu dựa vào bờ vai anh, ngủ gật khiến hai người đàn ông một lớn một nhỏ bật cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương