Cheers
Chương 51: Ngoại truyện: Mùa mưa (1)

Mùa mưa (1)

Mưa đã kéo dài triền miên mấy tuần liền, ngày nào cũng âm u không thấy mặt trời.

Thẩm Triều Văn ghét nhất là mùa mưa, dù đã đến phương nam sống nhiều năm nhưng y vẫn không quen được sự ẩm ướt dinh dính trong không khí. Dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng mỗi khi mùa mưa đến y sẽ luôn nhớ đến mùi ẩm thấp trong ký túc xá, quần áo phơi mãi không khô, ngay cả tường cũng bị thấm nước.

Y ghét mùa mưa còn có một nguyên nhân khác. Hàng năm cứ đến tháng này thì cổ phiếu của Thẩm Triều Văn kiểu gì cũng sẽ rớt mạnh một phen, không có lần nào may mắn thoát khỏi. Nếu giải thích theo thuyết huyền học của Khương Mặc thì đó là, Thẩm Triều Văn cảm thấy cổ phiếu giảm mạnh chắc chắn có liên quan đến “mùa mưa”.

Thậm chí còn có chuyện tồi tệ hơn xảy ra vào đầu tháng này.

Ba giờ sáng ngày 2, một luật sư thực tập trong đội mua bán sáp nhập chợt té xỉu trong lúc tăng ca ở công ty.

Giây trước còn đang tra tài liệu, giây sau đã gục đầu xuống trước máy tính bất tỉnh. Khi đưa đến bệnh viện bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ, thiếu máu và thiếu oxy lên não hay gì đó, cần nghỉ ngơi cho tốt đừng nên làm việc quá sức.

Cấp trên rất coi trọng chuyện này, hôm sau đã sắp xếp cho tất cả mọi người kiểm tra tổng quát, giảm lượng công việc trên diện rộng, cho phép nhân viên tăng ca nhưng tùy theo điều kiện thể chất của họ.

Ngay cả Thẩm Triều Văn luôn xông pha tăng ca cũng bị Andrew hẹn đi nói chuyện, nói rằng hy vọng sẽ không thấy y tăng ca sau 12 giờ đêm, mặc kệ đã hoàn thành xong công việc hay chưa cũng phải tan ca đúng giờ.

Điều này làm cho Thẩm Triều Văn luôn làm việc trong cường độ cao buộc phải giảm tải công việc, khối lượng công việc giảm mạnh và y trở nên nhàn rỗi hơn hẳn.

Mỗi ngày y đến sở điểm danh, đọc báo cáo do nhóm đệ trình, sau đó kiểm tra ý kiến pháp lý của họ, đưa ra các đề xuất… Nói chung là rảnh muốn khùng luôn, rất không quen.

Rảnh đến mức có thời gian nhận điện thoại của Đường Lý trong giờ làm việc.

“Dù sao hôm nay lúc em ra cửa thì anh ấy vẫn còn ở nhà chơi cắm hoa vào bình rượu.” Thẩm Triều Văn nói vào điện thoại, “Không tìm thấy anh ấy? Không nhận điện thoại của anh à?”

Giọng của Đường Lý rất bất đắc dĩ: “Chú cũng biết anh nhà chú, lúc ông ấy không muốn bị người khác tìm thì sẽ tự động chặn tin tức, gần đây ông ấy nói muốn nghỉ ngơi, bọn anh chỉ có thể liên lạc email với ông ấy.”

Thẩm Triều Văn suy nghĩ: “Có chuyện gì cần em nói không?”

Đường Lý: “Có. Chuyện thứ nhất, biên kịch ông ấy nhờ anh tìm đã có hồi âm, đối phương nói có thể cân nhắc việc bán bản quyền, nhưng muốn gặp ông ấy nói chuyện cải biên. Chuyện thứ hai, nhà phân phối “Quả Ô liu” bên Nhật hỏi có thể cắt giảm mười phút phim không, nếu ông ấy không đồng ý thì bên kia sẽ có hai phương án…”

Thẩm Triều Văn vừa nghe vừa viết lên giấy note, thỉnh thoảng đáp lời ra hiệu mình đang nghe.

Nói xong chuyện chính thì Đường Lý đùa: “Bảo Khương Mặc đưa chú lương trợ lý đi thôi.”

Đạo diễn Khương kia hòng mà mời được tôi. Thẩm Triều Văn đóng nắp bút lại đáp: “Em quản lý tiền bạc trong nhà, em phát lương cho anh ấy nghe còn tạm được.”

“Ha ha ha, chú quản là phải rồi! Nếu để cho Khương Mặc quản thì chừng đâu ngày mai ông ấy sẽ đi mua một đống thứ chỉ được cái mã với một đống rượu mang về.” Đường Lý nói vòng vo rồi hỏi y: “Triều Văn, chú định khi nào thì thả ổng ra?”

Thẩm Triều Văn dừng lại: “… Em có không cho ảnh ra ngoài à?”

Đường Lý: “Không có hả?”

Im lặng giây lát.

Đường Lý: “Lúc trước nhóm sản xuất liên hoan nhưng ông ấy làm đạo diễn lại không có mặt, nhắn tin tới nói chú không cho ông ấy ra ngoài uống rượu, cũng không cho ông ấy ở ngoài sau 9h rưỡi với trai lẫn gái.”

Thẩm Triều Văn: “…”

Chưa từng nói, đây là vu khống, vu khống.

Đường Lý còn nói tiếp: “Còn nữa, có một hội nghị chuyên đề về điện ảnh và truyền hình vào thứ bảy tuần trước, bên tổ chức nhiều lần nói với anh rằng muốn ông ấy tham dự, kết quả ông ấy không đi, nói chú không muốn ông ấy xuất đầu lộ diện nơi đông người, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình.”

Thẩm Triều Văn: “…” Càng ngày càng quá đáng. 

“Còn mấy ngày trước nữa, Chu Mãn Vân thành công chấm dứt hợp đồng với công ty nói muốn mời ông ấy ăn cơm, cả đoàn phim hầu như ai cũng đi nhưng ông ấy vẫn không ra, nói chú bị bệnh không ra ngoài được phải ở nhà chăm sóc chú…”

Thẩm Triều Văn: “…” Không nhớ mình bệnh lúc nào luôn.

Đường Lý thở dài nói với chất giọng nặng nề: “Triều Văn à, anh thấy đó hả, quả thật bình thường anh của chú không đàng hoàng, nhưng ông ấy rất có nguyên tắc trong chuyện quan trọng, chắc chắn sẽ không làm bậy làm bạ, chú đừng quá căng thẳng làm gì, phải tin tưởng ông ấy đúng không? Ý của anh là, chú không thể cứ nhốt anh của chú trong nhà mãi được, bây giờ ở ngoài đang truyền nào là đạo diễn Khương sợ vợ, ở nhà bị quản nghiêm, nói cái này khó nghe biết bao…”

Thẩm Triều Văn im lặng nghe đối phương giảng đạo nhưng không đứng ra giải thích.

Sau khi cúp máy thì y ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ một lúc.

Quả thật sau khi Khương Mặc từ Berlin về thì rất ít khi ra ngoài, tình trạng này đã diễn ra rất lâu.

Thẩm Triều Văn cho rằng Khương Mặc sẽ phải bận rộn một thời gian, vì dù sao “Quả ô liu” cũng thực sự gây tiếng vang lớn trên trường quốc tế, đạo diễn mới quay ra được một một bộ phim có giải thưởng cao nhất giải Berlin, lập ra một kỷ lục lịch sử mới… Càng đáng sợ hơn là bản quyền của bộ phim nghệ thuật “Quả ô liu” được bán ra đầu tiên ở Châu Âu. Đây quả thật là một thành tích tốt, đủ để anh khoe khoang mười năm tám năm.

Thế nhưng sau khi Khương Mặc về thì không thường ra ngoài, không muốn đi giao lưu, không nhận phỏng vấn, mỗi ngày chỉ “yên lặng” ở nhà uống rượu đọc sách ăn cơm, nghiên cứu mấy món đồ chơi kỳ lạ anh thích, chơi với mèo, rất tự do, không thấy chán chút nào.

Hỏi anh anh chỉ nói muốn tạm ngừng cuộc sống của mình và nghỉ ngơi ở nhà.

Lúc trước người này suốt ngày cứ chạy ra ngoài, Thẩm Triều Văn luôn bất mãn và phê bình kín đáo, bây giờ ngày nào Khương Mặc cũng ở nhà Thẩm Triều Văn lại thấy có chút không quen. Vui thì có vui nhưng luôn cảm thấy không chân thực.

Đến cùng thì vì sao Khương Mặc lại không muốn ra ngoài chứ? Thẩm Triều Văn cũng nghĩ về điều đó nhưng vẫn không hiểu, chỉ có thể tùy anh.

Y ngây ra xong thì nhắn tin wechat cho Khương Mặc, hỏi đối phương tối ăn ở nhà hay ra ngoài.

Một lúc sau Khương Mặc đã đáp lại: Ăn ở nhà, anh vừa mua đồ về.

Thẩm Triều Văn: Được.

Khương Mặc lại hỏi y: Mua cá. Em muốn ăn thế nào, kho hay hấp?

Có cá à. Thẩm Triều Văn rất thích ăn cá suy nghĩ rồi đáp: Hấp.

Tan làm về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Thẩm Triều Văn cởi áo khoác, đi vòng qua bếp, đạo diễn Khương đang nấu cơm thấy y về thì hỏi, “Hôm nay về sớm thế?”

“Ừm, trong sở không có việc gì.” Thẩm Triều Văn nói rồi đi đến cạnh anh xem hôm nay có món gì — Cánh gà, bào ngư cơm lá sen, trứng hoàng phố, cá mú hấp, rất phong phú.

Ngày nào người này cũng nghiên cứu nấu ăn, dáng vẻ trông như muốn lấy chứng chỉ đầu bếp, lúc tâm trạng vui vẻ còn lật sách nghiên cứu thực đơn, món ăn bài thuốc cả ngày…

Nhưng Thẩm Triều Văn nghiêm túc nghi ngờ rằng Khương Mặc chủ động nấu ăn là vì không muốn rửa chén. Bọn họ phân công một người nấu một người rửa, nhưng Khương Mặc không thích rửa chén chút nào, chỉ thích nấu.

Y đứng cạnh nhìn Khương Mặc bận rộn một lúc, thấy rau cải còn chưa cho vào nồi thì nóng lòng muốn thử: “Em xào cái này nhé?” Cái này trông không khó lắm, hẳn là y có thể thử.

Khương Mặc nhìn vào hai mắt y rồi lắc đầu, “Nấu ăn cũng thuộc phạm trù sáng tạo, anh cho rằng em khuyết thiếu khả năng sáng tạo.” 

Thẩm Triều Văn không phục: “Rõ ràng anh nói em gói sủi cảo ngon.”

“Quả thật sủi cảo của em rất ngon, anh rất thích ăn.”, “Nhưng em nấu mấy món khác lại không ngon bằng anh… Ra ngoài đi để anh làm.”

Nhưng Thẩm Triều Văn cũng không phải là người sẽ nghe lời, y ghét nhất người khác nói mình không làm được gì đó, Khương Mặc không muốn để cho y xào y lại càng muốn xào, y đi qua đẩy chef Khương ra rồi mình thế vào, khăng khăng dùng sự hiểu của mình để xào phần rau kia, xào xong còn bắt Khương Mặc đứng im bên cạnh thử rồi chấm điểm.

Khương Mặc chỉ có thể ăn thử một miếng rồi đánh giá đầy dối trá: “Một trăm điểm một trăm điểm.” Một trăm điểm của một trăm năm mươi điểm.

Sau khi xếp đồ ăn lên bàn, lúc Thẩm Triều Văn xới cơm thì nói với anh: “Chuyển phát nhanh và thư của anh em mang về cả rồi, còn có một lá thứ từ Pháp. Còn nữa, Đường Lý nói không tìm được anh nên nhờ em nói với anh mấy chuyện, em ghi vào giấy note dán trên thư đấy.”

Khương Mặc “Ồ” rồi đứng dậy đi tới tủ giày cầm note lên xem, sau khi xem xong thì lấy thư, cẩn thận mở ra từng chút từng chút một.

Là thư chúc mừng của ngài Claire, chúc mừng bộ phim của anh tham gia liên hoan phim và ông cũng nghiêm túc viết tay suy nghĩ của ông sau khi xem. Viết đầy ba trang giấy, viết rất chân thành.

Thẩm Triều Văn nhìn dáng vẻ muốn đọc xong mới ăn thì nhắc nhở: “Tối đọc không được à?”

Khương Mặc vẫn cầm thư đọc: “Em ăn trước đi.” Cũng không biết là viết gì mà vừa đọc vừa cười.

Thẩm Triều Văn đặt đũa xuống, sau khi tìm từ mới hỏi: “Ngày mai anh có muốn đi gặp Đường Lý không? Nghe anh ấy nói có rất nhiều chuyện cần tìm anh, anh suốt ngày ở nhà không ra ngoài làm gì hết à?”

Khương Mặc: “Ở cùng em.”

“…” Lại bắt đầu rồi. Thẩm Triều Văn im lặng, “Rõ ràng là anh không muốn ra ngoài nhưng cứ nói với người khác là em không cho anh đi, anh có thể đừng bôi bác em ở ngoài được không?”

Điều làm Thẩm Triều Văn tức nhất chính là chưa từng có ai hoài nghi tính xác thực của mấy chuyện ma quỷ mà Khương Mặc nói, hình tượng của y trong mắt bạn anh chính là thế đó… Thật sự là không tài nào giải thích được, quá oan uổng.

Khương Mặc đẩy cái dĩa trước mặt về phía y, nói sang chuyện khác: “Ăn cơm trước đi, ăn không nói… Ăn cá, ăn cá, ăn nhiều vô.”

Thẩm Triều Văn nhìn chằm chằm anh: “Có phải anh thật sự muốn bị em nhốt trong nhà không, thật ra trong lòng anh luôn có loại mong chờ này, đúng không?”

Khương Mặc cầm đũa gắp thức ăn cho Thẩm Triều Văn: “Không, không, sao lại muốn được chứ.”

Thẩm Triều Văn: “Anh muốn thiết lập hình tượng như thế cho em ở trước mặt bạn bè anh đúng không? Anh nói em nghe xem, tại sao em lại không cho anh ra ngoài? Có phải em đã nói với anh là đừng ở nhà suốt ngày mà hãy ra ngoài nhiều hơn không?”

Khương Mặc mỉm cười nhìn y, “Thế này không tốt à, bây giờ cả thế giới đều biết gia quy nhà anh nghiêm khắc, sau này anh có thể tránh được những cuộc xã giao vô nghĩa, em cũng có thể về nhà là gặp được anh.” Đôi bên cùng có lợi đó!

Vậy cũng không thể bắt y chịu oan được. Thẩm Triều Văn lườm anh: “Đường Lý nói hai ngày nữa phó đạo diễn của anh kết hôn, hy vọng anh nhất định phải đến uống rượu mừng. Lần này đừng có lấy em ra làm cớ nữa, mặc kệ anh có đi hay không cũng phải nói cho người ta một tiếng.”

Khương Mặc gật đầu: “Ừm, anh biết rồi, anh đi.” Thẩm Triều Văn ăn mấy miếng lại ngẩng đầu dò xét anh, cau mày nói: “Sao anh không đi cắt tóc đi? Buổi sáng rảnh rỗi thì đi cắt tóc, tuần này em nhắc anh mấy lần rồi.”

Khương Mặc: “À quên mất.”

Nhưng thật ra là anh không thích người lạ chạm vào tóc mình, mỗi lần đi cắt đều có cảm giác như bị người khác tàn sát, cũng giống như lý do Thẩm Triều Văn không thích người khác chạm vào tóc mình.

“Ngày mai nhất định phải đi cắt, anh đừng có rề rà nữa được không?”

“Nói sau đi.”

Thẩm Triều Văn thở dài: “Trước khi ngủ em cắt cho anh?”

Khương Mặc gật đầu ngay tức khắc: “Ừ.”

Nói chuyện tóc xong Thẩm Triều Văn lại nhìn xuống dưới, cau mày: “Đây là bộ đồ năm ngoái em mua cho anh à?” Sao lại lấy ra mặc.

“Ừm.”

“Cuối cùng thì anh có chấp niệm gì với mấy bộ đồ rách vậy?”

Khương Mặc cạn lời: “Anh thích mặc đồ cũ cũng không được hả? Thẩm Triều Văn, tại sao em cứ về nhà là mắng anh? Anh ở nhà thế nào cũng làm em không vừa mắt đúng không??”

Thẩm Triều Văn kiên nhẫn thuyết phục: “Em biết anh thích mặc đồ cũ, nhưng sau này anh mặc đồ có thể nhìn theo dịp được không? Anh mặc thế này ở nhà với em thì không sao, nhưng em xin anh nhớ lại xem lúc anh đi Berlin anh mặc quần áo rách rưới gì, đầu tóc còn bù xù, tại sao anh có thể đi thảm đỏ một cách tồi tàn như thế?”

Cạn lời chết đi được, lúc đó nhét một bộ đồ mới vào vali cho anh nhưng anh không mặc lại chỉ mặc đồ cũ. Lúc Thẩm Triều Văn xem video quả thật là tối cả hai mắt, thật sự không hiểu tại sao những người xung quanh không ai bảo anh chăm chút lại…

“Rách rưới gì chứ, đã nói bao nhiêu lần rồi đó là đồ cổ anh mua! Em biết gì chứ!” Khương Mặc tức giận đập bàn, “Hơn nữa anh là đạo diễn chứ không phải diễn viên, sạch sẽ không phải là được rồi sao còn quan tâm bề ngoài làm gì? Anh đi thảm đỏ không muốn cướp spotlight của diễn viên cũng là sai hả?!”

Thẩm Triều Văn cười khẩy: “Làm biếng thì nói là làm biếng đi, tìm cớ nhiều như vậy để làm gì.”

“…”

Khương Mặc ra vẻ đầu hàng, không tranh cãi với y nữa.

Thẩm Triều Văn hài lòng với thái độ của anh, chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Ăn xong đi bơi không?”

Đây là một trong số ít môn thể thao đạo diễn Khương thích. Lúc trước không có thời gian để đi, bây giờ công việc của Thẩm Triều Văn không còn quá bận, Khương Mặc lại thường ở nhà nên chỉ cần họ rảnh là tối sẽ cùng ra ngoài vận động, chủ nhật, ba, năm bơi lội, hai, tư, sáu đánh bi-a, cuối tuần ra rạp xem phim tình cảm, đây là thời gian biểu do Thẩm Triều Văn, người thích lên kế hoạch sắp xếp. Vì để cho đạo diễn Khương có môi trường bơi lội tốt nên Thẩm Triều Văn đã chi ra một khoảng tiền lớn cho một bể bơi ở câu lạc bộ cao cấp nguyên một năm, ở đó một thẻ một hồ, nước cực kỳ an toàn.

Khương Mặc vẫn còn đang đọc thư không ngẩng đầu dậy: “Anh xem hoàng lịch hôm nay không thích hợp để đi bơi, thời tiết thế này thích hợp ở nhà nghe nhạc, uống rượu, làm vài chuyện lãng phí cuộc đời.”

Thẩm Triều Văn sớm đã miễn dịch với mấy lời không đâu của anh: “Thế à, sao em lại thấy ngày mưa rất hợp để đi bơi.”

Khương Mặc để thư qua một bên xua tay: “Đừng có nói nhiều, hôm nay anh sẽ không nhượng bộ.” Đi bơi với Thẩm Triều Văn thật sự quá mệt tâm.

Thẩm Triều Văn để đũa xuống: “Đi thôi, cuối tuần em phải đi công tác không thể vận động với anh được.” 

Khương Mặc trợn mắt: “Em đi theo để vận động với anh??”

“Không phải à?”

“Vậy phải hả? Em đi bơi với anh hồi nào, rõ ràng là em làm huấn luyện viên của anh! Là giám sát anh! Mỗi lần bơi cứ như mở thế vận hội Olympic, không phải kéo anh bơi đua thì cũng tính thời gian, cần không hả?? Thẩm Triều Văn, anh đi bơi chỉ để thư giãn, anh không hề muốn xem hoạt động giải trí như…”

Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: “Tối nay em phải xem anh bơi 8 vòng 100 mét, đừng có nhởn nhơ.”

Khương Mặc: “…” Tức quá làm sao đây.

Cơm nước xong xuôi Khương Mặc vẫn bị Thẩm Triều Văn kéo ra khỏi cửa. 

Khương Mặc ngồi ở ghế phụ than thở suốt cả đường đi, bày tỏ tủi thân cực kỳ, thỉnh thoảng còn lên án hành vi độc tài của Thẩm Triều Văn, còn nói nhảm gì mà không ở trong cái nhà này nổi nữa, trong nhà có bạo quân, trong nhà không có dân chủ, không có tự do, chỉ có đàn áp vô cùng tận! Thẩm Triều Văn vừa lái xe vừa nghe anh nói, thỉnh thoảng đáp lại lời ca thán cả Khương Mặc, “Thế à?” “Vậy sao.” “Vậy thì ráng chịu đi” “Phản kháng đi, đề nghị của em là phản kháng, có áp bức phải có phản kháng.”

Con người như Thẩm Triều Văn một khi đã muốn chọc tức ai là sẽ có trăm ngàn cách,  nhưng cách y giỏi nhất là mang vẻ mặt thờ ơ nói một đống lời làm người nghe chỉ muốn nhào vào đánh.

Khương Mặc lên án: “Anh đã nói với em là có lúc em nói chuyện rất làm người khác nổi điên chưa?!”

Thẩm Triều Văn: “Ừ.”

Khương Mặc tiếp tục lên án: “Cả thế giới chỉ có mình anh mới chịu được một kẻ cuồng kiểm soát như em.”

Thẩm Triều Văn đáp lại: “Cả thế giới cũng chỉ có mình em mới chịu con ma men đạo diễn như anh.”

Khương Mặc quay mặt đi chỗ khác: “Nghĩ đến chuyện cãi nhau với em tới bảy tám mươi tuổi anh lại mắc ói.”

“Em thấy anh còn uống rượu nữa thì chẳng sống được đến bảy tám mươi tuổi đâu.”

“…”

Cãi nhau rộn ràng đến tận hồ bơi, Khương Mặc cảm thấy mình bị cái miệng bem bép của Thẩm Triều Văn làm cho tức đến sôi sục ý chí chiến đấu, sau khi thay quần bơi xong thì hùng hổ nhảy vào hồ bắt đầu trút giận.

Đáng ngạc nhiên là, anh bị Thẩm Triều Văn kích thích đến mức vòng bơi đầu tiên của tối nay có được thành tích tốt chưa từng có.

Bơi tám vòng 100 mét xong mới được tín là check in thành công, Khương Mặc mệt không chịu được choàng khăn đến khu nghỉ ngơi ngồi nghỉ. Thẩm Triều Văn cầm quyển sổ nhỏ đến phân tích dữ liệu với anh: “Vòng bơi đầu tiên khá tốt, đột phá lần trước ba giây.”

Khương Mặc giễu cợt: “Nào dám, đều là công lao của huấn luyện viên.”

Thẩm Triều Văn cau mày, vẫn còn nhìn chằm chằm vào quyển sổ: “Đừng hài lòng với kết quả này, em nghĩ anh vẫn có thể tốt hơn nữa, cho anh một lời khuyên anh có thể thử tăng tốc ở vòng cuối cùng…”

Không nghe không nghe, lại bắt đầu lèm bèm. Khương Mặc nghiêng đầu nhìn y, sau đó lại nhìn về bể bơi, rồi chợt nảy ra một kế, anh quay qua quăng Thẩm Triều Văn đang không phòng bị vào hồ bơi rồi nhảy theo vào hồ nước sâu, ôm lấy đầu đối phương hôn đắm đuối xem như trả đũa.

Thẩm Triều Văn vùng vẫy cho có mấy lần, một lúc sau đã bắt đầu so lực với anh, đè gáy đối phương “cắn” nhau trong nước.

Thân thể nhẹ nhàng chìm trong nước, chìm trong nụ hôn, ý thức hỗn loạn.

Vừa thoải mái vừa khó chịu. 

Thẩm Triều Văn không bơi giỏi như Khương Mặc, mấy lần trước thi với nhau không lần nào thắng được Khương Mặc nên vẫn còn ấm ức, bây giờ miễn cưỡng nín thở hôn Khương Mặc không hôn được một phút thì quyết không chịu. Khi dưỡng khí trong phổi cạn kiệt y vội vàng ấn vai Khương Mặc trồi lên mặt nước thở dốc, mặt cũng nghẹn đến đỏ cả lên.

Khương Mặc ung dung bơi tới cạnh y mở miệng khiêu khích: “Anh đếm nhẩm rồi, 56 giây. Luật sư Thẩm à em tệ quá, lần sau ráng nhịn hai phút thử ha?”

Thẩm Triều Văn trừng trộ nhìn anh: “Một mình em có thể nhịn được ba phút rưỡi!”

“Ồ, vậy hôn anh chỉ nhịn chưa được một phút là do anh ảnh hưởng đến sự phát huy của em?”

Thẩm Triều Văn có máu hơn thua đập nước không phục: “Lúc nãy em chưa kịp chuẩn bị. Anh qua đây, mình làm lại lần nữa.”

Khương Mặc nhìn vào mắt y không khỏi bật cười.

Sống trôi dạt cùng nhau dường như cũng rất thú vị.

Anh cười nhảy ra khỏi bể bơi chạy trốn: “Ai muốn làm lần nữa với em. Đi thôi, về nhà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương