Chênh Vênh
-
Chương 20
Giáo chủ nói muốn mở y quán phẫu thuật thẩm mỹ ở thành Sở Dương, đây là một khu vực phồn hoa, ắt việc làm ăn sẽ tốt hơn so với trên núi.
Tạ thiếu gia cảm thấy yêu cầu đó đơn giản nên đồng ý ngay tắp lự.
Thế là giáo chủ ở lại Tạ gia.
Tạ phu nhân cực kỳ vui mừng, bèn tự chủ trương sắp xếp phòng của giáo chủ ở trong nội viện của Tạ thiếu gia, còn thông báo cho thợ may quần áo của Tạ gia đến tận nhà làm cho giáo chủ mấy bộ đồ mới.
Giáo chủ ngượng ngùng nói, “Không cần phiền phức vậy đâu, ta lớn lên đẹp nên mặc gì cũng được mà.”
Tạ phu nhân không nghe theo, “Ngươi đã vào cửa Tạ gia rồi thì không cần phải khách khí với ta, huống chi về sau ngươi còn phải gọi ta một tiếng mẹ, ta không thể bạc đãi ngươi được.”
Giáo chủ: “…”
Sau khi Tạ phu nhân vui vẻ rời đi, giáo chủ lén hỏi Tạ thiếu gia: “Sao trước kia ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến mẹ kế của ngươi là hoa khôi Sở Dương vậy?”
Vẻ mặt Tạ thiếu gia mù tịt, “Hoa khôi gì cơ?”
Trong lòng giáo chủ lộp bộp một cái, thầm nói không xong rồi.
Dù sao thì công việc trước đây của người kia cũng không vẻ vang gì cho cam, rất có thể đã giấu giếm với cha con Tạ gia, giáo chủ vội vàng cười ha ha cho qua: “Không có gì không có gì.”
Ngày hôm sau Tạ lão gia dẫn Tạ thiếu gia đến Hồng gia nhận lỗi, kết quả vừa bước qua cổng lớn đã bị Hồng lão gia đuổi ra ngoài.
Xế chiều hôm đó tin tức Tạ thiếu gia đoạn tu lan truyền rất nhanh, chóng vánh đã đồn khắp thành Sở Dương, ai nấy đều nháo nhác ra vẻ đồng cảm với tiểu thư Hồng gia.
Mục đích của Tạ thiếu coi như đã thành, nhưng người khổ lại là Tạ lão gia, mấy hôm nay ông rất lo lắng cho con trai, mới vài ngày ngắn ngủi đã rụng không ít tóc, thật sự là buồn đến trọc đầu.
Giáo chủ nhìn thấy thì không đành lòng, bèn lấy bài thuốc gia truyền chuyên chữa bệnh rụng tóc ra, chế thuốc cho Tạ lão gia, dặn ông ngày nào bôi lên gốc tóc ba lần.
Quả nhiên bốn năm ngày sau, bệnh rụng tóc đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, thậm chí chỗ da đầu bóng loáng cũng có vài tơ tóc nhỏ mọc lên.
Tạ lão gia lập tức thay đổi cái nhìn với giáo chủ, cười tán thưởng hắn còn giỏi hơn đại phu nổi tiếng nhất Sở Dương.
Giáo chủ tò mò hỏi, “Hay chăng y quán nổi tiếng nhất Sở Dương bây giờ là nhà nào?”
Tạ lão gia nói, “Chính là y quán Chính Vinh dưới cờ Hồng gia.”
Tạ thiếu gia cảm thấy yêu cầu đó đơn giản nên đồng ý ngay tắp lự.
Thế là giáo chủ ở lại Tạ gia.
Tạ phu nhân cực kỳ vui mừng, bèn tự chủ trương sắp xếp phòng của giáo chủ ở trong nội viện của Tạ thiếu gia, còn thông báo cho thợ may quần áo của Tạ gia đến tận nhà làm cho giáo chủ mấy bộ đồ mới.
Giáo chủ ngượng ngùng nói, “Không cần phiền phức vậy đâu, ta lớn lên đẹp nên mặc gì cũng được mà.”
Tạ phu nhân không nghe theo, “Ngươi đã vào cửa Tạ gia rồi thì không cần phải khách khí với ta, huống chi về sau ngươi còn phải gọi ta một tiếng mẹ, ta không thể bạc đãi ngươi được.”
Giáo chủ: “…”
Sau khi Tạ phu nhân vui vẻ rời đi, giáo chủ lén hỏi Tạ thiếu gia: “Sao trước kia ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến mẹ kế của ngươi là hoa khôi Sở Dương vậy?”
Vẻ mặt Tạ thiếu gia mù tịt, “Hoa khôi gì cơ?”
Trong lòng giáo chủ lộp bộp một cái, thầm nói không xong rồi.
Dù sao thì công việc trước đây của người kia cũng không vẻ vang gì cho cam, rất có thể đã giấu giếm với cha con Tạ gia, giáo chủ vội vàng cười ha ha cho qua: “Không có gì không có gì.”
Ngày hôm sau Tạ lão gia dẫn Tạ thiếu gia đến Hồng gia nhận lỗi, kết quả vừa bước qua cổng lớn đã bị Hồng lão gia đuổi ra ngoài.
Xế chiều hôm đó tin tức Tạ thiếu gia đoạn tu lan truyền rất nhanh, chóng vánh đã đồn khắp thành Sở Dương, ai nấy đều nháo nhác ra vẻ đồng cảm với tiểu thư Hồng gia.
Mục đích của Tạ thiếu coi như đã thành, nhưng người khổ lại là Tạ lão gia, mấy hôm nay ông rất lo lắng cho con trai, mới vài ngày ngắn ngủi đã rụng không ít tóc, thật sự là buồn đến trọc đầu.
Giáo chủ nhìn thấy thì không đành lòng, bèn lấy bài thuốc gia truyền chuyên chữa bệnh rụng tóc ra, chế thuốc cho Tạ lão gia, dặn ông ngày nào bôi lên gốc tóc ba lần.
Quả nhiên bốn năm ngày sau, bệnh rụng tóc đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, thậm chí chỗ da đầu bóng loáng cũng có vài tơ tóc nhỏ mọc lên.
Tạ lão gia lập tức thay đổi cái nhìn với giáo chủ, cười tán thưởng hắn còn giỏi hơn đại phu nổi tiếng nhất Sở Dương.
Giáo chủ tò mò hỏi, “Hay chăng y quán nổi tiếng nhất Sở Dương bây giờ là nhà nào?”
Tạ lão gia nói, “Chính là y quán Chính Vinh dưới cờ Hồng gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook