Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!
-
Quyển 2 - Chương 181: Mất đi hết thảy, chỉ có thể có ta!
Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao vừa đến địa bàn của Hiên Viên Tiêu tôi liền ho thật lợi hại, cánh tay trái lúc nào cũng mơ hồ đau đớn tựa như con sâu độc muốn rít gào mà ra. Không giống như lúc ở Lương quốc tôi nửa phần bệnh trạng cũng không có, nhưng dù sao cũng không làm tôi cảm thấy ngày mai mình sẽ chết.
Ngự y thái y viện cứ một ngày lại một ngày, một đám lại một đám đến đây, uống thuốc tới mức đầu lưỡi tôi cũng đã mất đi vị giác, thuốc bổ uống đến nỗi không thể ăn được bất kì thứ nào khác. Nhưng, vẫn như cũ ho không chút yếu bớt, nhưng cũng chẳng nặng thêm, hoặc là bởi vì thời tiết dần dần rét đậm nên lạnh thấu xương mà thôi.
Dự cảm bất an luôn quanh quẩn trong lòng. Cổ độc sợ là đã muốn phát tác, thật không hiểu tôi còn có thể cố gắng đến bao giờ. Đương nhiên, tôi không có quên lời ước định cùng Vân tiên nhân, tôi sẽ đem thể xác còn sót lại cho hắn, cho dù là tôi gần như có thể xác định rằng Thượng Quan Lăng sẽ không trở về nữa, trừ phi, tôi quay lại, tất nhiên sẽ có một phương pháp khác làm cho người hắn luôn mong nhớ có thể trùng sinh.
“Chủ tử.” Tiểu Tuyết bưng chén thuốc chậm rãi tiến vào, nhìn thấy tôi đứng ở phía trước cửa sổ ngẩn người, khóe môi vốn nhếch lên liền hạ xuống:“Chủ tử, sao người lại đứng trước cửa sổ, cảm lạnh làm sao có thể tốt lên được?”
Bất đắc dĩ xoay người, tôi đi đến bích lô phòng, đứng đó, cười nhìn cô ấy:“Như vầy có được chưa?”
Tiểu Tuyết cầm chén thuốc đặt vào tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Bề ngoài dù tốt hơn thì cũng phải uống thuốc đó nha, chủ tử.”
Tôi nhíu mi lại, tiếp theo ngừng thở, nâng chén thuốc lên, một hơi uống cạn:“Khụ khụ... Khụ khụ...”
“Chủ tử, Lăng chủ tử...” Tiểu Tuyết không ngừng vỗ lưng tôi, lại đem mứt táo đưa cho tôi:“Chủ tử ăn mứt hoa quả sẽ không thấy đắng nữa!”
Tôi cười khổ, không hề động tới mứt hoa quả. Đắng cũng đã đắng, ngọt hay không ngọt hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tiểu Tuyết dường như nhận thấy được biến động trong lòng tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi:“Lăng chủ tử, người lại...không vui rồi?” Cô ấy không dám nói loại câu như ‘Người lại muốn rời đi’. Thân phận của cô ấy không cho phép cô ấy tái phạm sai lầm.
Tôi khoát tay, thực hào khí nói:“Đâu có. Mỗi ngày ăn được uống được, Hiên Viên bệ hạ của các ngươi lại không mang ta đi cúng tế, ta làm sao không vui được. Ha ha, khụ... khụ....”
“Chủ tử!”
“Hừ, cô biết được là tốt rồi.” Như gió lạnh lướt qua, buốt lạnh thấu xương, mang theo lời nói tức giận lạnh như băng, người nọ bỗng nhiên xông vào Đông Noãn các.
“Hoàng thượng vạn an!” Tiểu Tuyết cúi người, hướng Hiên Viên Tiêu thi lễ.
Tôi đạm mạc nhìn hắn một cái, trở lại ngồi xuống, phá lệ khách sáo nói:“Hiên Viên bệ hạ, mời ngồi. Tiểu Tuyết, dâng trà lên!”
“Vâng!” Tiểu Tuyết lên tiếng trả lời, nhanh chóng lui ra ngoài.
Hiên Viên Tiêu khí phách ngồi đối diện Thượng Quan Lăng. Lửa trong bích lô cháy thật lớn, thật ấm áp, thi thoảng lại vang lên những tiếng lửa cháy nhỏ. Trong điện thiếu Tiểu Tuyết, không khí lập tức trở nên cứng đờ. Thượng Quan Lăng tuy rằng trên mặt không chút huyết sắc, cũng may tinh thần không tồi, khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đen bóng. Nụ cười kia chính là một loại hoan nghênh đầy xa cách. Tầm mắt Hiên Viên Tiêu thủy chung không rời khỏi khuôn mặt tươi cười kia.
Tôi ho khan một tiếng, hạ tầm mắt xuống. Thật sự không thể chịu đựng được người nào đó cứ trắng trợn nhìn chằm chằm vào mình.
Hiên Viên Tiêu phục hồi tinh thần, nhìn mặt mày người trước mặt, lời nói khó hiểu:“Ánh mắt này cũng không tệ.”
Tôi vừa nghe, liền tức giận.
Có ý tứ gì chứ, hàm ý là ánh mắt lão nương màu đen chính là tạm thời có thể chấp nhận được, đôi mắt màu ngọc bích mới là cực phẩm? Ta là con cháu Viêm Hoàng, tóc đen con ngươi đen, đâu giống như loại yêu quái như ngươi mới được coi là kim đồng!
(*) Kim đồng: Con ngươi màu vàng.
“Cám ơn khen ngợi, bệ hạ người xem không quen có thể nhắm mắt, vừa lúc ta cũng không quen nhìn ánh mắt gian tà của ngài!”
Khóe miệng Hiên Viên Tiêu hơi hơi run rẩy, thở dài một hơi, trên mặt hắn lại giãn ra nở nụ cười.
Tôi nghi hoặc đánh giá hắn. Làm cái gì vậy, lúc đến thì một bộ mặt tức giận, hiện tại lại cười cái rắm a!
“Trẫm thật sự bị nàng làm cho tức ngây người!”
Không đáp lại lời nói của hắn, tôi thu lại khuôn mặt tươi cười khách khí, mặt không chút đổi sắc hỏi:“Đã lâu không thấy, Hiên Viên bệ hạ hôm nay tới hàn xá, chính là có việc phải phân phó tù binh ta sao?” Tôi bị ngài trói dọc đường đi ngài đều không quan tâm đến, tôi quay về Trường Nhạc cung cũng đã bảy tám ngày, ngài cũng không hiện thân, ngài hôm nay đến đây là bị chạm dây chỗ nào rồi?
Bất thình lình, Hiên Viên Tiêu lại cười thành tiếng, không phải lạnh lẽo, mà là dung túng.
“Lăng nhi đây là đang trách trẫm đi.” Một đôi mắt vàng cười đến ôn nhu “Kỳ thật trẫm...”
Tôi giật mình. Hắn sợ là đã hiểu lầm ý tôi. “Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi.” Nhìn thấy con ngươi hắn nháy mắt hơi hạ xuống, tôi biết hắn lại tức giận. Bánh Trôi này chính là rất dễ dàng nổi giận nha! “Lăng mỗ tất nhiên là ngóng trông bệ hạ ngài ngàn vạn lần không cần xuất hiện, sợ ngày ngài xuất hiện chính là ngày cúng tế của Lăng mỗ ta cũng nên!”
“Nàng biết rõ ta sẽ không giết nàng!” Hiên Viên Tiêu đứng lên, trong mắt ẩn chứa lửa giận thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nở nụ cười. Người này nóng nảy lại quên mất làm dáng xưng ‘trẫm’ với tôi.
“Không giết ta, vậy bệ hạ để ta đi đi!” Tôi cười cười, vân đạm phong khinh.
Nhìn thấy Thượng Quan Lăng chậm rãi nở ra nụ cười, sạch sẽ thấu đáo, tâm Hiên Viên Tiêu thoáng động không thôi, lại nhớ đến những lời nàng vừa mới nói, chút xíu tâm trạng tốt vừa mới xuất hiện liền bị đánh vỡ.
“Nàng nằm mơ!” Hắn nổi giận.
Aiz, thật là, đã lâu không thấy, gặp mặt liền ‘đánh nhau’, việc này thật sự rất không tốt nha, tự dưng lại đi phá hỏng không khí hài hòa hiện tại!
Tôi cười cười, cũng đứng lên, thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, tôi nói:“Hiên Viên bệ hạ chắc cũng biết ngân hàng tư nhân Lăng thị? Thiên hạ đệ nhất lâu, chắc hẳn đã nghe qua đi? Như Ý trà trang? Đổ phường Dạ Lai? Ta hiểu được ta hiểu được, bệ hạ nhất định thường đi Mãn Hoa lâu đi!”
Nhìn thấy Hiên Viên Tiêu sắc mặt lúc xanh lúc tím vô cùng đặc sắc, trên trán đã ẩn hiện lên gân xanh, tôi hợp thời thu lời nói. Ha hả, những danh lâu kia tự nhiên đều thuộc sản nghiệp của mẹ kế Lăng mỗ tôi đây. Chẳng qua tôi vừa nói tới Mãn Hoa lâu a, là cái đứng đầu khụ khụ... đơn vị sự nghiệp thanh lâu, các chi nhánh của nó... bốn nước đều có...
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Không có gì!” Tôi khiêu mi cười cười:“Chỉ là muốn khoe của mà thôi.” Quay lưng đi, tôi vui như tặc hề hề. Cái bánh trôi nhà ngươi lại dám nhốt ta, không biết lão nương ta làm nghề gì chắc? Lão nương là mẹ kế, bị ngươi uy hiếp còn không phải rất mất mặt sao!
Mạch máu kinh tế, thật ngại quá đã bị lão nương đây nắm giữ, nếu ngài không để ta rời khỏi đây, ta sẽ cho ngài biết cái gì gọi là quốc khố trống rỗng, cái gì gọi là kích động lòng dân phẫn nộ!
Hừ, cũng may là lúc đó biết nhìn xa, lúc Bính hỏi tôi tình hình phát triển thế lực ngầm. Không hỏi không lo, vừa hỏi tới đã làm cho tôi đắc ý đến hỏng rồi. Bính giúp tôi xử lý mọi chuyện không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Lúc này tôi mới có áp chế lợi thế của thằng nhãi Hiên Viên Tiêu này.
Quay người lại, tôi nở nụ cười với Hiên Viên Tiêu. Trời mới biết tên kia thế nhưng cũng cười, khóe môi dương lên một vệt cuồng dã không kiềm chế được, ý cười như có như không. Làm cho tôi trong nháy mắt cảm thấy được, tôi cùng hắn nhìn nhau cười quyết không phải để làm phai bớt ân oán, mà là giấu diếm kế hoạch nham hiểm với nhau.
Giác quan thứ sáu cho tôi thấy đây là chuyện xấu, loại suy nghĩ này đột nhiên lên đến đỉnh đầu tôi. Trong lòng không tránh khỏi một trận rùng mình.
“Trưởng công chúa thật sự quá tài giỏi, sản nghiệp nhiều như vậy mà không lo Ngọc đế sinh nghi?” Tiếng cười của Hiên Viên Tiêu thật làm cho người ta run sợ.
“Ha hả, không nhọc bệ hạ lo lắng, nhà của ta tỷ đệ quan hệ rất tốt, bấy nhiêu đó không đủ để dao động chút nào.” Hứ, Thiên Thiên nhà tôi mới không lo lắng chuyện này, nếu như tôi muốn soán vị thì sớm đã thành nữ hoàng rồi, còn có thể để hắn tự mình chấp chính sao. Cái tên Hiên Viên Tiêu ngu ngốc này còn muốn lấy quan hệ tỷ đệ hài hòa tốt bụng ra uy hiếp tôi! Thật biết cách bức bách người ta mà!
“Ồ? Ha ha!” Một đôi mắt vàng xem xét tôi cười. Như thế nào đều cảm thấy được nụ cười này là giả dối!
Bỗng dưng, trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, sắc bén mà áp bức:“Chính là không biết, nếu tỷ tỷ không có quan hệ huyết thống thì đệ đệ đây sẽ phải làm sao?”
Tinh thiên phích lịch, tôi như bị sét đánh, ngọn lửa sinh mệnh theo ánh mắt của hắn mà nháy mắt lụi tàn.
Tôi sửng sốt đứng tại chỗ.
“Nếu đệ đệ biết được hồn phách tỷ tỷ bị yêu vật ngang nhiên bài trừ khỏi thân thể, không biết là thành du hồn đáng thương hay đã sớm hồn phi phách tán, lại sẽ như thế nào?”
“Không biết bốn người Giáp, Ất, Bính, Đinh trung thành và tận tâm có còn tuân theo lệnh của công chúa nữa không?”
“Không biết Tô lão tướng quốc đã già còn có thể chịu nổi một lần tang thương?”
“Không biết quốc sĩ đại nhân của nàng còn tiếp tục hướng trẫm yêu cầu ‘Lăng nha đầu’ của nhà hắn nữa không?”
Một lần rồi lại một lần càng làm cho trái tim tôi trở nên băng giá, một câu so với một câu lại càng ngoan độc, một tiếng so với một tiếng càng giống như đòi mạng.
“Không biết...”
“Đủ rồi...... Hiên Viên Tiêu.... Đủ rồi..... Khụ khụ khụ.” Tôi có phải điên rồi hay không? Vì sao thanh âm rống giận lại thê lương như thế? Đây không phải là tôi, tôi nên lý trí, vui mừng, giận dữ đều chỉ là bề ngoài, tôi có thể nhịn xuống...Mưu kế của tôi đâu, lý trí của tôi đâu? Trí tuệ tôi mang từ hiện đại đến có thể thống nhất thiên hạ đâu?!
Tại sao tôi cái gì cũng đều không có.
“Đủ rồi...... Hiên Viên Tiêu.... Đủ rồi.....” Đôi mắt đầy sương mù, mê mang đầy sợ hãi.
Hiên Viên Tiêu cảm thấy lòng mềm nhũn, quay đầu đi không nhìn vào đôi mắt ấy nữa. Không nhìn thấy thì lòng sẽ không dao động nữa.
“Ngươi muốn lấy chuyện này để uy hiếp ta?” Không biết qua bao lâu, tôi mới lấy được khí lực mở miệng.
Đột nhiên Hiên Viên Tiêu cười tà nịnh, dùng tay bóp chặt lấy cằm tôi, dùng ánh mắt không thể kháng cự, coi thường thiên hạ nhìn tôi.
Hắn cười:“Sai, đây không phải là uy hiếp. Trẫm chính là muốn nàng mất đi hết thảy, mất đi tất cả những gì nàng có thể dựa vào. Nàng chỉ có thể dựa vào trẫm, cũng chỉ có trẫm mới cho nàng dựa vào!”
Ngự y thái y viện cứ một ngày lại một ngày, một đám lại một đám đến đây, uống thuốc tới mức đầu lưỡi tôi cũng đã mất đi vị giác, thuốc bổ uống đến nỗi không thể ăn được bất kì thứ nào khác. Nhưng, vẫn như cũ ho không chút yếu bớt, nhưng cũng chẳng nặng thêm, hoặc là bởi vì thời tiết dần dần rét đậm nên lạnh thấu xương mà thôi.
Dự cảm bất an luôn quanh quẩn trong lòng. Cổ độc sợ là đã muốn phát tác, thật không hiểu tôi còn có thể cố gắng đến bao giờ. Đương nhiên, tôi không có quên lời ước định cùng Vân tiên nhân, tôi sẽ đem thể xác còn sót lại cho hắn, cho dù là tôi gần như có thể xác định rằng Thượng Quan Lăng sẽ không trở về nữa, trừ phi, tôi quay lại, tất nhiên sẽ có một phương pháp khác làm cho người hắn luôn mong nhớ có thể trùng sinh.
“Chủ tử.” Tiểu Tuyết bưng chén thuốc chậm rãi tiến vào, nhìn thấy tôi đứng ở phía trước cửa sổ ngẩn người, khóe môi vốn nhếch lên liền hạ xuống:“Chủ tử, sao người lại đứng trước cửa sổ, cảm lạnh làm sao có thể tốt lên được?”
Bất đắc dĩ xoay người, tôi đi đến bích lô phòng, đứng đó, cười nhìn cô ấy:“Như vầy có được chưa?”
Tiểu Tuyết cầm chén thuốc đặt vào tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Bề ngoài dù tốt hơn thì cũng phải uống thuốc đó nha, chủ tử.”
Tôi nhíu mi lại, tiếp theo ngừng thở, nâng chén thuốc lên, một hơi uống cạn:“Khụ khụ... Khụ khụ...”
“Chủ tử, Lăng chủ tử...” Tiểu Tuyết không ngừng vỗ lưng tôi, lại đem mứt táo đưa cho tôi:“Chủ tử ăn mứt hoa quả sẽ không thấy đắng nữa!”
Tôi cười khổ, không hề động tới mứt hoa quả. Đắng cũng đã đắng, ngọt hay không ngọt hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tiểu Tuyết dường như nhận thấy được biến động trong lòng tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi:“Lăng chủ tử, người lại...không vui rồi?” Cô ấy không dám nói loại câu như ‘Người lại muốn rời đi’. Thân phận của cô ấy không cho phép cô ấy tái phạm sai lầm.
Tôi khoát tay, thực hào khí nói:“Đâu có. Mỗi ngày ăn được uống được, Hiên Viên bệ hạ của các ngươi lại không mang ta đi cúng tế, ta làm sao không vui được. Ha ha, khụ... khụ....”
“Chủ tử!”
“Hừ, cô biết được là tốt rồi.” Như gió lạnh lướt qua, buốt lạnh thấu xương, mang theo lời nói tức giận lạnh như băng, người nọ bỗng nhiên xông vào Đông Noãn các.
“Hoàng thượng vạn an!” Tiểu Tuyết cúi người, hướng Hiên Viên Tiêu thi lễ.
Tôi đạm mạc nhìn hắn một cái, trở lại ngồi xuống, phá lệ khách sáo nói:“Hiên Viên bệ hạ, mời ngồi. Tiểu Tuyết, dâng trà lên!”
“Vâng!” Tiểu Tuyết lên tiếng trả lời, nhanh chóng lui ra ngoài.
Hiên Viên Tiêu khí phách ngồi đối diện Thượng Quan Lăng. Lửa trong bích lô cháy thật lớn, thật ấm áp, thi thoảng lại vang lên những tiếng lửa cháy nhỏ. Trong điện thiếu Tiểu Tuyết, không khí lập tức trở nên cứng đờ. Thượng Quan Lăng tuy rằng trên mặt không chút huyết sắc, cũng may tinh thần không tồi, khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đen bóng. Nụ cười kia chính là một loại hoan nghênh đầy xa cách. Tầm mắt Hiên Viên Tiêu thủy chung không rời khỏi khuôn mặt tươi cười kia.
Tôi ho khan một tiếng, hạ tầm mắt xuống. Thật sự không thể chịu đựng được người nào đó cứ trắng trợn nhìn chằm chằm vào mình.
Hiên Viên Tiêu phục hồi tinh thần, nhìn mặt mày người trước mặt, lời nói khó hiểu:“Ánh mắt này cũng không tệ.”
Tôi vừa nghe, liền tức giận.
Có ý tứ gì chứ, hàm ý là ánh mắt lão nương màu đen chính là tạm thời có thể chấp nhận được, đôi mắt màu ngọc bích mới là cực phẩm? Ta là con cháu Viêm Hoàng, tóc đen con ngươi đen, đâu giống như loại yêu quái như ngươi mới được coi là kim đồng!
(*) Kim đồng: Con ngươi màu vàng.
“Cám ơn khen ngợi, bệ hạ người xem không quen có thể nhắm mắt, vừa lúc ta cũng không quen nhìn ánh mắt gian tà của ngài!”
Khóe miệng Hiên Viên Tiêu hơi hơi run rẩy, thở dài một hơi, trên mặt hắn lại giãn ra nở nụ cười.
Tôi nghi hoặc đánh giá hắn. Làm cái gì vậy, lúc đến thì một bộ mặt tức giận, hiện tại lại cười cái rắm a!
“Trẫm thật sự bị nàng làm cho tức ngây người!”
Không đáp lại lời nói của hắn, tôi thu lại khuôn mặt tươi cười khách khí, mặt không chút đổi sắc hỏi:“Đã lâu không thấy, Hiên Viên bệ hạ hôm nay tới hàn xá, chính là có việc phải phân phó tù binh ta sao?” Tôi bị ngài trói dọc đường đi ngài đều không quan tâm đến, tôi quay về Trường Nhạc cung cũng đã bảy tám ngày, ngài cũng không hiện thân, ngài hôm nay đến đây là bị chạm dây chỗ nào rồi?
Bất thình lình, Hiên Viên Tiêu lại cười thành tiếng, không phải lạnh lẽo, mà là dung túng.
“Lăng nhi đây là đang trách trẫm đi.” Một đôi mắt vàng cười đến ôn nhu “Kỳ thật trẫm...”
Tôi giật mình. Hắn sợ là đã hiểu lầm ý tôi. “Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi.” Nhìn thấy con ngươi hắn nháy mắt hơi hạ xuống, tôi biết hắn lại tức giận. Bánh Trôi này chính là rất dễ dàng nổi giận nha! “Lăng mỗ tất nhiên là ngóng trông bệ hạ ngài ngàn vạn lần không cần xuất hiện, sợ ngày ngài xuất hiện chính là ngày cúng tế của Lăng mỗ ta cũng nên!”
“Nàng biết rõ ta sẽ không giết nàng!” Hiên Viên Tiêu đứng lên, trong mắt ẩn chứa lửa giận thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nở nụ cười. Người này nóng nảy lại quên mất làm dáng xưng ‘trẫm’ với tôi.
“Không giết ta, vậy bệ hạ để ta đi đi!” Tôi cười cười, vân đạm phong khinh.
Nhìn thấy Thượng Quan Lăng chậm rãi nở ra nụ cười, sạch sẽ thấu đáo, tâm Hiên Viên Tiêu thoáng động không thôi, lại nhớ đến những lời nàng vừa mới nói, chút xíu tâm trạng tốt vừa mới xuất hiện liền bị đánh vỡ.
“Nàng nằm mơ!” Hắn nổi giận.
Aiz, thật là, đã lâu không thấy, gặp mặt liền ‘đánh nhau’, việc này thật sự rất không tốt nha, tự dưng lại đi phá hỏng không khí hài hòa hiện tại!
Tôi cười cười, cũng đứng lên, thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, tôi nói:“Hiên Viên bệ hạ chắc cũng biết ngân hàng tư nhân Lăng thị? Thiên hạ đệ nhất lâu, chắc hẳn đã nghe qua đi? Như Ý trà trang? Đổ phường Dạ Lai? Ta hiểu được ta hiểu được, bệ hạ nhất định thường đi Mãn Hoa lâu đi!”
Nhìn thấy Hiên Viên Tiêu sắc mặt lúc xanh lúc tím vô cùng đặc sắc, trên trán đã ẩn hiện lên gân xanh, tôi hợp thời thu lời nói. Ha hả, những danh lâu kia tự nhiên đều thuộc sản nghiệp của mẹ kế Lăng mỗ tôi đây. Chẳng qua tôi vừa nói tới Mãn Hoa lâu a, là cái đứng đầu khụ khụ... đơn vị sự nghiệp thanh lâu, các chi nhánh của nó... bốn nước đều có...
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Không có gì!” Tôi khiêu mi cười cười:“Chỉ là muốn khoe của mà thôi.” Quay lưng đi, tôi vui như tặc hề hề. Cái bánh trôi nhà ngươi lại dám nhốt ta, không biết lão nương ta làm nghề gì chắc? Lão nương là mẹ kế, bị ngươi uy hiếp còn không phải rất mất mặt sao!
Mạch máu kinh tế, thật ngại quá đã bị lão nương đây nắm giữ, nếu ngài không để ta rời khỏi đây, ta sẽ cho ngài biết cái gì gọi là quốc khố trống rỗng, cái gì gọi là kích động lòng dân phẫn nộ!
Hừ, cũng may là lúc đó biết nhìn xa, lúc Bính hỏi tôi tình hình phát triển thế lực ngầm. Không hỏi không lo, vừa hỏi tới đã làm cho tôi đắc ý đến hỏng rồi. Bính giúp tôi xử lý mọi chuyện không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn. Lúc này tôi mới có áp chế lợi thế của thằng nhãi Hiên Viên Tiêu này.
Quay người lại, tôi nở nụ cười với Hiên Viên Tiêu. Trời mới biết tên kia thế nhưng cũng cười, khóe môi dương lên một vệt cuồng dã không kiềm chế được, ý cười như có như không. Làm cho tôi trong nháy mắt cảm thấy được, tôi cùng hắn nhìn nhau cười quyết không phải để làm phai bớt ân oán, mà là giấu diếm kế hoạch nham hiểm với nhau.
Giác quan thứ sáu cho tôi thấy đây là chuyện xấu, loại suy nghĩ này đột nhiên lên đến đỉnh đầu tôi. Trong lòng không tránh khỏi một trận rùng mình.
“Trưởng công chúa thật sự quá tài giỏi, sản nghiệp nhiều như vậy mà không lo Ngọc đế sinh nghi?” Tiếng cười của Hiên Viên Tiêu thật làm cho người ta run sợ.
“Ha hả, không nhọc bệ hạ lo lắng, nhà của ta tỷ đệ quan hệ rất tốt, bấy nhiêu đó không đủ để dao động chút nào.” Hứ, Thiên Thiên nhà tôi mới không lo lắng chuyện này, nếu như tôi muốn soán vị thì sớm đã thành nữ hoàng rồi, còn có thể để hắn tự mình chấp chính sao. Cái tên Hiên Viên Tiêu ngu ngốc này còn muốn lấy quan hệ tỷ đệ hài hòa tốt bụng ra uy hiếp tôi! Thật biết cách bức bách người ta mà!
“Ồ? Ha ha!” Một đôi mắt vàng xem xét tôi cười. Như thế nào đều cảm thấy được nụ cười này là giả dối!
Bỗng dưng, trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, sắc bén mà áp bức:“Chính là không biết, nếu tỷ tỷ không có quan hệ huyết thống thì đệ đệ đây sẽ phải làm sao?”
Tinh thiên phích lịch, tôi như bị sét đánh, ngọn lửa sinh mệnh theo ánh mắt của hắn mà nháy mắt lụi tàn.
Tôi sửng sốt đứng tại chỗ.
“Nếu đệ đệ biết được hồn phách tỷ tỷ bị yêu vật ngang nhiên bài trừ khỏi thân thể, không biết là thành du hồn đáng thương hay đã sớm hồn phi phách tán, lại sẽ như thế nào?”
“Không biết bốn người Giáp, Ất, Bính, Đinh trung thành và tận tâm có còn tuân theo lệnh của công chúa nữa không?”
“Không biết Tô lão tướng quốc đã già còn có thể chịu nổi một lần tang thương?”
“Không biết quốc sĩ đại nhân của nàng còn tiếp tục hướng trẫm yêu cầu ‘Lăng nha đầu’ của nhà hắn nữa không?”
Một lần rồi lại một lần càng làm cho trái tim tôi trở nên băng giá, một câu so với một câu lại càng ngoan độc, một tiếng so với một tiếng càng giống như đòi mạng.
“Không biết...”
“Đủ rồi...... Hiên Viên Tiêu.... Đủ rồi..... Khụ khụ khụ.” Tôi có phải điên rồi hay không? Vì sao thanh âm rống giận lại thê lương như thế? Đây không phải là tôi, tôi nên lý trí, vui mừng, giận dữ đều chỉ là bề ngoài, tôi có thể nhịn xuống...Mưu kế của tôi đâu, lý trí của tôi đâu? Trí tuệ tôi mang từ hiện đại đến có thể thống nhất thiên hạ đâu?!
Tại sao tôi cái gì cũng đều không có.
“Đủ rồi...... Hiên Viên Tiêu.... Đủ rồi.....” Đôi mắt đầy sương mù, mê mang đầy sợ hãi.
Hiên Viên Tiêu cảm thấy lòng mềm nhũn, quay đầu đi không nhìn vào đôi mắt ấy nữa. Không nhìn thấy thì lòng sẽ không dao động nữa.
“Ngươi muốn lấy chuyện này để uy hiếp ta?” Không biết qua bao lâu, tôi mới lấy được khí lực mở miệng.
Đột nhiên Hiên Viên Tiêu cười tà nịnh, dùng tay bóp chặt lấy cằm tôi, dùng ánh mắt không thể kháng cự, coi thường thiên hạ nhìn tôi.
Hắn cười:“Sai, đây không phải là uy hiếp. Trẫm chính là muốn nàng mất đi hết thảy, mất đi tất cả những gì nàng có thể dựa vào. Nàng chỉ có thể dựa vào trẫm, cũng chỉ có trẫm mới cho nàng dựa vào!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook