Chị! Anh Nhớ Em
-
Chương 4
Tại trường THPT X, có cô gái ngồi chống tay vào cằm, đôi mắt lơ đễnh nhìn xa xăm. Cô đang cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua, buổi tối mà cô cùng cậu em trai ngủ cùng sau bao ngày 2 người ngủ riêng lẻ.
- Gia Linh? Gia Linh? – Anh Tú huơ huơ tay trước mặt cô, nhằm đánh thức ý thức đang trôi về phương nào của cô.
- Hả? Anh Tú? Có chuyện gì sao? – người nào đó nhanh chóng thoát khỏi đống kí ức mờ nhạt khi nghe thấy giọng của người thương.
- Tối hôm qua…cậu… Sao Gia Linh lại tới bar..?
Đầu óc cô như vừa được khai sáng, tất cả mọi chuyện được sắp xếp gọn gàng rồi ùa về như lũ bão. Duy chỉ có 1 đoạn mà cô chẳng thể nhớ nổi câu nói của Tuấn Kiệt…
Gia Linh lúng túng liếc mắt xung quanh, cô bỗng thấy bóng dáng Tuấn Kiệt ở ngoài hành lang, cậu đang nhìn cô?
- À, thật ra thì tớ cũng không nhớ rõ nữa… Hình như là tớ đi tìm em trai thì phải..?
- Ồ… là cậu thanh niên đẹp trai hôm qua sao?
- À ừ…phải…
Cô lơ ngơ đáp rồi chạy ra ngoài, thắc mắc hỏi cậu em trai đang dùng đôi mắt lạnh băng nhìn vào trong lớp:
- Có chuyện gì hả?
- Mắt thẩm mĩ của chị thật kém.
- Hả?
Nói xong, người nào đó đùng đùng bỏ về lớp, để lại chị gái của mình đứng ngơ ngác trước cửa lớp.
Nhiều lúc cô đã tự hỏi, là do cô ngu nên không hiểu ý nghĩa câu nói của cậu, hay là do cậu cố tình tìm cớ để gây sự, chê bai cô? Từ mớ chỉ chưa được gỡ rối đến mớ chỉ mãi vẫn không tìm ra đường gỡ, cái mớ nào cũng khiến cô đau đầu.
Nhưng mà cô đã hạ quyết tâm rồi, cho nên cô sẽ cố gắng.
Ra chơi, cô vẫn miệt mài suy nghĩ, miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi “Khi đó Tuấn Kiệt đã nói gì?” mà không để ý đến chuyện người thương của cô đang cùng em trai cô ra ngoài.
Trên sân thượng, 2 mỹ nam có sắc đẹp gần như sánh ngang nhau đang đứng cùng nhau, cùng hướng ánh mắt về một phía vô định. Người có đôi mắt mang đầy những tia dịu dàng cất giọng hỏi:
- Em hẹn anh ra đây là có chuyện gì?
- Hạnh phúc của người đó, tôi đã định sẽ là người đem đến!
- Em nói ai? Gia Linh? À, làm sao có thể chứ, 2 người là chị em mà…
- Anh đoán không sai, là cô ấy.
Mỹ nam có vẻ đẹp hoàn hảo đến từng mi-li-mét, người khi nào cũng tỏa ra hơi lạnh di chuyển con ngươi sâu đến không thấy đáy nhìn sang người bên cạnh, không nhanh không chậm mở miệng:
- Anh đừng lộ ra biểu cảm bất ngờ đó, cũng đừng dùng con người giả tạo của anh để nói chuyện với tôi.
Ánh mắt không chút cảm xúc của Tuấn Kiệt di chuyển một lượt trên người Anh Tú rồi dừng lại ở khuôn mặt dịu dàng đã thay đổi biểu cảm. Cậu đứng thẳng dậy, 2 tay xỏ vào túi quần, quay người đối diện với Anh Tú, nhìn anh trân trân như chờ đợi câu trả lời.
- Tình cảm của anh với Gia Linh là thật, anh mong được em rể tương lai chấp nhận. Có khó không?
Tuấn Kiệt cười khẩy, gật gù nói:
- Anh căn bản không có em rể tương lai, cũng không có tình địch, cho nên sự chấp nhận của tôi là không có!
- Hửm? Không có tình địch? Không phải là em sao?
- Gia Linh ngay từ đầu đã chẳng thuộc về anh, sau này cũng mãi sẽ không là của anh. Cho nên tôi cũng không phải tình địch hay em rể của anh!
Sau khi giáng một câu tràn ngập sự khinh bỉ vào Anh Tú, Tuấn Kiệt liền cao ngạo bỏ đi. Anh ta không có tình địch, còn cậu thì có đấy! Tình địch của cậu… Là anh ta!
…
- Gia Linh? Gia Linh? – Anh Tú huơ huơ tay trước mặt cô, nhằm đánh thức ý thức đang trôi về phương nào của cô.
- Hả? Anh Tú? Có chuyện gì sao? – người nào đó nhanh chóng thoát khỏi đống kí ức mờ nhạt khi nghe thấy giọng của người thương.
- Tối hôm qua…cậu… Sao Gia Linh lại tới bar..?
Đầu óc cô như vừa được khai sáng, tất cả mọi chuyện được sắp xếp gọn gàng rồi ùa về như lũ bão. Duy chỉ có 1 đoạn mà cô chẳng thể nhớ nổi câu nói của Tuấn Kiệt…
Gia Linh lúng túng liếc mắt xung quanh, cô bỗng thấy bóng dáng Tuấn Kiệt ở ngoài hành lang, cậu đang nhìn cô?
- À, thật ra thì tớ cũng không nhớ rõ nữa… Hình như là tớ đi tìm em trai thì phải..?
- Ồ… là cậu thanh niên đẹp trai hôm qua sao?
- À ừ…phải…
Cô lơ ngơ đáp rồi chạy ra ngoài, thắc mắc hỏi cậu em trai đang dùng đôi mắt lạnh băng nhìn vào trong lớp:
- Có chuyện gì hả?
- Mắt thẩm mĩ của chị thật kém.
- Hả?
Nói xong, người nào đó đùng đùng bỏ về lớp, để lại chị gái của mình đứng ngơ ngác trước cửa lớp.
Nhiều lúc cô đã tự hỏi, là do cô ngu nên không hiểu ý nghĩa câu nói của cậu, hay là do cậu cố tình tìm cớ để gây sự, chê bai cô? Từ mớ chỉ chưa được gỡ rối đến mớ chỉ mãi vẫn không tìm ra đường gỡ, cái mớ nào cũng khiến cô đau đầu.
Nhưng mà cô đã hạ quyết tâm rồi, cho nên cô sẽ cố gắng.
Ra chơi, cô vẫn miệt mài suy nghĩ, miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi “Khi đó Tuấn Kiệt đã nói gì?” mà không để ý đến chuyện người thương của cô đang cùng em trai cô ra ngoài.
Trên sân thượng, 2 mỹ nam có sắc đẹp gần như sánh ngang nhau đang đứng cùng nhau, cùng hướng ánh mắt về một phía vô định. Người có đôi mắt mang đầy những tia dịu dàng cất giọng hỏi:
- Em hẹn anh ra đây là có chuyện gì?
- Hạnh phúc của người đó, tôi đã định sẽ là người đem đến!
- Em nói ai? Gia Linh? À, làm sao có thể chứ, 2 người là chị em mà…
- Anh đoán không sai, là cô ấy.
Mỹ nam có vẻ đẹp hoàn hảo đến từng mi-li-mét, người khi nào cũng tỏa ra hơi lạnh di chuyển con ngươi sâu đến không thấy đáy nhìn sang người bên cạnh, không nhanh không chậm mở miệng:
- Anh đừng lộ ra biểu cảm bất ngờ đó, cũng đừng dùng con người giả tạo của anh để nói chuyện với tôi.
Ánh mắt không chút cảm xúc của Tuấn Kiệt di chuyển một lượt trên người Anh Tú rồi dừng lại ở khuôn mặt dịu dàng đã thay đổi biểu cảm. Cậu đứng thẳng dậy, 2 tay xỏ vào túi quần, quay người đối diện với Anh Tú, nhìn anh trân trân như chờ đợi câu trả lời.
- Tình cảm của anh với Gia Linh là thật, anh mong được em rể tương lai chấp nhận. Có khó không?
Tuấn Kiệt cười khẩy, gật gù nói:
- Anh căn bản không có em rể tương lai, cũng không có tình địch, cho nên sự chấp nhận của tôi là không có!
- Hửm? Không có tình địch? Không phải là em sao?
- Gia Linh ngay từ đầu đã chẳng thuộc về anh, sau này cũng mãi sẽ không là của anh. Cho nên tôi cũng không phải tình địch hay em rể của anh!
Sau khi giáng một câu tràn ngập sự khinh bỉ vào Anh Tú, Tuấn Kiệt liền cao ngạo bỏ đi. Anh ta không có tình địch, còn cậu thì có đấy! Tình địch của cậu… Là anh ta!
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook