Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!
Quyển 2 - Chương 177: Cố nhân đến cửa, may mắn thành đôi

Nhìn về phía Hiên Viên Tiêu đang hướng tôi mà phóng tới, tiếng xé gió chọc thủng màng nhĩ càng lúc càng thấy khó chịu.Lòng tôi nhủ phải lùi lại phía sau, nhưng chân lại giống như mọc rễ, liều chết mà cắm tại chỗ, khôngcó chút động đậy.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Hiên Viên Tiêu, dáng vẻ của hắn cũng là muốn lấy mạng tôi, so với bây giờ đúng làgiống nhau như đúc.

Nhớ tới điều này, tôi liền nở nụ cười, chính bản thân tôi cũng không nhận ra được, ý cười như có như không.

Hiên Viên Tiêu chỉ dừng kiếm xuống cách chóp mũi tôi nửa tấc.

Tôi giương mắt nhìn hắn, thở nhẹ một hơi, xoay người cười nói: “Đa tạ ơn tha mạng của Hiên Viên đế.”

Đôi mắt vàng vẫn như cũ mà căm hận trừng mắt nhìn tôi, dường như tôi có thể thấy được từng sợi gân xanh trên trán hắn đang hiện lên.

Tôi xoay người, trong mắt lập tức mất đi vẻ lạnh lùng hờ hững lúc nãy, một khắc áy náy cứ nhẹ nhàng như vậy mà xẹt qua trong mắt tôi. Đông Phương Cửu như tinh tường thấy được, khóe môi hơi giương lên, đôi mắt phượng mang theo sự châm biếm thật thân thiết cười nhạo tôi.

Tôi thông suốt rõ ràng, chẳng hơi đâu bận tâm tới những thứ vô nghĩa đó, “Lương vương, Hiên Viên đế tự nguyện đến doanh trại của ngài làm khách, ngài còn không phái người tiếp đãi cho tốt?” Nói xong tôi xoay người trở về lều của mình.

......

Mọi thứ lại quay về với sự yên tĩnh, nhưng tâm trạng của tôi lại không yên ổn chút nào, trằn trọc khó mà chìm vào giấc ngủ.

Tôi biết là có thể bắt giữ được Hiên Viên Tiêu, trên đời này không có thần tướng nào có thể lấy một địch một vạn, dù hắn có thần công cái thế cũng khó mà chống lại hơn mười vạn đại quân của tôi. Nhưng tôi thật không ngờ lại dễ dàng như vậy, một người từ trước đến nay luôn kiêu ngạo như hắn lúc bị bao vây đành phải thúc thủ chịu trói, khi đó phẫn nộ trong mắt hắn không có nửa phần giảm xuống.

Tôi quả nhiên vẫn còn chút lương tâm, haha còn cảm thấy áy náy, thật là rất kỳ diệu nha.

“Không ngủ thì ngồi dậy đi.”

Người chưa tới mà đã nghe tiếng.

Tôi bật đầu ngồi dậy từ trên giường, tiện tay cầm qua một bộ y phục liền choàng lên người. NND tên ngốc Đông Phương Cửu này tùy tiện đi vào khu vực của tôi!

“Đông Phương Cửu ngươi có bệnh hả!”Vốn định mắng hắn dâm tặc, nhưng tôi đối với hai chữ này có chút mẫn cảm, sau khi bị một con bé nào đó gọi mấy trăm lần rồi, tôi quả thực không dám tùy ý mở miệng đem hai chữ này tặng cho người khác. “Ngươi vào không biết gõ cửa..... cũng không nói một tiếng!”

“Ha ha, ta thật sự có nói nha.” Nhờ ánh sáng nhỏ nhoi của nến, tôi nhìn thấy một đôi mắt đen láy thấp thoáng ý cười.

“Nhưng mà lão nương là con gái! Ngươi làm ơn giữ cho ta một chút thể diện được không!” Vội vàng đem áo ngoài bọc kỹ, cũng không biết mặc thành bộ dạng gì nữa, tóm lại tôi cũng không để lộ ra bất cứ thứ gì, thực ra cho dù tôi không mặc áo khoác ngoài, cũng không có hình tượng bất nhã gì mà không thể cho người khác thấy được, nhưng cứ nghe đến tiếng nói của tên ngốc kia, không cần biết trên người có gì khác hay không, theo phản xạ liền cầm y phục khoác lên người.

“Ha ha ha, là con gái?” Tên ngốc kia cười cười sápđến gần tôi, không có ý tốt mà dùng ánh mắt quan sát tôi, hồi lâu mới nói: “Vậy thì phải kiểm tra kỹ lại mới được.” Nói xong liền chìa móng vuốt sói tà ác đến gần tôi, tôi lập tức đá hắn một cước, sau đó coi như không có việc gì mà vuốt vuốt y phục, tức giận hỏi hắn:“Hơn nửa đêm không ngủ tìm ta có chuyện gì?Không phải chuyện hệ trọng ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Đông Phương Cửu cười cười, không để ý chút nào đến dấu giày tôi để lại trên áo hắn:“Đại quốc sư của ta đã giúp ta bắt giữ thủ lĩnh của quân địch, ta còn có chuyện hệ trọng gì nữa.”

Vừa muốn mở miệng mắng hắn không có việc gì đừng đến phiền tôi, hắn lại ý cười nhẹ nhàng mà nhìn tôi nói:“Tỷ muội tốt của nàng đến thăm ngươi.”

Trong lòng tôi bỗng chốc hồi hộp.

Tỷ muội tốt? Chẳng lẽ là Sở Sở........

Đột nhiên tôi trừng lớn mắt nhìn về phía Đông Phương Cửu, tôi còn chưa mở miệng, hắn liền khẳng định mà quay về tôi.

“Chính là nàng ta.” Tên ngốc kia vẫn như cũ nhìn tôi cười, rõ ràng là vẻ mặt đang xem kịch vui.

......

Tôi đứng ở ngoài lều Tề Tát, có vài phần chùn bước.

“Nàng ta là đến đòi người nha.”Phía sau truyền đến tiếng nói của tên ngốc đáng chết kia.

Tôi xoay lại trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Ta tự biết chừng mực, không cần ngươi phải nhắc nhở!”

“Ôi chao, đáng tiếc Hiên Viên đế kia ngay cả ghế cũng chưa ngồi nóng đã rời khỏi đại doanh Lương quân.”

“Ngươi!—” Tôi hận không thể dùng cổ của tên ngốc Đông Phương Cửu kia đến mài răng.

Đối với loại người vô lại còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể xoay người rời đi thôi, kẻ ngu mới cùng người vô lại tính toán chi li.

Tôi trấn an lương tâm của mình trong nháy mắt nổi lên ý định độc ác, vươn tay mở lều vải, rồi đi vào.

“Sở Sở.” Tôi ôn nhu gọi.Từ biệt mấy tháng, lại ít khi nhớ đến côấy, bây giờ vừa gặp lại, cảm giác áy náy trong lòng dột nhiên cuồn cuộn mà đến, tôi biết những lời nói lo lắng của Đông Phương Cửu sắp trở thành sự thật rồi.

Nếu như côấy nhắc đến, tôi e rằng không cự tuyệt được.

Một thân áo lục, sắc mặt tái nhợt, mắt đẹp vô hồn.Sở Sở như thế này là lần đầu tiên tôi thấy được.

Từ trước đến nay đều là Sở Sở xinh đẹp, từ trước đến nay đều là Sở Sở vẻ mặt trang điểm, từ trước đến nay đều là Sở Sở mỉm cười vớiđôi mắt xinh đẹp...

“Lăng nhi......”Một tiếng nhẹ nhàng, Sở Sở liền ngừng lại câu nói mà nhìn tôi.

Thời gian trầm mặc quá mức dài, dài đến nổi trong lúc hoảng hốt tôi thấy được một bóng dáng màu lam rực rỡ vút qua tiến vào trong lều.

“Ta mang thai con của hắn.”

Đây là câu thứ hai Sở Sở nói với tôi, cũng là câu cuối cùng trước khi nàng rời khỏi.

........

Lại là đêm.

Vắng lặng trống trải, tôi nhìn bầu trời xa xa mà sáng rực đó, tâm tư mênh mang phảng phất không có mục đích.

Cảm thấy có người đứng ở bên cạnh mình, giây tiếp theo một áo khoác lông chồn rất nặng đem tôi bọc kín.

“Lăng nhi ngốc.”Hắn nói.

Tôi vẫn như cũ nhìn lên bầu trời, sau một lúc lâu mới lắc đầu nở nụ cười:“Khoảng cách đến nhân vật chính hoàn mỹ của ta càng ngày càng xa.”Tên ngốc kia cũng không nói tiếp, để tôi tự ý lẩm bẩm lầu bầu tiếp tục nói:“Mọi người đều muốn lớn mạnh, vô địch, không có nhược điểm, thậm chí, đến mức là nhân vật chính siêu lý trí không có tình cảm. Người thiếu quyết đoán, xử sự theo cảm tính, lòng dạ của đàn bà đều không được coi trọng nha!”

“Hả? Ha ha.”

Tôi biết Đông Phương Cửu cái hiểu cái không, hắn cũng biết tôi chỉ là muốn giảm bớt oán hận, như thế là đủ.

“Đông Phương Cửu ta chỉ có thể giúp ngươi thu hồi những đất đai bị mất.” Thản nhiên mà thở dài, tôi lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn cười cười, gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.”

“Ta......” Nhìn thấy ánh mắt hắn cười dịu dàng, tôi rốt cuộc cái gì cũng không nói nên lời.

Tôi càng hiểu được nhiều năm làm mẹ kế của tôi đều là làm không công, cái gì mà nhân vật thánh mẫu thôi bỏ đi, tôi là hình mẫu điển hình của trước làm người xấu không được sau lại làm người tốt cũng không xong! NND lợi dụng người cũng không dám lợi dụng quá đáng, chỉ dám lấy đức thu phục người, chỉ biết suy bụng ta ra bụng người! Nhẫn tâm tính kế người khác lại còn biết giữ lại một chút lương tâm, là con chồn nhung đen (*) ăn trộm gà không được mà trong lòng còn cực kỳ khó chịu!

“Lăng nhi, nàng xem, bầu trời mênh mông bát ngát, đẹp không?”Hắn hỏi.

Tôi trừng mắt nhìn lại nhìn bầu trời đêm xa xa, gật đầu.

“Giang sơn ngàn dặm, cũng rất đẹp đi.”Hắn nói.

Tôi ngửa đầu, không cóphản ứng gì.

“Trời rốt cuộc là xa bao nhiêu, giang sơn tới cùng mấy vạn dặm?” Hắn hỏi.

Tôi nhìn hắn, “Ta...”

Hắn cười cười: “Có lúc ta thường tự hỏi mình như vậy đó?” Hắn xoay người chậm rãi rời đi.

......

Sáng sớm hôm sau.

Chỉ có đội ngũ hơn một trăm hai mươi người với dáng vẻ ưu buồn đến đại doanh Lương quân.

Đại doanh Lương quân, lều chủ tướng.

“Lăng Vô Ưu bái kiến chủ nhân.”

Mặt nạ đồng thau dữ tợn, trường sam màu đen bó sát, người quỳ trên mặt đất ốm yếu nhỏ bé, nhưng hai tay ôm quyền đối với chủ nhân mà hành lễ.

Không nghĩ tới là Bính dẫn người sang đây, trong lòng tôi hơi có chút bất ngờ.

“Đứng lên rồi nói.”Miệng tôi nhấp trà nóng, đem tách trà đặt lên bàn, tầm mắt rơi xuống trên người hắn:“Vô Ưu, đem mặt nạ tháo xuống đi, ta thấy sợ.”

“Dạ, chủ nhân.”Lăng Vô Ưu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên tháo mặt nạ xuống, đôi mắt to màu nâu không hề chớp mắt một cái. Thắt lưng đơn bạc của hắn thật thẳng, nghiễm nhiên là một bộ dạng quân nhân.

“Đến đây tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện có một trăm hai mươi bảy người.”

Tôi hơi chau mày, Vô Ưu tức khắc nhận thấy được tôi không vui, nhắc lại lần nữa: “Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện có một trăm hai mươi bảy người.”

Tôi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

“Vô Ưu, bọnThiên Thiên......” Trầm mặc một lát, tôi nhịn không được mở miệng hỏi.

“Bẩm báo chủ nhân, bệ hạ, Vĩnh An vương, Tô đại nhân, Lăng đại nhân đều khỏe.”

Tôi cố bĩu môi, không biết nên nói như thế nào. Vô Ưu, Tô đại nhân, Lăng đại nhân của cậu nhìn chung đều rất tốt, Nhưng là Tô đại nhân nào đây? Nhà của tôi còn có ba người! Còn Lăng đại nhân, không thì Tiểu Đinh Tử Mạc Thất đâu, hình như là còn rất nhiều đại nhân vật khác nha. Ai......

Vô Ưu chớp chớp đôi mắt to màu nâu, trong mắt có vài phần bất an, hiển nhiên là hắn cảm giác được tôi đối với câu trả lời của hắn không phải rất...rất hài lòng.

“Vô Ưu, ngươi có phải là......có phải là.....”Quá khách khí?!Ngày đó tôi ban thưởng cho cậu họ ‘Lăng’ chính là cho cậu làm một phần tử trong gia đình của tôi, nhưng hôm nay cậunhìn tôi sao lại giống như binh sĩ nhìn thấy thủ trưởng....khách khí như vậy! “Vô Ưu, ngươi gọi ta cái gì?”

“Chủ nhân!”Hắn nhìn nhìn tôi, lại nói:“Công chúa!” Thấy tôi vẫn như cũ không vừa lòng, nhíu mày nói:“Chủ tử?...” Thanh âm phát ra càng lúc càng không kiên quyết.

“......Quên đi.Không có việc gì, trước tiên ngươi mang người lui xuống nghỉ ngơi đi, buổi tối ta sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ nhiệm vụ.”Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ cũng không phải lúc chơi trò gia đình trên dưới một nhà.

......

Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Lều chủ, đèn đuốc sáng trưng.

Một người đầu đội mặt nạ đồng thau, thân mặc hắc y, thân hình cao ngất, ngẩng đầu bước đi thong thả vào bên trong.

“Biểu ca, huynh để ta chờ lâu nha.”Tôi nhìn về phía người đi tới, cười cười, chỉ chỉ bàn cờ nói:“Đến đây, làm một ván đi.”

Đổi lấy thiện ý của tôi là một tiếng hừ lạnh, Tô Tử Chiêm tháo mặt nạ xuống, đi nhanh tới chỗ tôi, một chưởng đánh lên trên bàn cờ, phẫn nộ quát: “Kế của muội đây không phải điệu hổ ly sơn, rõ ràng là lấy chính mình làm mồi câu dụ địch thâm nhập!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương