Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau
Chương 10: Mộng đẹp vỡ tan

EDIT BY XIAO YU

“Tôi muốn cùng anh Trì Mục đi chứng nhận, mở cửa tiệm nhỏ, an an ổn ổn sống qua ngày.”

Thật ra trước khi Lục Lập Phong tới, Diêu Tinh Thần cũng đã ăn no căng bụng rồi, nhưng nhìn anh có lòng như vậy, còn lấy áo khoác cho mình, nên cô cũng theo ý anh, cùng nhau bầu bạn một hôm.

Con người Diêu Tinh Thần phải nói là, từ trước đến nay chưa bao giờ cần bạn bè, từ nhỏ cô đơn độc lẻ loi đã quen, hôm nay có thể nói là do công việc không thuận lợi, tâm tình vô cùng không tốt, lại thêm cảm xúc của phụ nữ có thai tương đối nhạy cảm, cho nên mới cảm thấy chuyện xuất hiện hơi thở của người khác ở bên, thì ra là cũng rất tốt.

Vừa bước lên xe, ông trời đã không tác thành, bên ngoài cửa xe từng tiếng mưa rơi “tí tách tí tách”, càng lúc càng lớn, khiến cửa kính đường xe đi trước mặt cũng dần dần mờ mịt.

Quạt nước không nhanh không chậm dần dần khởi động, anh nhếch môi, lái xe vô cùng nghiêm túc, không hề nói câu nào. Diêu Tinh Thần lại hơi mệt mỏi, hai người ai cũng trầm mặc, thế mà lại hết sức hài hòa.

Lục Lập Phong lái xe đưa cô tới nhà hàng vịt quay nổi tiếng nhất thành phố B, bảng hiệu của cửa hàng vịt quay trong trời đêm sáng trưng, rõ là bên ngoài trời mưa to, nhưng bên trong lại rất nhiều khách ngồi.

Lục Lập Phong xuống xe trước, lịch sự đi đến mở cửa xe cho cô, Diêu Tinh Thần thực sự không quen anh đối tốt với mình như vậy, không khỏi ngoảnh lại nhìn anh suy nghĩ một chút. Kiểu người như Lục Lập Phong, mà lại có thể hành động kiểu này với phụ nữ, thật đúng là giống như cô ăn hải sản không thể nào thiếu mù tạt vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi nhưng lại trở thành thói quen, nói không chừng anh cũng như vậy, bất luận đối với ai cũng sẽ cư xử như thế.

Lục Lập Phong đứng ở ngoài, mở cửa xe, nhìn Diêu Tinh Thần bước xuống xe, sau đó dùng áo khoác của anh che lên đầu cô làm dù, đứng ở trong mưa.

Lục Lập Phong đẩy cửa xe một cái, đóng lại, rất tự nhiên đưa tay giữ phía sau lưng cô, che cho cô đi tới chỗ  hàng vịt quay. Bước chân hai người đi trong cơn mưa, chưa đến mười mấy bước đã đi đến cửa, cô từ áo khoác của anh chui ra ngoài, lớp trang điểm của cô vẫn xinh đẹp như cũ, lại ngước nhìn anh, anh vẫn còn đang gạt đi những giọt nước mưa chưa thấm vào quần áo, còn mái tóc đã bị ướt một nửa.

“Vào thôi!” Lục Lập Phong tiến lên một bước, cơ thể của anh kề sát vào người cô, tạo thành một nửa vòng ôm cô vào trong ngực, cánh tay dài của anh khẽ đẩy một cái, thay cô mở cánh cửa ra, Diêu Tinh Thần cầm túi xách thoát ra khỏi vòng ôm của anh, cảm thấy hơi lạnh, bước vào cửa.

Người phục vụ nam vắt một chiếc khăn lau trên vai, làm một tư thế “Mời” hỏi: “Xin hỏi hai vị dùng bàn nào?”

Diêu Tinh Thần vừa mới giơ hai ngón tay ra, người đàn ông phía sau giống như xe đã chạy quen đường nói: “Lầu trên Bạch Nhứ Các.”

Người phục vụ đồng ý: “Được ạ! Mời hai vị lên lầu trên của Bạch Nhứ Các!”

Cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng của lầu một này tương tự như các nhà hàng vịt quay Bắc Kinh khác, không nhìn ra điểm nào đặc biệt, nhưng vừa bước chân lên lầu trên một cái, Diêu Tinh Thần lập tức nhận ra, trên lầu này toàn là những phòng riêng không cửa, trang trí vô cùng xa hoa rực rỡ lại tươi đẹp, khiến người ta nhận ra cho dù lầu một có không đủ chỗ ngồi, thì lầu thứ hai này xây ra cũng vô ích hơn phân nửa, không gian yên ắng nhã nhặn đặc biệt, có lẽ là chỉ đẻ tiếp đãi khách quan trọng mà thôi.

Ngồi đối diện cô một cách tao nhã, Lục Lập Phong dưới ánh đèn màu trắng đơn giản mà thuần khiết đang chọn thực đơn, đầu anh hơi cúi xuống một chút, những sợi tóc đen nhánh nửa ướt nửa khô, trông anh lúc này có chút giống những người mẫu nam quảng cáo dầu gội đầu.

Ngón tay thon dài của anh lật thực đơn giống như đang lật tạp chí, cũng không buồn giả bộ khách sáo nhường cho Diêu Tinh Thần chọn trước, anh quyết định cảm thấy cái gì tốt sẽ ăn cái đó, chọn liền hai suất đồ ăn.

Đồ ăn gọi chưa tới năm phút, vịt nướng đã được bê lên, Diêu Tinh Thần bỗng cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng, kề sát người vào bàn nói: “Nhà hàng này không phải là anh mở đấy chứ?”

Hai tay Lục Lập Phong chống tay lên mặt bàn, không e dè chút nào mà đưa mắt quan sát cô, nhàn nhạt đáp: “Có chút cổ phần.”

Diêu Tinh Thần không ngờ mình nói bừa mà cũng đoán trúng, cười một tiếng, nhướn nhướn mi: “Ở đây có dùng dầu ăn làm bằng chất thải không?”

“Có loại dầu ăn đó tôi sẽ không đưa cô đến.” Anh vừa nói, vừa nhìn bụng cô một cái.

Diêu Tinh Thần thấy bụng của mình bị anh chú ý đến, có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ một cái, lại nói: “Tôi cũng không biết mình làm sao, chỉ biết mình phải che chở cho nó. Bất luận thế nào nó cũng là một phần gắn liền với tôi, rõ ràng đi đến cửa bệnh viện rồi lại sợ lấy nó ra, sợ đến mức môi cũng tê dại, thật là mất mặt mà.”

Lúc cô nói chuyện, bỗng lại có thêm mấy phần ngây thơ, mấy phần khờ dại, ít đi mấy phần phách lối, nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của cô, đặt lên so với hình tượng diêm dúa sexy thật không hợp nhau chút nào.

Lục Lập Phong giống như đang có lời muốn nói với cô, nhưng từ đầu đến cuối đều giữ nguyên dáng vẻ không vội không vã của mình, tự nhiên trò chuyện với cô.

“Vậy cô định thế nào?” Anh hỏi cô giống như một người bạn.

“Còn có thể thế nào nữa, tôi không thể bỏ nó, lại không tìm được cha của nó... Thật ra thì như vậy cũng vẫn rất tốt, tôi đã nói với mẹ tôi, đứa nhỏ này là của anh Trì Mục, nếu bà không tin, tôi vẫn sẽ sinh nó, đến lúc đó tôi sẽ cùng anh Trì Mục đi chứng nhận, mở cửa tiệm nhỏ, an an ổn ổn sống qua ngày.”

Lục Lập Phong gật đầu một cái, dáng vẻ rất nghiêm túc lắng nghe: “Ý tưởng không tệ, nhưng chẳng phải anh ta đầu óc không tốt sao... Anh ta... làm sao có thể cùng cô sinh một đứa trẻ được?”

“Không phải đầu óc anh Trì Mục không tốt.”

“Hả?” Lục Lập Phong nheo mắt lại, anh dần dần nhận ra mỗi lần cô nói, tựa hồ mỗi một chữ thốt ra, đều vô cùng đắn đo.

“Trước kia anh ấy vô cùng thông mình, là đại tài nổi danh trong trường chúng ta.” Diêu Tinh Thần nghĩ tới dáng vẻ hăng hái của cậu khi xưa, trong lòng không khỏi buồn bã: “Đầu của anh ấy trở nên như vậy, là bởi vì bị ngộ độc hóa học.”

Lục Lập Phong không tiếp lời, im lặng giống như đang chờ đợi cô nói tiếp, Diêu Tinh Thần dừng lại một lát, vất vả lắm mới đem được ưu tư thầm kín đang từ từ dâng lên trong lòng mình hạ xuống, dứt khoát vung tay ngăn lại: “Không nói đến chuyện này nữa.”

Lục Lập Phong có chút tụt hứng, đeo bao tay nylon trong suốt dùng một lần trước mặt vào, cầm một miếng thịt vịt cả nạc cả mỡ đặc vào bánh cuốn trong, cho thêm một chút hành lá, phết tương lên, dùng tay cuốn mấy vòng, để vào trong đĩa của cô.

Dạ dày Diêu Tinh Thần cuộn lên, vừa nhìn thấy miếng thịt đã muốn ỏi, vội vàng xua tay: “Không ăn, tôi không ăn nổi đâu.”

Lục Lập Phong nói: “Ăn đi, ăn no vào, như vậy lát nữa mới có sức để mắng người.”

“Mắng người? Mắng ai thế?” Diêu Tinh Thần không hiểu nhìn anh.

Trên môi Lục Lập Phong xuất hiện một nụ cười không rõ ý, anh cầm một miếng thịt vịt lên rồi chấm vào bát tương, đưa vào miệng.

“Hôm nay cha tôi đến nhà cô đưa lễ vật rồi.” Đột nhiên anh bình tĩnh nói.

Diêu Tinh Thần lại cảm thấy có gì đó không đúng, lông mày lập tức nheo lại: “Lễ vật? Đưa lễ vật gì?”

“Lễ vật đính hôn, mẹ cô đã nhận rồi. Hôn sự của tôi và cô...”

Diêu Tinh Thần buồn cười nhìn anh: “Khoan đã! Hôn sự? Lục Lập Phong, ngày cá tháng tư đã qua lâu rồi mà?”

Lục Lập Phong đã sớm biết phản ứng của cô sẽ như vậy, biểu cảm trên mặt anh không tính là quá thản nhiên, nhưng anh cũng chẳng lo lắng quá, ngồi ăn từng miếng thịt vịt một.

Lần này Diêu Tinh Thần bắt đầu đứng ngồi không yên, cô bỗng có cảm giác người đàn ông đang âm trầm ngồi ăn thịt vịt trước mặt này thật ra đang giống ăn thịt mình hơn, đem cô chặt ra từng miếng một, sau đó tẩm đủ các loại gia vị, nuốt vào trong bụng.

Vất vả lắm cô mới có chút xíu ấn tượng tốt đối với anh, thế mà trong nháy mắt tất cả đã tan vỡ một cách vô ích.

Diêu Tinh Thần vốn đang tức giận, nhưng cô cốsuy nghĩ lại một chút, thử dùng giọng thương lượng với anh: “Lục Lập Phong, tôi không nói đùa với anh đâu, tôi kết hôn với anh? Đây không phải là loạn rồi sao?”

“Lục Lập Phong, anh còn nhớ trước kia hai chúng ta bị cha mẹ gán ghép bởi bát tự chứ? Còn bị nhét vào chung một chỗ để tạo thân thiết các kiểu, nhưng không phải lúc đó chúng ta cũng tỏ rõ thái độ với nhau rồi hay sao? Anh không thích loại hàng giả thô lỗ như tôi, tôi không thích kiểu xử nam trầm lặng máy móc như anh, không phải tôi cũng nói rõ rồi sao? Tại sao anh còn để bọn họ ghép chúng ta lại?”

Lúc Lục Lập Phong nghe cô nói đến hai chữ “xử nam” chân mày của anh khẽ nheo lại một chút, nhưng không để người kia phát hiện.

Diêu Tinh Thần rất ghét bộ dạng bây giờ của anh! Đúng là nói với cái người mà ngày nào cũng ở cùng đồ cổ, lâu ngày, cuối cùng rồi cũng trở thành cái bình hoa nói chuyện phí công mà!

Cuối cùng Diêu Tinh Thần cũng nén nhịn tính tình của mình xuống mà nói với anh: “Lục Lập Phong, anh nghĩ cách gì đi, hai chúng ta bây giờ là bạn, tôi đã tâm sự cùng anh, tư tưởng dù bất đồng với nhau, nhưng nhất định phải chung một chiến tuyến! Vả lại bây giờ tôi còn mang thai...”

Lục Lập Phong cầm giấy ướt lên lau miệng, cắt ngang lời cô: “Cha đứa nhỏ là tôi.”

Diêu Tinh Thần đứng bật dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, cả người hóa đá trong nháy mắt.

“Lục Lập Phong... Đầu anh úng nước rồi sao...”

Lục Lập Phong định nói tiếp, đã thấy Diêu Tinh Thần cầm túi xách lên, mắng một câu “Đồ thần kinh”, rồi quay người chạy đi.

Không cần phải nói cái gì trăng sao trong truyền thuyết gì nữa! Nói gì nữa thì cô cũng sẽ động thủ mà thôi!

Ở bên ngoài nhà hàng mưa vẫn rơi như lúc trước, Diêu Tinh Thần nhìn đường phố bên ngoài tràn ngập sương mù, lòng ngổn ngang cảm xúc, cô đưa tay che đầu chạy vào trong trời mưa, hệt như một phạm nhân đang chạy trốn.

Lục Lập Phong không ngờ cô lại phải ứng lớn như vậy, nhanh chóng chạy từ trong nhà hàng ra đuổi theo cô.

“Diêu Tinh Thần!” Anh gọi tên cô từ phía sau, bắt đầu tức giận.

Dù cho anh đã làm bao nhiêu thứ để chuẩn bị cho chuyện này, cho dù anh đã cố ý chọn không gian yên tĩnh như thế, đến cuối cùng anh vẫn chọc giận cô, khiến cô sợ hãi.

“Diêu Tinh Thần! Không được chạy!” Mỗi một tiếng hét của anh vang lên, cũng khiến lực đạo trên bước chân cô tăng thêm mấy phần, giống như đang liều mạng chạy trốn.

Lục Lập Phong chân dài, thể lực lại tốt, anh chỉ cần cắn răng chạy tăng tốc mấy bước, đã đuổi kịp đến trước mặt cô, ngăn đường chạy của cô lại! Anh không nói lời nào liền dùng áo khoác trên tay phủ lên người cô, nhưng cô liều mạng giãy giụa, thoát khỏi anh!

Mưa to như trút nước, cho dù bây giờ đang là mùa hè, cơ thể bị ướt như vậy, kiểu gì cũng sẽ bị cảm lạnh.

“Anh buông tôi ra! Đồ thần kinh!” Cô mắng to, chán ghét đẩy anh ra.

Lục Lập Phong dùng âu phục của mình khoác lên người cô, hai tay kéo một cái, dùng sức kéo cô ôm chặt vào lồng ngực mình.

“Không được nhúc nhích! Cô nghe tôi nói đã!”

“Tôi không muốn nghe! Lục Lập Phong tôi nói cho anh biết! Tôi không biết dây thần kinh nào trong đầu anh có vấn đề! Nhưng tôi tuyệt đối không tin đứa trẻ trong bụng tôi là con của anh! Là của Lục Lập Phong anh! Tôi không tin!”

Nước mưa rơi xối xả trên mặt cô, xóa bỏ lớp trang điểm của cô, từng hàng từng hàng nước mưa chảy xuống, hệt như cô đang tuyệt vọng, nước mưa giống như nước mắt cô không ngừng chảy ra.

Rõ ràng kế hoạch của cô đã tốt lắm rồi mà, mượn lý do mình mang thai, gả cho Trì Mục, an an ổn ổn chăm sóc cậu cả đời.

Thế nên đứa trẻ trong bụng của cô, nhất định phải là con của Trì Mục! Phải là Trì Mục!

Diêu Tinh Thần liều mạng giãy giụa, lại bị anh kìm chặt vào trong ngực.

Anh cắn răng, dùng áo khoác che mưa cho cô, nên quần áo đã ướt hết, nước mưa chảy vào da thịt, dần dần tỏa ra một mùi vị cổ xưa vô cùng quen thuộc, Diêu Tinh Thần ngạc nhiên mất mấy giây, chợt nhớ tới hôm đó ở bệnh viện, khăn tay của anh cũng có mùi mộc hương thế này...

Tại sao có thể như vậy...

Trong tiềm thức của cô dần dần xuất hiện một thứ, biết cảm tính đột nhiên bộc phát này không thể loại trừ, động tác giãy giụa tay chân của cô dần dần trở nên yếu đuối.

Cô chỉ đơn giản là muốn sống cùng với người mình yêu mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?

Mắt Diêu Tinh Thần nóng lên, cô như tan vỡ, cũng không biết rốt cuộc là nước mắt hay là mưa, chẳng ai bắt ép mà cứ tự động rơi xuống. Hai mắt cô dần trở nên đỏ thẫm.

Không thể nào, cô không tin, tại sao lại có thể là anh!

Lục Lập Phong ôm cô, bình tĩnh nhìn cô khóc đến đỏ mắt, rồi lại nhận ra trong ánh mắt hốt hoảng của cô từ từ trở nên tỉnh táo.

Bỗng nhiên anh dùng hai tay ôm lấy gương mặt của cô, ngón tay cái bên phải từ từ miết nhẹ trên má cô một cái, giống như một động tác lau nước mắt, anh nhẹ nhàng, chậm rãi, miết từ trên xuống dưới, đôi mắt màu đen sâu hun hút của anh nhìn cô dịu dàng không kể xiết, giống như anh đã trở thành một người khác.

Cả người Diêu Tinh Thần chợt khựng lại, phút chốc như có gì đó lóe lên trong trí nhớ của cô, cảm xúc đã bị chôn tận sâu nơi nào đó lại bị khơi dậy, khiến cô không kìm được ngạc nhiên mà trợn to hai mắt!

Vào đêm đó, khi cô bất tỉnh, người kia, đã làm với cô một động tác giống hệt như vậy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương