Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
-
Chương 75
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc sống của Hà Gia Duyệt vẫn tuân theo một trình tự nhất định.
Buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy lúc bảy giờ, chú Diêu đã chuẩn bị sẵn nước ấm, dịu dàng giúp cậu chà lau sạch sẽ thân thể, thay một bộ đồ khác.
Sau khi Diêu Nhật Hiên ở trước mặt cậu bình thản thừa nhận mình cũng là song tính nhân, chú Diêu là người duy nhất được Hà Gia Duyệt cho phép được đụng vào cơ thể của mình.
Rồi hộ sĩ tiến vào, giúp cậu thay một bình dịch dinh dưỡng khác. Mà Kì Nhạc Chi cùng bọn họ ở bên cạnh ăn bữa sáng, giống y như đang ở nhà nói nói cười cười.
Tám giờ, bình thường là giờ học bắt đầu. Máy tính được mở, Kì Nhạc Chi ngồi bên giường cậu đặt máy lên một chiếc bàn, điều chỉnh góc độ cho cả Hà Gia Duyệt cũng nhìn thấy rõ, bắt đầu một buổi học y như đang ở trường.
Kì An Tu lúc này phải đến công ty làm việc, Diêu Nhật Hiên phải trở về nhìn qua Kì gia gia, sau đó chuẩn bị cơm trưa, đồng thời mang quần áo bẩn về giặt sạch, rồi chuẩn bị quần áo sạch sẽ khác.
Mười hai giờ, Diêu Nhật Hiên mang cơm trưa đến.
Nghỉ trưa một lát là đến giờ học buổi chiều. Không thể không nói, Kì Nhạc Chi quả thật là một đứa trẻ tốt, rất chăm chỉ, khi nghe giảng bài vô cùng chuyên tâm, căn bản không có sai sót.
Buổi tối bảy giờ, Kì An Tu tan tầm quay về.
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai phu phu bọn họ sẽ trở về nhà một chuyến, miễn cho Kì gia gia lo lắng, rồi mới quay lại với bọn họ.
Mà Kì Nhạc Chi thì nhất quyết một bước cũng không chịu rời khỏi Hà Gia Duyệt, ngay cả giường cũng nhất định phải nằm song song cùng cậu, buổi tối nắm chặt tay Hà Gia Duyệt mới yên tâm ngủ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy, Diêu Nhật Hiên rất là hoài nghi,“Nhạc Nhạc có phải hay không cùng Gia Duyệt……”.
Kì An Tu tỏ vẻ lão luyện ngắt lời,“Hẳn là còn không có! Nếu thật sự đã làm, Nhạc Nhạc hiện tại hẳn là phải ôm Gia Duyệt cùng nhau ngủ chứ sao lại nắm tay cùng nhau ngủ.”.
Diêu Nhật Hiên tức giận liếc mắt qua,“Em nói là tình cảm! Anh nghĩ cái gì vậy hả?”.
Kì An Tu nhún vai, rất là vô tội,“Anh cũng nói là tình cảm mà! Có một số việc là càng làm càng yêu!”.
“Nhưng tụi nó còn chưa trưởng thành!” Diêu Nhật Hiên quắc mắt nhìn ông chồng giơ nắm đấm lên,“Ít nhất phải đợi trưởng thành đã! Hơn nữa, Gia Duyệt như bây giờ, lúc nào mới thoát khỏi bóng ma tâm lý còn rất khó nói! Trong cái đầu heo của anh lại nghĩ đến mấy thứ chuyện loạn thất bát tao!”
“Là anh nói bậy !” Kì An Tu ôm người yêu đang tức giận nghiêm chỉnh nói,“Anh đã hỏi qua bác sĩ tâm lý rồi, ổng đề nghị với anh, nói nếu là sau khi cậu nhóc đó bị cường bạo, người yêu có thể toàn tâm toàn ý làm một lần với cậu ta, sẽ nhanh chóm giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân và sự phủ định chính mình, một lần nữa thiết lập sự tin tưởng giữa đôi bên là rất tốt. Em thử ngẫm lại coi, cứ mỗi lần chúng ta đang làm, không phải em sẽ cảm nhận được tình yêu của anh sao?”
Diêu Nhật Hiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là như vậy,“Nhưng Gia Duyệt vẫn còn nhỏ quả, loại chuyện này chúng ta nên được sự đồng ý của cha mẹ thằng bé mới được!”.
Kì An Tu cười cười hôn nhẹ hai gò má của cậu,“Anh lại chưa nói muốn Nhạc Nhạc hiện tại phải làm cái gì.” Sắc mặt hắn bỗng nhiên ngưng trọng,“Hiện tại chuyện quan trọng nhất, là giải quyết hai tên xấu xa của Lâm gia!”
Diêu Nhật Hiên nhịn không được hỏi,“Hà tiên sinh và Hà thái thái rốt cuộc đang làm gì vậy? Mọi người rốt cuộc định đối phó với hai anh em Lâm gia kia ra sao?”.
Kì An Tu se mắt cười nhẹ,“Em quên mất rồi sao, hai vị Hà gia xuất thân từ nghề gì?”
“Chế thuốc a!” Diêu Nhật Hiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn,“Mọi người sẽ không hạ độc đi?”.
Kì An Tu thật sự không nín được, phì cười,“Em coi tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi, còn hạ độc! Bất quá, hẳn là cũng có hiệu quả như nhau đi!”
“Là sao?”.
Diêu Nhật Hiên vẫn còn muốn truy hỏi, Kì An Tu lại ôm cậu nằm xuống giường,“Ngủ đi! Mỗi ngày đều ép mình như thế, em không mệt sao? Khi nào cần biết thì em sẽ được biết!”
Ai, vì hai đứa nhóc kia, suốt ngày phải ở lại cái bệnh viện này, làm hại hắn cùng Tiểu Hiên yêu dấu ngay cả vận động yêu thích nhất đều không thể làm. Nhưng mà đây không phải là trách nhiệm của heo cha sao?
Đầu heo nghĩ nghĩ, mình quả nhiên là trụ cột gia đình rất có trách nhiệm ha!
Diêu Nhật Hiên vẫn còn đang mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, kia rốt cuộc là loại độc dược vô sắc vô vị gì đây?
Trong mộng, cậu nhìn thấy điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu (*)……
(*)Nhân vật trong truyện Ỷ Thiên của bác Kim, từng chữa cho Trương Vô Kỵ ớ
Không sai biệt lắm một tháng sau, Hà ba ba cuối cùng cũng điện thoại cho Kì An Tu,“Phiền anh đến nhà chúng tôi một chuyến.”.
Kì An Tu lập tức đánh xe đến Hà gia. Nhiều ngày không thấy, hai vợ chồng Hà gia có vẻ tái nhợt tiều tụy rất nhiều, thậm chí mái tóc đã lấm tấm bạc, nhưng tinh thần của họ thì cực kì phấn chấn, vừa thấy liền biết, suốt những ngày qua họ đã điên cuồng làm việc cả ngày lẫn đêm.
Hà ba ba thật cẩn thận đưa ra hai chai thủy tinh nho nhỏ chứa chất bột màu trắng,“Hai tên cầm thú nhà họ Lâm, mỗi đứa một bình. Tôi cần một người tin cậy, đem thứ này cho bọn chúng uống.”
Hà mụ mụ lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra,“Tiền không thành vấn đề!”
Kì An Tu lắc lắc đầu, đem quyển sổ kia đẩy về,“Tiền quả thật không thành vấn đề. Tôi trong khoảng thời gian này đã liên lạc với vài người bạn, hai tên nhóc nhà họ Lâm kia ở bên ngoài đắc tội không ít người, người muốn tự tay đưa bọn chúng xuống địa ngục rất nhiều. Tôi có thể giúp anh mang thuốc đi, nhưng mà tôi phải biết, uống thứ này, rốt cuộc có phản ứng gì.”
Hà ba ba cắn răng tràn đầy hận ý,“Bọn chúng không phải thích chơi sao? Chỉ cần uống thứ này, đời này, bọn chúng chỉ có thể bị người chơi! Còn tuyệt đối tra không được nguyên nhân!”.
Kì An Tu đã hiểu, đưa tay tiếp nhận hai bình thuốc,“Trong vòng 3 ngày, tôi cam đoan sẽ để cho bọn chúng uống. Các vị cũng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng tinh thần. Đợi có tin tức, chúng ta sẽ cùng đến bệnh viện thăm Gia Duyệt.”.
Hà ba ba Hà mụ mụ gật gật đầu, bọn họ quả thật rất mệt mỏi, tinh thần đã muốn chống đỡ đến cực hạn, chưa trừng trị hai tên cầm thú Lâm gia, bọn họ cũng không muốn đi gặp con.
Kì An Tu không có nuốt lời, sáng sớm ba ngày sau, Hà gia cha mẹ đã nhìn thấy tin tức tràn ngập khắp nơi.
“Thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, tự hiến cúc hoa cam tâm bị sáp!”.
Dưới tiêu đề chấn động là một tấm ảnh chụp rất lớn, báo chí còn phỏng đoán là hai anh em nhà họ Lâm giàu có.
Tuy rằng hai người đàn ông trần trụi trong hình đang quỳ trên mặt đất như chó đã bị bôi đen mặt, nhưng Hà ba ba chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hai tên cầm thú kia.
Cơ hồ cùng thời gian, chuyện Lâm gia huynh đệ bị dạy dỗ tình ái nhanh chóng lan truyền trên mạng, rất nhanh đã bị tuôn ra tư liệu lẫn danh tính. Mặc kệ Lâm gia có quan hệ xã hội rộng như thế nào hay tiền bạc nhiều đến đâu, có giải thích ra sao đi nữa cũng không thể ngăn được làn sóng của dư luận, ngược lại càng ngăn thì càng lan rộng, huyên náo một hồi.
Mà cùng lúc đó, rất nhiều người đã từng bị Lâm gia huynh đệ xâm phạm, nhân cơ hội này đều công bố thêm càng nhiều tư liệu chính xác, tuyên bố muốn tố cáo Lâm gia.
Lâm gia còn chưa kịp bịt miệng bọn họ, thì lại xuất hiện thêm vô số những người giấu tên không ngừng tuôn ra lời gièm pha Lâm gia. Như là trốn thuế lậu thuế, vi phạm pháp luật linh tinh tin tức thực thực giả giả nhằm chống đối, khiến cho Lâm gia sứt đầu mẻ trán, không có cách nào ứng phó, bị tra ra không ít vấn đề. Mà cổ phiếu của công ty lại xuống dốc không phanh, nguyên khí đại thương, các cổ đông không ngừng bán cổ phần ra hoặc chuyển nhượng.
Nguy cơ tài chính khiến cho Lâm gia đành phải chấp nhận hy sinh, tuyên bố trên thông tin đại chúng, làm rõ chuyện xấu của hai anh em Lâm Anh Kiệt, Lâm Anh Hào, hoàn toàn trục xuất khỏi gia môn.
Chỉ chưa đầy vài tháng, hai vị thiếu gia Lâm gia từng tiếng tăm lừng lẫy lưu lạc đến một quán bar vô danh làm ngưu lang, vẫn là chuyên môn bị người người thao.
Ba năm sau, Lâm Anh Kiệt vừa hít thuốc phiện vừa đi bán mình, bị kích thích khiến cơ tim tắc nghẽn đột tử đầu đường. Mà Lâm Anh Hào dù sao tuổi còn trẻ, bị một lão già từ Trung Đông mua về làm tính nô. Tuy rằng quá không có thiên lý, nhưng tốt xấu gì cũng có thể yên bình sống hết nửa đời sau, đối với gã mà nói, đã cảm thấy phi thường may mắn.
Từ đó về sau, không còn tin tức gì của hai kẻ đó nữa.
Sáng sớm ngày mà Lâm gia hai huynh đệ gặp chuyện không may, Kì Nhạc Chi đã biết được tin tức từ mạng internet.
“Tiểu duyệt! Cậu nhìn nè, mau nhìn nè!” Kì Nhạc Chi kích động vạn phần đem laptop đưa đến trước mặt Hà Gia Duyệt,“Hai kẻ súc sinh kia đều đã bị giáo huấn! Này khẳng định là ba mẹ cậu làm đó!”
Trên màn hình nhìn thấy hai kẻ khiến cho cậu khiếp hãi, đồng thời cũng hận đến tận xương tủy, vẻ mặt đạm mạc nhiều ngày nay của Hà Gia Duyệt cuối cùng cũng thay đổi, cả người Hà Gia Duyệt run rẩy, ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt nhìn chằm chằm vào máy tính chỉ hận không thể đem máy tính thiêu ra hai cái động.
“Duyệt Duyệt!” Cha mẹ cả tháng trời chưa từng thấy mặt cuối cùng cũng trước mặt Hà Gia Duyệt. Bọn họ đã đi nhuộm đen tóc, thu thập chỉnh tề, nhưng vẻ tiều tụy từ khóe mắt đuôi lông mày vẫn là không lừa được ai.
Nước mắt tràn ra, Hà gia cha mẹ ôm con khóc lớn không ngừng,“Là cha mẹ vô dụng, hại con chịu ủy khuất! Hai kẻ bại hoại kia đã bị giáo huấn, Duyệt Duyệt có thể tha thứ cho cha mẹ không?”
Hà Gia Duyệt giật giật miệng, cổ họng đau đớn như bị lửa đốt, không thể phát ra thanh âm. Khóe mắt nóng ướt nhưng lại không thể nặn ra một giọt lệ.
Từ chối nửa ngày, cậu suy sụp gắt gao nhắm hai mắt lại. Vẫn là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Kì Nhạc Chi thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
Thù đã báo, thương tích đã dưỡng tốt, nhưng cún con của cậu lại mất đi toàn bộ sức sống, trở nên một người hoàn toàn khác hẳn.
Lại ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tháng, Hà Gia Duyệt xuất viện.
Nhưng sau khi về nhà, Hà Gia Duyệt cả ngày đem mình khóa ở trong phòng, làm sao cũng không đi ra, nói cũng không nói, luôn đờ đẫn ngồi trong góc tường ngẩn người, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng chấn kinh như chuột nhắt, gắt gao lui thành một đoàn, run cầm cập.
Mỗi buổi tối, nếu không có ai ở bên cạnh, cậu sẽ thức trắng cả đêm không dám ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ đến chuyện đêm đó, rồi cả người ướt đẫm mồ hồi mà bừng tỉnh.
Sau khi biết được tình hình, Kì Nhạc Chi không ngồi ngốc ở nhà được nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý sang nhà Hà Gia Duyệt.
Nhưng Hà Gia Duyệt lại cự tuyệt chấp nhận Kì Nhạc Chi như khi ở bệnh viện, thậm chí ngay cả gặp cũng không chịu gặp. Khi Kì Nhạc Chi đang sốt ruôt thì nhận được một tin nhắn, chỉ có một hàng chữ to:
Cậu là cái gì của tôi?
Câu hỏi khiến cho tim Kì Nhạc Chi đau đớn.
Kì Nhạc Chi cũng đem chính mình nhốt ở trong nhà suy nghĩ hai ngày, rồi mới xuống lầu gõ cửa phòng ngủ chính.
“Nhạc Nhạc, trễ vậy rồi, có gì không con?”
Kì Nhạc Chi mở to mắt, trên gương mặt hơi non nớt lại tỏa ra ý thành thục mà kiên định,“Ba ba, cha, con muối kết hôn!”.
——————————-
Ai đáp đúng câu hỏi kì trước thì thưởng nè~~lát nữa xử kịp thì post chương kế luôn, làm vầy cho nóng sốt
Buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy lúc bảy giờ, chú Diêu đã chuẩn bị sẵn nước ấm, dịu dàng giúp cậu chà lau sạch sẽ thân thể, thay một bộ đồ khác.
Sau khi Diêu Nhật Hiên ở trước mặt cậu bình thản thừa nhận mình cũng là song tính nhân, chú Diêu là người duy nhất được Hà Gia Duyệt cho phép được đụng vào cơ thể của mình.
Rồi hộ sĩ tiến vào, giúp cậu thay một bình dịch dinh dưỡng khác. Mà Kì Nhạc Chi cùng bọn họ ở bên cạnh ăn bữa sáng, giống y như đang ở nhà nói nói cười cười.
Tám giờ, bình thường là giờ học bắt đầu. Máy tính được mở, Kì Nhạc Chi ngồi bên giường cậu đặt máy lên một chiếc bàn, điều chỉnh góc độ cho cả Hà Gia Duyệt cũng nhìn thấy rõ, bắt đầu một buổi học y như đang ở trường.
Kì An Tu lúc này phải đến công ty làm việc, Diêu Nhật Hiên phải trở về nhìn qua Kì gia gia, sau đó chuẩn bị cơm trưa, đồng thời mang quần áo bẩn về giặt sạch, rồi chuẩn bị quần áo sạch sẽ khác.
Mười hai giờ, Diêu Nhật Hiên mang cơm trưa đến.
Nghỉ trưa một lát là đến giờ học buổi chiều. Không thể không nói, Kì Nhạc Chi quả thật là một đứa trẻ tốt, rất chăm chỉ, khi nghe giảng bài vô cùng chuyên tâm, căn bản không có sai sót.
Buổi tối bảy giờ, Kì An Tu tan tầm quay về.
Sau khi ăn cơm chiều xong, hai phu phu bọn họ sẽ trở về nhà một chuyến, miễn cho Kì gia gia lo lắng, rồi mới quay lại với bọn họ.
Mà Kì Nhạc Chi thì nhất quyết một bước cũng không chịu rời khỏi Hà Gia Duyệt, ngay cả giường cũng nhất định phải nằm song song cùng cậu, buổi tối nắm chặt tay Hà Gia Duyệt mới yên tâm ngủ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy, Diêu Nhật Hiên rất là hoài nghi,“Nhạc Nhạc có phải hay không cùng Gia Duyệt……”.
Kì An Tu tỏ vẻ lão luyện ngắt lời,“Hẳn là còn không có! Nếu thật sự đã làm, Nhạc Nhạc hiện tại hẳn là phải ôm Gia Duyệt cùng nhau ngủ chứ sao lại nắm tay cùng nhau ngủ.”.
Diêu Nhật Hiên tức giận liếc mắt qua,“Em nói là tình cảm! Anh nghĩ cái gì vậy hả?”.
Kì An Tu nhún vai, rất là vô tội,“Anh cũng nói là tình cảm mà! Có một số việc là càng làm càng yêu!”.
“Nhưng tụi nó còn chưa trưởng thành!” Diêu Nhật Hiên quắc mắt nhìn ông chồng giơ nắm đấm lên,“Ít nhất phải đợi trưởng thành đã! Hơn nữa, Gia Duyệt như bây giờ, lúc nào mới thoát khỏi bóng ma tâm lý còn rất khó nói! Trong cái đầu heo của anh lại nghĩ đến mấy thứ chuyện loạn thất bát tao!”
“Là anh nói bậy !” Kì An Tu ôm người yêu đang tức giận nghiêm chỉnh nói,“Anh đã hỏi qua bác sĩ tâm lý rồi, ổng đề nghị với anh, nói nếu là sau khi cậu nhóc đó bị cường bạo, người yêu có thể toàn tâm toàn ý làm một lần với cậu ta, sẽ nhanh chóm giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân và sự phủ định chính mình, một lần nữa thiết lập sự tin tưởng giữa đôi bên là rất tốt. Em thử ngẫm lại coi, cứ mỗi lần chúng ta đang làm, không phải em sẽ cảm nhận được tình yêu của anh sao?”
Diêu Nhật Hiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là như vậy,“Nhưng Gia Duyệt vẫn còn nhỏ quả, loại chuyện này chúng ta nên được sự đồng ý của cha mẹ thằng bé mới được!”.
Kì An Tu cười cười hôn nhẹ hai gò má của cậu,“Anh lại chưa nói muốn Nhạc Nhạc hiện tại phải làm cái gì.” Sắc mặt hắn bỗng nhiên ngưng trọng,“Hiện tại chuyện quan trọng nhất, là giải quyết hai tên xấu xa của Lâm gia!”
Diêu Nhật Hiên nhịn không được hỏi,“Hà tiên sinh và Hà thái thái rốt cuộc đang làm gì vậy? Mọi người rốt cuộc định đối phó với hai anh em Lâm gia kia ra sao?”.
Kì An Tu se mắt cười nhẹ,“Em quên mất rồi sao, hai vị Hà gia xuất thân từ nghề gì?”
“Chế thuốc a!” Diêu Nhật Hiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn,“Mọi người sẽ không hạ độc đi?”.
Kì An Tu thật sự không nín được, phì cười,“Em coi tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi, còn hạ độc! Bất quá, hẳn là cũng có hiệu quả như nhau đi!”
“Là sao?”.
Diêu Nhật Hiên vẫn còn muốn truy hỏi, Kì An Tu lại ôm cậu nằm xuống giường,“Ngủ đi! Mỗi ngày đều ép mình như thế, em không mệt sao? Khi nào cần biết thì em sẽ được biết!”
Ai, vì hai đứa nhóc kia, suốt ngày phải ở lại cái bệnh viện này, làm hại hắn cùng Tiểu Hiên yêu dấu ngay cả vận động yêu thích nhất đều không thể làm. Nhưng mà đây không phải là trách nhiệm của heo cha sao?
Đầu heo nghĩ nghĩ, mình quả nhiên là trụ cột gia đình rất có trách nhiệm ha!
Diêu Nhật Hiên vẫn còn đang mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, kia rốt cuộc là loại độc dược vô sắc vô vị gì đây?
Trong mộng, cậu nhìn thấy điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu (*)……
(*)Nhân vật trong truyện Ỷ Thiên của bác Kim, từng chữa cho Trương Vô Kỵ ớ
Không sai biệt lắm một tháng sau, Hà ba ba cuối cùng cũng điện thoại cho Kì An Tu,“Phiền anh đến nhà chúng tôi một chuyến.”.
Kì An Tu lập tức đánh xe đến Hà gia. Nhiều ngày không thấy, hai vợ chồng Hà gia có vẻ tái nhợt tiều tụy rất nhiều, thậm chí mái tóc đã lấm tấm bạc, nhưng tinh thần của họ thì cực kì phấn chấn, vừa thấy liền biết, suốt những ngày qua họ đã điên cuồng làm việc cả ngày lẫn đêm.
Hà ba ba thật cẩn thận đưa ra hai chai thủy tinh nho nhỏ chứa chất bột màu trắng,“Hai tên cầm thú nhà họ Lâm, mỗi đứa một bình. Tôi cần một người tin cậy, đem thứ này cho bọn chúng uống.”
Hà mụ mụ lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra,“Tiền không thành vấn đề!”
Kì An Tu lắc lắc đầu, đem quyển sổ kia đẩy về,“Tiền quả thật không thành vấn đề. Tôi trong khoảng thời gian này đã liên lạc với vài người bạn, hai tên nhóc nhà họ Lâm kia ở bên ngoài đắc tội không ít người, người muốn tự tay đưa bọn chúng xuống địa ngục rất nhiều. Tôi có thể giúp anh mang thuốc đi, nhưng mà tôi phải biết, uống thứ này, rốt cuộc có phản ứng gì.”
Hà ba ba cắn răng tràn đầy hận ý,“Bọn chúng không phải thích chơi sao? Chỉ cần uống thứ này, đời này, bọn chúng chỉ có thể bị người chơi! Còn tuyệt đối tra không được nguyên nhân!”.
Kì An Tu đã hiểu, đưa tay tiếp nhận hai bình thuốc,“Trong vòng 3 ngày, tôi cam đoan sẽ để cho bọn chúng uống. Các vị cũng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng tinh thần. Đợi có tin tức, chúng ta sẽ cùng đến bệnh viện thăm Gia Duyệt.”.
Hà ba ba Hà mụ mụ gật gật đầu, bọn họ quả thật rất mệt mỏi, tinh thần đã muốn chống đỡ đến cực hạn, chưa trừng trị hai tên cầm thú Lâm gia, bọn họ cũng không muốn đi gặp con.
Kì An Tu không có nuốt lời, sáng sớm ba ngày sau, Hà gia cha mẹ đã nhìn thấy tin tức tràn ngập khắp nơi.
“Thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, tự hiến cúc hoa cam tâm bị sáp!”.
Dưới tiêu đề chấn động là một tấm ảnh chụp rất lớn, báo chí còn phỏng đoán là hai anh em nhà họ Lâm giàu có.
Tuy rằng hai người đàn ông trần trụi trong hình đang quỳ trên mặt đất như chó đã bị bôi đen mặt, nhưng Hà ba ba chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hai tên cầm thú kia.
Cơ hồ cùng thời gian, chuyện Lâm gia huynh đệ bị dạy dỗ tình ái nhanh chóng lan truyền trên mạng, rất nhanh đã bị tuôn ra tư liệu lẫn danh tính. Mặc kệ Lâm gia có quan hệ xã hội rộng như thế nào hay tiền bạc nhiều đến đâu, có giải thích ra sao đi nữa cũng không thể ngăn được làn sóng của dư luận, ngược lại càng ngăn thì càng lan rộng, huyên náo một hồi.
Mà cùng lúc đó, rất nhiều người đã từng bị Lâm gia huynh đệ xâm phạm, nhân cơ hội này đều công bố thêm càng nhiều tư liệu chính xác, tuyên bố muốn tố cáo Lâm gia.
Lâm gia còn chưa kịp bịt miệng bọn họ, thì lại xuất hiện thêm vô số những người giấu tên không ngừng tuôn ra lời gièm pha Lâm gia. Như là trốn thuế lậu thuế, vi phạm pháp luật linh tinh tin tức thực thực giả giả nhằm chống đối, khiến cho Lâm gia sứt đầu mẻ trán, không có cách nào ứng phó, bị tra ra không ít vấn đề. Mà cổ phiếu của công ty lại xuống dốc không phanh, nguyên khí đại thương, các cổ đông không ngừng bán cổ phần ra hoặc chuyển nhượng.
Nguy cơ tài chính khiến cho Lâm gia đành phải chấp nhận hy sinh, tuyên bố trên thông tin đại chúng, làm rõ chuyện xấu của hai anh em Lâm Anh Kiệt, Lâm Anh Hào, hoàn toàn trục xuất khỏi gia môn.
Chỉ chưa đầy vài tháng, hai vị thiếu gia Lâm gia từng tiếng tăm lừng lẫy lưu lạc đến một quán bar vô danh làm ngưu lang, vẫn là chuyên môn bị người người thao.
Ba năm sau, Lâm Anh Kiệt vừa hít thuốc phiện vừa đi bán mình, bị kích thích khiến cơ tim tắc nghẽn đột tử đầu đường. Mà Lâm Anh Hào dù sao tuổi còn trẻ, bị một lão già từ Trung Đông mua về làm tính nô. Tuy rằng quá không có thiên lý, nhưng tốt xấu gì cũng có thể yên bình sống hết nửa đời sau, đối với gã mà nói, đã cảm thấy phi thường may mắn.
Từ đó về sau, không còn tin tức gì của hai kẻ đó nữa.
Sáng sớm ngày mà Lâm gia hai huynh đệ gặp chuyện không may, Kì Nhạc Chi đã biết được tin tức từ mạng internet.
“Tiểu duyệt! Cậu nhìn nè, mau nhìn nè!” Kì Nhạc Chi kích động vạn phần đem laptop đưa đến trước mặt Hà Gia Duyệt,“Hai kẻ súc sinh kia đều đã bị giáo huấn! Này khẳng định là ba mẹ cậu làm đó!”
Trên màn hình nhìn thấy hai kẻ khiến cho cậu khiếp hãi, đồng thời cũng hận đến tận xương tủy, vẻ mặt đạm mạc nhiều ngày nay của Hà Gia Duyệt cuối cùng cũng thay đổi, cả người Hà Gia Duyệt run rẩy, ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt nhìn chằm chằm vào máy tính chỉ hận không thể đem máy tính thiêu ra hai cái động.
“Duyệt Duyệt!” Cha mẹ cả tháng trời chưa từng thấy mặt cuối cùng cũng trước mặt Hà Gia Duyệt. Bọn họ đã đi nhuộm đen tóc, thu thập chỉnh tề, nhưng vẻ tiều tụy từ khóe mắt đuôi lông mày vẫn là không lừa được ai.
Nước mắt tràn ra, Hà gia cha mẹ ôm con khóc lớn không ngừng,“Là cha mẹ vô dụng, hại con chịu ủy khuất! Hai kẻ bại hoại kia đã bị giáo huấn, Duyệt Duyệt có thể tha thứ cho cha mẹ không?”
Hà Gia Duyệt giật giật miệng, cổ họng đau đớn như bị lửa đốt, không thể phát ra thanh âm. Khóe mắt nóng ướt nhưng lại không thể nặn ra một giọt lệ.
Từ chối nửa ngày, cậu suy sụp gắt gao nhắm hai mắt lại. Vẫn là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Kì Nhạc Chi thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
Thù đã báo, thương tích đã dưỡng tốt, nhưng cún con của cậu lại mất đi toàn bộ sức sống, trở nên một người hoàn toàn khác hẳn.
Lại ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tháng, Hà Gia Duyệt xuất viện.
Nhưng sau khi về nhà, Hà Gia Duyệt cả ngày đem mình khóa ở trong phòng, làm sao cũng không đi ra, nói cũng không nói, luôn đờ đẫn ngồi trong góc tường ngẩn người, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng chấn kinh như chuột nhắt, gắt gao lui thành một đoàn, run cầm cập.
Mỗi buổi tối, nếu không có ai ở bên cạnh, cậu sẽ thức trắng cả đêm không dám ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ đến chuyện đêm đó, rồi cả người ướt đẫm mồ hồi mà bừng tỉnh.
Sau khi biết được tình hình, Kì Nhạc Chi không ngồi ngốc ở nhà được nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý sang nhà Hà Gia Duyệt.
Nhưng Hà Gia Duyệt lại cự tuyệt chấp nhận Kì Nhạc Chi như khi ở bệnh viện, thậm chí ngay cả gặp cũng không chịu gặp. Khi Kì Nhạc Chi đang sốt ruôt thì nhận được một tin nhắn, chỉ có một hàng chữ to:
Cậu là cái gì của tôi?
Câu hỏi khiến cho tim Kì Nhạc Chi đau đớn.
Kì Nhạc Chi cũng đem chính mình nhốt ở trong nhà suy nghĩ hai ngày, rồi mới xuống lầu gõ cửa phòng ngủ chính.
“Nhạc Nhạc, trễ vậy rồi, có gì không con?”
Kì Nhạc Chi mở to mắt, trên gương mặt hơi non nớt lại tỏa ra ý thành thục mà kiên định,“Ba ba, cha, con muối kết hôn!”.
——————————-
Ai đáp đúng câu hỏi kì trước thì thưởng nè~~lát nữa xử kịp thì post chương kế luôn, làm vầy cho nóng sốt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook