Chỉ Cần Cái Gật Đầu
-
Chương 19: Chương 19
Một ngày trôi qua trong yên lặng …
Hai ngày trôi qua trong não nề …
Ba ngày trôi qua trong vô vọng …
Đến ngày thứ tư …
Nó đi về nhà với dáng vẻ mệt mỏi , gương mặt tái xanh , nhợt nhạt . Hôm nay nó xin nghỉ ở quán caffe một ngày . Đầu nó nặng như đang đeo đá cộng thêm cái bụng trống rỗng ọc ạch toàn nước thì làm sao mà làm việc được nổi . Mặc dù sáng nay trước khi đi học nó đã ăn một gói xôi rồi mà đã như thế này đây , nếu mà không ăn chắc nó hết còn sức mà lết về .
Nó có biết được rằng là khi cơ thể rơi vào tình trạng đói lả suốt ba ngày thì một gói xôi cũng chả đủ để tiếp thêm năng lượng chứ đừng nói tới là khi trong người đã bao nhiêu là nước thì xôi vào rồi tiêu hóa như thế nào ?!
Chính vì thế mà đã đói nay lại càng đói thêm rồi dẫn đến tình trạng như thế này đây !!
Nó chỉ kịp mở cửa đi vào rồi té xỉu ngay tại chỗ . Hắn nghe thấy tiếng động liền từ bếp phóng ra rồi đôi mắt trợn tròn lên vì cảnh tượng trước mắt . Hắn vội vàng chạy đến chỗ nó rồi vỗ nhẹ vào má nó :
- Này , dậy đi , cô sao thế này !! Này !!
Hắn đoán có chuyện chẳng lành nên vội vàng bế nó lên phòng . Đắp vội cái mền cho nó , hắn cuống quýt gọi điện cho bác sĩ . Sau một hồi khám và kiểm tra tổng quát , vị bác sĩ vỗ nhẹ vào vai hắn :
- Đừng lo , bạn gái cậu không có gì nghiêm trọng lắm đâu . Bị ngất có lẽ là do làm việc nhiều nhưng không chịu ăn . Có lẽ nhịn ăn phải 3, 4 ngày rồi đấy . Bệnh suy nhược thần kinh ấy mà . Cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi , khi nào tỉnh thì cho ăn cái gì đó lỏng thôi như cháo hoặc sữa . Sau đó cho cô ấy uống Vitamin rồi nghỉ ngơi . Nói với bạn gái cậu là đừng có kiêng ăn kiểu đấy nữa nhé . Còn để việc này xảy ra thì lần sau sẽ mệt lắm đấy !!
- Vâng ạ !! Cháu sẽ nói . Cảm ơn bác . Cháu gởi tiền !!
Khi bác sĩ đi về , hắn vội vàng đóng cửa rồi chạy thằng lên lầu . Hắn nhìn nó với đôi mắt buồn bã và gương mặt đầy hối lỗi . Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường , hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó rồi áp lên má mình , giọng dịu dàng , trìu mến :
- Tôi xin lỗi , đáng lẽ tôi không nên nói với cô những điều như hôm bữa . Biết cô thế này thì tôi chẳng muốn chọc cô để cô cãi nhau với tôi làm gì . Xin lỗi cô nhé !!
.
.
.
♥ Tại phòng của nó – 11h37’ pm ~
Nó chớp mắt tỉnh dậy , lấy tay xoa xoa cái đầu rồi nheo mắt cố định hướng xem mình đang ở đâu .
“ Ơ , phòng mình đây mà !! Mình về tới nhà rồi sao ?! ”
- Cô tỉnh dậy rồi hả ?! Thấy ổn chứ ?! – Hắn mở cửa ra , thấy nó tỉnh lại rồi hắn mừng đến chừng nào . Giọng nói có vẻ vui vẻ hơn rất nhiều .
- Đầu hơi nhức !! Mà tôi bị sao thế này ?!
- Hừm !! À , cô không biết cô bị gì sao ?! Bác sĩ nói là cô làm việc nhiều mà còn lo “ ăn kiêng ” 3, 4 ngày nay nên dẫn đến suy nhược cơ thể ấy mà !!
Hắn nói , giọng hờn trách . Nó nghe vậy chỉ biết cúi đầu xuống lặng thinh . Hắn chả nói gì mà từ từ đi xuống lầu . Nó nhìn theo e ngại : “ Chắc cậu ấy giận mình rồi !! ” . Khẽ thở hắt , nó nằm xuống giường nghĩ bâng quơ …
- Này , dậy uống sữa đi !! Không đói chết bây giờ !!
Trái với suy nghĩ của nó , hắn không những không giận mà còn xuống bếp pha nó ly sữa rồi mang lên trên phòng cho nó . Hắn đưa trước mặt nó nhưng nó không dám cầm … nó lại sợ …
- Uống đi mà … Cái này coi tôi xin lỗi vì đã để cậu không ăn mấy ngày nay nhé !!
- Ơ tôi … Vậy tôi uống nhé !! – Nói rồi nó cầm ly sữa hắn đưa uống cạn . Lần đầu tiên trong đời nó thấy sữa ngon đến thế . Trước giờ nó ghét uống sữa pha nhưng lần này lại khác . Chắc một phần là vì quá đói bụng , phần còn lại là do hắn pha đấy nhỉ ?!
- Này , Hoàng My !! – Hắn gọi nó .
- Sao ?! – Nó lấy tay quẹt sữa dính trên miệng rồi trả lời hắn .
- Tôi xin lỗi !! – Hít một hơi thật sâu , hắn xin lỗi thật thành khẩn . Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có thái độ như vậy đấy .
- Chuyện gì vậy ?! Sao xin lỗi tôi chứ ?! – Nó tròn mắt nhìn hắn . Con bé này giả ngốc hay sao ấy nhỉ ?!
Hắn cũng tròn mắt lại nhìn nó . Trong đầu hắn suy nghĩ nhiều thứ : “ Ô hay , con bé này bị mất trí nhớ à ?! ” .
- Ờ thì xin lỗi cái vụ tôi nói cô ăn không ngồi rồi ở nhà tôi ấy . Không phải chính lý do đó khiến cô ra nông nỗi này sao … ?! Thôi , hòa nhé !!
Hắn cười nhẹ rồi đưa tay ra . Cái cảm giác đã nói xong hết những thứ trong lòng mình nhẹ nhàng nhỉ ?! Nó chẳng nói gì , chỉ khẽ cười :
- Có gì đâu mà phải xin lỗi tôi . Tự tôi cũng cảm thấy mình ăn không ngồi rồi nhà cậu mà . Với lại cũng tự tôi muốn đi làm thêm để có tiền mua những thứ mình thích . Chả liên quan gì đến cậu đâu !! - Nó phẩy tay bác bỏ .
- Thôi đi cô , tôi biết lòng tự trọng cô cao lắm cơ !! Hay giờ vầy đi , cô khỏi cần đi làm nữa . Ở nhà làm việc rồi tôi trả lương cho , ăn uống không tính . Nhé ?! – Hắn đề nghị
- Ai lại thế , kì chết !! Nhưng mà tôi … - Nó ấp úng
- Này … Tôi đã nói là coi như có chưa có chuyện gì xảy ra rồi mà . Cứ như bình thường đi . Nha !! – Hắn cáu .
- Thôi được rồi , hòa thì hòa . Nhưng tôi vẫn sẽ làm thêm ở quán caffe . Nhưng mà giờ chỉ làm đến 7h tối thôi , không phải lúc 11h khuya như bình thường nữa . Xong rồi những lúc ở nhà , tôi sẽ dọn dẹp nhà . Thế nào ?!
Nó trình bày kế hoạch như thế cũng được quá nhỉ . Hắn khẽ cười , lòng vui hơn bao giờ hết . Hắn đưa bàn tay ra :
- Vậy hòa nào !!
- Ừ thì hòa !!
Nó cũng cười – cười thật tươi rồi đưa tay ra bắt lại . Sau đúng một tuần mệt mỏi , đói bụng , lẫn tránh nhau , cuối cùng hai đứa nó cũng đã làm hòa . Ôi , thật là con nít quá !!
“ Lần đầu tiên biết yêu thương biết quan tâm biết hy vọng …
Biết rằng tuy có những muộn phiền vẫn không ngăn nổi những ước mơ …
Và lần đầu tiên biết vu vơ biết nhớ nhung đến một người …
Lần đầu tiên tôi nhớ về một ánh mắt luôn dõi theo ngọt ngào … ”
[ Ước mơ của thiên thần – Nam Cường ft Ngô Trác Linh ]
___ ___ ___
- Ê !! Sao cô lại làm thêm ở cái quán caffe đó đến những 11h tối vậy ?! Có thể về lúc 7h mà ?!
- Thì muốn tránh mặt cậu chứ sao nữa !!
- Cái gì chứ ?!
- Hahaha !!
Sau cơn mưa trời lại sáng !!!
___ ___ ___
::: Đối thủ nặng kí :::
Phải làm gì khi địch thủ của bạn xuất hiện?!
Chém, giết hay lờ đi?!
Nhất là đó là người mà bạn rất ghét, cực kì ghét!!!
______
♥ Phòng hắn – 6.00 pm ~
“ Sorry Sorry Sorry Sorry … Naega naega naega meonjeo … Nege nege nege ppajyeo …
[ Sorry Sorry – Super Junior ]
- Hơ
!! Sáng rồi hả trời? Sao trông trời vẫn tối thế này?
Hắn kéo rèm cửa uể oải nói. Bầu trời hôm nay trông u ám quá. Đã 6 giờ hơn rồi mà trông như mới 3 giờ sáng vậy. Hắn khẽ thở hắt ra một cái quay lại xếp chăn, gối, miệng làu bàu:
- Kiểu này chắc tí trời mưa mất, phải mang theo cây dù thôi!
___
- Chào buổi sáng!! Trứng ốp la với bánh mì chứ?
Nó cười toe với hắn. Sau vụ ngày hôm qua, mức độ thân thiết giữa hắn với nó có vẻ gần lại hơn rồi. Đặc biệt hơn, hôm nay hắn sẽ làm những gì hắn đã muốn. Hắn đáp lại rồi vỗ vỗ vào cái bụng:
- Dĩ nhiên, bụng tôi đang mời gọi bánh mì ốp la chui vào đây!
Nó cười khì rồi dọn bữa ăn sáng cho hắn. Hắn ngần ngại một lúc rồi lấy trong cặp một hộp quà – hộp qua tam sắc:
- Cái này tặng cô!
- Sao cơ, tôi á? Ngày gì mà tặng tôi? – Nó trố mắt nhìn hắn.
- À, cái này tôi mua hôm bữa, tính tặng cô để xin lỗi nhưng tại cái vụ ấy ấy… Giờ hòa rồi tặng chứ để làm gì? – Hắn giải thích.
- À! Vậy tôi nhận, cám ơn nhé! – Nó tít mắt lại rồi đưa tay nhận món quà. “Không nhận thì phí lắm. Hehehe!!”
Nó và hắn ăn sáng rồi đi đến trường. Trước khi đi, hắn không quên lấy cây dù để ở cửa rồi bỏ vào cặp. Hôm nay, nó và hắn đến trường trong tâm trạng cực kì thoải mái và thanh thản. Dù bên ngoài trời vẫn tối nhưng xung quanh nó và hắn rạng rỡ những ánh sáng của tình bạn.
Chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi sao?
____
- Sao rồi hả nàng?! Hôm nay nàng gọi tôi qua gấp thế là có chuyện gì?
Tú Anh để cặp xuống bàn rồi vỗ vai nó. Nghe giọng điệu của nó thì Tú Anh cũng có thể đoán được là nó đang có chuyện vui. Chuyện gì nhỉ? Với cái IQ trên 130 của cô thì cô đoán chuyện vui đó chắc chắn liên quan đến hắn. Quá chuẩn nhỉ?
Nó mỉm cười rồi kể tất cả cho Tú Anh nghe. Cô nàng nghe xong chỉ khẽ cười rồi “phán” ra một câu:
- Đảm bảo hắn ta có một tí, tao nói một tí thôi nhé, hắn thích mày là cái chắc!!
- Gì cơ?! Mày điên à?!
Nó hét lên khiến Tú Anh không dám nói gì nữa. Nó ngoác miệng ra la lối, nào là: “Mày điên à?! Mày khùng à?! Mày tâm thần à?!
- Tao chỉ nói là hắn thích có một tí thôi mà. – Tú Anh bịt tai lại nói.
- Ủa?! Mày nói có một tí thôi hả?! Làm tao… khoái. Hahaha!! – Nó cười lớn rồi chạy đi, không quên lè lưỡi trêu Tú Anh.
- Đồ con khỉ!!
Tú Anh cầm quyển vở ném nó. Nó lách được nhưng không ngờ lại trúng một người - một người cực kì ngây thơ, vô tội và trong trắng [như tờ giấy than]. Người đó la oai oái rồi nhảy thẳng vào lớp nó.
- Ai đã ném tôi vậy hả?!
- AAAAA!!!! Anh Hoàng Anh kìa tụi bây ơi!! – Bọn lớp nó hét toáng lên rồi bu quanh cậu ấy. Hoàng Anh vội gạt ra rồi giảm bớt âm thanh lại:
- Xin lỗi, lúc nãy mình bị ai đó cầm quyển vở ném. Bạn nào muốn ám sát mình thì xin lên tiếng ạ!!
Cậu ấy nói với vẻ mặt dịu dàng nhưng giọng lại gằn từng tiếng như đe dọa. Cả lớp ai cũng im phăng phắc, chả ai hé thêm được câu nào mặc dù ai cũng biết “ai đó” là ai. Nhưng mà lớp Ghost là ai chứ, họ không bán rẻ bạn bè chỉ vì hám trai đâu. Chuyện!!
Tú Anh không nói gì, con bé cúi mặt xuống rồi rụt rè giơ tay tay lên. Mặt con bé cứ cúi gằm. Nó lo lắng cho số phận Tú Anh lúc này. Gì chứ, thằng Hoàng Anh bình thường rất vui vẻ, trẻ con nhưng mà khi không vô tội vạ lại bị nguyên quyển vở ngay đầu thì thằng bé sẽ đổi tính ngay. Va chạm vào đầu ấy mà.
- Là tôi, xin lỗi, tôi thề là tôi không cố ý. Tôi chỉ muốn ném nhỏ My thôi.
- Ơ, là cậu ném à?! – Ngay lập tức Hoàng Anh dịu giọng hẳn lại. Nét mặt giãn dần ra. Cậu tiến lại gần phía Tú Anh săm soi gì đó rồi giơ tay lên…
- Này, nó chỉ vô ý thôi, cậu làm gì mà ghê quá vậy!! – Sợ Hoàng Anh đánh Tú Anh nên nó vội hét lên.
Hoàng Anh không nói gì, cậu vẫn tiếp tục giơ tay và đang chuẩn bị hạ xuống. Theo tú Anh nghĩ thì khi cánh tay ấy hạ xuống thẳng vào đầu cô thì cô sẽ dẹp như con tép cho xem. Cô giơ tay lên như phòng thủ, cô đang che chắn cho cái đầu đã được chải chuốt công phu của mình.
BỘP!!!
- -
- -
- -
Cả lớp nó, thậm chí là cả mấy đứa lớp khác đang đứng bên ngoài hóng chuyện cũng nhắm mắt lại. Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tú Anh bị Hoàng Anh giáng thẳng vào mặt, vài giọt máu từ khóe môi cô tuôn ra. Tú Anh ôm má đang in đỏ năm vệt ngón tay, bật khóc nức nở rồi bỏ chạy khỏi lớp…
BỘP!!!
Cả bọn từ từ hé mắt ra. Tú Anh cảm thấy sau cú “BỐP” vừa rồi mà đầu, mặt, mũi vẫn không có cảm giác gì chỉ thấy vai hơi nằng nặng. Cô vội mở mắt ra, Hoàng Anh đang ghì chặt vai cô. Cả lớp, bọn bên ngoài và ngay cả nó cũng trợn tròn mắt, cứ tưởng là Tú Anh sẽ như trong tưởng tượng chứ. Ai dè không phải. Hoàng Anh chả thèm chú ý đến bọn họ, cậu vẫn một tay ghì vai Tú Anh, tay kia để trong túi quần rồi từ từ ghé sát vào tai Tú Anh, thì thầm:
- Cậu được lắm, dám ném quyển vở vô đầu tôi. Tối 7h30’ ra Ness Chukpy chờ tôi. Trốn là ăn đòn. Để xem tối nay tôi xử cậu thế nào.
Hoàng Anh bỏ đi rồi mà Tú Anh cứ đứng ngẩn ngơ mãi. Tối nay sao?! Bị xử sao?! Nhưng sao giọng nói của Hoàng Anh không phải như đang đe dọa mà nó rất trầm ấm, nhẹ nhàng lại hơi ấp úng mặc dù đã cố sức kìm giọng lại nhỉ?!
“Chắc do mình tưởng tượng quá!!”
Chuông reo vào lớp vang lên, lớp nó nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Sau khi đã ngồi xuống, nó vội vàng hỏi nhỏ Tú Anh là lúc nãy Hoàng Anh nói gì. Cô thuật lại cho nó nghe, nó nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi nói Tú Anh:
- Vậy là sao?! Chẳng lẽ đến đó rồi mới xử tử mày?!
- Hix… Tao không biết!! Chết tao rồi!!
- Để tối nay tao đi theo xem tên đó dám làm gì. Có gì tao gọi Quân tới giúp.
- …
Tú Anh đang định nói thì lập tức im bặt vì thấy “tia sét” ở trên cao. “Tia sét” thấy cô đã ngưng mà vẫn thấy nó đang thao thao bất tuyệt nên liền đổi hướng về nó. Mặc cho Tú anh đã nháy nó, khều nhẹ nó nhưng nó vẫn không để ý, để rồi kết quả thế này đây:
- Cô “sếp sòng” của lớp này mau ra ngoài đứng phạt cho tôi. Cuối buổi ở lại vệ sinh lớp và dãy hành khối 11 cho tôi cho tôi. Bỏ về tôi phạt kiểm điểm.
Nó nhăn nhó một cách đầy đau khổ nhìn bọn bạn trong lớp rồi lững thững ra ngoài. Ai thì bọn nó còn dám giỡn mặt chứ tiết của cô Linh Đan môn Ngữ Văn này bọn nó chả dám quậy đâu. Cô ấy nổi tiếng “ác độc” khi phạt học sinh mà. Hình phạt cho nó là còn nhẹ đấy!! Vì cô như thế nên nãy giờ lớp Ghost quậy nổi tiếng phải im phăng phắc để nghe đấy.Gì thì gì chứ cô giảng bài rất tuyệt!!
- -
- -
- -
RENG!!!
Năm tiết học trôi qua với nó là một cực hình, cứ nghĩ đến hình phạt cuối giờ học nó lại chán. Nó ghét nhất là làm vệ sinh lớp. Mà cái lớp cuả nó thì… May mà đã dặn lớp nó là hôm nay không được bày trò quậy phá mấy thầy cô để cho cái lớp không bị bẩn. Thế mà do từ lúc ăn trưa tới giờ trời cứ mưa suốt, giày đứa nào đứa nấy lem nhem toàn nước rồi đất bẩn. Thế mà không biết ngồi yên, đứa này rượt đứa kia trèo lên bàn ầm ầm. Thế thì đòi sạch bằng niềm tin chắc?! Trông cái lớp nhếch nhác toàn những nước với đất, toàn dấu giày với dấu dép trông mà chán. Nó phải méo mặt vì ông trời, tự dưng lại đổ mưa.
“ Rõ là số xui, bình thường thì muốn mưa chả thấy, lúc nào không cần thì đổ mưa lụt cả đường. Hừ!!”
Nó chống cằm lên cây giẻ lau ngán ngẩm. Hắn từ ngoài cổng trường chạy vào lớp nó với vẻ mặt tức giận. Nhìn thấy nó đang cầm giẻ lau chạy qua chạy lại, hắn nhéo tai nó một phát :
- Này, tập múa với cây lâu nhà đấy à? Mau về thôi! Hôm nay siêng quá mà đi lau lớp thế này?
- Hix … tôi đâu muốn. Thôi, cậu về trước đi, tôi bị phạt phải ở lại làm vệ sinh lớp rồi dãy hành lang khu 11 nữa. Về đi không mưa to hơn nữa là lụt đường khó về lắm. – Nó đẩy hắn đi nhưng hắn cau có quay lại.
- Gì chứ? Chẳng lẽ tôi để cô dọn nguyên cả khu 11. Để tôi giúp cho.
- Khỏi, cậu về trước đi. Mất công nghe cậu cằn nhằn lắm. Về sớm nấu cơm hộ tôi nhé ^^ . Nhé !!
Nó làm mặt cún con rồi nũng nịu với hắn. Tự dưng trong phút chốc, gương mặt hắn đỏ lên, tim đập tình thịch rõ mồn một giữa tiếng mưa ngoài kia. Nó nhìn vô ngực trái hắn rồi nhăn mặt:
- Hầy, làm gì mà tim đập ghê vậy? chẳng lẽ vì câu nói của tôi sao? Á, cậu thích tôi à, đúng không? – Nó đẩy đẩy vai hắn. Mặt hắn càng đỏ lên gấp bội, hắn vội đẩy nó ra rồi lớn giọng với nó, cố gắng để che dấu cảm xúc của mình lúc này.
- Ngớ à? Tại tôi đói. Tôi về đây, tự đi mà dọn một mình. Không thèm giúp cô nữa. Hứ!!
Hắn lấy cặp đang để trên bàn rồi bực dọc bỏ đi. Nó cười hì hì khi thấy bộ dang hắn lúc này. Trông đáng yêu làm sao ấy. Khi nhìn lại cái lớp, mặt nó xụ xuống, thất thểu cầm cây lau nhà đi giặt.
“Kể cũng lạ, đói bụng mà tim lại kêu à?!”
Cái suy nghĩ đó cũng nhanh chóng dập tắt vì “sứ mạng diệt trừ” bụi bẩn vẫn đang trong tay nó. Nó mà không “diệt trừ” thì ngày mai, ác quỷ - Cô Linh Đan sẽ dán lên trán nó một cái bản kiểm điểm to tướng. Bị trừ hạnh kiểm là cái chắc.
- Hừ, dám chọc quê mình. Cho cô ở lại làm vệ sinh một mình. Đừng mong tôi giúp. Hứ!!
Hắn bực bội, vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm một mình. Gió tạt nhẹ vào gương mặt hắn, những giọt mưa lơ đãng vô tình làm ướt tóc hắn. Trông hắn lúc này thật cuốn hút. Dù mưa to thế nhưng hắn vẫn hiên ngang đi trên đường. Một tay để hờ vào túi, tay kia quải cặp ra đằng sau. Mặc dù đem theo cây dù gấp to tướng nhưng hắn vẫn cứ để trong cặp không thèm lôi ra. Ý định đầu tiên của hắn là mang cho nó để nó khỏi bị cảm cơ. Chứ hắn thì thích mưa và đặc biệt là tắm mưa lắm. Hắn mạng thủy mà.
Mấy cô đi trên đường trông thấy hắn thì tim cứ đập thình thịch rõ mồn một giữa màn mưa dày đặc kìa. Có mấy cô còn kè kè đi bên cạnh hắn để bắt chuyện rồi đưa dù cho hắn. Nhưng tất cả phải giải tán đi hết chỉ vì cái liếc mắt lạnh cóng của hắn. Hắn thích tắm mưa một mình và có lẽ bây giờ chưa chắn hắn đã về nhà đâu. Hắn phải đi tắm đến khi… nhức đầu mới chịu thôi. Lâu lắm rồi mới có trận mưa to thế này cơ mà.
- ĐỈNH CỦA ĐỈNH!!
Hắn la lên rồi chạy như bay trên con đường Hà Nội vào những ngày mưa bất chợt. Những cơn mưa chợt tới như thế này thì thường mang cái cảm giác se lạnh và rát buốt nhưng cũng có một cái gì đó rất ấm áp. Mưa Hà Nội lạ quá!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook