Cheers
Chương 17

Trong vài phút khi Khương Mặc bò từ trong xe ra dựa vào gốc cây nôn mửa, Thẩm Triều Văn đã rất tuyệt vọng.

Từ khi quen biết đến nay, đã vô số  lần Thẩm Triều Văn nhìn thấy Khương Mặc say khướt, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Khương Mặc nôn.

Tửu lượng của Khương Mặc rất tốt, rượu phẩm cũng rất tốt. Anh biết rất rõ về đô rượu của mình, có thể tự chủ được mình có thể uống đến đâu, người khác say rượu sẽ làm ra vài chuyện khó hiểu nổi, nhưng anh chưa từng như thế, nhiều lắm chỉ lười biếng sai người khác đi rót nước dùm, hoặc đi đường không vững cần người khác đỡ, cho dù anh uống đến mức bất tĩnh cũng sẽ không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng để người khác dẫn về.

Thẩm Triều Văn quen biết anh lâu vậy rồi nhưng chưa từng thấy anh say rồi điên khùng lên, cũng chưa từng thấy anh nôn ra lần nào.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Không biết là vị rượu, hay là vì mình.

Thẩm Triều Văn chết lặng đứng cạnh vỗ nhè nhẹ lên lưng anh. Khương Mặc ói cả buổi trời mới dừng lại, Thẩm Triều Văn đưa anh miếng khăn giấy ướt, hỏi: “Còn muốn ói không?”

Khương Mặc không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Anh không đứng lên ngay, chỉ ngồi xổm đó suy tư trầm mặc rất lâu.

Anh không nói lời nào, dũng khí trong lòng Thẩm Triều Văn cũng lùi lại mấy bước.

Ngày thường cậu là một người tràn đầy tự tin, nhưng ở trước mặt Khương Mặc, cậu vẫn rất rụt rè.

Khương Mặc nôn một hồi có chút mệt mỏi vịn cây đứng lên. Thẩm Triều Văn đưa tay chạm vai anh muốn đỡ, nhưng Khương Mặc lại tránh ra.

Có đôi khi sụp đổ là chuyện trong nháy mắt, chỉ cần một tâm lý, hoặc một động tác kháng cực cũng làm cho người ta sụp đổ.

Đôi vai luôn thẳng của Thẩm Triều Văn sụp xuống.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh bản thân mình, hỏi: “Buồn nôn đến vậy à?”

Khương Mặc không lên tiếng, vịn cây xoa bụng mình, chau mày.

“Là anh nói với em, trên thế giới này có rất nhiều người, họ có cách sống, có xu hướng tính dục, sở thích riêng của mình, chúng ta có thể không hiểu, không thích, nhưng phải tôn trọng người khác.” Thẩm Triều Văn buộc mình nói đoạn này rõ ràng rành mạch, “Rõ ràng anh nói với em như vậy, sao anh lại còn thấy ghê tởm?”

Cậu không muốn giọng mình lộ ra quá nhiều tủi thân, nên ngữ khí khi nói đầy lạnh lẽo và đanh thép. Nhưng trong lòng vẫn rối bời như cũ.

Sau khi ói xong Khương Mặc đã hoàn toàn tỉnh lại.

Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc mới hỏi đầy kỳ quái: “Cậu vẫn luôn rầu rĩ không vui là vì chuyện này à? Không nói với anh, có phải là sợ anh có ý kiến gì với cậu đúng không?”

Hả?

Thẩm Triều Văn ngẩn người ngơ ra.

Sắc mặt của Khương Mặc cũng thay đổi: “Thẩm Triều Văn, trong lòng cậu anh phong kiến như vậy hả!?”

Thẩm Triều Văn: “…”

Khương Mặc rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện, Thẩm Triều Văn nhất thời bị hét cho mơ hồ, ngơ ngác nhìn anh nổi giận, rồi lại nghĩ rất chi là lệch quẻ, sao giận mà cũng đẹp trai vậy nè?

Khương Mặc nhìn cậu chằm chằm: “Anh nói chứ sao tự nhiên lại luôn mang dáng vẻ có đầy tâm sự, thì ra là vì chuyện này? Cả ngày làm trận làm thượng chỉ vì cái chuyện khỉ gió này?? Có biết xấu hổ không hả? Nhìn anh làm gì, anh hỏi cậu có biết xấu hổ không? Đáng mặt quá ha!”

… Đến cùng thì anh đang nghĩ gì vậy??

… Tại sao anh luôn có thể xoay đề tài thành một chiều hướng rất quái lạ?

Thẩm Triều Văn câm nín không biết nói gì, hồi sau tức tối hét lên: “Người kia không thích em, em phiền trong lòng không được hả?!”

“Không thích cậu? Tên nào mù không thích em anh hả?” Khương Mặc cả giận vỗ lên cây, “Cậu nói cho anh đi, anh đi trói người lại đưa lên trên giường cậu.”

“…” Thẩm Triều Văn nhìn anh thật sâu: “Trói thì thôi đi, bắt người phi pháp là phạm pháp. Tự em theo đuổi không phiền đến anh.”

“Vậy cuối cùng là ai?”

Thẩm Triều Văn nhìn anh chằm chằm: “Em khuyên anh đừng hỏi.”

“Ò.”

Hai người sóng vai đi vào trong hẻm. Khương Mặc vẫn dựa vào vai cậu như trước, khôi phục lại như lúc thường.

Anh đã bình thường trở lại nhưng Thẩm Triều Văn vẫn còn ủ rũ. Cậu cảm thấy rất bất lực, tự hỏi liệu hôm nay có phải là thời cơ tốt để nói ra hay không.

Đi vào trong sân, Mai Tình và mấy chị em của cô đang ngồi vừa ăn vừa trò chuyện. Nhìn thấy bọn họ đi vào, bước chân Khương Mặc còn đá qua đá lại, chắc chắn là vừa uống rượu xong. Mai Tình cười cười chọc Thẩm Triều Văn: “Mẹ nói chứ tiểu Triều Văn à, con quan tâm nó làm gì, cứ để nó uống tới rạng sáng ở ngoài rồi về là được, tốt nhất là uống cho trễ chuyến bay ngài mai luôn…”

Khương Mặc cũng không giận, cười đi qua ôm cô: “ Mai đi Pháp rồi không để mẹ ý kiến nữa.” 

Mai Tình nhéo tai anh: “Con đi ngủ đi, đừng có để trễ máy bay chiều mai, không là ăn đòn đấy.”

Khương Mặc gật đầu: “Triều Văn ngủ với con, không là mai không dậy nổi.” 

Mai Tình cười mắng anh: “Tự nhiên quá nhỉ, con còn có mặt mũi để nói câu này à. Đến cùng thì ai là anh ai là em hả? Không thì cứ để Triều Văn đến làm con trai ruột của của mẹ luôn có phải tốt hơn không, Triều Văn người ta nấu cơm còn ngon nữa.”

Khương Mặc lười nói tiếp với cô, kéo vai Thẩm Triều Văn đi lên lầu, bỏ lại một câu: “Mẹ ngủ ngon.” 

Thẩm Triều Văn đi theo rồi như nhớ ra gì đó quay lại hỏi: “Mẹ nuôi, mai cần con làm bữa sáng cho mẹ không?”

Mai Tình cười đáp: “Mai không cần, mẹ có hẹn với bạn uống cà phê sáng, con nhớ trông Khương Mặc là được.”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Vâng.”

Chờ đưa Khương Mặc về phòng, Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi nói với anh: “Em về trường đây.”

Khương Mặc vừa cởi áo vừa trừng mắt nhìn cậu: “Mấy giờ rồi cậu còn về? Muốn bị trừ điểm hả? Ngủ với anh, mai gọi anh dậy.”

“…” Thẩm Triều Văn nhìn anh mặt mày tỉnh bơ cởi đồ, nhất thời quay mặt đi không nói nên lời.

Khương Mặc lại thuận tay vỗ đầu cậu: “Được rồi! Dù cho cậu có thích nam thì vẫn là em anh, chúng ta có sao thì vậy, đừng có làm lố.”

Giọng điệu nhẹ nhàng như thể càng che càng lộ.

Thẩm Triều Văn thở dài: “… Ngủ cùng em, anh không thấy mất tự nhiên à?”

“Sao anh phải mất tự nhiên?” Khương Mặc như thể muốn chứng minh mình không kỳ thị cậu, nói rất chi là đương nhiên, “Chỉ cần cậu không mất tự nhiên là được, dù sao anh cũng thấy bình thường, không liên quan gì tới hai mình hết!”

Thẩm Triều Văn yên lặng nhìn anh hai giây, cúi đầu không nói gì.

Khương Mặc thấy cậu không lên tiếng, suy nghĩ một lúc như chợt nhớ tới: “Đúng rồi, anh mua quần áo cho cậu.” Nói rồi đi đến trước tủ quần áo lật lật tìm kiếm, lấy một cái túi lớn ra, “Lúc anh với mẹ đi shopping thì thấy, cảm giác đẹp lắm. Size của cậu với anh không khác nhau mấy, anh thử thấy hợp nên mua luôn. Cậu thử đi! Anh đi tắm.”

Thẩm Triều Văn nhận lấy mở ra xem, là một bộ âu phục với đầy đủ phụ kiện, bao gồm cả khuy măng sét. Thẩm Triều Văn cau mày nhìn nhãn hiệu, bất đắc dĩ nói với vào phòng tắm: “Mắc quá, em ở trường mặc đồ mắc thế này làm gì? Em không lấy đâu.”

Giọng của Khương Mặc truyền theo tiếng nước: “Không phải cậu luôn đi thi biện luận sao, anh thấy mấy cuộc thi quy mô lớn đều ăn mặc rất chính thức, sau này nếu muốn đi thi quốc tế nhất định cũng phải mặc, chẳng lẽ đến lúc đó cậu còn đi mượn đồ?”

Thẩm Triều Văn cao giọng: “Bộ này mắc quá, em thật sự không cần, anh mang đi Pháp mà mặc.”

“Còn bíp bíp bíp bíp nữa anh đi ra quất cậu đấy có tin không! Thử ngay!”

“…”

Thẩm Triều Văn thở dài cam chịu cởi quần áo, bắt đầu thử bộ đồ trang trọng kia.

Mặc vào rất vừa người, nhưng gương nằm trong phòng tắm nên cậu cũng không biết nó trông ra sao.

Những thứ đắt tiền có cái giá đắt của nó, Thẩm Triều Văn cảm thấy quần áo mặc vào rất thoải mái. Lúc trước đi Bắc Kinh thi đấu cậu có thuê một bộ quần áo chỉnh tề, một ngày 300, vì sợ bẩn nên lúc mặc cẩn thận từng li từng tí bó buộc, khó chịu không chịu được. Quần áo lần đó không thể so sánh được với bộ đồ Khương Mặc mua, cho dù là chất vải hay thiết kế đều không cùng đẳng cấp.

Trước đây thỉnh thoảng Khương Mặc sẽ kín đáo cho cậu một vài thứ, giống như một người anh mua đồ xa hoa cho em trai, nhưng Thẩm Triều Văn vốn chưa bao giờ yêu cầu hay đòi hỏi.

Nhưng lần này mặc vào Thẩm Triều Văn lại cảm thấy… cậu rất muốn bộ quần áo này. Cậu thật sự hi vọng bộ âu phục đầu tiên trong đời là Khương Mặc mua cho mình, đây là một thứ rất ý nghĩa không liên quan gì đến tiền bạc, ý nghĩa này dù là bao nhiêu tiền cũng không thể so được.

Mặc áo sơ mi xong cậu bắt đầu thắt cà vạt. Thẩm Triều Văn biết cách thắt cà vạt, trước đó cậu chỉ học một lần đã nhớ. Nhưng sau khi buộc xong cậu như nhớ đến điều gì đó lại tháo ra, cầm trong tay.

Khương Mặc tắm xong bước ra thấy Thẩm Triều Văn đang ngồi trước bàn học. Nghe thấy tiếng động cậu nghiêng người sang.

Tác động thị giác mạnh đến mức thậm chí Khương Mặc còn ngơ ra vài giây.

Đúng là người đẹp vì lụa, câu này chẳng sai được. Người trước mắt anh… như thay đổi hoàn toàn, trên người chẳng có chút khí chất học sinh sinh viên nào, màu đen rất hợp với khí chất lạnh lùng của cậu, tôn lên dáng người chuẩn, chân dài eo thon, bộ đồ này làm nổi bật hết ưu điểm trên cơ thể cậu, trông vừa chững chạc vừa điển trai.

Không còn là một thiếu niên nữa.

Thẩm Triều Văn thấy anh sững sờ thì bắt đầu không tự tin: “… Không đẹp ạ?”

“Đẹp lắm, rất vừa vặn.” Khương Mặc đi đến vỗ vai cậu, “Anh không ngờ cậu mặc âu phục lại đẹp thế này.”

Thẩm Triều Văn ‘à’ lên, đưa cà vạt trong tay qua: “Anh, em không biết thắt, anh dạy em đi.”

Cái này quả thật phải dạy cậu. Khương Mặc gật đầu bảo được, anh vắt khăn trên vai, cầm lấy cà vạt trong tay cậu: “Có rất nhiều cách thắt, anh dạy cậu thắt nút Windsor, nhìn anh này, bản to đặt lên bản nhỏ, vòng từ dưới lên…”

Anh đến gần, cúi đầu làm. Thẩm Triều Văn không nhìn động tác trên tay anh, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mày đang cúi xuống của anh, nhìn từng li từng tí.

Khương Mặc đẩy nút thắt đã thắt xong lên, điều chỉnh rồi hỏi: “Vậy là được. Nhìn có hiểu không?”

Thẩm Triều Văn thử một lần, lắc đầu: “Anh làm nhanh quá nhìn không kịp.”

“… Nhanh hả?” Khương Mặc nghi hoặc, “Được rồi, anh làm lại lần nữa, cậu nhìn cho kỹ.”

Dạy xong lần hai Thẩm Triều Văn vẫn lắc đầu, trưng ra dáng vẻ cực kỳ hoang mang: “Khó quá à, không hiểu.”

Khương Mặc nắm cà vạt lắc lắc người cậu: “Đến cùng là cậu uống rượu hay anh uống rượu? Ở trường cậu đứng nhất kiểu gì vậy? Ngốc quá!”

Thẩm Triều Văn nói rất bình tĩnh: “Anh dạy lần nữa đi.” Tạm ngừng, “Dạy lần nữa em biết liền mà.”

Khương Mặc không nói không rằng cốc đầu cậu: “Không học được nữa anh đánh cậu!”

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn dậy lần ba, Thẩm Triều Văn vẫn không nhìn động tác chỉ nhìn chằm chằm anh. Khương Mặc thắt xong lại đưa cà vạt cho cậu, muốn cậu thắt thử xem.

Lần này Thẩm Triều Văn không dám nói không hiểu nữa, không thắt được vị đại gia này lại nổ bùm lên cho xem, thế là cậu ngoan ngoãn cúi đầu thắt một nút Windsor đẹp đẽ. Khương Mặc cực kỳ hài lòng vỗ vai cậu: “Đẹp lắm! Đẹp lắm.”

Tắm rửa xong nằm xuống, Khương Mặc bảo ngày mai phải đi rồi nhưng đêm nay vẫn muốn ngủ cùng với cậu. Anh nói trước đây đã ngủ thế rồi, bây giờ không thể vì biết xu hướng tính dục của em trai thì chia giường ngủ, như vậy mình sẽ thành cái gì chứ. Còn nói chờ sau khi Thẩm Triều Văn có đối tượng đương nhiên anh sẽ cút sang một bên, tuyệt đối không làm kỳ đà cản mũi.

Mạch não của người này vẫn lạ thường như thế, làm người ta phải cạn lời. Người bình thường biết anh em ngủ cùng mình là đồng tính còn có thể bình tĩnh như vậy sao…

Thẩm Triều Văn nói thầm trong lòng anh không ngại thì thôi, có người tự dâng mình tới cửa mà, biết sao được, đúng không.

Điều làm Thẩm Triều Văn càng câm nín nhất là, Khương Mặc không những không ngại, còn cực kỳ tò mò về chuyện này.

“Nói anh nghe chút đi.” Giọng anh nghe đê tiện vô cùng, “Là mấy bé nam sinh đáng yêu nào? Loại hình gì?”

Thẩm Triều Văn khoanh hai tay trước ngực, nằm đầy an tường, nghĩ ngợi rồi đáp: “Không phải mấy bé nam sinh, nhưng quả thật là rất đáng yêu.”

Từ nhỏ Khương Mặc đã thích nghe người ta kể chuyện, nghe vậy rất háo hức: “Cậu nói nghe xem.”

“Không có gì để nói.” Giọng điệu lạnh lùng.

“Đừng keo vậy chứ, nói nghe chút đi!”

Thẩm Triều Văn thật sự không chịu nổi anh: “Đến cùng thì anh muốn nghe cái gì?”

“Ví dụ như…. Có chuyện gì rất cảm động không?”

Chuyện rất cảm động?

Thẩm Triều Văn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nhiều lắm, nhiều không kể hết.”

“Cậu chọn cái nào có ấn tượng sâu nhất rồi kể đi.”

“Ấn tượng sâu nhất?”

“Không chọn được, cái nào cũng có ấn tượng sâu, khó mà so sánh.” Thẩm Triều Văn nói, “Sau này có cơ hội sẽ kể cho anh nghe.”

Khương Mặc chậc chậc.

Mấy giây sau anh ngáp một cái, nói muốn ngủ, ngủ ngon, nhớ gọi anh dậy. Thẩm Triều Văn ừm, nói, ngủ ngon.

Màn đêm yên tĩnh, Thẩm Triều Văn từ từ nhắm hai mắt lại, dùng mũi cố gắng nhớ kỹ hương vị của Khương Mặc.

Ngày mai người này phải đi rồi, đi đến một nơi rất xa. Thẩm Triều Văn không muốn anh đi, nhưng lại không thể giống một kẻ ngốc nói cho anh biết, em thích anh, em không muốn anh đi, như vậy cũng quá ngu rồi.

Nói cho anh biết ư?

Nói ra rồi sau đó bọn họ sẽ thế nào?

Thẩm Triều Văn suy nghĩ miên man, không có manh mối.

Một đêm đó, Thẩm Triều Văn có đồng hồ sinh rất chuẩn lại mất ngủ.

Cậu nằm bên cạnh Khương Mặc, trở mình qua lại suy nghĩ lung tung thật lâu, mãi không ngủ được. Trên gối toàn là mùi hương trên người Khương Mặc, cậu ngửi đến mức xao động bất an, bồn chồn muốn làm một chút gì đó.

Muốn giữ lại chút gì đó.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thẩm Triều Văn trở người lại, thử thăm dò đụng đụng vai Khương Mặc.

Không nhúc nhích.

Đưa tay lên trên chọt má anh. Nhiệt độ truyền sang làm cho Thẩm Triều Văn cảm thấy tay mình đang run lên vì căng thẳng.

Loại cảm giác này quá khó kiềm chế… giống như là bản năng điều khiển, cậu sát mặt mình lại gần.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn gây án, cậu mang theo một nỗi lo lắng và bi quan vô vọng, ích kỷ nghĩ rằng chỉ hôn một lần, hôn một lần thôi, chờ ngày mai trước khi Khương Mặc lên máy bay sẽ thú nhận. Dù sao sau này bọn họ cũng không bao giờ còn cơ hội được ngủ chung một giường, không còn cơ hội gần nhau thế này, cậu cũng không còn cơ hội để làm chuyện thế này.

Cậu lo lắng đến mức thậm chí cậu còn không dám hôn thật chứ đừng nói chi cậu biết mình đang hôn nơi nơi, môi sát lại gần, chạm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng rụt lại.

Cho dù chỉ là vậy nhưng Thẩm Triều Văn vẫn căng thẳng đến mức đầu óc tê liệt, máu sôi trào cả lên, cảm thấy mình có thể lao ra ngoài chạy 800 mét.

Giây tiếp theo, Khương Mặc bật dậy như xác chết ngồi trên giường —

Thẩm Triều Văn bị anh dọa đến mức suýt chút nhào xuống giường.

Cậu còn chưa kịp phản ứng Khương Mặc đã giữ chặt vai cậu lại.

Thẩm Triều Văn miễn cưỡng nói một cách bình tĩnh: “… Anh chưa ngủ à?”

Khương Mặc nhìn cậu chằm chằm: “Cậu lăn qua lộn lại anh ngủ kiểu gì?”

“Em tưởng anh ngủ rồi.”

“Anh ngủ rồi cậu có thể hôn anh hả?!”

Trong phòng chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt, nhưng nhiêu đó cũng đủ để họ thấy vẻ mặt của nhau, một người hoảng sợ, một người tĩnh lặng.

Khương Mặc nhìn cậu chằm chằm, cứ thế nhìn một lúc không hiểu sao lại nóng mặt lên.

Anh rất phẫn nộ, bởi vì Thẩm Triều Văn vừa hôn một cái lên môi anh, đó là nụ hôn đầu của anh.

Thành thật mà nói, lúc ấy trong lòng Thẩm Triều Văn cảm thấy rất nhẹ nhõm, thậm chí còn có cảm giác mọi chuyện đều kết thúc.

Bất kể kết quả như thế nào, ngày này vẫn tới.

Nếu đã vậy, vậy thì cứ bình tĩnh xử lý thôi.

“Cảm thấy tởm không?” Giọng Thẩm Triều Văn thành khẩn, “Anh có thể đánh em, nhưng em sẽ không xin lỗi.”

Một khoảng lặng vài giây.

Khương Mặc thật sự không có gì để nói, anh còn đang suy nghĩ nên đánh cậu một trận hay đạp cậu xuống thì tốt hơn… Đánh xong thằng nhóc này có tỉnh lại không nhỉ??

Anh còn chưa nghĩ phải ra tay thế nào, Thẩm Triều Văn đã lên tiếng —

“Em nghĩ anh có thể cảm nhận được.”

Khương Mặc: “…” Không, anh không cảm nhận được, hoàn toàn không.

“Nửa đêm nửa hôm đi đón anh là vì lo lắng cho anh, là vì em có lòng riêng, cũng không phải muốn chơi trò anh em tình thân gì với anh. Em thích anh, cho nên muốn ở cùng với anh, muốn đối xử tốt với anh, muốn hôn anh, muốn ôm anh, cái gì em cũng muốn. Anh coi em là em, nhưng em xem anh thành người mình thích, em dùng cách của mình để quý trọng anh. Những chuyện này, anh thật sự không cảm nhận được một chút nào sao?”

Khương Mặc không lên tiếng, nhưng gương mặt lại vì những lời này nóng lên với tốc độ ánh sáng.

Anh hoang mang lo sợ, lòng rối như tơ vò.

“Có đánh không?” Thẩm Triều Văn hỏi, “Không đánh thì em muốn hôn anh.”

Thảm họa. Khương Mặc đờ đẫn nghĩ, đây là một thảm họa.

Khi anh còn đang do dự, chần chờ, tay đã bị nắm lấy. Tay của Thẩm Triều Văn luôn luôn lạnh, nhưng hôm nay lại rất nóng. Băng tan, bắt đầu tràn lan.

Kỳ thật vẫn có cơ hội đẩy ra.

Nhưng hành động hôn của Thẩm Triều Văn nặng nề và khí thế hơn những lời cậu nói. Trong phút chốc gương mặt kia đã sát lại gần, gần đến mức anh mất tiêu cự, tim đập mất kiểm soát.

Một khắc bờ môi chạm nhau, trái tim anh phát ra một âm thanh nặng nề như bị bóp nghẽn. Khương Mặc còn có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó trong cơ thể đang nổ tung, sôi trào rồi chìm xuống…

Không có bất kỳ bộ phim bom tấn nào có thể quay lại được khoảnh khắc đầy sóng gió đó trong lòng của Khương Mặc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương