Chênh Vênh
-
Chương 17
Khuôn mặt của Tạ thiếu gia rất anh tuấn, ngay cả giáo chủ đã quen làm mặt người giả cũng khó có thể ra tay, đành chỉ sửa cho y cái lông mày rồi thả y xuống núi.
Tạ thiếu gia sau khi xuống núi thì rất tuân thủ lời hứa, ngày hôm sau liền có người của Tạ gia mang hơn hai mươi con gà đến, lấp đầy sân nhỏ của nhà giáo chủ.
Sau một thời gian dài, ngày nào giáo chủ cũng bận rộn nuôi gà nhặt trứng, ăn không hết trứng thì cho ấp ra gà con mang xuống núi bán, có thể thu về không ít lợi nhuận.
Từ đó trở đi Chênh Vênh giáo chậm rãi chuyển hình từ nghề phẫu thuật thẩm mỹ sang nghề chăn nuôi, bước lên con đường làm giàu thứ hai, cuộc sống gia đình trôi qua ngày càng thoải mái.
Nhưng mà giáo chủ vẫn còn một chuyện luôn nung nấu trong lòng, chính là chén rượu mừng của Tạ thiếu gia.
Ngày ấy hắn xuống núi thì nghe tin Tạ thiếu gia sắp đại hôn, bèn vội vàng chạy về căn nhà bậc trung ngồi chờ, nhưng đợi mòn cả đít cũng không thấy tấm thiệp cưới nào.
Giáo chủ có hơi thất vọng, bèn tự mình đến Tạ phủ, lại không ngờ gặp phải tân nương đang đào hôn, kết quả biến thành tình cảnh hiện tại.
Tạ lão gia ngồi trên giường nghe kể về quá trình quen biết của hai người, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Giáo chủ này nghe ra thì không phải người xấu, con trai nhà mình có lẽ không đến mức bị người ta lợi dụng.
Nhưng Tạ lão gia vẫn không thể chấp nhận được chuyện con trai mình muốn ở bên một người đàn ông, ông muốn đấu tranh một lần nữa, cảm thấy có lẽ hai đứa nhỏ này chưa đi đến bước kia, vẫn còn chia rẽ được.
Tạ lão gia lý trí hỏi thăm con trai, “Hai con bây giờ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Tạ thiếu gia thành thật trả lời, “Chúng con đã ngủ với nhau mấy lần.”
Tạ lão gia lại hôn mê bất tỉnh.
Tạ thiếu gia và giáo chủ vội vàng đi lên đỡ lấy, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói oang oang như bảy mồm tám mỏ, nha hoàn ngoài cửa đi vào nói, “Phu nhân đã tới.”
Giáo chủ đã từng nghe nhắc đến vị Tạ phu nhân này, nghe đồn mẹ đẻ Tạ thiếu gia mất sớm, Tạ lão gia một mình nuôi lớn Tạ thiếu gia, cách đây vài năm mới cưới vị phu nhân này làm vợ kế.
Giáo chủ vừa đỡ Tạ lão gia vừa nhìn ra ngoài cửa, đoạn thấy một nữ tử trang phục mỹ lệ cầm cái quạt phe phẩy xông vào, miệng hét lên, “Ta cũng muốn nhìn thử xem, là tiểu yêu tinh không biết xấu hổ nào dám quyến rũ thiếu gia nhà… A Khâm?!”
Giáo chủ: “!!”
Tạ thiếu gia sau khi xuống núi thì rất tuân thủ lời hứa, ngày hôm sau liền có người của Tạ gia mang hơn hai mươi con gà đến, lấp đầy sân nhỏ của nhà giáo chủ.
Sau một thời gian dài, ngày nào giáo chủ cũng bận rộn nuôi gà nhặt trứng, ăn không hết trứng thì cho ấp ra gà con mang xuống núi bán, có thể thu về không ít lợi nhuận.
Từ đó trở đi Chênh Vênh giáo chậm rãi chuyển hình từ nghề phẫu thuật thẩm mỹ sang nghề chăn nuôi, bước lên con đường làm giàu thứ hai, cuộc sống gia đình trôi qua ngày càng thoải mái.
Nhưng mà giáo chủ vẫn còn một chuyện luôn nung nấu trong lòng, chính là chén rượu mừng của Tạ thiếu gia.
Ngày ấy hắn xuống núi thì nghe tin Tạ thiếu gia sắp đại hôn, bèn vội vàng chạy về căn nhà bậc trung ngồi chờ, nhưng đợi mòn cả đít cũng không thấy tấm thiệp cưới nào.
Giáo chủ có hơi thất vọng, bèn tự mình đến Tạ phủ, lại không ngờ gặp phải tân nương đang đào hôn, kết quả biến thành tình cảnh hiện tại.
Tạ lão gia ngồi trên giường nghe kể về quá trình quen biết của hai người, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Giáo chủ này nghe ra thì không phải người xấu, con trai nhà mình có lẽ không đến mức bị người ta lợi dụng.
Nhưng Tạ lão gia vẫn không thể chấp nhận được chuyện con trai mình muốn ở bên một người đàn ông, ông muốn đấu tranh một lần nữa, cảm thấy có lẽ hai đứa nhỏ này chưa đi đến bước kia, vẫn còn chia rẽ được.
Tạ lão gia lý trí hỏi thăm con trai, “Hai con bây giờ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Tạ thiếu gia thành thật trả lời, “Chúng con đã ngủ với nhau mấy lần.”
Tạ lão gia lại hôn mê bất tỉnh.
Tạ thiếu gia và giáo chủ vội vàng đi lên đỡ lấy, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói oang oang như bảy mồm tám mỏ, nha hoàn ngoài cửa đi vào nói, “Phu nhân đã tới.”
Giáo chủ đã từng nghe nhắc đến vị Tạ phu nhân này, nghe đồn mẹ đẻ Tạ thiếu gia mất sớm, Tạ lão gia một mình nuôi lớn Tạ thiếu gia, cách đây vài năm mới cưới vị phu nhân này làm vợ kế.
Giáo chủ vừa đỡ Tạ lão gia vừa nhìn ra ngoài cửa, đoạn thấy một nữ tử trang phục mỹ lệ cầm cái quạt phe phẩy xông vào, miệng hét lên, “Ta cũng muốn nhìn thử xem, là tiểu yêu tinh không biết xấu hổ nào dám quyến rũ thiếu gia nhà… A Khâm?!”
Giáo chủ: “!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook