Chạy Tình
-
Chương 67
Tuy Tống Dao tận lực tìm cớ tránh gặp mặt hai anh em Quý gia, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng ở trong phòng không ra khỏi cửa, nhưng có một số việc muốn tránh cũng không tránh khỏi, ví dụ như thay thuốc cho Quý Thừa Xuyên.
Vết thương của Quý Thừa Xuyên từ lúc xuất viện đã sắp lành, ở nhà dưỡng thương đến bây giờ không chừng đã khỏi hẳn, nhưng do đêm hôm đó anh và Quý Thiên Dương đánh nhau một trận, làm miệng vết thương bị nứt toác, phải khâu thêm mấy mũi không nói, hơn nữa còn bị hai bác sĩ quở trách một phen.
“Các cô cậu có biết, nếu bị thương nhiều lần như vậy, cái tay này rất có thể phải phế bỏ đấy!”
Cái gì? Tổng giám đốc đại nhân sẽ bị tàn phế ư?
Bác sĩ nghiêm khắc cảnh cáo, làm cho Tống Dao kinh hách không thôi, vì không muốn để cho tổng giám đốc đại nhân điển trai, phóng khoáng, hào hoa bị cụt một tay như Dương Quá. Mấy ngày kế tiếp, Tống Dao luôn nhớ kỹ trong lòng lời dặn dò của bác sĩ, đốc thúc Quý Thừa Xuyên uống thuốc, thay thuốc, quả là xem trọng anh hơn cả lúc mình bị thương.
Cô chu đáo cẩn thận như vậy, nếu là ngày thường, tổng giám đốc đại nhân vô cùng có khả năng sẽ coi đây là cái cớ, ỷ lại ở trong phòng cô không chịu đi. Nhưng gần đây, vì chuyện của công ty nên Quý Thừa Xuyên cực kỳ bận rộn, dù hai người ở chung dưới một mái nhà, bọn họ cũng hiếm khi có cơ hội gặp mặt nhau.
Tống Dao không trách Quý Thừa Xuyên bận rộn, chỉ là cô lo anh bận quá sẽ không quan tâm đến bệnh tình của mình, vì vậy mỗi khi đến giờ uống thuốc, thay thuốc, cô sẽ đi gõ cửa thư phòng, bảo đảm việc trị bệnh của Quý Thừa Xuyên được xuyên suốt.
Tám giờ tối, đến giờ phải thay thuốc, Tống Dao cầm băng gạc, thuốc mỡ, đúng giờ chạy đến gõ cửa thư phòng anh.
“Vào đi.” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Quý Thừa Xuyên.
Tống Dao đẩy cửa đi vào, trông thấy anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cặm cụi vùi đầu vào bàn xem văn bản tài liệu, cho đến khi cô đến gần cũng không ngẩng đầu, chăm chú nhìn tỉ mỉ vào tài liệu chằng chịt dãy số liệu, hai mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Em đến thay thuốc cho anh.” Tống Dao yếu ớt nói.
“Em ngồi bên cạnh một lát, để anh xem xong phần này đã.” Quý Thừa Xuyên ngẩng lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống, xem như cho cô câu trả lời tốt nhất. Đương nhiên, nếu đổi lại là người khác, e rằng ngay cả cơ hội vào cửa cũng không có.
“Được.” Tống Dao biết rõ tính cách của anh, đơn giản trả lời một câu sau, lập tức ngồi im lặng một bên chờ.
Giờ phút này, trong thư phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng lật trang giấy, cộng với tiếng ma sát khi Quý Thừa Xuyên cầm bút đánh dấu trên giấy.
Tống Dao đặt thuốc sang một bên, bắt đầu nhìn chăm chú vào Quý Thừa Xuyên, tài liệu trong tay anh còn quá nửa, trong chốc lát e rằng không thể xem xong hết, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ bây giờ cô mới có thể yên tâm to gan quan sát kỹ càng tổng giám đốc đại nhân, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Quả nhiên, tài liệu chưa xem xong, Quý Thừa Xuyên như bị trúng ma thuật, hoàn toàn chú tâm vào những nhóm số liệu ấy, triệt để xem Tống Dao như không khí.
Còn Tống Dao cũng vừa hay có cơ hội quan sát tỉ mỉ Quý Thừa Xuyên một chút, lúc tổng giám đốc đại nhân trong trạng thái làm việc với ngày thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, phách lối, tự cao tự đại, hạ lưu vô sỉ tưởng chừng như hai người.
Bây giờ, anh tập trung tinh thần như vậy, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một lần giơ tay, đều đem lại lực hấp dẫn trí mạng không có gì sách bằng, cảnh đẹp mà ý vui, làm cho Tống Dao không thể dời mắt.
Đôi khi, Tống Dao thật sự không hiểu, người đàn ông trước mắt cô tột cùng là một người thế nào.
Anh có thể rất máu lạnh, cũng có thể rất ngang ngược, nhưng có lúc lại rất dịu dàng, cũng có thể rất gần gũi. Anh dường như được sinh ra bởi những điều mâu thuẫn đó, là một đóa hoa hồng có gai, xinh đẹp nhưng gai góc, hấp dẫn mà nguy hiểm.
Phải làm thế nào mới có thể đến gần anh, nhưng không bị anh trói buộc, Tống Dao rất hoang mang.
Trong lúc cô ngờ vực, cuối cùng Quý Thừa Xuyên cũng xem xong trang tài liệu cuối, anh ngẩng đầu, dùng giọng nói trầm thấp pha lẫn vẻ mệt mỏi nói với cô: “Lại đây.”
Tống Dao vội vàng đem thuốc qua đó, muốn giúp anh thay thuốc, nào ngờ vừa đi đến trước mặt đã bị Quý Thừa Xuyên nắm chặt hông, một tay kéo cô ngồi lên chân anh.
Thuốc trong tay cô rơi xuống đất, va chạm với sàn nhà, phát ra những âm thanh trầm đục.
Tống Dao chưa kịp quay người cúi xuống nhặt, gương mặt của Quý Thừa Xuyên đã vùi sâu vào hõm vai cô, nỉ non: “Dao Dao, anh nhớ em lắm.”
Anh nói đơn giản vài từ, đã nói ra nỗi khốn khổ của mình, rõ ràng hai người đã ở chung dưới một mái nhà, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thường xuyên gặp mặt, khiến cho trái tim cô run rẩy.
Cô rất muốn nói một câu “em cũng rất nhớ anh”, nhưng nãy giờ cô vẫn còn trong trạng thái mơ màng, lời nói vuột khỏi miệng lại thành, “Nếu anh mệt quá, nên nghỉ ngơi sớm một chút, tránh cho vết thương không lành.”
Lời tâm tình không được đáp lại như mong muốn, Quý Thừa Xuyên dường như hơi mất mát, buông lỏng cánh tay đặt bên hông cô.
Tống Dao vội vàng đứng lên, nhặt gói thuốc rơi trên đất, nói: “Để em giúp anh thay thuốc.”
“Ừm.” Quý Thừa Xuyên đáp lời, nhưng không phối hợp với cô.
“Để em giúp anh thay thuốc.” Tống Dao lặp lại.
“Thay đi.” Người nào đó giang hai cánh tay, ngồi thẳng tắp trên ghế.
Người này rõ ràng muốn người khác hầu hạ từ đầu đến cuối, Tống Dao đành chịu, đặt thuốc sang một bên, vươn tay, run tay cởi đai lưng áo ngủ cho Quý Thừa Xuyên.
Đai lưng vốn không được thắt chặt, Tống Dao vừa kéo liền tuột xuống, áo ngủ anh rộng mở, từng múi cơ bắp, cơ bụng phơi bày trước mắt Tống Dao, phía dưới anh chỉ mặc một chiếc quần lót…
Mẹ kiếp, dù có ra sao anh vẫn phải mặc quần dài mà làm việc chứ!
Tống Dao đỏ bừng mặt, vội vàng giương mắt, kiềm nén nhịp tim thình thịch nhảy loạn trong lòng, cởi hết áo ngủ cho Quý Thừa Xuyên, lộ ra vết thương được băng bó trên bờ vai, bắt đầu giúp anh thay thuốc.
Trong suốt quá trình, Quý Thừa Xuyên cũng không nhúc nhích, không nói lời nào, thản nhiên hưởng thụ hết thảy, chỉ là đôi mắt ấy, từ đầu đến cuối luôn nhìn chăm chú vào gương mặt của Tống Dao, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực.
Để đánh vỡ sự trầm mặc lúng túng này, Tống Dao kiên trì tìm chủ đề: “Cái đó… Anh đau thì cứ nói với em, em sẽ nhẹ tay một chút.”
“Không đau.” Đơn giản trả lời xong, vốn không có cách nào để đoạn đối thoại được tiếp tục.
Tống Dao đành phải tiếp tục tìm chủ đề khác: “Giữa trưa, bác sĩ Vương có gọi điện cho em, nói rằng chỉ cần anh uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày thay thuốc, sẽ không có vấn đề gì, một tuần nữa hẳn là sẽ lành.”
“Ừm.”
“Em đang nghĩ, đợi anh khỏe lại, em sẽ về…”
“Thiên Dương, có nói gì với em à?” Quý Thừa Xuyên đột nhiên hỏi.
“Thiên Dương?” Tống Dao không hiểu vì sao Quý Thừa Xuyên lại đột ngột nhắc đến em trai của anh, chỉ có thể suy nghĩ và trả lời anh, “Không có gì, cậu ấy không nói gì với em cả.”
“Giữa trưa, cậu ta ở phòng em?” Anh tiếp tục hỏi.
“Vâng…” Không biết vì sao, Tống Dao luôn cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân, cúi đầu thay thuốc.
“Cậu ta đã vào phòng em, vậy mà không nói gì sao?” Lời nói lộ ra vẻ ghen tuông muôn phần và hơi chua chát.
“Cậu ấy nói… Em không hiểu nghệ thuật.”
“Vậy à?” Quý Thừa Xuyên cười nhạt, “Anh lại cho rằng cậu ta nói thích em chứ.”
Bỗng chốc trong tổng giám đốc đại nhân đoán trúng, Tống Dao nóng vội: “Làm sao có thể, cậu… cậu ấy làm sao có thể… thích… em…” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là cực kỳ chột dạ.
Quý Thừa Xuyên không vui, không khách khí nói: “Có thể là do cậu ta bị mù rồi.”
“Vậy chẳng phải anh càng mù hơn sao.” Tống Dao lẩm bẩm.
“Em nói gì đấy?” Quý Thừa Xuyên hỏi.
“Em nói em thay thuốc xong rồi!” Tống Dao tự biết không thể biện bạch, vội vàng đổi giọng, tiện thể kéo áo ngủ của tổng giám đốc đại nhân về vị trí cũ, che lại cảnh xuân sắc.
Nào ngờ lại truyền đến tiếng cười lạnh của Quý Thừa Xuyên, anh thừa nhận thẳng thừng: “Đúng, anh cũng mù.”
Cái gì? Tống Dao bối rối, trừng to mắt, không rõ lời nói của Quý Thừa Xuyên có dụng ý gì.
Chỉ thấy anh đứng lên, mặc vào áo ngủ, cài lại đai lưng mà tự giễu: “Anh mù, mù đến mức không nhận ra cô gái như em vậy mà rất được chào đón, trước kia có Thịnh Tư Kỳ, sau này lại có Quý Thiên Dương, em hãy thành thật nói cho anh biết, em còn chọc phải phiền phức nào nữa, tránh cho anh phải giải quyết từng người một.”
Thật ra khi Quý Thừa Xuyên nói những lời này, ngoài tức giận, càng ẩn chứa nhiều sự cam chịu, nhưng khi truyền vào tai Tống Dao, lại trờ thành một loại trào phúng.
Vừa rồi Tống Dao còn chột dạ, khoảnh khắc này chợt nổi giận: “Em còn có thể chọc phải ai nữa chứ, em chọc phải phiền phức lớn nhất, chẳng phải là anh đó sao!”
“Hóa ra lúc đầu, anh trong mắt em, là một loại phiền phức.” Quý Thừa Xuyên giận tái mặt, bầu không khí chợt đông cứng.
Lời nói quá nặng, không thể thu lại, Tống Dao chỉ có thể kiên trì, gắng gượng đến cuối cùng: “Anh hung dữ với em làm cái gì, là anh nói muốn giải quyết phiền phức, không phải tự em nói.”
“Chẳng lẽ em thế này không phải rước lấy phiền phức cho anh?” Chỉ cần nghĩ đến Tống Dao từng có một đoạn thời gian quen biết với Quý Thiên Dương, Quý Thừa Xuyên không kiềm được phẫn nộ.
“Quý Thừa Xuyên, em gây phiền phức cho anh cái gì? Bệnh là anh muốn ngụy trang, viện là anh muốn ra khỏi, nhà là anh muốn em trở về với anh, nếu như anh chê em gây phiền phức cho anh, em đi là được!”
“Được, em đi đi.”
Đơn giản nói một cậu, tựa như mũi khoan bén nhọn, ra sức khoan vào cánh cửa lòng cô, lúc này đây, lồng ngực cô như bị cái gì đó đâm vào, xuyên thủng.
Cô lùi về sau, quay người muốn chạy.
Sau một khắc, tay lại bị kéo lại, Quý Thừa Xuyên nắm chặt tay cô, im lặng, không nói lời nào.
“Anh còn muốn làm gì?” Tống Dao buột miệng nói, chẳng hiểu vì sao, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nghe thấy mà đau lòng.
“Anh…” Anh muốn mở miệng nói lời xin lỗi, nhưng lời nói vuột ra khỏi miệng, lại bị chi phối bởi lòng tự trọng chết tiệt kia, bất luận như thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng trở thành, “Bệnh tình của anh chưa khỏi, không cho em đi.”
Vết thương của Quý Thừa Xuyên từ lúc xuất viện đã sắp lành, ở nhà dưỡng thương đến bây giờ không chừng đã khỏi hẳn, nhưng do đêm hôm đó anh và Quý Thiên Dương đánh nhau một trận, làm miệng vết thương bị nứt toác, phải khâu thêm mấy mũi không nói, hơn nữa còn bị hai bác sĩ quở trách một phen.
“Các cô cậu có biết, nếu bị thương nhiều lần như vậy, cái tay này rất có thể phải phế bỏ đấy!”
Cái gì? Tổng giám đốc đại nhân sẽ bị tàn phế ư?
Bác sĩ nghiêm khắc cảnh cáo, làm cho Tống Dao kinh hách không thôi, vì không muốn để cho tổng giám đốc đại nhân điển trai, phóng khoáng, hào hoa bị cụt một tay như Dương Quá. Mấy ngày kế tiếp, Tống Dao luôn nhớ kỹ trong lòng lời dặn dò của bác sĩ, đốc thúc Quý Thừa Xuyên uống thuốc, thay thuốc, quả là xem trọng anh hơn cả lúc mình bị thương.
Cô chu đáo cẩn thận như vậy, nếu là ngày thường, tổng giám đốc đại nhân vô cùng có khả năng sẽ coi đây là cái cớ, ỷ lại ở trong phòng cô không chịu đi. Nhưng gần đây, vì chuyện của công ty nên Quý Thừa Xuyên cực kỳ bận rộn, dù hai người ở chung dưới một mái nhà, bọn họ cũng hiếm khi có cơ hội gặp mặt nhau.
Tống Dao không trách Quý Thừa Xuyên bận rộn, chỉ là cô lo anh bận quá sẽ không quan tâm đến bệnh tình của mình, vì vậy mỗi khi đến giờ uống thuốc, thay thuốc, cô sẽ đi gõ cửa thư phòng, bảo đảm việc trị bệnh của Quý Thừa Xuyên được xuyên suốt.
Tám giờ tối, đến giờ phải thay thuốc, Tống Dao cầm băng gạc, thuốc mỡ, đúng giờ chạy đến gõ cửa thư phòng anh.
“Vào đi.” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Quý Thừa Xuyên.
Tống Dao đẩy cửa đi vào, trông thấy anh mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cặm cụi vùi đầu vào bàn xem văn bản tài liệu, cho đến khi cô đến gần cũng không ngẩng đầu, chăm chú nhìn tỉ mỉ vào tài liệu chằng chịt dãy số liệu, hai mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Em đến thay thuốc cho anh.” Tống Dao yếu ớt nói.
“Em ngồi bên cạnh một lát, để anh xem xong phần này đã.” Quý Thừa Xuyên ngẩng lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống, xem như cho cô câu trả lời tốt nhất. Đương nhiên, nếu đổi lại là người khác, e rằng ngay cả cơ hội vào cửa cũng không có.
“Được.” Tống Dao biết rõ tính cách của anh, đơn giản trả lời một câu sau, lập tức ngồi im lặng một bên chờ.
Giờ phút này, trong thư phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng lật trang giấy, cộng với tiếng ma sát khi Quý Thừa Xuyên cầm bút đánh dấu trên giấy.
Tống Dao đặt thuốc sang một bên, bắt đầu nhìn chăm chú vào Quý Thừa Xuyên, tài liệu trong tay anh còn quá nửa, trong chốc lát e rằng không thể xem xong hết, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ bây giờ cô mới có thể yên tâm to gan quan sát kỹ càng tổng giám đốc đại nhân, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Quả nhiên, tài liệu chưa xem xong, Quý Thừa Xuyên như bị trúng ma thuật, hoàn toàn chú tâm vào những nhóm số liệu ấy, triệt để xem Tống Dao như không khí.
Còn Tống Dao cũng vừa hay có cơ hội quan sát tỉ mỉ Quý Thừa Xuyên một chút, lúc tổng giám đốc đại nhân trong trạng thái làm việc với ngày thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, phách lối, tự cao tự đại, hạ lưu vô sỉ tưởng chừng như hai người.
Bây giờ, anh tập trung tinh thần như vậy, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một lần giơ tay, đều đem lại lực hấp dẫn trí mạng không có gì sách bằng, cảnh đẹp mà ý vui, làm cho Tống Dao không thể dời mắt.
Đôi khi, Tống Dao thật sự không hiểu, người đàn ông trước mắt cô tột cùng là một người thế nào.
Anh có thể rất máu lạnh, cũng có thể rất ngang ngược, nhưng có lúc lại rất dịu dàng, cũng có thể rất gần gũi. Anh dường như được sinh ra bởi những điều mâu thuẫn đó, là một đóa hoa hồng có gai, xinh đẹp nhưng gai góc, hấp dẫn mà nguy hiểm.
Phải làm thế nào mới có thể đến gần anh, nhưng không bị anh trói buộc, Tống Dao rất hoang mang.
Trong lúc cô ngờ vực, cuối cùng Quý Thừa Xuyên cũng xem xong trang tài liệu cuối, anh ngẩng đầu, dùng giọng nói trầm thấp pha lẫn vẻ mệt mỏi nói với cô: “Lại đây.”
Tống Dao vội vàng đem thuốc qua đó, muốn giúp anh thay thuốc, nào ngờ vừa đi đến trước mặt đã bị Quý Thừa Xuyên nắm chặt hông, một tay kéo cô ngồi lên chân anh.
Thuốc trong tay cô rơi xuống đất, va chạm với sàn nhà, phát ra những âm thanh trầm đục.
Tống Dao chưa kịp quay người cúi xuống nhặt, gương mặt của Quý Thừa Xuyên đã vùi sâu vào hõm vai cô, nỉ non: “Dao Dao, anh nhớ em lắm.”
Anh nói đơn giản vài từ, đã nói ra nỗi khốn khổ của mình, rõ ràng hai người đã ở chung dưới một mái nhà, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thường xuyên gặp mặt, khiến cho trái tim cô run rẩy.
Cô rất muốn nói một câu “em cũng rất nhớ anh”, nhưng nãy giờ cô vẫn còn trong trạng thái mơ màng, lời nói vuột khỏi miệng lại thành, “Nếu anh mệt quá, nên nghỉ ngơi sớm một chút, tránh cho vết thương không lành.”
Lời tâm tình không được đáp lại như mong muốn, Quý Thừa Xuyên dường như hơi mất mát, buông lỏng cánh tay đặt bên hông cô.
Tống Dao vội vàng đứng lên, nhặt gói thuốc rơi trên đất, nói: “Để em giúp anh thay thuốc.”
“Ừm.” Quý Thừa Xuyên đáp lời, nhưng không phối hợp với cô.
“Để em giúp anh thay thuốc.” Tống Dao lặp lại.
“Thay đi.” Người nào đó giang hai cánh tay, ngồi thẳng tắp trên ghế.
Người này rõ ràng muốn người khác hầu hạ từ đầu đến cuối, Tống Dao đành chịu, đặt thuốc sang một bên, vươn tay, run tay cởi đai lưng áo ngủ cho Quý Thừa Xuyên.
Đai lưng vốn không được thắt chặt, Tống Dao vừa kéo liền tuột xuống, áo ngủ anh rộng mở, từng múi cơ bắp, cơ bụng phơi bày trước mắt Tống Dao, phía dưới anh chỉ mặc một chiếc quần lót…
Mẹ kiếp, dù có ra sao anh vẫn phải mặc quần dài mà làm việc chứ!
Tống Dao đỏ bừng mặt, vội vàng giương mắt, kiềm nén nhịp tim thình thịch nhảy loạn trong lòng, cởi hết áo ngủ cho Quý Thừa Xuyên, lộ ra vết thương được băng bó trên bờ vai, bắt đầu giúp anh thay thuốc.
Trong suốt quá trình, Quý Thừa Xuyên cũng không nhúc nhích, không nói lời nào, thản nhiên hưởng thụ hết thảy, chỉ là đôi mắt ấy, từ đầu đến cuối luôn nhìn chăm chú vào gương mặt của Tống Dao, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực.
Để đánh vỡ sự trầm mặc lúng túng này, Tống Dao kiên trì tìm chủ đề: “Cái đó… Anh đau thì cứ nói với em, em sẽ nhẹ tay một chút.”
“Không đau.” Đơn giản trả lời xong, vốn không có cách nào để đoạn đối thoại được tiếp tục.
Tống Dao đành phải tiếp tục tìm chủ đề khác: “Giữa trưa, bác sĩ Vương có gọi điện cho em, nói rằng chỉ cần anh uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày thay thuốc, sẽ không có vấn đề gì, một tuần nữa hẳn là sẽ lành.”
“Ừm.”
“Em đang nghĩ, đợi anh khỏe lại, em sẽ về…”
“Thiên Dương, có nói gì với em à?” Quý Thừa Xuyên đột nhiên hỏi.
“Thiên Dương?” Tống Dao không hiểu vì sao Quý Thừa Xuyên lại đột ngột nhắc đến em trai của anh, chỉ có thể suy nghĩ và trả lời anh, “Không có gì, cậu ấy không nói gì với em cả.”
“Giữa trưa, cậu ta ở phòng em?” Anh tiếp tục hỏi.
“Vâng…” Không biết vì sao, Tống Dao luôn cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân, cúi đầu thay thuốc.
“Cậu ta đã vào phòng em, vậy mà không nói gì sao?” Lời nói lộ ra vẻ ghen tuông muôn phần và hơi chua chát.
“Cậu ấy nói… Em không hiểu nghệ thuật.”
“Vậy à?” Quý Thừa Xuyên cười nhạt, “Anh lại cho rằng cậu ta nói thích em chứ.”
Bỗng chốc trong tổng giám đốc đại nhân đoán trúng, Tống Dao nóng vội: “Làm sao có thể, cậu… cậu ấy làm sao có thể… thích… em…” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là cực kỳ chột dạ.
Quý Thừa Xuyên không vui, không khách khí nói: “Có thể là do cậu ta bị mù rồi.”
“Vậy chẳng phải anh càng mù hơn sao.” Tống Dao lẩm bẩm.
“Em nói gì đấy?” Quý Thừa Xuyên hỏi.
“Em nói em thay thuốc xong rồi!” Tống Dao tự biết không thể biện bạch, vội vàng đổi giọng, tiện thể kéo áo ngủ của tổng giám đốc đại nhân về vị trí cũ, che lại cảnh xuân sắc.
Nào ngờ lại truyền đến tiếng cười lạnh của Quý Thừa Xuyên, anh thừa nhận thẳng thừng: “Đúng, anh cũng mù.”
Cái gì? Tống Dao bối rối, trừng to mắt, không rõ lời nói của Quý Thừa Xuyên có dụng ý gì.
Chỉ thấy anh đứng lên, mặc vào áo ngủ, cài lại đai lưng mà tự giễu: “Anh mù, mù đến mức không nhận ra cô gái như em vậy mà rất được chào đón, trước kia có Thịnh Tư Kỳ, sau này lại có Quý Thiên Dương, em hãy thành thật nói cho anh biết, em còn chọc phải phiền phức nào nữa, tránh cho anh phải giải quyết từng người một.”
Thật ra khi Quý Thừa Xuyên nói những lời này, ngoài tức giận, càng ẩn chứa nhiều sự cam chịu, nhưng khi truyền vào tai Tống Dao, lại trờ thành một loại trào phúng.
Vừa rồi Tống Dao còn chột dạ, khoảnh khắc này chợt nổi giận: “Em còn có thể chọc phải ai nữa chứ, em chọc phải phiền phức lớn nhất, chẳng phải là anh đó sao!”
“Hóa ra lúc đầu, anh trong mắt em, là một loại phiền phức.” Quý Thừa Xuyên giận tái mặt, bầu không khí chợt đông cứng.
Lời nói quá nặng, không thể thu lại, Tống Dao chỉ có thể kiên trì, gắng gượng đến cuối cùng: “Anh hung dữ với em làm cái gì, là anh nói muốn giải quyết phiền phức, không phải tự em nói.”
“Chẳng lẽ em thế này không phải rước lấy phiền phức cho anh?” Chỉ cần nghĩ đến Tống Dao từng có một đoạn thời gian quen biết với Quý Thiên Dương, Quý Thừa Xuyên không kiềm được phẫn nộ.
“Quý Thừa Xuyên, em gây phiền phức cho anh cái gì? Bệnh là anh muốn ngụy trang, viện là anh muốn ra khỏi, nhà là anh muốn em trở về với anh, nếu như anh chê em gây phiền phức cho anh, em đi là được!”
“Được, em đi đi.”
Đơn giản nói một cậu, tựa như mũi khoan bén nhọn, ra sức khoan vào cánh cửa lòng cô, lúc này đây, lồng ngực cô như bị cái gì đó đâm vào, xuyên thủng.
Cô lùi về sau, quay người muốn chạy.
Sau một khắc, tay lại bị kéo lại, Quý Thừa Xuyên nắm chặt tay cô, im lặng, không nói lời nào.
“Anh còn muốn làm gì?” Tống Dao buột miệng nói, chẳng hiểu vì sao, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nghe thấy mà đau lòng.
“Anh…” Anh muốn mở miệng nói lời xin lỗi, nhưng lời nói vuột ra khỏi miệng, lại bị chi phối bởi lòng tự trọng chết tiệt kia, bất luận như thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng trở thành, “Bệnh tình của anh chưa khỏi, không cho em đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook