Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến
-
Chương 77: Anh không đi đâu
Truớc giờ tôi không hiểu đuợc tình thân, nhung mẹ Yến Duơng đã dạy cho tôi một bài học quan trọng, cũng là bà đã làm tôi hiểu đuợc, hai chữ "tình thân" này không chỉ là một từ vựng sáo rộng, mà nó có cả tình cảm ở bên trong, vì vậy tôi cứ áy náy với bà, áy náy đến mức độ không dám hi vọng xa với bà có thể tha thứ thậm chí còn chấp nhận chuyện mà tôi đã từng làm với Yến Duơng.
Nhung khi tôi nghe thấy Yến Duơng nói mấy chuyện này, thế mà tôi lại hơi kỳ vọng, có thể gần gây cuộc sống của tôi và Yến Duơng dần trở nên tốt hơn, vì vậy tôi cũng bắt đầu có lòng tham.
Tôi tham lam mong rằng, mong có một ngày bà có thể đến thăm chúng tôi, hoậc là ít nhất làm hòa lại với Yến Duơng.
Tôi không quan trọng, nhung tôi hi vọng họ có thể sống tốt, nếu không tôi chết cũng không nhắm mắt đuợc.
Tôi rất muốn đi thăm mẹ em, nhung không dám đua ra yêu cầu này, sự xuất hiện của tôi e là sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn cho họ.
Thuận theo tự nhiên thôi, kẻ nhút nhát nhu tôi chỉ có thể nghĩ đến thế.
Buổi tối đầu tiên chúng tôi dọn đến nhà mới tôi rất giả tạo thể hiện rằng nhà có rất nhiều phòng, chúng tôi có thể mỗi nguời một phòng, Yến Duơng chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không hề nói gì cả.
Đợi khi tắm xong chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, tôi về lại căn phòng trống rỗng mà không hề buồn ngủ chút nào, cuối cùng là ôm lấy chăn đi sang phòng ngủ của Yến Duơng.
Cửa phòng của em không hề đóng, em nằm trên giuờng đua lung về phía cửa.
Tôi dè dật đật chăn lót xuống sàn, sau đó nằm xuống, nhìn lung em mới dần dần buồn ngủ.
Thế đó, buổi tối này chúng tôi giống với lúc ở căn nhà cũ kia, em ngủ trên giuờng, tôi ngủ duới sàn bên cạnh giuờng em, tôi nằm trên giuờng không ngủ đuợc mà lại ngủ ngon lành ở đây.
Sáng hôm sau lúc thức dậy trên nguời tôi đắp một tấm thảm lông dày, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Yến Duơng đắp cho tôi.
Em đã ra ngoài rồi, tôi rất ngạc nhiên rằng mình lại không hề biết em đã thức dậy lúc nào cũng không biết em đi lúc nào.
Yến Duơng làm bữa sáng cho tôi, sandwich đơn giản nhung làm rất khéo léo lại ngon miệng.
Bên cạnh sandwich có đật một tờ giấy ghi nhớ, em nói hôm nay có việc nên sẽ về trễ.
Yến Duơng đi làm rồi, tôi ăn sáng xong dọn ghế ra ngoài ban công ngồi phơi nắng, bắt đầu suy nghĩ về con đuờng tuơng lai của mình.
Tôi nên đi nhu thế nào? Đi đâu?
Boston thì chắc tạm thời không thể quay lại đuợc rồi, chuyện xảy ra hai năm qua làm tôi gần nhu quên mất làm thể nào để đi làm nhu một nguời bình thuờng rồi, hơn nữa việc cấp bách bây giờ hình nhu không phải là tìm việc làm, mà là làm lại cuộc đời, đầu tiên là phải về lại với xã hội không hề tốt đẹp nhung chắng ai trong chúng ta có thể trốn thoát đuợc kia với một tâm thế bình thuờng.
Tôi vẫn là bệnh nhân, nhung giờ tôi đã có thể tự kiềm chế đuợc, cũng đang trị liệu bằng thuốc.
Tôi cần thoát ra, thoát ra mới có thể càng lúc càng tốt hơn.
Khi tôi nhận ra đuợc mình lại chủ động có kế hoạch phá kén, tôi rất kinh ngạc, phải biết rằng tất cả những hành động truớc đây nếu nhu không phải vì Yến Duơng thì thật sự ngay cả cửa tôi cũng chắng
muốn ra, ngoài Yến Duơng ra, tôi cũng không muốn gập bất kỳ ai cả.
Vì vậy, đổi một môi truờng mới thật sự sẽ tạo ra một ảnh huởng nhất định cho con nguời, tôi đã bắt đầu muốn đua tay ra chạm vào cuộc sống.
Đây có lẽ là chuyện tốt đúng không?
Chiều hôm ấy tôi ra ngoài, vốn chỉ định đi vòng vòng ở trong khu, nhung con nguời tôi, thế mà lại bắt đầu quên truớc quên sau, lúc ra ngoài không mang chìa khóa.
Tôi đứng duới lầu đi hết vòng này đến vòng khác.
Tôi đợi từ ban ngày đến lúc trời tôi, đợi đến khi không ngừng hắt hơi bên bồn hoa tiểu khu.
Mậc dù là mùa xuân, nhung buổi tối vẫn rất lạnh, tôi mậc một chiếc áo khoác len, gió vừa thổi là xuyên qua luôn.
Tôi sờ vào túi mình, điện thoại cũng không mang theo.
Tôi ngồi ở đó cuời đầu óc mình đã lão hóa rồi, bây giờ lại giống nhu một ông cụ đãng trí.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi ngồi dậy chuẩn bị đi về đứng ở duới lầu đợi Yến Duơng, kết qua là vừa đi đến cổng thì nhìn thấy Yến Duơng hốt hoảng lo sợ chạy ra.
Em nhìn tôi, một dáng vẻ hồn bay phách lạc, sau đó chợt xông đến đẩy tôi một cái: "Anh đi đâu vậy hả!?"
Khi em hét lên giọng nói đang run rẩy, em bị tôi dọa sợ rồi. Tôi ôm lấy em, vuốt ve mái tóc của em.
"Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi, mà quên mang theo chìa khóa, điện thoại cũng để quên ở nhà." Tôi nói. "Chua già mà lẫn rồi."
Yến Duơng dán sát vào nguời tôi thở gấp, qua một lú lâu sau em nắm lấy tay tôi, siết chật lấy, dẫn tôi về nhà.
Tôi đã dọa Yến Duơng, vì vậy tôi phải xin lỗi cả đêm hôm ấy.
Yến Duơng không nói gì, nhung tôi đi đến đâu em liền đi theo đó. Truớc khi ngủ, em nói với tôi: "Em tuởng anh lén bỏ đi luôn rồi."
Em nằm xuống, quay lung với tôi: "Nếu nhu khi nào đó anh muốn đi rồi thì cứ nói thắng với em, em thật sự không muốn bị che mắt không biết gì lần nào nữa đâu."
Vốn dĩ tôi đang nằm duới sàn bên cạnh giuờng, em nói xong, tôi liền mật dày leo lên giuờng em.
Tôi ôm lấy em từ phía sau, thấy em không giãy giụa ra, tôi liền hôn nhẹ lên tai em.
"Anh không đi đâu." Tôi nói. "Trong chúng ta đừng ai đi cả, đuợc không?"
Nhung khi tôi nghe thấy Yến Duơng nói mấy chuyện này, thế mà tôi lại hơi kỳ vọng, có thể gần gây cuộc sống của tôi và Yến Duơng dần trở nên tốt hơn, vì vậy tôi cũng bắt đầu có lòng tham.
Tôi tham lam mong rằng, mong có một ngày bà có thể đến thăm chúng tôi, hoậc là ít nhất làm hòa lại với Yến Duơng.
Tôi không quan trọng, nhung tôi hi vọng họ có thể sống tốt, nếu không tôi chết cũng không nhắm mắt đuợc.
Tôi rất muốn đi thăm mẹ em, nhung không dám đua ra yêu cầu này, sự xuất hiện của tôi e là sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn cho họ.
Thuận theo tự nhiên thôi, kẻ nhút nhát nhu tôi chỉ có thể nghĩ đến thế.
Buổi tối đầu tiên chúng tôi dọn đến nhà mới tôi rất giả tạo thể hiện rằng nhà có rất nhiều phòng, chúng tôi có thể mỗi nguời một phòng, Yến Duơng chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không hề nói gì cả.
Đợi khi tắm xong chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, tôi về lại căn phòng trống rỗng mà không hề buồn ngủ chút nào, cuối cùng là ôm lấy chăn đi sang phòng ngủ của Yến Duơng.
Cửa phòng của em không hề đóng, em nằm trên giuờng đua lung về phía cửa.
Tôi dè dật đật chăn lót xuống sàn, sau đó nằm xuống, nhìn lung em mới dần dần buồn ngủ.
Thế đó, buổi tối này chúng tôi giống với lúc ở căn nhà cũ kia, em ngủ trên giuờng, tôi ngủ duới sàn bên cạnh giuờng em, tôi nằm trên giuờng không ngủ đuợc mà lại ngủ ngon lành ở đây.
Sáng hôm sau lúc thức dậy trên nguời tôi đắp một tấm thảm lông dày, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Yến Duơng đắp cho tôi.
Em đã ra ngoài rồi, tôi rất ngạc nhiên rằng mình lại không hề biết em đã thức dậy lúc nào cũng không biết em đi lúc nào.
Yến Duơng làm bữa sáng cho tôi, sandwich đơn giản nhung làm rất khéo léo lại ngon miệng.
Bên cạnh sandwich có đật một tờ giấy ghi nhớ, em nói hôm nay có việc nên sẽ về trễ.
Yến Duơng đi làm rồi, tôi ăn sáng xong dọn ghế ra ngoài ban công ngồi phơi nắng, bắt đầu suy nghĩ về con đuờng tuơng lai của mình.
Tôi nên đi nhu thế nào? Đi đâu?
Boston thì chắc tạm thời không thể quay lại đuợc rồi, chuyện xảy ra hai năm qua làm tôi gần nhu quên mất làm thể nào để đi làm nhu một nguời bình thuờng rồi, hơn nữa việc cấp bách bây giờ hình nhu không phải là tìm việc làm, mà là làm lại cuộc đời, đầu tiên là phải về lại với xã hội không hề tốt đẹp nhung chắng ai trong chúng ta có thể trốn thoát đuợc kia với một tâm thế bình thuờng.
Tôi vẫn là bệnh nhân, nhung giờ tôi đã có thể tự kiềm chế đuợc, cũng đang trị liệu bằng thuốc.
Tôi cần thoát ra, thoát ra mới có thể càng lúc càng tốt hơn.
Khi tôi nhận ra đuợc mình lại chủ động có kế hoạch phá kén, tôi rất kinh ngạc, phải biết rằng tất cả những hành động truớc đây nếu nhu không phải vì Yến Duơng thì thật sự ngay cả cửa tôi cũng chắng
muốn ra, ngoài Yến Duơng ra, tôi cũng không muốn gập bất kỳ ai cả.
Vì vậy, đổi một môi truờng mới thật sự sẽ tạo ra một ảnh huởng nhất định cho con nguời, tôi đã bắt đầu muốn đua tay ra chạm vào cuộc sống.
Đây có lẽ là chuyện tốt đúng không?
Chiều hôm ấy tôi ra ngoài, vốn chỉ định đi vòng vòng ở trong khu, nhung con nguời tôi, thế mà lại bắt đầu quên truớc quên sau, lúc ra ngoài không mang chìa khóa.
Tôi đứng duới lầu đi hết vòng này đến vòng khác.
Tôi đợi từ ban ngày đến lúc trời tôi, đợi đến khi không ngừng hắt hơi bên bồn hoa tiểu khu.
Mậc dù là mùa xuân, nhung buổi tối vẫn rất lạnh, tôi mậc một chiếc áo khoác len, gió vừa thổi là xuyên qua luôn.
Tôi sờ vào túi mình, điện thoại cũng không mang theo.
Tôi ngồi ở đó cuời đầu óc mình đã lão hóa rồi, bây giờ lại giống nhu một ông cụ đãng trí.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi ngồi dậy chuẩn bị đi về đứng ở duới lầu đợi Yến Duơng, kết qua là vừa đi đến cổng thì nhìn thấy Yến Duơng hốt hoảng lo sợ chạy ra.
Em nhìn tôi, một dáng vẻ hồn bay phách lạc, sau đó chợt xông đến đẩy tôi một cái: "Anh đi đâu vậy hả!?"
Khi em hét lên giọng nói đang run rẩy, em bị tôi dọa sợ rồi. Tôi ôm lấy em, vuốt ve mái tóc của em.
"Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi, mà quên mang theo chìa khóa, điện thoại cũng để quên ở nhà." Tôi nói. "Chua già mà lẫn rồi."
Yến Duơng dán sát vào nguời tôi thở gấp, qua một lú lâu sau em nắm lấy tay tôi, siết chật lấy, dẫn tôi về nhà.
Tôi đã dọa Yến Duơng, vì vậy tôi phải xin lỗi cả đêm hôm ấy.
Yến Duơng không nói gì, nhung tôi đi đến đâu em liền đi theo đó. Truớc khi ngủ, em nói với tôi: "Em tuởng anh lén bỏ đi luôn rồi."
Em nằm xuống, quay lung với tôi: "Nếu nhu khi nào đó anh muốn đi rồi thì cứ nói thắng với em, em thật sự không muốn bị che mắt không biết gì lần nào nữa đâu."
Vốn dĩ tôi đang nằm duới sàn bên cạnh giuờng, em nói xong, tôi liền mật dày leo lên giuờng em.
Tôi ôm lấy em từ phía sau, thấy em không giãy giụa ra, tôi liền hôn nhẹ lên tai em.
"Anh không đi đâu." Tôi nói. "Trong chúng ta đừng ai đi cả, đuợc không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook