Nếu không phản đối, thì chính là chấp nhận.

Hà Kì hai nhà không hỏi ý Hà Gia Duyệt nữa mà là bắt đầu chuẩn bị thủ tục kết hôn.

Nói là làm đơn giản, nhưng những thứ cần phải chuẩn bị thật đúng là không ít.

Trang hoàng nhà cửa, ngày cử hành hôn lễ đều là người lớn hai nhà thỏa thuận chọn ra, nhưng cách cử hành hôn lễ là do Kì Nhạc Chi quyết định.

Vẫn là giáo đường mà năm xưa cha và ba ba kết hôn, vẫn là một chiếc xe ngựa đón một chú rể khác đến. Không mời khách khứa, chỉ có thành viên của hai gia đình, nhưng nhất định phải có đàn dương cầm cùng dàn hợp xướng. Kì Nhạc Chi cảm thấy chỉ có loại không khí này mới đủ thần thánh.

Lễ phục là do Kì Hạnh Chi chọn, cậu chẳng biết làm gì cả, chọn y phục chính là việc duy nhất cậu giỏi. Không chỉ có quần áo, ngay cả giày da, nước hoa, khăn tay, nơ,… đều đầy đủ hết. Hà Gia Duyệt không chịu đi đo quần áo, Kì Hạnh Chi trực tiếp nhìn qua liền đọc ra một bộ số đo, y phục làm ra cư nhiên phi thường vừa người.

Đang lúc Diêu Nhật Hiên bắt đầu cân nhắc có nên để cho đứa con này theo nghề may hay không thì Kì An Tu đã gạt ngay. Đứa con này, phỏng chừng trừ bỏ cái miệng ra, nó chỉ sợ ngay cả một ngón tay cũng lười động.

Đương nhiên, Kì Hạnh Chi cũng tranh thủ kiếm thêm chút đỉnh bỏ túi đồng thời cũng lén lút mua không ít đồ mới, dù sao ba ba rất ngốc, ông với cha thì mở một con mắt nhắm một con mắt bao che cho cậu.

Chính là cậu cũng rất oán hận,“Thằng nhóc này sao có thể chạy trước chúng ta chứ?”

Kì An Tu xoa đầu đứa con thứ hai,“Ngoan đi! Đến khi con kết hôn, cha sẽ cho con đi Pari mua lễ phục kết hôn!”

Vậy còn được! Kì Hạnh Chi kỳ thật rất dễ dàng thỏa mãn .

Kì An Chi bề bộn nhiều việc, nhưng trong điện thoại có hứa nhất định sẽ trở về đúng ngày cưới.

Tiệc kết hôn đương nhiên do Trần Võ phụ trách, thủ tục pháp lý thì đương nhiên đã có Kì An Na lo lắng chu toàn.

Khi heo cô biết tin này, kích động đến nước mắt đầm đìa,“Trời ạ! Thật sự là không thể tin được, tiểu bất điểm nhi cư nhiên muốn kết hôn?”

Nói ra ai tin chứ? Ngay cả heo ông ngẫm lại cũng cảm thấy thực bất khả tư nghị. Bất quá đây là chuyện tốt nha, cháu trai đã kết hôn, vậy không phải ông sắp được ôm chắt trai a?

Hắc hắc, heo ông đắc ý dào dạt, cả ngày vui tươi hớn hở. Lão Đường kia lại thua ông một ván! Mình đã có ba thằng cháu, lão mới có một đứa, cháu mình đã kết hôn, thằng nhóc Đường Mộ Thần nhà lão vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.

Kỳ thật người ta, cũng không phải một chút động tĩnh cũng không có, chỉ là động tĩnh kia nếu nói ra, chỉ sợ heo ông có muốn cũng cười không nổi .

Dưới sự chuẩn bị chu đáo của mọi người, hôn lễ của hai bạn nhỏ cuối cùng cũng nhanh chóng mà long trọng cử hành.

Tiếng chuông thanh thúy từ chiếc xe ngựa đã đến dưới lầu của Hà gia, Hà Gia Duyệt lại ngồi run rẩy ở trong phòng, lễ phục đã sớm mặc, nhưng mà cậu không có dũng khí đẩy cửa bước ra.

Ngoài chiếc xe ngựa tiến đến nghênh đón cậu, còn có một phong thơ được luồn vào qua khe cửa.

Trên tấm thiếp màu hồng phấn viết một hàng chữ,“Anh muốn yêu em, ở bên em cho đến thiên trường địa cửu!” Phía dưới là hai khuôn mặt tươi cười đáng yêu.

Hà Gia Duyệt xem đi xem lại tấm thiếp nho nhỏ, cuối cùng lặng lẽ siết chặt nắm tay, đẩy cửa ra.

Ánh dương quang ấm áp sáng ngời tràn vào nhà, phủ bộ lễ phục màu ngân bạch trên người cậu, tựa như ánh trăng cao quý mà tao nhã.

Ngoài cửa, Hà ba ba Hà mụ mụ nhìn đứa con cuối cùng cũng khôi phục chút thần thái, nước mắt liền rơi xuống, tiến lên gắt gao ôm lấy Hà Gia Duyệt.

Hà mụ mụ nói,“Duyệt Duyệt, con thật đẹp!”

Hà ba ba nói,“Con, con vĩnh viễn là kiêu ngạo lớn nhất của cha!”.

Hà gia duyệt nắm lấy góc áo của cha mẹ, mắt đỏ hoe.

Hà ba ba mỉm cười,“Đi nhanh đi! Bọn họ còn đang chờ trong giáo đường đấy !”.

Lúc đứng bên ngoài tòa giáo đường thần thánh, tâm trạng của Hà Gia Duyệt giống hệt như Diêu Nhật Hiên năm đó, cũng như bất kì người nào trước đó, đều là sợ hãi lẫn bất an.

Hà ba ba vỗ vỗ tay con, dùng giọng nói trầm ổn trấn an,“Không phải cả cuộc đời đều là hạnh phúc, bởi vì trên con đường đời, sẽ có rất nhiều chông gai lẫn cám dỗ. Nhưng nếu như trên con đường này, có người thật lòng thật dạ chấp nhận đi cùng với con, vậy thì con phải biết quý trọng, cũng như dũng cảm bước đi tiếp. Chỉ cần trong lòng có tình yêu, cha mẹ tin rằng cacs con nhất định sẽ cùng nhau đi đến bờ hạnh phúc. Chúc con hạnh phúc, con trai yêu quý của cha!”

Hà Gia Duyệt khẽ gật đầu.

Cánh cửa gỗ cổ kính lại một lần nữa mở ra, bên trong nghênh đón bọn họ là những khuôn mặt tươi cười chân thành nhất cùng những ánh mắt ấm áp, mà dưới bệ thờ, có một người đang chờ đợi, là một nhân vật chính khác cuả ngày hôm nay, người bạn đời của cậu, người đó đang cười đến sáng lạn, đẹp đến nỗi ngay cả ánh dương quang sáng ngời cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Hà Gia Duyệt vô thức bị nụ cười kia hấp dẫn, từng bước một đi đến phía trước.

Bởi vì nơi đó có ánh sáng, nơi đó có hơi ấm, nơi đó có hy vọng khiến cho người ta nguyện ý chìm đắm vào!

Cậu nói không nên lời, nhưng khi cha xứ hỏi cậu có đồng ý hay không, lại thận trọng gật gật đầu.

Kì Nhạc Chi ở trên mặt cậu hôn một cái, cười to quay về sau tung bó hoa cưới lên. Cũng không để ý xem ai bắt được, liền kéo cậu chạy về sau giáo đường.

Hà Gia Duyệt không biết cậu ta muốn làm gì, lại bị cảm xúc mãnh liệt của cậu ta cuốn hút, lần đầu tiên lộ nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

“Mau! Thay quần áo!” Kì Nhạc Chi dẫn Hà Gia Duyệt vào phòng thay quần áo, nhanh chóng ném ra hai chiếc túi du lịch thật to,“Chúng ta còn phải đi máy bay đấy! Quần áo thay ra cứ bỏ ở đây đi, mọi người sẽ dọn sau.”

Nhanh chóng, Kì Nhạc Chi đã thay một bộ đồ thể thao, giày leo núi, mà y phục chuẩn bị cho Hà Gia Duyệt cũng được đặt ngay bên cạnh, là đồ tình nhân giống nhau như đúc.

Đi đâu? Hà Gia Duyệt dùng ánh mắt hỏi.

“Chơi!” Kì Nhạc Chi lời ít mà ý nhiều, nhìn bộ lễ phục rườm rà trên người Hà Gia Duyệt,“Cần anh giúp không?”

Hà Gia Duyệt quả quyết lắc đầu, cậu vẫn không thể chấp nhận được khi người khác đụng vào thân thể của mình, tự mình thay đồ.

Xách túi đi ra, cả một đại gia đình đều đứng chờ ở bên ngoài.

Hà ba ba Hà mụ mụ mỉm cười dặn dò con,“Hoà thuận vui vẻ, ở bên ngoài phải chú ý an toàn, chiếu cố lẫn nhau, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại về, biết không?”.

Hà Gia Duyệt gật đầu thật mạnh.

Kì gia cũng dặn dò vài câu đơn giản, chính là Kì An Chi kéo đứa em qua một bên,“Nhóc con! Nếu chú mày sản xuất ra được vài cục cưng, anh mày có thưởng!”

A? Kì Nhạc Chi đỏ bừng mặt mũi,“Em…… em sẽ không để cho Tiểu Duyệt sinh ra cục cưng sớm đâu! Tụi em còn nhỏ……”.

“Vậy sau này sẽ sinh chứ?”.

Kì Nhạc Chi khẳng định gật gật đầu.

Kì An Chi vỗ vỗ vai cậu,“Nhớ sinh nhiều nhiều nhé!”

Anh cả thật là đáng ghét mà! Kì Nhạc Chi đỏ mặt kéo tay Hà Gia Duyệt nhanh chóng chạy trối chết.

Bên ngoài giáo đường, xe đã chuẩn bị sẵn cho họ, thẳng đến khi lên máy bay, Kì Nhạc Chi mới cười nói,“Anh cả của anh có mang người kia đến đấy, chính là anh Mộ Thần thường nhắc với em. Anh ấy cũng rất tuấn tú ha? Nghe nói trước đây lần đầu tiên anh cả nhìn thấy anh ấy, còn tưởng anh ấy là một cô bé, bất quá hiện tại lại rất lạnh lùng. Không nghĩ tới hôm nay anh cả lại dẫn anh ấy đến, tức là tình cảm của họ vẫn còn tốt lắm!”

Hà Gia Duyệt gật gật đầu, nhưng mà, chúng ta phải đi đâu đây?

Kì Nhạc Chi nắm tay Hà Gia Duyệt, cười bí hiểm,“Anh sẽ mang em  đến một nới có núi, có tuyết, có hoa, có biển.”

Trên đời này có nơi như vậy sao? Hà Gia Duyệt không biết, càng thêm tò mò.

Khi máy bay hạ cánh thì đã là buổi tối.

Đến khách sạn đã đặt trước, Hà Gia Duyệt phi thường khẩn trương.

Trong phòng rõ ràng rất ấm  áp, nhưng khi cậu nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, lại hơi hơi run rẩy.

Kì Nhạc Chi tẩy sơ qua rồi từ trong phòng tắm đi ra, nhìn vẻ mặt của cậu, cái gì cũng không nói chỉ từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Hà Gia Duyệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương