Cheers
-
Chương 41
Sau khi tham dự liên hoan phim kia xong, Đường Lý ôm mấy dự án đến đưa ra tối hậu thư với Khương Mặc, đặt ra hai con đường trước mặt anh, thứ nhất, quay một bộ phim truyền hình trực tuyến trên một nền tảng với đội ngũ sản xuất giỏi, làm phó đạo diễn, kiếm ít tiền đã rồi tính. Thứ hai, đồng ý với yêu cầu của bên đầu tư trước đó, ổn định bên đó, đừng có không biết điều.
Cách thứ nhất… thật ra cũng không phải không quay được, vấn đề là, quả thật anh không giỏi quay mấy cái đó, không phải không thích mà thật sự là anh không am hiểu, nghệ thuật công nghiệp có cái chuyên của nó, nhưng không phải là đường đua của anh, làm vậy có khác gì tự hành hạ bản thân. Còn cách thứ hai, thôi thôi.
Khương Mặc nghe xong giả vờ như sẽ suy nghĩ, nói với Đường Lý: “Ừ, hai con đường này đều rất tốt. Nên tôi chọn cách thứ ba, tự quay.”
Đường Lý giận đến mức ném tài liệu dự án lên người anh mắng: “Không biết điều.”
Khương Mặc luôn là kiểu khiêm tốn lắng nghe người khác nhưng nghe xong lại tiếp tục làm theo ý mình, “Được rồi, ông cũng không phải Thẩm Triều Văn, đừng lo cho tôi.”
Đường Lý mắng tiếp: “Suốt ngày sống trong thế giới của mình mơ đại mộng xuân thu, ông mau tỉnh lại đi có được không, ông thấy như vậy sống được không hả, đừng có mơ nữa?”
Khương Mặc đáp: “Mơ là trụ cột tinh thần của tôi, ông vậy mà bảo tôi đừng mơ?”
Đường Lý: “Nhiều lúc tôi thấy ông khùng điên quá.”
Khương Mặc ừ: “Cũng không phải ngày đầu ông biết tôi bị khùng.”
Không cãi được nữa.
Khương Mặc nâng ly chạm cốc với anh chàng, uống cạn nửa ly rượu trắng không đắng.
Lần chạm ly này có ý nghĩa sâu xa. Đường Lý nhìn anh nói một câu rất thất vọng: “Đây là lần cuối tôi khuyên ông.”
Khương Mặc ngồi một lúc nuốt ngụm rượu cuối cùng, định rời đi nhưng nghĩ thế nào lại tới quầy tìm Sophia muốn uống thêm.
“Lần này Đường Lý giận thật rồi.” Cô nói đầy ung dung.
Khương Mặc không thèm để ý: “Giận thì ghê gớm lắm hả, tôi cũng giận.”
Nói xong anh ngước mắt nhìn quán này. Buổi chiều không có ai. Mấy năm nay kinh doanh của quán không tốt lắm, Sophia lúc nào cũng trong trạng thái thu vào không bằng bỏ ra, nhưng cô vẫn kiên trì mở quán, phần lớn thời gian đón bạn bè, lúc không kinh doanh thì nằm trên quầy vẽ vời cho người khác kiếm thêm chút thu nhập, cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua, không biết bao giờ quán này sẽ đóng.
Cô đang xem livestream, một người đàn ông trung niên đang cười và kể chuyện cười. Sao cô lại xem cái này? Lúc đầu không có hứng thú mấy, nhưng xem được một lát Khương Mặc mới phát hiện người nam kia khá quen: “Đây có phải là Chu Mãn Vân lúc trước đóng “Gợn sóng” không?” Là một diễn viên phim văn nghệ rất nổi hồi trước.
Sophia gật đầu: “Ừ, là chú ấy. Sau khi đóng “Gợn sóng” xong chú bị trầm cảm, còn bị vợ bạo hành… thật thảm, gần đây chú mới bắt đầu xuất hiện lại. Ông biết mà, “Gợn sóng” hồi đó nổi quá trời, gương mặt của chú mê mệt bao nhiêu người… Nhìn xem, cũng không biết sao lại thành thế này, giờ tôi thấy chỗ này của chú có chút.” Cô chỉ lên đầu, “Bây giờ livestream mọi người xem chú ấy như trò cười.”
“Bà cũng xem chú ấy như trò cười?”
“Tôi xem chú là xem bi kịch.”
Khương Mặc nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình một lúc thì cười. Sophia lấy làm quái lạ, hỏi anh cười gì. Khương Mặc nói, có thể đây là cảnh giới tối cao của hài kịch, biến hóa chủ nghĩa hiện thực một cách rất cao minh. Không có gì to tát cả, con người chỉ cần nghĩ thoáng một chút là sẽ có thay đổi. Mọi người cảm thấy chú ấy trò cười, nhưng tôi lại thấy chú ấy đã vượt qua tất cả, rất thoải mái.
Sophia thở dài hỏi, ông cũng vậy à?
Khương Mặc không đáp, anh dừng một lúc nói cô lấy mấy chai rượu còn tồn ra. Sophia nhíu mày, hỏi anh muốn chai nào, Khương Mặc nói, tất cả.
Cuối cùng bày một loạt ra, rượu đỏ rượu trắng rượu ngoại đủ cả. Anh uống một chai, Sophia mở giúp anh một chai. Từ đầu họ còn trò chuyện với nhau. Sophia chống đầu nhìn anh uống từng ly từng ly, nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi anh có biết thông tin gần đây nhất về một công ty bất động sản trốn thuế, ông chủ họ Tôn của công ty bị điều tra. Khương Mặc à nói tôi biết, tám chín phần mười là Thẩm Triều Văn làm, giọng điệu rất bình thản. Sophia hỏi, ông có thấy Triều Văn đáng sợ không, chú ấy làm chuyện gì cũng không chừa đường lui. Khương Mặc nâng ly lên, nhìn mặt cô xuyên qua chất rượu, thật loang lổ. Cứ như chuyện đùa, Khương Mặc hỏi, bà đoán xem là tôi sợ em ấy hay em ấy sợ tôi. Sophia im lặng, im lặng. Lát sau hỏi như có chút không hiểu, tôi vẫn luôn rất hiếu kỳ ông thích Triều Văn cái gì? Còn nói, lúc trước tôi cảm thấy ông sẽ chẳng thích bất kỳ một ai. Khương Mặc lại cười. Sophia nhìn kỹ vào nụ cười, thấy anh cười rất hời hợt. Anh nói, tôi không biết bà nói về loại thích nào. Sophia nhìn anh chằm chằm, bảo rằng, ông biết.
Khương Mặc nói, tôi không thoát khỏi em ấy. Sophia thở dài, bảo rằng loại người như ông cũng thật khổ. Khương Mặc cười, bảo ừ, tôi rất đáng thương. Sophia, không sao, ít nhất còn có định mệnh kéo cánh diều của ông lại. Khương Mặc nghe xong chợt sáng bừng cả mắt, nhưng điểm sáng đó cũng giống như điếu thuốc, bừng lên trong chớp mắt rồi lại lặng lẽ mờ đi. Anh nói, đại loại cũng không phải lúc nào cũng thế này, dù sao cũng công bằng, gặp được một người dầm mưa cùng tôi, cũng bung dù giúp tôi. Giống như mọi thứ chỉ như tình cờ nhưng cũng giống như là một kết quả hiển nhiên. Giọng anh nói rất nhẹ nhàng. Sophia thở dài, Khương Mặc, đừng uống nữa, ông say rồi.
Khi Thẩm Triều Văn vội vàng chạy tới thì Khương Mặc đã uống hết một nửa rượu tồn trong quán của Sophia. Người khác uống đến thế này đoán chừng đã lơ mơ không rõ, nhưng anh càng uống mắt lại càng sáng, càng uống càng tỉnh. Trực giác của Sophia nói hôm nay anh có gì đó là lạ, không cản được, chỉ có thể lặng lẽ gọi Thẩm Triều Văn tới.
Khi Thẩm Triều Văn bước từng bước một đến gần anh, y rất có cảm giác du hành thời gian, trở lại cảm giác của ngày đầu gặp anh. Ngày đó anh cũng uống thế này, trước mặt bày đầy ly rượu, chống đầu nhìn mình.
Thẩm Triều Văn đi đến cạnh.
Khương Mặc ngẩng đầu, nếu chỉ nhìn ánh mắt bạn sẽ không biết anh đã uống rất nhiều. Anh cười hỏi, “Cậu tìm ai.”
Thẩm Triều Văn nhìn anh: “Em tìm Khương Mặc, anh ấy có ở đây không.”
Khương Mặc cười: “Cậu tìm cậu ta làm gì.”
Thẩm Triều Văn phối hợp với anh: “Em đến đưa đồ.”
Sophia cảm thấy hai người họ rất buồn cười, thế là cô đơn giản phối hợp đóng một vai phụ với bọn họ, hỏi Thẩm Triều Văn: “Đưa cho cậu ta cái gì?”
Thẩm Triều Văn: “Em đưa đồ nhắm rượu cho anh ấy.”
Khương Mặc cười cười, chống tay lên đầu: “À, cậu ta còn chưa tới, cậu ngồi chút đi. Cậu là bạn cậu ta à?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Em là bạn trai anh ấy.”
Đổi lời thoại. Khương Mặc à lên: “Sao anh không nghe nói cậu ta có bạn trai.”
Thẩm Triều Văn lười diễn tiếp cùng anh, đi qua kéo anh dậy: “Đi nào.”
Lên xe, Khương Mặc mệt mỏi cởi hai nút áo. Thẩm Triều Văn thắt dây an toàn cho anh, suy nghĩ rồi hỏi: “Hôm nay về nhà với em được không?” Y sợ người này say đến không tự chăm sóc bản thân được, muốn mang người về nhà. Khương Mặc à lên bảo được. Thẩm Triều Văn có hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa trách anh uống nhiều vừa lái xe đi. Lái được một đoạn Khương Mặc đã chợt nói: “Về nhà cũ đi.” Thẩm Triều Văn ngẩn ra, Khương Mặc thấy y không nói lời nào thì lặp lại lần nữa, nói về rồi anh có chuyện muốn nói với em.
Trên đường Thẩm Triều Văn lái xe về nhà luôn cảm thấy biểu hiện của Khương Mặc không đúng lắm, như sắp có chuyện xảy ra. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, họ dọn ra ngoài, Khương Mặc chưa từng về nhà một lần nào.
Về nhà, Khương Mặc để y mở cửa. Thẩm Triều Văn lấy chìa khóa ra tra vào ổ, muốn dìu anh đi vào trong nhưng Khương Mặc đẩy tay y ra kéo lấy, từ từ đi vào.
Cả căn nhà trống rỗng và đầy tro bụi. Thẩm Triều Văn đi vào phòng khách cùng anh, Khương Mặc nhìn xung quanh một lần, nhìn rất cẩn thận. Nhìn xong anh lại im lặng kéo y đi lên lầu hai, lầu ba… nhìn mỗi một ngóc ngách. Cuối cùng là phòng của anh, anh kéo Thẩm Triều Văn đi vào, yên lặng một lúc rồi nói: “Anh định bán nhà… hoặc là thế chấp, ừm, không để lại nữa. Thiếu tiền nên bán nhà để cược một lần.”
Thẩm Triều Văn sững cả người.
Khương Mặc chần chờ rồi mới nói: “Còn chưa mắng anh à?”
Thẩm Triều Văn lui về sau một bước. Khương Mặc ngước nhìn y, mọi thứ trong mắt cũng nhòe đi. Anh thấy Thẩm Triều Văn cởi mắt kính, dụi mắt, hít thở thật sâu kìm nén cảm xúc.
“Em không mắng anh nhưng em không cho phép.” Thẩm Triều Văn nói, “Hôm nay em xem như anh nói lời say, không nghe thấy. Ngày mai em sẽ đưa hết tiền trong nhà cho anh, nếu không đủ em sẽ đi mượn, đi vay giúp anh, anh đừng động vào căn nhà này, em không cho phép anh đụng tới nó.”
Khương Mặc nghiêm túc nói với y: “Anh đã quyết định rồi.”
Thẩm Triều Văn hét lên: “Có phải đầu óc anh bị rượu ngâm đến hồ đồ rồi không? Đây là thứ anh có thể mang đi cược được sao? Đây là nhà của anh!”
“Cái nhà này không còn nữa rồi. Nhà không phải chỉ là một căn nhà để ở.”
“Vậy tại sao anh không dám về? Trả lời em đi.”
Một khoảng lặng.
Thẩm Triều Văn nhắm mắt lại: “Dù sao em cũng nói với anh rồi, anh đừng đụng vào nơi này. Chuyện này em sẽ quản, Khương Mặc, anh đừng quên, trước khi đi cha nuôi nói với em, anh…”
Khương Mặc say đến đau đầu ngắt lời y: “Thẩm Triều Văn, đừng nhắc tới ba anh.”
Biết là sẽ cãi nhau, nhưng Khương Mặc không ngờ tới sẽ cãi đến làm người ta khóc. Nói thật, từ khi quen biết đến giờ anh chưa từng thấy Thẩm Triều Văn khóc, quả là một hiện tượng lạ khó tin.
Vừa lúc làm sao men say bắt đầu bốc lên, anh không còn sức để dỗ dành, trong lòng anh rất khó chịu, dần dần không nghe rõ những lời Thẩm Triều Văn nói, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Anh dựa vào tường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, ngồi nhìn y, cười, chỉ còn lại nụ cười. Anh nghe vụn vặt được mấy câu, phần còn lại chẳng lọt tai được gì, dù sao cũng đoán được người này sẽ chửi mình cái gì. Nhưng có vài câu rất chói tai, hình như là —
Có đôi lúc em thật sự rất hận anh.
Khương Mặc, anh rất biết cách đâm em.
Một căn nhà mà thôi, em khóc cái gì. Dường như anh đã hỏi câu này, nhưng Thẩm Triều Văn không trả lời anh.
Khương Mặc miễn cưỡng chống đầu nhìn y khóc… người này dù khóc vẫn rất hung dữ, chẳng có khóc như mưa hoa bay múa mà là rất hung dữ, giống như muốn nhào lên đánh anh. Không có giá trị thưởng thức gì hết, nhưng lại làm người xem rất khó chịu trong lòng. Khương Mặc khẽ thở dài, nhắm mắt lại, nằm xuống trong men say ngủ thiếp đi không chút lo lắng.
Cách thứ nhất… thật ra cũng không phải không quay được, vấn đề là, quả thật anh không giỏi quay mấy cái đó, không phải không thích mà thật sự là anh không am hiểu, nghệ thuật công nghiệp có cái chuyên của nó, nhưng không phải là đường đua của anh, làm vậy có khác gì tự hành hạ bản thân. Còn cách thứ hai, thôi thôi.
Khương Mặc nghe xong giả vờ như sẽ suy nghĩ, nói với Đường Lý: “Ừ, hai con đường này đều rất tốt. Nên tôi chọn cách thứ ba, tự quay.”
Đường Lý giận đến mức ném tài liệu dự án lên người anh mắng: “Không biết điều.”
Khương Mặc luôn là kiểu khiêm tốn lắng nghe người khác nhưng nghe xong lại tiếp tục làm theo ý mình, “Được rồi, ông cũng không phải Thẩm Triều Văn, đừng lo cho tôi.”
Đường Lý mắng tiếp: “Suốt ngày sống trong thế giới của mình mơ đại mộng xuân thu, ông mau tỉnh lại đi có được không, ông thấy như vậy sống được không hả, đừng có mơ nữa?”
Khương Mặc đáp: “Mơ là trụ cột tinh thần của tôi, ông vậy mà bảo tôi đừng mơ?”
Đường Lý: “Nhiều lúc tôi thấy ông khùng điên quá.”
Khương Mặc ừ: “Cũng không phải ngày đầu ông biết tôi bị khùng.”
Không cãi được nữa.
Khương Mặc nâng ly chạm cốc với anh chàng, uống cạn nửa ly rượu trắng không đắng.
Lần chạm ly này có ý nghĩa sâu xa. Đường Lý nhìn anh nói một câu rất thất vọng: “Đây là lần cuối tôi khuyên ông.”
Khương Mặc ngồi một lúc nuốt ngụm rượu cuối cùng, định rời đi nhưng nghĩ thế nào lại tới quầy tìm Sophia muốn uống thêm.
“Lần này Đường Lý giận thật rồi.” Cô nói đầy ung dung.
Khương Mặc không thèm để ý: “Giận thì ghê gớm lắm hả, tôi cũng giận.”
Nói xong anh ngước mắt nhìn quán này. Buổi chiều không có ai. Mấy năm nay kinh doanh của quán không tốt lắm, Sophia lúc nào cũng trong trạng thái thu vào không bằng bỏ ra, nhưng cô vẫn kiên trì mở quán, phần lớn thời gian đón bạn bè, lúc không kinh doanh thì nằm trên quầy vẽ vời cho người khác kiếm thêm chút thu nhập, cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua, không biết bao giờ quán này sẽ đóng.
Cô đang xem livestream, một người đàn ông trung niên đang cười và kể chuyện cười. Sao cô lại xem cái này? Lúc đầu không có hứng thú mấy, nhưng xem được một lát Khương Mặc mới phát hiện người nam kia khá quen: “Đây có phải là Chu Mãn Vân lúc trước đóng “Gợn sóng” không?” Là một diễn viên phim văn nghệ rất nổi hồi trước.
Sophia gật đầu: “Ừ, là chú ấy. Sau khi đóng “Gợn sóng” xong chú bị trầm cảm, còn bị vợ bạo hành… thật thảm, gần đây chú mới bắt đầu xuất hiện lại. Ông biết mà, “Gợn sóng” hồi đó nổi quá trời, gương mặt của chú mê mệt bao nhiêu người… Nhìn xem, cũng không biết sao lại thành thế này, giờ tôi thấy chỗ này của chú có chút.” Cô chỉ lên đầu, “Bây giờ livestream mọi người xem chú ấy như trò cười.”
“Bà cũng xem chú ấy như trò cười?”
“Tôi xem chú là xem bi kịch.”
Khương Mặc nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình một lúc thì cười. Sophia lấy làm quái lạ, hỏi anh cười gì. Khương Mặc nói, có thể đây là cảnh giới tối cao của hài kịch, biến hóa chủ nghĩa hiện thực một cách rất cao minh. Không có gì to tát cả, con người chỉ cần nghĩ thoáng một chút là sẽ có thay đổi. Mọi người cảm thấy chú ấy trò cười, nhưng tôi lại thấy chú ấy đã vượt qua tất cả, rất thoải mái.
Sophia thở dài hỏi, ông cũng vậy à?
Khương Mặc không đáp, anh dừng một lúc nói cô lấy mấy chai rượu còn tồn ra. Sophia nhíu mày, hỏi anh muốn chai nào, Khương Mặc nói, tất cả.
Cuối cùng bày một loạt ra, rượu đỏ rượu trắng rượu ngoại đủ cả. Anh uống một chai, Sophia mở giúp anh một chai. Từ đầu họ còn trò chuyện với nhau. Sophia chống đầu nhìn anh uống từng ly từng ly, nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi anh có biết thông tin gần đây nhất về một công ty bất động sản trốn thuế, ông chủ họ Tôn của công ty bị điều tra. Khương Mặc à nói tôi biết, tám chín phần mười là Thẩm Triều Văn làm, giọng điệu rất bình thản. Sophia hỏi, ông có thấy Triều Văn đáng sợ không, chú ấy làm chuyện gì cũng không chừa đường lui. Khương Mặc nâng ly lên, nhìn mặt cô xuyên qua chất rượu, thật loang lổ. Cứ như chuyện đùa, Khương Mặc hỏi, bà đoán xem là tôi sợ em ấy hay em ấy sợ tôi. Sophia im lặng, im lặng. Lát sau hỏi như có chút không hiểu, tôi vẫn luôn rất hiếu kỳ ông thích Triều Văn cái gì? Còn nói, lúc trước tôi cảm thấy ông sẽ chẳng thích bất kỳ một ai. Khương Mặc lại cười. Sophia nhìn kỹ vào nụ cười, thấy anh cười rất hời hợt. Anh nói, tôi không biết bà nói về loại thích nào. Sophia nhìn anh chằm chằm, bảo rằng, ông biết.
Khương Mặc nói, tôi không thoát khỏi em ấy. Sophia thở dài, bảo rằng loại người như ông cũng thật khổ. Khương Mặc cười, bảo ừ, tôi rất đáng thương. Sophia, không sao, ít nhất còn có định mệnh kéo cánh diều của ông lại. Khương Mặc nghe xong chợt sáng bừng cả mắt, nhưng điểm sáng đó cũng giống như điếu thuốc, bừng lên trong chớp mắt rồi lại lặng lẽ mờ đi. Anh nói, đại loại cũng không phải lúc nào cũng thế này, dù sao cũng công bằng, gặp được một người dầm mưa cùng tôi, cũng bung dù giúp tôi. Giống như mọi thứ chỉ như tình cờ nhưng cũng giống như là một kết quả hiển nhiên. Giọng anh nói rất nhẹ nhàng. Sophia thở dài, Khương Mặc, đừng uống nữa, ông say rồi.
Khi Thẩm Triều Văn vội vàng chạy tới thì Khương Mặc đã uống hết một nửa rượu tồn trong quán của Sophia. Người khác uống đến thế này đoán chừng đã lơ mơ không rõ, nhưng anh càng uống mắt lại càng sáng, càng uống càng tỉnh. Trực giác của Sophia nói hôm nay anh có gì đó là lạ, không cản được, chỉ có thể lặng lẽ gọi Thẩm Triều Văn tới.
Khi Thẩm Triều Văn bước từng bước một đến gần anh, y rất có cảm giác du hành thời gian, trở lại cảm giác của ngày đầu gặp anh. Ngày đó anh cũng uống thế này, trước mặt bày đầy ly rượu, chống đầu nhìn mình.
Thẩm Triều Văn đi đến cạnh.
Khương Mặc ngẩng đầu, nếu chỉ nhìn ánh mắt bạn sẽ không biết anh đã uống rất nhiều. Anh cười hỏi, “Cậu tìm ai.”
Thẩm Triều Văn nhìn anh: “Em tìm Khương Mặc, anh ấy có ở đây không.”
Khương Mặc cười: “Cậu tìm cậu ta làm gì.”
Thẩm Triều Văn phối hợp với anh: “Em đến đưa đồ.”
Sophia cảm thấy hai người họ rất buồn cười, thế là cô đơn giản phối hợp đóng một vai phụ với bọn họ, hỏi Thẩm Triều Văn: “Đưa cho cậu ta cái gì?”
Thẩm Triều Văn: “Em đưa đồ nhắm rượu cho anh ấy.”
Khương Mặc cười cười, chống tay lên đầu: “À, cậu ta còn chưa tới, cậu ngồi chút đi. Cậu là bạn cậu ta à?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Em là bạn trai anh ấy.”
Đổi lời thoại. Khương Mặc à lên: “Sao anh không nghe nói cậu ta có bạn trai.”
Thẩm Triều Văn lười diễn tiếp cùng anh, đi qua kéo anh dậy: “Đi nào.”
Lên xe, Khương Mặc mệt mỏi cởi hai nút áo. Thẩm Triều Văn thắt dây an toàn cho anh, suy nghĩ rồi hỏi: “Hôm nay về nhà với em được không?” Y sợ người này say đến không tự chăm sóc bản thân được, muốn mang người về nhà. Khương Mặc à lên bảo được. Thẩm Triều Văn có hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa trách anh uống nhiều vừa lái xe đi. Lái được một đoạn Khương Mặc đã chợt nói: “Về nhà cũ đi.” Thẩm Triều Văn ngẩn ra, Khương Mặc thấy y không nói lời nào thì lặp lại lần nữa, nói về rồi anh có chuyện muốn nói với em.
Trên đường Thẩm Triều Văn lái xe về nhà luôn cảm thấy biểu hiện của Khương Mặc không đúng lắm, như sắp có chuyện xảy ra. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, họ dọn ra ngoài, Khương Mặc chưa từng về nhà một lần nào.
Về nhà, Khương Mặc để y mở cửa. Thẩm Triều Văn lấy chìa khóa ra tra vào ổ, muốn dìu anh đi vào trong nhưng Khương Mặc đẩy tay y ra kéo lấy, từ từ đi vào.
Cả căn nhà trống rỗng và đầy tro bụi. Thẩm Triều Văn đi vào phòng khách cùng anh, Khương Mặc nhìn xung quanh một lần, nhìn rất cẩn thận. Nhìn xong anh lại im lặng kéo y đi lên lầu hai, lầu ba… nhìn mỗi một ngóc ngách. Cuối cùng là phòng của anh, anh kéo Thẩm Triều Văn đi vào, yên lặng một lúc rồi nói: “Anh định bán nhà… hoặc là thế chấp, ừm, không để lại nữa. Thiếu tiền nên bán nhà để cược một lần.”
Thẩm Triều Văn sững cả người.
Khương Mặc chần chờ rồi mới nói: “Còn chưa mắng anh à?”
Thẩm Triều Văn lui về sau một bước. Khương Mặc ngước nhìn y, mọi thứ trong mắt cũng nhòe đi. Anh thấy Thẩm Triều Văn cởi mắt kính, dụi mắt, hít thở thật sâu kìm nén cảm xúc.
“Em không mắng anh nhưng em không cho phép.” Thẩm Triều Văn nói, “Hôm nay em xem như anh nói lời say, không nghe thấy. Ngày mai em sẽ đưa hết tiền trong nhà cho anh, nếu không đủ em sẽ đi mượn, đi vay giúp anh, anh đừng động vào căn nhà này, em không cho phép anh đụng tới nó.”
Khương Mặc nghiêm túc nói với y: “Anh đã quyết định rồi.”
Thẩm Triều Văn hét lên: “Có phải đầu óc anh bị rượu ngâm đến hồ đồ rồi không? Đây là thứ anh có thể mang đi cược được sao? Đây là nhà của anh!”
“Cái nhà này không còn nữa rồi. Nhà không phải chỉ là một căn nhà để ở.”
“Vậy tại sao anh không dám về? Trả lời em đi.”
Một khoảng lặng.
Thẩm Triều Văn nhắm mắt lại: “Dù sao em cũng nói với anh rồi, anh đừng đụng vào nơi này. Chuyện này em sẽ quản, Khương Mặc, anh đừng quên, trước khi đi cha nuôi nói với em, anh…”
Khương Mặc say đến đau đầu ngắt lời y: “Thẩm Triều Văn, đừng nhắc tới ba anh.”
Biết là sẽ cãi nhau, nhưng Khương Mặc không ngờ tới sẽ cãi đến làm người ta khóc. Nói thật, từ khi quen biết đến giờ anh chưa từng thấy Thẩm Triều Văn khóc, quả là một hiện tượng lạ khó tin.
Vừa lúc làm sao men say bắt đầu bốc lên, anh không còn sức để dỗ dành, trong lòng anh rất khó chịu, dần dần không nghe rõ những lời Thẩm Triều Văn nói, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. Anh dựa vào tường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, ngồi nhìn y, cười, chỉ còn lại nụ cười. Anh nghe vụn vặt được mấy câu, phần còn lại chẳng lọt tai được gì, dù sao cũng đoán được người này sẽ chửi mình cái gì. Nhưng có vài câu rất chói tai, hình như là —
Có đôi lúc em thật sự rất hận anh.
Khương Mặc, anh rất biết cách đâm em.
Một căn nhà mà thôi, em khóc cái gì. Dường như anh đã hỏi câu này, nhưng Thẩm Triều Văn không trả lời anh.
Khương Mặc miễn cưỡng chống đầu nhìn y khóc… người này dù khóc vẫn rất hung dữ, chẳng có khóc như mưa hoa bay múa mà là rất hung dữ, giống như muốn nhào lên đánh anh. Không có giá trị thưởng thức gì hết, nhưng lại làm người xem rất khó chịu trong lòng. Khương Mặc khẽ thở dài, nhắm mắt lại, nằm xuống trong men say ngủ thiếp đi không chút lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook