Chế Tạo Hào Môn
-
Chương 666: Kẻ địch mới
Năm xưa Hoắc Khải chỉ là một trợ lý thấp cổ bé họng đã khiến ông ta nể năng ba phần, bây giờ quy mô của Hi Vọng Mới đã tạo ra kỳ tích cấp thế giới. Trước mặt người đàn ông này, ai còn dám tự cao?
Ai còn có tư cách tự cao?
Nhìn biểu cảm của đám người kia, đợi khi cửa đóng lại rồi, Cơ Hương Ngưng không khỏi lắc đầu: “Những người này, nhìn thấy anh còn nhiệt tình hơn khi thấy tôi. Thật sự không biết anh là chủ tịch hay tôi là chủ tịch nữa”.
“Đương nhiên cô là chủ tịch rồi, họ chỉ biết có thể đắc tội ai và không thể đắc tội ai mà thôi”, Hoắc Khải mỉm cười nói.
“Anh bớt dùng chiêu này đi, tôi thấy anh cũng không có gì không thể đắc tội cả, chẳng qua bây giờ anh nhiều tiền hơn, họ thấy sợ anh mà thôi. Nói ra cũng lạ thật, rõ ràng anh không phải một con hổ ăn thịt người, tại sao sau khi anh giàu lên lại có người sợ anh nhỉ?”, Cơ Hương Ngưng hỏi với vẻ khó hiểu.
“Có lẽ vì trong lòng những người ấy, tiền của tôi đã nhiều đến mức đáng sợ rồi”, Hoắc Khải đáp.
“Thế thì cũng đúng, dù sao thì đánh giá giá trị của thế giới bên ngoài đối với Hi Vọng Mới đã đạt tới năm mươi ngàn tỷ, đúng là đáng sợ thật. Thế nào hả, nhiều tài sản như thế, có cảm nhận gì không?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
Cô nói chuyện với Hoắc Khải giống như bạn bè cũ đang ôn chuyện xưa, hoàn toàn không vì cách biệt địa vị xã hội của đôi bên mà thay đổi.
Điều này cũng là một điều mà Hoắc Khải khá thích ở Cơ Hương Ngưng, dường như bất luận anh làm điều gì, cô cũng không xa cách với anh.
Có lẽ trong lòng người phụ nữ này, anh mãi mãi chỉ là chàng mọt sách biết một chút xíu tài vặt thôi.
“Lần này gọi tôi tới nói là có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?”, Hoắc Khải hỏi.
“Anh không nói chắc tôi cũng quên mất, có thứ này cho anh xem”, Cơ Hương Ngưng vỗ trán, lấy một xấp văn kiện trong ngăn kéo ra đưa cho Hoắc Khải.
Hoắc Khải nhận lấy, cầm lên xem một lượt, thoáng thấy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô: “Có người muốn thu mua nhà họ Cơ?”
“Ừm, anh xem xong rồi hẵng nói”, Cơ Hương Ngưng gật đầu.
Hoắc Khải không hỏi tiếp, lặng lẽ xem xong thỏa thuận thu mua kia rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, anh hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên là không đồng ý”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu: “Nhưng tôi gọi anh tới đây không phải vì muốn hỏi anh nhà họ Cơ có thích hợp để bị thu mua hay không, mà là muốn nói cho anh biết, đợt này rất nhiều công ty nhận được lời mời thu mua này, không phải chỉ có mỗi nhà họ Cơ. Rất nhiều công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới đều gặp phải sự việc tương tự. Anh không cảm thấy, đây là một tín hiệu à?”
“Ý của cô là, có người đang nhắm vào Hi Vọng Mới?”, Hoắc Khải hỏi, cúi đầu liếc nhìn tên công ty trên thỏa thuận thu mua, là một công ty đầu tư không hề quen thuộc.
“Tôi từng tìm người điều tra công ty này, bề ngoài là một công ty đầu tư trong nước, nhưng trên thực tế phần lớn cổ phần của họ nằm trong tay một công ty khác có tên là Raymon Elton. Mà quyền quản lý công ty tên là Raymon Elton này lại thuộc về một công ty tư bản nước ngoài khác. Toms lại, thực ra đây là công ty đầu tư do tư bản nước ngoài kiểm soát. Chẳng qua để che đậy tai mắt người khác nên đi vòng thêm vài vòng thôi. Hi Vọng Mới bây giờ đang lên, có tư bản nước ngoài muốn đặt bẫy với anh, cũng rất bình thường, tốt nhất các anh nên cẩn thận một chút!” Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải không hề phản bác, trên thực tế, trước kia anh cũng từng nghĩ tới khả năng này.
Tư bản nước ngoài trước kia không có động tĩnh gì lớn, ngoài trừ một nhóm ruồi nhạy tới cướp tài liệu của các ca phẫu thuật đổi đầu ra, gần như không còn gì khác.
Những người này không thể nào ngoan ngoãn ngồi nhìn Hi Vọng Mới phát triển, xem ra chắc hẳn chúng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Trước hết sẽ thu mua các công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới, hình thành một vòng bao ngoài rồi mới tiến hành vây quét.
Đây là một thủ đoạn cạnh tranh kinh doanh thường gặp, đồng thời cực kỳ phù hợp với các nhà tư bản lắm tiền đến mức nổi mốc.
Thế nhưng, các công ty bên trong hệ thống Hi Vọng Mới đều có địa vị hàng đầu trong lĩnh vực của họ. Muốn thu mua những công ty này đồng thời hình thành thái cực vây quét với Hi Vọng Mới cần đến một lượng tiền khủng khiếp.
Cho dù là công ty đầu tư đứng đầu thế giới cũng không thể nào làm được, thậm chí anh có thể nói một cách tự tin rằng không một công ty nào có thể mua được Hi Vọng Mới.
Thế nên, một khi những người này có động tĩnh, nhất định sẽ hành động tập thể.
Nói đơn giản hơn, kẻ muốn đối phó với Hi Vọng Mới không phải chỉ là một hai bên tư bản nước ngoài, rất có khả năng họ đã kết thành liên minh ở vòng ngoài, tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người để cùng tấn công Hi Vọng Mới.
Đợi khi mọi việc thành công rồi mới chia chác lợi nhuận.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, còn chuyện gì nữa không?”, Hoắc Khải đặt hợp đồng thu mua xuống và hỏi.
Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm vào anh một hồi rồi mới hỏi: “Sao trông anh vẫn thản nhiên như thế? Tuy rằng đã sớm dự đoán rằng anh sẽ không kinh ngạc, nhưng cho dù từng chuẩn bị tâm lý rồi, cũng không nên thản nhiên đến mức này chứ? Ai không biết còn tưởng anh đang vây quét chúng ấy chứ! Không biết bao nhiêu tư bản nước ngoài liên hợp với nhau để đối phó Hi Vọng Mới, thậm chí có thể nói rằng, các anh đang đối địch với thế giới. Nếu đổi lại là người khác chắc đã sợ đến mức hai chân nhũn oặt rồi, anh thì hay thật, cứ như không có chuyện gì”.
Hoắc Khải bật cười: “Lẽ nào bây giờ tôi tỏ ra rất sợ hãi mới bình thường hả? Vả lại, sợ hãi không thể giải quyết được bất kỳ chuyện gì, cho bằng sợ hãi sợ tồn tại của kẻ địch, chẳng thà nghĩ thêm nên giải quyết chuyện này thế nào”.
“Tóm lại nói thế nào thì anh cũng có lý, thế anh có cách giải quyết chưa?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Chưa”, Hoắc Khải lắc đầu rất thành thật: “Tiềm lực của Hi Vọng Mới cực kỳ khủng khiếp, nếu chỉ đánh giá tài sản đã lên đến hàng chục nghìn tỷ thậm chí nhiều hơn rồi. Nhưng đánh giá không phải là tài sản thực tế, càng không thể đại diện cho tiền mặt của mình. Những tư bản nước ngoài kia đã vận hành hàng trăm năm, có lẽ có cả những công ty với hai ba trăm năm lịch sử, thậm chí lâu hơn. Tài sản trong tay chúng thực sự khó lòng tưởng tượng, có thể nói là giàu có đến mức vô địch. Vả lại chúng còn liên minh với nhau, đối đầu với kẻ địch như thế, tôi không hề tự tin lắm”.
“Thế sao trông anh nhẹ nhõm thế?”, Cơ Hương Ngưng càng không hiểu nổi.
“Nhưng có một điểm mà tôi mạnh hơn họ”.
“Sao cơ?”
“Những nhà tư bản kia chỉ là một nắm cát rời rạc, chất kết dính duy nhất để chúng tụ hợp với nhau là có thể chia chác Hi Vọng Mới. Nếu chúng phát hiện ra chuyện này không thể nào thành công nổi, hoặc sau chuyện này không được bao nhiêu lợi ích, đương nhiên sẽ không có chuyện gom lại được một đĩa cát đã rời ra. Mà Hi Vọng Mới thì không thế, hệ thống của chúng tôi vì vài lần nguy cơ nên đang trong thời kỳ đỉnh cao đoàn kết. Chúng cũng có thể một tay che trời. Nhưng chúng tôi cũng không phải dạng ăn chay. Nếu thực sự đánh đấm, đào cho họ một cái hố cũng không quá khó”, Hoắc Khải đáp.
Cơ Hương Ngưng chăm chú suy nghĩ, sau cùng đành phải thừa nhận, Hoắc Khải nói có lý.
Bây giờ các công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới đoàn kết một lòng, bất kể gặp phải chuyện gì, về cơ bản có thể tương trợ lẫn nhau.
Cũng chính vì thế, hệ thống Hi Vọng Mới mới phát triển nhanh hơn và tốt hơn, cũng khiến càng ngày càng có nhiều người muốn gia nhập vào hệ thống này.
Tư bản nước ngoài đúng là rất đáng sợ, chưa biết chừng họ đã chuẩn bị số tiền mặt còn nhiều hơn đánh giá tài sản của Hi Vọng Mới.
Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần tất cả mọi người đoàn kết một lòng, Hi Vọng Mới không thể bị đánh bại được!
“Anh cảm thấy trận chiến này nắm chắc bao nhiêu phần trăm phần thắng?”, Cơ Hương Ngưng nghiêm túc hỏi.
“Chắc khoảng ba mươi phần trăm”, Hoắc Khải đáp: “Người nào may mắn hơn có lẽ sẽ được bốn mươi phần trăm, còn phải nhìn xem ai sẽ phạm lỗi trước, hoặc vận may của ai tốt hơn. Nếu trong giai đoạn này mà chúng tôi cho ra được thành quả nghiên cứu khổng lồ thì phần trăm thắng sẽ được nâng cao”.
“Bây giờ có manh mối chưa?”, Cơ Hương Ngưng hỏi thêm.
“Không có, về chuyện nghiên cứu khoa học này, đa số thời gian phải dựa vào may mắn, không ai biết được lúc nào sẽ nghiên cứu ra được thứ gì hữu dụng”. Hoắc Khải lắc đầu nói.
Câu này không phải nói qua loa cho xong, đúng là tiềm năng của Hi Vọng Mới rất lớn, nhưng phát triển đến hiện tại cũng gặp phải thời kỳ khó khăn.
Trong thế giới ảo của VR, mỗi ngày đều có hàng triệu người dùng mới tiến vào, số lượng người dùng mới hàng tháng đạt đến trăm triệu, đồng thời số lượng online cùng lúc cũng tạo ra mốc mới.
Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, lượng truy cập quá lớn, ngoài cống hiến cho sản phẩm cũ của Hi Vọng Mới thì cũng không có tác dụng gì nhiều.
Thế nên, Ninh Thần đang dẫn theo một đám người khắc phục khó khăn về kinh doanh, hi vọng có thể tìm kiếm sản phẩm nào đó gia tăng lợi nhuận.
Mà trên phương diện công nghệ tái sinh, phẫu thuật đổi đầu ngày nào cũng được tiến hành, nhưng tỉ lệ thành công vẫn chỉ được duy trì chứ không lên không xuống.
Bởi vì cơ thể con người quá phức tạp, cho dù kinh nghiệm của họ được nâng cao từng ngày, nhưng mỗi ngày đều gặp được vấn đề mới. Về phía muốn thay đổi từng bộ phận của con người theo ý thích thì càng phức tạp.
Theo đánh giá của đội ngũ chuyên gia y học, chí ít cũng phải nửa năm thậm chí cả năm mới được thành công nhất định.
Ai còn có tư cách tự cao?
Nhìn biểu cảm của đám người kia, đợi khi cửa đóng lại rồi, Cơ Hương Ngưng không khỏi lắc đầu: “Những người này, nhìn thấy anh còn nhiệt tình hơn khi thấy tôi. Thật sự không biết anh là chủ tịch hay tôi là chủ tịch nữa”.
“Đương nhiên cô là chủ tịch rồi, họ chỉ biết có thể đắc tội ai và không thể đắc tội ai mà thôi”, Hoắc Khải mỉm cười nói.
“Anh bớt dùng chiêu này đi, tôi thấy anh cũng không có gì không thể đắc tội cả, chẳng qua bây giờ anh nhiều tiền hơn, họ thấy sợ anh mà thôi. Nói ra cũng lạ thật, rõ ràng anh không phải một con hổ ăn thịt người, tại sao sau khi anh giàu lên lại có người sợ anh nhỉ?”, Cơ Hương Ngưng hỏi với vẻ khó hiểu.
“Có lẽ vì trong lòng những người ấy, tiền của tôi đã nhiều đến mức đáng sợ rồi”, Hoắc Khải đáp.
“Thế thì cũng đúng, dù sao thì đánh giá giá trị của thế giới bên ngoài đối với Hi Vọng Mới đã đạt tới năm mươi ngàn tỷ, đúng là đáng sợ thật. Thế nào hả, nhiều tài sản như thế, có cảm nhận gì không?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
Cô nói chuyện với Hoắc Khải giống như bạn bè cũ đang ôn chuyện xưa, hoàn toàn không vì cách biệt địa vị xã hội của đôi bên mà thay đổi.
Điều này cũng là một điều mà Hoắc Khải khá thích ở Cơ Hương Ngưng, dường như bất luận anh làm điều gì, cô cũng không xa cách với anh.
Có lẽ trong lòng người phụ nữ này, anh mãi mãi chỉ là chàng mọt sách biết một chút xíu tài vặt thôi.
“Lần này gọi tôi tới nói là có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?”, Hoắc Khải hỏi.
“Anh không nói chắc tôi cũng quên mất, có thứ này cho anh xem”, Cơ Hương Ngưng vỗ trán, lấy một xấp văn kiện trong ngăn kéo ra đưa cho Hoắc Khải.
Hoắc Khải nhận lấy, cầm lên xem một lượt, thoáng thấy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô: “Có người muốn thu mua nhà họ Cơ?”
“Ừm, anh xem xong rồi hẵng nói”, Cơ Hương Ngưng gật đầu.
Hoắc Khải không hỏi tiếp, lặng lẽ xem xong thỏa thuận thu mua kia rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, anh hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên là không đồng ý”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu: “Nhưng tôi gọi anh tới đây không phải vì muốn hỏi anh nhà họ Cơ có thích hợp để bị thu mua hay không, mà là muốn nói cho anh biết, đợt này rất nhiều công ty nhận được lời mời thu mua này, không phải chỉ có mỗi nhà họ Cơ. Rất nhiều công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới đều gặp phải sự việc tương tự. Anh không cảm thấy, đây là một tín hiệu à?”
“Ý của cô là, có người đang nhắm vào Hi Vọng Mới?”, Hoắc Khải hỏi, cúi đầu liếc nhìn tên công ty trên thỏa thuận thu mua, là một công ty đầu tư không hề quen thuộc.
“Tôi từng tìm người điều tra công ty này, bề ngoài là một công ty đầu tư trong nước, nhưng trên thực tế phần lớn cổ phần của họ nằm trong tay một công ty khác có tên là Raymon Elton. Mà quyền quản lý công ty tên là Raymon Elton này lại thuộc về một công ty tư bản nước ngoài khác. Toms lại, thực ra đây là công ty đầu tư do tư bản nước ngoài kiểm soát. Chẳng qua để che đậy tai mắt người khác nên đi vòng thêm vài vòng thôi. Hi Vọng Mới bây giờ đang lên, có tư bản nước ngoài muốn đặt bẫy với anh, cũng rất bình thường, tốt nhất các anh nên cẩn thận một chút!” Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải không hề phản bác, trên thực tế, trước kia anh cũng từng nghĩ tới khả năng này.
Tư bản nước ngoài trước kia không có động tĩnh gì lớn, ngoài trừ một nhóm ruồi nhạy tới cướp tài liệu của các ca phẫu thuật đổi đầu ra, gần như không còn gì khác.
Những người này không thể nào ngoan ngoãn ngồi nhìn Hi Vọng Mới phát triển, xem ra chắc hẳn chúng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Trước hết sẽ thu mua các công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới, hình thành một vòng bao ngoài rồi mới tiến hành vây quét.
Đây là một thủ đoạn cạnh tranh kinh doanh thường gặp, đồng thời cực kỳ phù hợp với các nhà tư bản lắm tiền đến mức nổi mốc.
Thế nhưng, các công ty bên trong hệ thống Hi Vọng Mới đều có địa vị hàng đầu trong lĩnh vực của họ. Muốn thu mua những công ty này đồng thời hình thành thái cực vây quét với Hi Vọng Mới cần đến một lượng tiền khủng khiếp.
Cho dù là công ty đầu tư đứng đầu thế giới cũng không thể nào làm được, thậm chí anh có thể nói một cách tự tin rằng không một công ty nào có thể mua được Hi Vọng Mới.
Thế nên, một khi những người này có động tĩnh, nhất định sẽ hành động tập thể.
Nói đơn giản hơn, kẻ muốn đối phó với Hi Vọng Mới không phải chỉ là một hai bên tư bản nước ngoài, rất có khả năng họ đã kết thành liên minh ở vòng ngoài, tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người để cùng tấn công Hi Vọng Mới.
Đợi khi mọi việc thành công rồi mới chia chác lợi nhuận.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, còn chuyện gì nữa không?”, Hoắc Khải đặt hợp đồng thu mua xuống và hỏi.
Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm vào anh một hồi rồi mới hỏi: “Sao trông anh vẫn thản nhiên như thế? Tuy rằng đã sớm dự đoán rằng anh sẽ không kinh ngạc, nhưng cho dù từng chuẩn bị tâm lý rồi, cũng không nên thản nhiên đến mức này chứ? Ai không biết còn tưởng anh đang vây quét chúng ấy chứ! Không biết bao nhiêu tư bản nước ngoài liên hợp với nhau để đối phó Hi Vọng Mới, thậm chí có thể nói rằng, các anh đang đối địch với thế giới. Nếu đổi lại là người khác chắc đã sợ đến mức hai chân nhũn oặt rồi, anh thì hay thật, cứ như không có chuyện gì”.
Hoắc Khải bật cười: “Lẽ nào bây giờ tôi tỏ ra rất sợ hãi mới bình thường hả? Vả lại, sợ hãi không thể giải quyết được bất kỳ chuyện gì, cho bằng sợ hãi sợ tồn tại của kẻ địch, chẳng thà nghĩ thêm nên giải quyết chuyện này thế nào”.
“Tóm lại nói thế nào thì anh cũng có lý, thế anh có cách giải quyết chưa?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Chưa”, Hoắc Khải lắc đầu rất thành thật: “Tiềm lực của Hi Vọng Mới cực kỳ khủng khiếp, nếu chỉ đánh giá tài sản đã lên đến hàng chục nghìn tỷ thậm chí nhiều hơn rồi. Nhưng đánh giá không phải là tài sản thực tế, càng không thể đại diện cho tiền mặt của mình. Những tư bản nước ngoài kia đã vận hành hàng trăm năm, có lẽ có cả những công ty với hai ba trăm năm lịch sử, thậm chí lâu hơn. Tài sản trong tay chúng thực sự khó lòng tưởng tượng, có thể nói là giàu có đến mức vô địch. Vả lại chúng còn liên minh với nhau, đối đầu với kẻ địch như thế, tôi không hề tự tin lắm”.
“Thế sao trông anh nhẹ nhõm thế?”, Cơ Hương Ngưng càng không hiểu nổi.
“Nhưng có một điểm mà tôi mạnh hơn họ”.
“Sao cơ?”
“Những nhà tư bản kia chỉ là một nắm cát rời rạc, chất kết dính duy nhất để chúng tụ hợp với nhau là có thể chia chác Hi Vọng Mới. Nếu chúng phát hiện ra chuyện này không thể nào thành công nổi, hoặc sau chuyện này không được bao nhiêu lợi ích, đương nhiên sẽ không có chuyện gom lại được một đĩa cát đã rời ra. Mà Hi Vọng Mới thì không thế, hệ thống của chúng tôi vì vài lần nguy cơ nên đang trong thời kỳ đỉnh cao đoàn kết. Chúng cũng có thể một tay che trời. Nhưng chúng tôi cũng không phải dạng ăn chay. Nếu thực sự đánh đấm, đào cho họ một cái hố cũng không quá khó”, Hoắc Khải đáp.
Cơ Hương Ngưng chăm chú suy nghĩ, sau cùng đành phải thừa nhận, Hoắc Khải nói có lý.
Bây giờ các công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới đoàn kết một lòng, bất kể gặp phải chuyện gì, về cơ bản có thể tương trợ lẫn nhau.
Cũng chính vì thế, hệ thống Hi Vọng Mới mới phát triển nhanh hơn và tốt hơn, cũng khiến càng ngày càng có nhiều người muốn gia nhập vào hệ thống này.
Tư bản nước ngoài đúng là rất đáng sợ, chưa biết chừng họ đã chuẩn bị số tiền mặt còn nhiều hơn đánh giá tài sản của Hi Vọng Mới.
Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần tất cả mọi người đoàn kết một lòng, Hi Vọng Mới không thể bị đánh bại được!
“Anh cảm thấy trận chiến này nắm chắc bao nhiêu phần trăm phần thắng?”, Cơ Hương Ngưng nghiêm túc hỏi.
“Chắc khoảng ba mươi phần trăm”, Hoắc Khải đáp: “Người nào may mắn hơn có lẽ sẽ được bốn mươi phần trăm, còn phải nhìn xem ai sẽ phạm lỗi trước, hoặc vận may của ai tốt hơn. Nếu trong giai đoạn này mà chúng tôi cho ra được thành quả nghiên cứu khổng lồ thì phần trăm thắng sẽ được nâng cao”.
“Bây giờ có manh mối chưa?”, Cơ Hương Ngưng hỏi thêm.
“Không có, về chuyện nghiên cứu khoa học này, đa số thời gian phải dựa vào may mắn, không ai biết được lúc nào sẽ nghiên cứu ra được thứ gì hữu dụng”. Hoắc Khải lắc đầu nói.
Câu này không phải nói qua loa cho xong, đúng là tiềm năng của Hi Vọng Mới rất lớn, nhưng phát triển đến hiện tại cũng gặp phải thời kỳ khó khăn.
Trong thế giới ảo của VR, mỗi ngày đều có hàng triệu người dùng mới tiến vào, số lượng người dùng mới hàng tháng đạt đến trăm triệu, đồng thời số lượng online cùng lúc cũng tạo ra mốc mới.
Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, lượng truy cập quá lớn, ngoài cống hiến cho sản phẩm cũ của Hi Vọng Mới thì cũng không có tác dụng gì nhiều.
Thế nên, Ninh Thần đang dẫn theo một đám người khắc phục khó khăn về kinh doanh, hi vọng có thể tìm kiếm sản phẩm nào đó gia tăng lợi nhuận.
Mà trên phương diện công nghệ tái sinh, phẫu thuật đổi đầu ngày nào cũng được tiến hành, nhưng tỉ lệ thành công vẫn chỉ được duy trì chứ không lên không xuống.
Bởi vì cơ thể con người quá phức tạp, cho dù kinh nghiệm của họ được nâng cao từng ngày, nhưng mỗi ngày đều gặp được vấn đề mới. Về phía muốn thay đổi từng bộ phận của con người theo ý thích thì càng phức tạp.
Theo đánh giá của đội ngũ chuyên gia y học, chí ít cũng phải nửa năm thậm chí cả năm mới được thành công nhất định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook