Chỉ Cần Anh Bình An
-
2: Là Tôi Tự Nguyện
Tia nắng muộn chiếu lên gương mặt điển trai ấy.
Làn gió tinh nghịch nhẹ nhàng thổi khiến mái tóc ngắn của anh bay loạn trong gió.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người nhìn nhau thật lâu mà cũng không nói được lời nào.
Tố Linh mím môi, cô chớp mắt một cái rồi đưa tay muốn túm lấy anh nhưng Thiên Vũ đã nhanh chân chạy ra xa.
Đôi môi hồng khẽ nở nụ cười, cô lớn tiếng mắng.
"Lục Thiên Vũ! Cậu là đồ điên."
"Ha ha...!Nếu như tôi điên thì cậu cũng không phải người bình thường rồi."
"Tôi là bị cậu chọc đến điên đó."
"Haha...!Cậu vào đi, ngày mai lại gặp."
"Cậu đi cẩn thận.
Đến nhà thì nhắn tin cho tôi."
"Biết rồi! Vào đi, tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Cô vẫy tay với anh rồi đi vào trong và đóng cổng.
Anh đứng đó, đôi mắt dịu dàng nhìn cánh cửa trước mặt.
Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười, anh nhỏ giọng thì thầm với bản thân mình.
"Tôi là sự thích em mà."
Đằng sau cánh cổng gỗ, qua khe hở nhỏ, có đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn anh.
Khoé môi kéo ra một nụ cười hạnh phúc, cô nói rất nhỏ tiếng.
"Đồ ngốc! Tôi cũng thích cậu."
Làn gió nhẹ thổi, dàn hoa giấy rung rinh trong gió.
Ánh hoàng hôn đẹp đẽ như đang nghiêng người nhìn ngắm hai cô cậu học trò đang cố gắng giấu diếm lời yêu thương mà khẽ mỉm cười...
_________
Ngày hôm sau...
Giờ giải lao hôm nay có gì đó rất lạ.
Đám học sinh chẳng còn hùa nhau chen chúc ra cổng mua đồ nữa.
Chỉ có lác đác vài người đang qua lại giữa sân.
Lục Thiên Vũ như mọi ngày, đều sẽ đi ra cổng mua cho cô một chai nước.
Nhưng khi anh trở vào lại chẳng thấy cô đứng đợi như mọi hôm.
"Đi đâu rồi?"
Đang loay hoay tìm kiếm, một bóng người vội vã chạy về phía anh.
"Thiên Vũ! Mau lên, có chuyện rồi."
Trần Bảo An, bạn thân của Tố Linh hốt hoảng chạy đến kéo tay anh.
Lục Thiên Vũ hất tay cô ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
"Tố Linh đâu?"
"Cậu ấy đang bị người ta đòi đánh ở sân sau của trường kìa.
Cậu..."
Lời còn chưa dứt, dáng người cao lớn của ai đó đã vụt qua cô mà chạy đi.
Bảo An ngây người một lúc rồi cũng nhanh chóng chạy theo anh.
Sân sau của trường hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Tố Linh đứng trong góc, lưng dựa vào tường.
Đối diện với cô là Huỳnh Yến Nhi, học sinh của lớp 11C7 chị đại của khối cùng với một nhóm nữ sinh khác đang vây lấy cô.
"Các cậu muốn gì?"
Huỳnh Yến Nhi nhìn cô, đôi môi đỏ kéo ra một nụ cười lạnh.
"Muốn gì? Sao mày không nghĩ lại là bản thân mình đã làm gì chứ?"
"Tôi và cậu không chưa từng xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc, cậu muốn gì ở tôi?"
"Muốn gì? Ha..."
Bốp.
Huỳnh Yến Nhi đưa tay lên tát cho cô một cái.
Tố Linh bị đánh bất ngờ nên không kịp tránh, cả bàn tay đánh xuống gương mặt trắng hồng của cô khiến nó đỏ lên.
"Mày nghĩ mày là ai mà lại dám có ý với Thiên Vũ?"
"Cái gì? Cậu...!Muốn nói chuyện gì?"
Một nữ sinh trong nhóm người của Huỳnh Yến Nhi lên tiếng.
"Cả trường này ai mà không biết, chị Nhi và anh Vũ là một cặp.
Vậy mà mày vừa xuất hiện lại giở trò quyến rũ anh Vũ."
Tố Linh trơ mắt nhìn bọn họ.
Cô thật sự không biết là họ đang nói gì nữa.
Cô quyến rũ Thiên Vũ lúc nào chứ? Cô hoàn toàn không có.
"Tôi và cậu ấy chỉ là..."
Bốp!
Lại một cái tát giáng xuống.
Huỳnh Yến Nhi tức giận túm lấy tóc kéo cô ngã xuống đất.
Tố Linh đau đến chảy nước mắt, cả cơ thể cô nằm trên đất cát, chiếc áo đồng phục trắng cũng dính đầy bụi bẩn.
Chưa dừng lại ở đó, Huỳnh Yến Nhi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói cùng ánh mắt hằn lên sát khí.
"Mày thích quyến rũ con trai như vậy thì để tao cho mày cơ hội quyến rũ tất cả nam sinh trong trường này."
Đám nam sinh vỗ tay reo hò, Huỳnh Yến Nhi nhếch môi cười thích thú.
"Tụi bây, giữ nó lại cho tao."
Hai nữ sinh khác lập tức tiến lên phía trước, mỗi người một bên kéo cô đứng dậy.
Tố Linh đương nhiên biết là Huỳnh Yến Nhi muốn làm gì.
Cô ra sức giãy dụa phản kháng nhưng lại chẳng thể nào thoát khỏi hai nữ sinh kia.
"Buông ra! Các cậu buông tôi ra."
Huỳnh Yến Nhi bóp lấy chiếc cằm nhỏ, ép cô đối diện với cô ta.
"Ra vẻ gì chứ, anh Vũ không có ở đây, mày cũng không cần tỏ ra hiền lành yếu đuối để làm gì đâu."
Hất cằm cô ra, cô ta đưa tay nắm lấy hai bên cổ áo của cô.
Dùng hết sức lực, mạnh mẽ xé rách chiếc áo đồng phục của cô.
"Đừng!"
Tố Linh hét lên, dùng hết tất cả sức của mình để thoát khỏi sự khống chế của hai nữ sinh kia.
Đưa tay kéo áo che chắn lại phần cơ thể nhạy cảm, cô bật khóc, nước mắt lăn dài, nấc nghẹn hỏi người trước mặt.
"Tại sao...!Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
"Đây chỉ là cảnh cáo thôi.
Lâm Tố Linh, tốt nhất mày tránh xa anh Vũ ra, nếu không thì tao sẽ..."
"Sẽ thế nào?"
Một giọng nam lạnh lùng vang lên phía sau lưng khiến đám đông vội tản ra hai bên.
Lục Thiên Vũ đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Huỳnh Yến Nhi.
Dáng người cao lớn chậm rãi đi về phía cô ta, ánh mắt anh lại đặt lên người Lâm Tố Linh.
"Nói tiếp đi.
Cậu sẽ thế nào?"
"Thiên Vũ! Sao...!sao anh lại..."
Đi lướt qua người cô ta, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ ấy mà trong lòng thấy vô cùng khó chịu.
Bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài đưa lên lau nước mắt cho cô.
"Không sao chứ?"
Tố Linh không trả lời, cô mím chặt môi, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Anh im lặng, ánh mắt quan sát gương mặt cô thì liền nhìn thấy dấu hằn đỏ.
Ngẩng đầu lên trời, anh hít vào một hơi thật sâu để bản thân có thể bình tĩnh lại.
Kéo cô ôm vào lòng mình, anh lạnh lùng lên tiếng hỏi.
"Là ai đánh cậu ấy?"
Cả đám đông bỗng chốc yên tĩnh đến lạ lùng.
Một số người đã len lén rời đi.
Bọn họ chỉ đến đây để xem kịch, đâu dại gì mà dây vào hai kẻ " cầm đầu" này kia chứ.
"Bảo An! Áo khoác!"
Anh lên tiếng nhắc nhở, Trần Bảo An vội chạy đến đưa áo khoác cho anh.
Cầm chiếc áo khoác lên người cô, anh cẩn thận kéo khoá, che chắn lại cơ thể cho cô.
Huỳnh Yến Nhi đứng đó, ánh mắt đầy ý hận nhìn chằm chằm vào Lâm Tố Linh.
"Tôi hỏi lại lần nữa! Là ai đánh cậu ấy?"
"Là em!"
Huỳnh Yến Nhi lên tiếng.
Ngay lập tức nhận được một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lục Thiên Vũ.
Anh nhíu mày, giọng nói không chút độ ấm hỏi cô ta.
"Lí do?"
"Nó dám quyến rũ anh.
Em...!em không chịu được."
"Ha! Cậu ấy quyến rũ tôi thì đã sao? Là tôi tự nguyện...!cậu là cái thá gì mà lại dám can vào?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook