Chị À Yêu Anh Đi!
4: Chú Mèo Xù Lông


“Phạm tiểu thư, mời vào!” một người đàn ông mặc vest cung kính nhường đường cho cô.Bạch Y cũng chẳng chần chờ, cứ thế bước vào.

Trong căn phòng tổng thống xa hoa tráng lệ, bên góc phòng có một người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, tay cầm ly rượu vang lắc qua lắc lại.“Qua đây.” Người đàn ông bá đạo ngoắc ngoắc tay.Mẹ kiếp, mình là chó hay gì? Bạch Y cắn răng chịu đựng, đừng giận đừng giận, mình biết tính mình nóng như kem rồi, phải kiềm chế, phải kiềm chế.Bạch Y hai tay nắm chặt bên người, bước tình bước đến đối diện người đàn ông.“...”“Tiến đến bên này, đứng ở đây.” Người đàn ông kia khẽ cười, đưa tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh anh ta.Bạch Y bước qua, đứng bên cạnh chiếc ghế.

Nhưng..., khoảng cách không đúng lắm.Đứng cách xa nhất cũng là 1 mét.

Lần đầu đến quán bar rất đề phòng.


Cái nơi trụy lạc như thế này cũng chẳng lấy đâu ra người tốt, chỉ toàn đến giao lưu cơ thể với nhau rồi lại rời đi.

Vậy nên, ở cái nơi này, phải thật cảnh giác, không được lơ là.Bạch Y cố gắng giữ vững tinh thần, không được để bản thân mất cảnh giác.Thế nhưng mà..., bởi vì nghĩ quá nhập tâm nên bị người ta kéo ngồi lên đùi rồi mà còn không biết gì.Bạch Y ngồi trên đùi người đàn ông kia vẫn không biết gì, nhíu mày suy nghĩ đến quên trời quên đất.Người đàn ông kia ngồi nhìn cô mà miệng cứ cười.

Hắn ta giơ tay lên, cốc vào đầu cô một phát.“Ư” Bạch Y chợt hoàn hồn, vội ôm đầu.“Nghĩ gì thế?” giọng nói trầm thấp lại thanh nhã này khác xa hoàn toàn với giọng nói của Phạm Trình.Bạch Y đột nhiên quay ngoắt qua đối mặt với người đàn ông.Thật bất ngờ.Bạch Y chợt nhận ra điều gì đó, cô đang ngồi trên đùi hắn.Quá bàng hoàng.

Bạch Y vội đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay rõ to rõ xương khớp nắm lại vòng eo thon thả của cô.“A” Bạch Y bị kéo xuống bất ngờ la lên.Ngồi xuống rồi vẫn chưa hoàn hồn.Sao cái cảnh này giống với mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà mình từng đọc vậy nè trời.” Nam chính đột nhiên vươn tay lên, kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của nữ chính xuống.

Cô ngã vào lòng anh”.

Ôi mẹ ơi, y chang nhau luôn nè.“Bảo bối, em có đáp án chưa?” Người đàn ông kia một tay cầm ly rượu một tay lại chống cằm, khuôn mặt ngả ngớn chết người kia.“Đáp án?” Bạch Y phân vân không biết mình đã nhận được câu hỏi gì từ người này.“Phạm Bạch Y, đừng nói em “quên” đấy nhé.” Gương mặt người kia chợt đen sầm lại.Phạm Bạch Y?Đó là cái tên mà hắn có thể gọi sao?Với cả hắn còn đi kèm với cái giọng điệu muốn ăn đấm thế nữa chứ, thật bực mình, mình muốn đấm cái tên này ngay từ lần đầu gặp mặt rồi.Bạch Y không chịu thua nhổm người dậy, trực tiếp đè hai chân sang bên hông của hắn, hai tay nắm cổ áo vest và áo sơ mi, mắt nhìn đăm đăm người đàn ông kia, như thể một chú nhím xù lông.“Thiên Tử Đằng, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhá.” Bạch Y nghiến răng rằn từng chữ một.“Sao?” Thiên Tử Đằng cười nhạt.Bạch Y nhịn không được nữa, trực tiếp đưa tay lên cổ hắn.

“Tôi phải bóp chết cậu, cái tên oắt con, chị đây lớn hơn chú 2 tuổi đấy nhá, hẳn 2 con giáp luôn đấy.”“Siết thật chặt vòa, kẻo tôi chưa ngủm em lại ngủm trước.”“Chị, gọi chị mau lên, chị chị chị.” Bạch Y tức quá hét lên.Thiên Tử Đằng nhìn cô một hồi liền đưa tay lên, đặt vào vòng eo của cô, giơ tay lên.“Chát”“Á” Bạch Y giật nảy mình, liền vội đứng dậy.Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, Thiên Tử Đằng không nhịn được bật cười.


Nhưng đã cười lại còn cười rõ to.

Khuôn mặt tuấn tú tràn ra vài phần ấm áp.Bạch Y mặt đỏ như tôm luộc.

Mà tên kia đã cười lại còn cười không dứt, cứ ngồi ôm bùgngj cười hoài làm mặt cô cứ càng ngày càng đỏ, đến mắt cũng đỏ theo.

Lần đầu trong đời bị cười khác cười, lại còn cười rõ to, uất ức dồn dập sinh ra nước mắt.

Quả nhiên 23 tuổi vẫn còn trẻ con chán, cô đây là sắp khóc rồi.Không, không được, khóc ở đây hắn sẽ thấy khuôn mặt tèm lem của cô mất, không được khóc ở đây.Bạch y ngó quanh tìm túi, tìm thấy túi liền cầm lên đi đến cửa, Thiên Tử Đằng cũng ngừng cười rồi, nhưng cô không mở được cửa.“Ồ, thư kí của tôi khóa cửa mất rồi.” Thiên Tử Đằng cố ý khiêu khích cô rằng đêm nay cô không thoát được đâu.“Thiên Tử Đằng, dứng dậy lấy cho tôi một cái khăn.” Bạch Y quay qua nhìn Thiên Tử Đằng.“Không đấy”Bạch Y ngồi xổm xuống, tháo đôi giày cao gót ra, cầm một chiếc, còn một chiếc kia ném thẳng vòa mặt Thiên Tử Đằng.“Bốp”Khuôn mặt tuấn tú của mỹ nam Thiên Tử Đằng cứ thế nấp sau một tấm kẹp tài liệu.


“Ném chuẩn đấy.”Nói rồi hắn đứng dậy, đi vòa phòng tắm, lấy cho cô một chiếc khăn tắm.Bạch Y nhận lất rồi cuốn quanh hông.Rồi cô lùi ra xa mấy bước, lấy tư thế sẵn sàng phi đến trước cánh cửa.

Khi vừa chạy được 3 bước, Bạch Y tự nhiên phanh gấp một cái.

Cửa phòng, mở ra rồi.“Thiên tổng, chủ tịch gọi.” Vị thư kí kia cung kính nói.Vị thư kí kia đi qua Bạch Y, cúi người đưa điện thoại về phía Thiên Tử Đằng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương