Chí Ái Kim Sinh
-
Quyển 1 - Chương 1: Bất tri bất giác 1
Bất tri bất giác, lá bạch dương non nớt đã lớn bằng bàn tay.
Bất tri bất giác, cỏ nhỏ ven đường đã vươn tới mắt cá chân.
Bất tri bất giác, thời tiết đã đến lúc cuối xuân đầu hạ.
Bất tri bất giác,…….
“Không phải tôi đã nói với cậu là chỗ này dùng ‘niêm’ không thể thực hiện được cơ mà?”
“Không biết xấu hổ còn nói người ta à? Không phải là cậu cũng không nhìn ra nước này còn gì?”
“Thế nhưng vừa nãy cậu cũng bỏ sót ‘đỉnh’ bên này a!”
“Cậu lại chẳng như thế đi, bên kia không phải là lộ ra sơ hở sao!”
“Cậu!……” (Tỉnh lược n lần.)
Đối với tình cảnh này, tiểu thư Ichikawa đứng bên quầy sớm thấy nhưng không thể trách, có điều nhìn thấy hai vị kỳ thủ 17 tuổi được giới cờ vây gọi là ‘Thiên tài’ đang cãi nhau đến sắp đụng đầu vào nhau ở đối diện, Ichikawa có đôi khi vẫn là muốn nói “Please~~, hai người bọn họ từ năm mười bốn tuổi bắt đầu không ngừng cãi nhau, như thế nào mà cãi nhau ba năm vẫn về vấn đề ấy? Hay là những người được gọi là ‘Thiên tài’ thì trên phương diện khác lại có chút… trì độn? Aiii~~~~”
Vừa định đi đến bên ấy, Ichikawa đã thấy Hikaru ngồi ở ghế đối diện với Akira nhảy dựng lên, vì thế thuần thục lấy ba lô từ dưới quầy lên. Quả nhiên, thiếu niên có hai vạt tóc vàng chói lọi ở trên trán mang theo ‘tức giận’ đầy mình sải bước đến quầy, ôm lấy ba lô….
“Ủa?” Akira đang cúi đầu thu thập tàn cục cảm thấy có điểm không thích hợp, vì sao tiếng sập cửa mong đợi mãi chả thấy vang lên? Không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hikaru chỉ lấy cái ba lô đặt lên trên quầy, đang tìm gì đó ở bên trong. Ichikawa cũng tò mò nhìn vào trong dò xét… Hửm? Người này làm trò quỷ gì vậy? Tuy rằng quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng đố với sự ‘muôn màu muôn vẻ’ của người này thì cậu vẫn có điểm chưa ứng phó được.
Lúc này, Hikaru từ trong cái ba lô được Waya vinh dự gọi là “Ba lô đựng con chuột một mét vẫn thừa chỗ” kia tìm được đồ mà cậu muốn tìm, trên mặt lập tức hiện lên biểu tình vui vẻ lại có chút do dự, còn quay lại nhìn Akira bên này. Akira quay đầu lại giả vờ không để ý đến cậu ta, có điều cậu cũng kịp nhìn thấy đồ vật mà Hikaru cầm trong tay… đại khái là một ‘tờ giấy’.
Hikaru đúng là đang do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đi qua. Akira biết cậu ta đến gần, có điều vẫn cúi đầu thu cờ, không nhìn cậu ta. Biết cậu ta đem ‘tờ giấy’ kia đến trên bàn, Akira mới ngẩng đầu lên nhìn chữ trên tờ giấy kia- “Vé miễn phí đài ngắm cảnh tháp Tokio.” Miệng đọc theo mắt nhìn, sau đó bởi vì phản xạ giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía Hikaru. Akira nghĩ rằng biểu tình của mình lúc đó hẳn là ‘kinh ngạc’, bởi vì khi Hikaru nhìn thấy cậu như vậy liền nói một câu: “Không phải việc gì động trời, cậu cũng không cần phải như vậy đi!”
Lão đại vẻ mặt mất hứng sau đó biểu tình lại như tiểu hài tử bị khi dễ, nói: “Vốn là Waya cùng Isumi đi, nhưng mà ngày mai Isumi phải dạy cờ, Waya nói đi một mình không có ý nghĩa nên cho tôi cái vé này.” Nói xong nhìn vào mắt Akira ngồi ở đối diện vẫn như cũ, vẻ mặt mê hoặc. Có điều đôi mắt xanh biếc kia nhìn cậu ta, làm cho lòng Hikaru căng thẳng, vì thế lập tức nói: “Không đi cũng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là nói như vậy thôi…” Nói xong tay liền đưa ra cầm lại vé, không nghĩ đến là Akira cầm lấy vé trên bàn, sau đó bình thản ung dung gấp vé thành hai nửa, cất vào trong túi âu phục.
“Akira, cậu…” bây giờ đến Hikaru giả vờ ngớ ngẩn.
“Chúng ta không có thời gian.” Âm thanh bình tĩnh, “Vậy thì, gặp nhau buổi sáng mấy giờ, ở đâu?
“Vậy… 8 giờ ở cửa tháp Tô-ki-ô đi.”
“Cậu dậy được sao?” ánh mắt màu xanh biếc liếc nhìn về phía Hikaru, sau đó cười xấu xa.
“Cậu này!” không đợi người trước mắt bùng nổ, Akira cũng đã đứng dậy đi tới cửa hội quán cờ vây, vọt ra cửa còn lắc lắc ngón trỏ. “Không nên đến muộn.” sau đó tao nhã xoay người, đuôi tóc xanh thẫm vẽ lên hình cung tuyệt đẹp trong không trung, biến mất. Sau đó người đi qua hội quán cờ vây đều nghe được một tiếng hô đinh tai nhức óc: “Akira—Touya!!!!”
Bất tri bất giác, cỏ nhỏ ven đường đã vươn tới mắt cá chân.
Bất tri bất giác, thời tiết đã đến lúc cuối xuân đầu hạ.
Bất tri bất giác,…….
“Không phải tôi đã nói với cậu là chỗ này dùng ‘niêm’ không thể thực hiện được cơ mà?”
“Không biết xấu hổ còn nói người ta à? Không phải là cậu cũng không nhìn ra nước này còn gì?”
“Thế nhưng vừa nãy cậu cũng bỏ sót ‘đỉnh’ bên này a!”
“Cậu lại chẳng như thế đi, bên kia không phải là lộ ra sơ hở sao!”
“Cậu!……” (Tỉnh lược n lần.)
Đối với tình cảnh này, tiểu thư Ichikawa đứng bên quầy sớm thấy nhưng không thể trách, có điều nhìn thấy hai vị kỳ thủ 17 tuổi được giới cờ vây gọi là ‘Thiên tài’ đang cãi nhau đến sắp đụng đầu vào nhau ở đối diện, Ichikawa có đôi khi vẫn là muốn nói “Please~~, hai người bọn họ từ năm mười bốn tuổi bắt đầu không ngừng cãi nhau, như thế nào mà cãi nhau ba năm vẫn về vấn đề ấy? Hay là những người được gọi là ‘Thiên tài’ thì trên phương diện khác lại có chút… trì độn? Aiii~~~~”
Vừa định đi đến bên ấy, Ichikawa đã thấy Hikaru ngồi ở ghế đối diện với Akira nhảy dựng lên, vì thế thuần thục lấy ba lô từ dưới quầy lên. Quả nhiên, thiếu niên có hai vạt tóc vàng chói lọi ở trên trán mang theo ‘tức giận’ đầy mình sải bước đến quầy, ôm lấy ba lô….
“Ủa?” Akira đang cúi đầu thu thập tàn cục cảm thấy có điểm không thích hợp, vì sao tiếng sập cửa mong đợi mãi chả thấy vang lên? Không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hikaru chỉ lấy cái ba lô đặt lên trên quầy, đang tìm gì đó ở bên trong. Ichikawa cũng tò mò nhìn vào trong dò xét… Hửm? Người này làm trò quỷ gì vậy? Tuy rằng quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng đố với sự ‘muôn màu muôn vẻ’ của người này thì cậu vẫn có điểm chưa ứng phó được.
Lúc này, Hikaru từ trong cái ba lô được Waya vinh dự gọi là “Ba lô đựng con chuột một mét vẫn thừa chỗ” kia tìm được đồ mà cậu muốn tìm, trên mặt lập tức hiện lên biểu tình vui vẻ lại có chút do dự, còn quay lại nhìn Akira bên này. Akira quay đầu lại giả vờ không để ý đến cậu ta, có điều cậu cũng kịp nhìn thấy đồ vật mà Hikaru cầm trong tay… đại khái là một ‘tờ giấy’.
Hikaru đúng là đang do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đi qua. Akira biết cậu ta đến gần, có điều vẫn cúi đầu thu cờ, không nhìn cậu ta. Biết cậu ta đem ‘tờ giấy’ kia đến trên bàn, Akira mới ngẩng đầu lên nhìn chữ trên tờ giấy kia- “Vé miễn phí đài ngắm cảnh tháp Tokio.” Miệng đọc theo mắt nhìn, sau đó bởi vì phản xạ giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía Hikaru. Akira nghĩ rằng biểu tình của mình lúc đó hẳn là ‘kinh ngạc’, bởi vì khi Hikaru nhìn thấy cậu như vậy liền nói một câu: “Không phải việc gì động trời, cậu cũng không cần phải như vậy đi!”
Lão đại vẻ mặt mất hứng sau đó biểu tình lại như tiểu hài tử bị khi dễ, nói: “Vốn là Waya cùng Isumi đi, nhưng mà ngày mai Isumi phải dạy cờ, Waya nói đi một mình không có ý nghĩa nên cho tôi cái vé này.” Nói xong nhìn vào mắt Akira ngồi ở đối diện vẫn như cũ, vẻ mặt mê hoặc. Có điều đôi mắt xanh biếc kia nhìn cậu ta, làm cho lòng Hikaru căng thẳng, vì thế lập tức nói: “Không đi cũng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là nói như vậy thôi…” Nói xong tay liền đưa ra cầm lại vé, không nghĩ đến là Akira cầm lấy vé trên bàn, sau đó bình thản ung dung gấp vé thành hai nửa, cất vào trong túi âu phục.
“Akira, cậu…” bây giờ đến Hikaru giả vờ ngớ ngẩn.
“Chúng ta không có thời gian.” Âm thanh bình tĩnh, “Vậy thì, gặp nhau buổi sáng mấy giờ, ở đâu?
“Vậy… 8 giờ ở cửa tháp Tô-ki-ô đi.”
“Cậu dậy được sao?” ánh mắt màu xanh biếc liếc nhìn về phía Hikaru, sau đó cười xấu xa.
“Cậu này!” không đợi người trước mắt bùng nổ, Akira cũng đã đứng dậy đi tới cửa hội quán cờ vây, vọt ra cửa còn lắc lắc ngón trỏ. “Không nên đến muộn.” sau đó tao nhã xoay người, đuôi tóc xanh thẫm vẽ lên hình cung tuyệt đẹp trong không trung, biến mất. Sau đó người đi qua hội quán cờ vây đều nghe được một tiếng hô đinh tai nhức óc: “Akira—Touya!!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook