Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!
Quyển 2 - Chương 173: Rót thuốc? Hôn môi? Tùy ngài nói đi!

“Tiếc tục diễn đi?Tiểu Lăng Tử của trẫm.” Dưới ánh nến con ngươi đen trầm tĩnh sáng lên như lửa, cười đến mức khiến người ta phải sợ.

Cả người tôi run lên, lui về phía sau mấy bước, kích động nói: “Ngươi...Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Đông Phương Cửu đột nhiên cười tà nịnh, bóp chặt lấy cằm tôi, sâu kín hỏi: “Nói bậy? Hả?”

Ách......Đau quá! ND Đông Phương Cửu tên ngốc chết tiệt nhà ngươi thế nhưng dám đánh lão nương!

“Gia —”

Y Y không đành lòng nhìn, mở miệng gọi Đông Phương Cửu, không ngờ lại bị Đông Phương Cửu quát lại cho một tiếng.

“Câm miệng!”

Tôi hung hăng mà trừng mắt với hắn, cắn chặt môi, chết cũng không mở miệng.

Hai chúng tôi cứ đối mặt như vậy, tên ngốc kia cuối cùng cũng nới lỏng tay buông tôi ra.

Bệnh thần kinh! Tôi oán thầm trong lòng.

“Bốn người các ngươi quả nhiên xem gia là kẻ ngốc mà lừa gạt!” Đông Phương Cửu hét lớn một tiếng, bốn người quỳ trên mặt đất tự biết đuối lý không dám ngẩng đầu, “Nói cho các ngươi biết đừng tưởng gia chẳng qua đã quên chút chuyện, cho dù gia ngu ngốc đần độn, gia cũng là chủ tử của các ngươi, không phải để các ngươi tùy ý giấu diếm!”

Nói chuyện quá nhanh, Đông Phương Cửu liên tục ho khan hai tiếng: “Bây giờ trong thiên hạ này có ai lại không biết gia từng vì người nào đó đi Ngôn quốc cướp dâu?”

Trong lòng tôi chấn động. Bốn người quỳ dưới đất đột nhiên ngẩng đầu.

“Hừ, ngay cả trẻ con trên đường đều biết gia chỉ huy quân xuôi Nam mang theo giận dữ vì hồng nhan mà xông lên, đừng nói cho gia bốn người các ngươi lại không biết? Hả?”

“Gia......Nô tỳ.......”

“Gia......”

“A, muốn giải thích cho gia cái gì?”

Đông Phương Cửu ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mọi người, Bạch, Y, Tương, Khanh trầm mặc cúi thấp đầu.

“Gia không biết tại sao lại ngã xuống sườn dốc thì cũng thôi đi, nhưng gia vì cái gì phải tự phế võ công? Các ngươi xem gia là trẻ nhỏ sao?” Mạnh mẽ đấm một chưởng lên mặt bàn, chồng tấu chương được xếp ngay ngắn nảy lên rồi đổ tung xuống, “Nếu không phải quả thật có vạn phần quan trọng, gia sẽ cửu tử nhất sinh rồi lại còn quên đi trần thế sao? Khụ Khụ Khụ....” Đông Phương Cửu che nhanh miệng, không nói nữa, trong Ngự thư phòng bỗng yên lặng.

Yên lặng mà áp bức lòng người.

“Gia tuy là không nhớ rõ.....” Hồi lâu, Đông Phương Cửu lại sâu kín mở miệng, “Cho dù vậy gia cũng biết ai là nên tín nhiệm, ai là không nên tín nhiệm. Nhưng các ngươi thật làm cho gia thất vọng!”

“Gia.” Bốn người kinh sợ lên tiếng:“Nô tỳ (nô tài) biết sai, xin gia trách phạt!”

Tôi sững sờ nhìn tất cả, hồi lâu cũng chưa nghĩ ra lúc này Đông Phương Cửu rốt cuộc là mất trí nhớ hay là khôi phục trí nhớ? Chẳng lẽ có một số người dù cái gì cũng không nhớ rõ, cũng như trước có thể tinh ranh hơn cả hồ ly sao?

“Các ngươi giúp gia bảo vệ giang sơn, từng chút từng chút nói cho gia quá khứ của gia, cả chuyện người nào trung thành hay không trung thành. Các ngươi toàn tâm toàn ý đối với gia, gia đều thấy. Nhưng mà...”Đề tài vừa chuyển, “Các ngươi tại sao không nói cho gia, chuyện quan trọng nhất mà gia quên là cái gì? Nếu gia thật là ngốc rồi, chẳng phải là vĩnh viễn cũng sẽ không biết gia đã quên chuyện gì?” Liền như thế nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt Đông Phương Cửu dừng lại trên người ta, dịu dàng khiến người ta chua xót.

“Mấy ngày nay gia có đến hàng trăm suy nghĩ không thể hiểu được, gia nghĩ không rõ là cái gì có thể khiến gia không chú ý đến đại cục mà chạy tới Ngôn quốc cướp dâu, gia nghĩ không rõ là cái gì có thể khiến gia vừa đăng cơ hoàng đế liền chỉ huy quân xuôi Nam tình nguyện khoác cái danh ‘hôn quân’, cũng không rõ rốt cuộc có người nào có thể khiến gia không quan tâm đến sống chết của chính mình.” Đông Phương Cửu thản nhiên nói, thanh âm gợn sóng trong đôi mắt sâu thẫm.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt phượng đen đến nỗi có thể đem linh hồn con người hút vào, hắn hỏi tôi: “Nàng có biết là cái gì không?”

Nuốt nước miếng một cái, không tự giác lui về phía sau, không hiểu mà lắc lắc đầu, không phải không biết, là tôi không biết trả lời như thế nào.

“Nàng có biết là cái gì không?” Hắn lại hỏi.

Đột nhiên, hắn nở nụ cười, tôi có thể nhìn thấy ngực hắn đang phập phồng dữ dội.

Đông Phương Cửu cười, từ trên bàn cầm lấy một cái chén bạch ngọc, nói với tôi: “Đây là ‘Thất Sắc thảo’ mà nàng vừa mới vất vả sắc.”

Trong lòng tôi kinh hãi, đưa tay giành lại, Đông Phương Cửu một tay giơ cao cái chén bạch ngọc, cuối đầu xuống, con ngươi đen trầm tĩnh sáng lên nhìn tôi chằm chằm nói: “ Nàng có biết là cái gì không?”

“Ngươi!....”Đây là hắn đang uy hiếp tôi. Hung hăng liếc hắn một cái, tôi không đủ dứt khoát rồi, dù sao cũng không với tới, người ta không phải rất cao sao, tôi tiếp cận với cứng rắn cái gì đây.

“Ngươi muốn đổ thì cứ đổ đi đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ngươi muốn ép hỏi ta cái gì? Ta chỉ là một nô tài, có thể nói cho ngươi cái gì?” Tôi xí một tiếng, mắt lạnh ôm khuỷu tay nhìn hắn.

“Nô tài? Ha ha, có nô tài nào ngay cả triều phục của hoàng đế cũng mặc không được? Có nô tài nào ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm trên người hoàng thượng? Có nô tài nào ngay cả tắm rửa cho chủ tử đều có thể đỏ mặt? Có nô tài nào mỗi lần quỳ xuống đều quỳ không cam tâm tình nguyện như vậy?”

Thở dài, cuối cùng Đông Phương Cửu nở nụ cười, mắt phượng hơi hơi cong xuống, đôi môi mỏng hơi giương lên, dịu dàng đứng lên: “Thượng Quan Lăng, ta thật không rõ tại sao ta có thể khoan dung cho nàng như vậy.”

Hắn không hỏi tại sao là nàng, cũng không hỏi tại sao thích nàng, chính là dịu dàng cười nói tại sao có thể khoan dung cho nàng như vậy.

Khóe miệng run rẩy, một chữ ‘ngươi’ bị tôi nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn cái gì cũng biết, ngay cả tôi là ai cũng biết. Hắn biết hắn thích tôi, hắn biết hắn vì tôi làm chuyện kinh hãi thế tục đến cỡ nào, hắn cũng biết Bạch, Y, Tương, Khanh và kể cả tôi, tất cả mọi người đều đang gạt hắn.

Có cái gì là hắn không biết?

Ha ha, có, có.

Hắn không biết người quan trọng với hắn kia rốt cuộc là ai.

Hắn nhớ kỹ chỉ là một cái tên, một vị trí quan trọng.

Như thế mà thôi.

Như thế, tôi cười, ý cười hết sức xa hoa nhưng không làm cho người ta có mỹ cảm kinh diễm, có một chút lạnh lẽo của mùa đông:“Đông Phương Cửu ngươi nên nói cũng đã nói, nên mắng cũng đã mắng, có thể cho phép bốn người dưới đất kia đứng lên hay không? Bản thân ngươi chưa quỳ qua làm sao biết khi quỳ trên đất có bao nhiêu lạnh.” Trên đất có bao nhiêu lạnh, trong lòng lại có bấy nhiêu lạnh.

“Đứng lên đi.” Đông Phương Cửu liếc mắt thật sâu nhìn tôi một cái, liền nói với bốn người quỳ dưới đất.

“Được rồi, không phải bọn họ không muốn nói với ngươi, là ta không cho họ nói, dù sao lúc ngươi chưa mất trí nhớ cũng để bọn họ kêu ta ‘Lăng chủ tử’, lời nói của ta bọn họ cũng không dám không nghe.” Đi đến bên cạnh nhuyễn tháp Đông Phương Cửu ngày thường đều nghỉ ngơi, tôi cười, híp mắt chậm rãi nói:“Ngươi đây là người đủ thông minh, bản thân ngươi có thể suy nghĩ ra nhiều cách thức như vậy cũng không dễ dàng, nhưng người mất đi trí nhớ, chính là thiếu chút ý nghĩa.” Tôi chớp mắt, chăm chú nhìn về hướng hắn đứng, nhìn ra được sự sửng sốt trong mắt hắn, nở nụ cười với hắn:“Nhưng ngươi nghĩ không ra ý nghĩa của ta đối với ngươi, đúng không?”

Cơ thể Đông Phương Cửu hơi lay động một chút, không tránh được ánh mắt của tôi.

Bốn người Bạch, Y, Tương, Khanh ngỡ ngàng nhìn tôi.

“Cho tới bây giờ ngươi đối với ta không phải là người quan trọng.” Tôi ngáp, thờ ơ cùng hắn rủ rỉ nói: “Bây giờ trong thiên hạ có ai không biết Thượng Quan Lăng ta chỉ chung tình với Hiên Viên Tiêu? Ngay cả trẻ con trên đường đều biết tại sao ta lại ghét Thượng Quan Sở Sở như vậy.” Người mệt mỏi, ngáp thật sự là một cái tiếp một cái a! Đều do tôi ngồi xổm trên mặt đất sắc chén thuốc cho tên ngốc kia lâu như vậy, chớp chớp mắt nhìn hắn tiếp tục nói: “Chẳng biết tại sao mà bị người ném xuống sườn dốc là chuyện rủi ro làm người ta khó có thể chấp nhận, nhưng Hiên Viên Tiêu chịu nhảy xuống cứu ta, ta nghĩ dù bị ném lại một lần nữa, ta cũng vẫn vui vẻ. Ngươi nói phải không, vạn tuế gia?” Hơi nhún vai, tôi cười nhìn phía tên ngốc kia trong mắt đang tràn đầy lửa giận.

Bốn người Bạch, Y, Tương, Khanh bỗng nhiên cúi đầu xuống, bọn họ không dám nhìn tôi, tôi có thể hiểu được.

Đôi mắt đen sâu thẫm nhìn thẳng tôi, hình như đang tìm đáp án chính xác sâu trong tâm hồn tôi, tầm mắt bức người kia làm người ta tâm thần bất định, nhưng tôi vẫn lựa chọn như cũ không lùi bước nhìn hắn cười.

Chốc lát, Đông Phương Cửu cuối cùng cất bước đi tới hướng tôi, tôi nhìn chằm chằm vạt áo màu vàng sáng của hắn, áp chế kinh sợ trong lòng, ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên. Cười vô lại như trước.

Đông Phương Cửu liếc nhìn tôi, hồi lâu, hắn nói: “Lúc này không rõ tại sao lại có thể tha cho nàng như vậy.”

Nói xong hắn xoay người đưa lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt hắn, hắn hướng về Khanh Trần hỏi: “Cổ độc trên người nàng không giải được?”

Ách, tôi há to miệng, không thể tin nhìn chằm chằm phía sau lưng tên ngốc kia. Hắn biết lúc nào? Khanh Trần phản bội tôi? Hay là người ta vốn là không phải một lòng theo tôi?

“Hồi bẩm gia, miễn cưỡng ép ấu cổ ra thân thể nhất định sẽ lưu lại cổ độc, cổ độc này nô tỳ không giải được.”

Tên ngốc kia khẽ thở dài một tiếng:“Được rồi, đem thuốc kia hầu hạ nàng uống ngay đi.”

“Dạ.” Khanh Trần hạ thấp người, đi tới bàn thấp bên cạnh cầm chén bạch ngọc bưng lên, chậm rãi tới gần tôi.

Hả? Muốn cho tôi uống hết ‘Thất Sắc thảo’? Đông Phương Cửu thật sự là đồ ngốc đi? Thuốc giải kia đối với tôi vô dụng! Cổ độc phát tác vẫn chết như thường, kéo dài tuổi thọ cái rắm đó! Hắn bệnh thần kinh!

Tôi nhảy bắn lên trên nhuyễn tháp, chặn ngang đoạt lấy chén bạch ngọc trong tay Khanh Trần, không để ý đến mọi người kinh ngạc mắt to trừng mắt nhỏ, ngửa cổ đem thứ nước thuốc đã sắc còn lại khoảng hai ngụm vào trong miệng, xông lên phía trước nắm lấy cánh tay tên ngốc Đông Phương Cửu kia, ném cái chén rỗng vướng víu trong tay, đặt lên cổ tên ngốc kia, đè thấp đôi môi bạc tình bạc nghĩa trong truyền thuyết kia, kiễngmũi chân, vèo một cái áp môi lên trên môi hắn....

Khụ khụ, đừng hiểu lầm nha, tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của tên ngốc kia, tôi chỉ là, khụ khụ, đem thuốc tôi vất vả sắc hai canh giờ đút cho tên ngốc kia.

Ôi, chỉ thế mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương