Chị! Anh Nhớ Em
-
Chương 7
Thật ra thì cô mong Tuấn Kiệt ở đây lâu một chút để có thể cứu giúp cô, giúp cô trong tình cảnh khó khăn này!
Gia Linh liếc mắt nhìn Anh Tú một cái rồi nói:
- Tớ ra ngoài ăn sandwich nhé…cậu…cậu có muốn đi dạo không..?
- Được, chúng ta đi chung.
Cô muốn nói rõ chuyện này, muốn đối diện với Anh Tú. Cô không muốn nấp sau sự ngại ngùng này nữa, thật sự rất khó chịu.
Nếu như ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa,.. và các ngày tiếp sau đó, cô cứ phải im lặng như này thì cô sẽ chết mất thôi!
Anh Tú và Gia Linh đi song song nhau, bầu không khí im lặng khiến cô cảm thấy quỷ dị vô cùng.
- Anh Tú này, chuyện tối qua cậu nói… - cô ngập ngừng không biết tiếp theo nên nói như nào.
Anh Tú như hiểu ý, cậu cười mỉm nói:
- Là thật! Tất cả đều là thật!
Tim Gia Linh khẽ run lên, cảm giác gì thế? Một chút vui mừng, một chút khó xử. Đáng lẽ ngay lúc này cô phải nắm bắt thời cơ mà tỏ tình với cậu chứ, sao cô lại đứng im như trời trồng thế này?
Cô gượng cười:
- Thế sao..? Haha…sandwich ngon thật đấy!
- Gia Linh, cậu cắn cả vào giấy rồi.
- Hả? À ờ…haha…tớ vụng thật nhỉ!
Anh Tú lặng im nhìn cử chỉ vụng về của Gia Linh. Cậu không hiểu cô đang muốn né tránh điều gì, đang do dự điều gì?
Anh Tú chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Gia Linh, cậu có tình cảm với tớ không? Một chút thôi?
Cô ngẩn người, chiếc sandwich tự do rơi xuống đất. Thời khắc cô không mong từ hôm qua tới giờ…cuối cùng đã tới!
Không phải cô không muốn khẳng định mà là cô không biết trả lời thế nào, cũng không biết tại sao lại do dự đến khó khăn như vậy?
Ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh Tuấn Kiệt vụt ngang qua suy nghĩ của Gia Linh khiến toàn thân cô bỗng cứng ngắt. Cảm giác do dự dần chuyển thành không muốn nói rồi chẳng còn chút gì vương vấn. Gia Linh cúi mặt, cảm nhận nhịp trái tim của mình. Chỉ cần trái tim cô mách bảo rằng người đàn ông trước mắt cô chính là người cô có thể trao mọi thứ, thì cô sẽ không do dự mà đáp ngay rằng cô thích cậu!
Nhưng nó đã không đến như mong đợi! Trái tim Gia Linh vẫn rất thản nhiên đập, chỉ có lý trí giao động mạnh.
- Anh Tú, trước đây tớ có thích cậu, thích rất nhiều. Nhưng cho đến giây phút này, tớ chẳng hiểu nổi bản thân nữa… Chẳng biết rốt cuộc mình muốn gì…? Tớ…xin lỗi…
- Không sao, tớ có thể chờ cậu mà? Chỉ cần là Gia Linh, tớ tình nguyện chờ đến đầu bạc răng long… cũng không hối hận!
Cô cảm thấy vô cùng khó xử trước người đang đứng trước mặt. Cô không muốn cậu chờ đợi cô rồi để lỡ thanh xuân.
Do dự vài giây, Gia Linh quyết định nhích sang chủ đề khác rồi đi xa dần chủ đề tình cảm này.
- Anh Tú là một chàng trai tốt, cậu chắc chắn không thiếu gái theo. Vì sao lại thích tớ?
- Nếu biết lí do tại sao tớ thích cậu, thì tớ đã chẳng khổ sở thế này!
Chẳng hiểu sao, câu nói ấy lại khiến cô bật cười.
Gia Linh ngồi xuống ghế gỗ gần đó hít thở bầu không khí trong lành. Cậu ngồi xuống cạnh cô, đưa mắt nhìn dung mạo thu hút cậu đến nỗi chìm đắm không thể ngóc đầu lên nổi.
….
Gia Linh liếc mắt nhìn Anh Tú một cái rồi nói:
- Tớ ra ngoài ăn sandwich nhé…cậu…cậu có muốn đi dạo không..?
- Được, chúng ta đi chung.
Cô muốn nói rõ chuyện này, muốn đối diện với Anh Tú. Cô không muốn nấp sau sự ngại ngùng này nữa, thật sự rất khó chịu.
Nếu như ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa,.. và các ngày tiếp sau đó, cô cứ phải im lặng như này thì cô sẽ chết mất thôi!
Anh Tú và Gia Linh đi song song nhau, bầu không khí im lặng khiến cô cảm thấy quỷ dị vô cùng.
- Anh Tú này, chuyện tối qua cậu nói… - cô ngập ngừng không biết tiếp theo nên nói như nào.
Anh Tú như hiểu ý, cậu cười mỉm nói:
- Là thật! Tất cả đều là thật!
Tim Gia Linh khẽ run lên, cảm giác gì thế? Một chút vui mừng, một chút khó xử. Đáng lẽ ngay lúc này cô phải nắm bắt thời cơ mà tỏ tình với cậu chứ, sao cô lại đứng im như trời trồng thế này?
Cô gượng cười:
- Thế sao..? Haha…sandwich ngon thật đấy!
- Gia Linh, cậu cắn cả vào giấy rồi.
- Hả? À ờ…haha…tớ vụng thật nhỉ!
Anh Tú lặng im nhìn cử chỉ vụng về của Gia Linh. Cậu không hiểu cô đang muốn né tránh điều gì, đang do dự điều gì?
Anh Tú chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Gia Linh, cậu có tình cảm với tớ không? Một chút thôi?
Cô ngẩn người, chiếc sandwich tự do rơi xuống đất. Thời khắc cô không mong từ hôm qua tới giờ…cuối cùng đã tới!
Không phải cô không muốn khẳng định mà là cô không biết trả lời thế nào, cũng không biết tại sao lại do dự đến khó khăn như vậy?
Ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh Tuấn Kiệt vụt ngang qua suy nghĩ của Gia Linh khiến toàn thân cô bỗng cứng ngắt. Cảm giác do dự dần chuyển thành không muốn nói rồi chẳng còn chút gì vương vấn. Gia Linh cúi mặt, cảm nhận nhịp trái tim của mình. Chỉ cần trái tim cô mách bảo rằng người đàn ông trước mắt cô chính là người cô có thể trao mọi thứ, thì cô sẽ không do dự mà đáp ngay rằng cô thích cậu!
Nhưng nó đã không đến như mong đợi! Trái tim Gia Linh vẫn rất thản nhiên đập, chỉ có lý trí giao động mạnh.
- Anh Tú, trước đây tớ có thích cậu, thích rất nhiều. Nhưng cho đến giây phút này, tớ chẳng hiểu nổi bản thân nữa… Chẳng biết rốt cuộc mình muốn gì…? Tớ…xin lỗi…
- Không sao, tớ có thể chờ cậu mà? Chỉ cần là Gia Linh, tớ tình nguyện chờ đến đầu bạc răng long… cũng không hối hận!
Cô cảm thấy vô cùng khó xử trước người đang đứng trước mặt. Cô không muốn cậu chờ đợi cô rồi để lỡ thanh xuân.
Do dự vài giây, Gia Linh quyết định nhích sang chủ đề khác rồi đi xa dần chủ đề tình cảm này.
- Anh Tú là một chàng trai tốt, cậu chắc chắn không thiếu gái theo. Vì sao lại thích tớ?
- Nếu biết lí do tại sao tớ thích cậu, thì tớ đã chẳng khổ sở thế này!
Chẳng hiểu sao, câu nói ấy lại khiến cô bật cười.
Gia Linh ngồi xuống ghế gỗ gần đó hít thở bầu không khí trong lành. Cậu ngồi xuống cạnh cô, đưa mắt nhìn dung mạo thu hút cậu đến nỗi chìm đắm không thể ngóc đầu lên nổi.
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook