Liên tiếp ba bốn ngày, Hạ Viêm đều không trở về. Thân thể An Hòa khá hơn một chút nhưng trái tim lại ngày càng lạnh như băng, rốt cuộc anh cũng chán rồi sao, trước kia cho dù anh ra ngoài cũng sẽ nói với cô một tiếng, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho cô, tuy phần lớn anh đều nói những chuyện không đứng đắn nhưng cô lại cảm thấy ấm áp.

Ra khỏi biệt thự một lần nữa là khi Hạ Viêm đã đi được bốn ngày, trong tủ lạnh đã không còn thức ăn nữa, cô gọi số điện thoại mà Hạ Viêm đã đưa cho, kêu họ giao thức ăn đến, ngồi trên ghế salon lại cảm thấy buốn chán, cô đứng dậy kéo cửa chính đi ra ngoài sân.

Trong sân có rất nhiều loại hoa, một lần cô nói thích hoa nên ngày hôm sau Hạ Viêm phái người đưa đến rất nhiều loại hoa quý. Rốt cuộc anh suy nghĩ thế nào An Hòa không thể đoán ra, rõ ràng ngay cả tình nhân bọn họ cũng không phải nhưng có đôi khi anh dường như rất quan tâm đến cô… An Hòa lắc đầu thật mạnh, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cầm bình tưới bắt đầu tưới hoa.

Vài phút sau, An Hòa không thấy người đưa thức ăn tới mà lại thấy Selina cao ngạo xinh đẹp lạnh lùng tới.

Khóe miệng Selina không che giấu nụ cười trào phúng, “Những ngày an nhàn của mày đã chấm dứt, thủ lĩnh ra lệnh cho tao đưa mày về lại Vân lâu.”

Thân thể An Hòa cứng đờ, bình tưới rơi xuống mặt đất, nước bắn vào ống quần, mát rượi. Selina trông thấy dáng vẻ này của cô lại càng đắc ý hơn, giọng điệu cũng càng ác độc hơn: “Tao đã nói rồi mà, thủ lĩnh chỉ chơi đùa thôi, chơi đủ rồi sẽ để cho mày trở về nơi mày nên đến. Hừ, mày thật sự cho là mày có thể bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng sao? Còn không mau đi theo tao?”

Đầu óc An Hòa trống rỗng, nỗi tuyệt vọng cực đại dâng lên, rõ ràng anh đã hứa sẽ để cô về nhà, vì sao anh lại không giữ lời như vậy chứ?!

***

Vân lâu là cái tên mang theo hương vị của Trung Quốc cổ đại, nhưng thật ra nó lại là một khách sạn hiện đại. Vân lâu có sáu tầng, mỗi tầng có 20 phòng, toàn bộ đều là những cô gái bị bắt tới đây.

An Hòa được sắp xếp ở trong một căn phòng phía đông lầu ba. Đi theo sau Selina vừa mới bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy trước mặt có vài gã đàn ông cao lớn, một đen một trắng, hai tên kia đều quay mặt vào vách tường, ngồi tựa vào bọn họ còn có một cô gái.

An Hòa mở to mắt lướt qua bọn họ, nhìn không chớp mắt về phía trước, nghe thấy giọng nói kiều mị của cô gái kia, “A, anh thật xấu…đang ở bên ngoài mà a…”

Đột nhiên An Hòa dừng bước quay lại nhìn, Kha Vân! Đúng là Kha Vân! Lúc này quần áo của Kha Vân mất trật tự, áo ngủ bằng tơ che khuất thân hình xinh đẹp của cô ta.

Thoáng cái nước mắt An Hòa chảy xuống, “Tiểu…Vân…”

Kha Vân đang say mê bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, hơi giật mình, “Là cậu?”

An Hòa không kìm được chạy tới, vươn tay đẩy người đàn ông đang nằm trên người Kha Vân xuống, nhưng hai gã đàn ông kia đều là sát thủ hàng đầu của căn cứ, làm sao có thể bị một người phụ nữ tập kích thành công chứ, một người đàn ông thoải mái cầm lấy cánh tay nhỏ bé của An Hòa, giọng điệu thô bạo: “Tiểu mĩ nhân ở đâu đến đây? Natasha, em quen cô ta sao?”

Kha Vân ngẩng đầu lên cười khinh miệt: “Đúng…bạn tốt của em…”

Gã đàn ông khác lại mỉm cười nham hiểm, “À. Bạn tốt của em so với em…thế nào?”

Lúc này, Selina chậm rãi bước tới, ghé vào tai một gã đàn ông kiều mị nói: “Hai người thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Hai gã đàn ông nghe vậy thì cười ha ha, đồng loạt gật đầu. Ngay ngày đầu tiên An Hòa đã bị đưa đến chỗ Hạ Viêm, sau đó ngoại trừ Hạ Viêm và Thiệu Tử Bác thì chưa từng gặp bất kể người đàn ông nào khác, cho nên những người này tất nhiên cũng không biết cô, chỉ cho rằng là một người phụ nữ chưa từng gặp trong Vân lâu.

...

Thiệu Tử Bác vốn đi tìm Hạ Viêm nhưng lúc này văn phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại, là Hạ Viêm gọi tới dặn dò anh ta chăm sóc cho An Hòa, Thiệu Tử Bác do dự một lát rồi gọi các loại nguyên liệu nấu cơm, đi vào chỗ ở của Hạ Viêm. Đầu tiên là lịch sự gõ cửa nhưng thật lâu sau cũng không có ai ra mở. Anh ta cảm thấy hơi khó hiểu, trước kia An Hòa đều ở bên ngoài chờ anh ta, hôm nay lại khác thường như vậy. Thử đẩy cửa vào, ngoài ý định, cửa lại mở ra, Thiệu Tử Bác đứng trước cửa ra vào, kêu vài tiếng, vẫn không có người trả lời.

Anh ta khẽ nhíu mày, đi vào. Nhưng mỗi ngõ ngách trong tòa biệt thự đều tìm qua cũng không thấy bóng dáng An Hòa đâu. Thiệu Tử Bác thầm than không xong rồi, chạy thật nhanh ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy có người đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy thái độ trầm trọng hiếm thấy của Thiệc Tử Bác, Hạ Viêm lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không thấy An tiểu thư đâu cả.”

Thái độ của Hạ Viêm lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy dần dần dâng lên một cơn cuồng phong đen kịt.

Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, hai gã đàn ông ngồi một trước một sau, chính giữa hai gã là một cô gái phương đông nhỏ nhắn. Lúc này hai chân cô gái đang bị bốn bàn tay to lớn giữ lấy, thân hình nhu nhược mảnh khảnh không ngừng giãy giụa, không nghĩ tới động tác kia lại càng thêm kích thích thú tính của đàn ông.

“Đừng mà…thả tôi ra! Cứu mạng! Cứu mạng!”

Trên đàn ông da trắng tóc vàng thấy cô không hợp tác nên bàn tay thô dày tát mạnh lên khuôn mặt non mềm của An Hòa một cái, vừa mới tát xuống thì khóe miệng của An Hòa đã tràn ra một dòng máu.

Lúc này cuống họng An Hòa đã khóc nghẹn, toàn thân run rẩy chỉ có thể khóc một cách yên lặng, nước mắt không ngừng tuôn rơi nơi khóe mắt, làm ướt cả ga giường. Thấy cô đã yên lặng hơn nên hai gã đàn ông bắt đầu cởi quần áo của cô ra.

Trên ghế salon cách đó không xa là hai cô gái xinh đẹp, một người là nữ lang châu Âu, toàn thân tản ra một loại hơi thở thành thục vũ mị gợi cảm, một người là phụ nữ phương đông xinh đẹp động lòng người, mặc áo voan mỏng, dáng người mảnh khảnh ẩn hiện. Lúc này, hai người phụ nữ nhàn nhã ngồi đấy, ánh mắt cùng ánh lên một vẻ ác độc.

Selina liếc nhìn An Hòa, ánh mắt mang theo một vẻ đùa cợt, cô ta biết rõ làm như vậy sẽ khiến cho Hạ Viêm tức giận, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con nữ nô lệ bị bắt tới đây, hơn nữa trước đó cũng đã nhiều lần như vậy, cô ta không thích nhìn thấy phụ nữ quyến rũ Hạ Viêm nên gây phiền phức cho bọn họ, Hạ Viêm cũng chỉ cảnh cáo cô ta phải đúng mực, không làm gì cô ta cả, cho nên hôm nay cô ta mới dám vi phạm mệnh lệnh của Hạ Viêm mà bắt cô gái này tới đây.

Lúc này An Hòa như một tượng người đã mất đi linh hồn, một bên gò má đã sưng lên, cô mở thật to hai mắt, không hề nháy mắt nhìn lên trần nhà. Hạ Viêm, dù cho anh dùng mọi cách cướp đoạt tôi nhưng mà tôi vẫn ôm một tia hy vọng, tôi cho là quan hệ giữa chúng ta không phải như vậy, nhưng mà, vào lúc tôi tin tưởng anh nhất, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ?

Lúc này, gã đàn ông da đen trên người An Hòa đột nhiên co lại hất mặt An Hòa qua, khuôn mặt ngăm đen khổng lồ tiến tối bên miệng An Hòa, muốn hôn cô. An Hòa không chịu, quay đầu né tránh, gã đàn ông kia không kiên nhẫn tay bắt đầu dùng sức bắt lấy cằm của cô, nhưng lúc này không biết cô lấy sức ở đâu, mặc cho đối phương có dùng sức thế nào cũng không chịu hé miệng ra.

Kha Vân nhìn tình cảnh trên giường, cảm thấy sảng khoái từ đầu đến chân, cũng bởi vì An Hòa mà mình mới bị bắt tới đây, biến thành cái dạng này, cô ta đã hủy hoại cuộc đời mình! Nhưng mà tên đầu sỏ gân nên chuyện từ ngày đầu tiên đã được thủ lĩnh sủng ái, hơn nữa cuộc sống cũng không cần phải hầu hạ người đàn ông khác. Mỗi ngày trôi qua nỗi oán hận trong lòng cô ta lại dâng lên, cô ta thề phải bắt cô phải hối hận, cô ta muốn cho cô phải sống dở chết dở.

Gã đàn ông da trắng đang vuốt ve An Hòa thấy đồng bọn của mình không thực hiện được, cười hắc hắc: “Mày bóp cằm bắt nó mở miệng ra là được rồi!”

Gã đàn ông da đen cười, tán thành: “Sao tao lại không nghĩ ra nhỉ…” vừa nói xong thì bàn tay đen đúa nắm lấy cằm An Hòa.

Trong ánh mắt, trong lòng An Hòa chỉ còn một mảnh mờ mịt, tai cũng không còn nghe thấy âm thanh nào khác.

Hai gã đàn ông đang muốn dùng sức thì trong nháy mắt cửa gian phòng phát ra một tiếng bang kinh thiên động địa. Ngoài trừ An Hòa thì tất cả mọi người đều khiếp sợ quay đầu lại, cánh cửa gỗ nặng trịch bị đạp một cái vỡ thành năm bảy mảnh, vô cùng thê thảm nằm trên mặt đất, người đàn ông cao lớn tuấn lãng đạp cửa phòng ra đang đứng trước cửa, toàn thân như bao phủ một màu đen đặc, như một ác ma Satan đang trong cơn thịnh nộ. Ánh mắt anh như một con thú khát máu, đôi môi mỏng phun ra một câu phù chú như đòi mạng, “Ai…dám!!!”

Trong phòng ngoại trừ An Hòa cùng Kha Vân, ba người còn lại đều kinh hãi, lần trước khi Hạ Viêm biểu hiện thái độ này là khi có người không cẩn thận làm hỏng vườn hoa của mẹ anh khi còn sống, sau khi người đó chịu đựng ba ngày tra tấn, Hạ Viêm đã ném người đó xuống nước làm mồi cho cá mập. Mà lúc này, cơn giận của anh còn mãnh liệt gấp bội lần đầu tiên.

Hiện giờ Hạ Viêm rất muốn tra tấn những tên đã làm tổn thương đến cô, nhưng mà cô đang nằm đó, đôi mắt không còn thần thái giống như một con búp bê vải, trong nháy mắt lòng anh như bị lăng trì xẻ thịt.

“Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!” Anh không thể chịu đựng được tên kẻ kia liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái.

Hai gã đàn ông hiểu được đã xảy ra chuyện lớn nên nhanh chóng lăn xuống giường tìm quần áo, còn chưa kịp mặc vào đã vội vàng chạy biến ra ngoài. Selina cũng luống cuống, vội vàng chạy trối chết. Chỉ còn có Kha Vân, cô ta chưa từng gặp Hạ Viêm cho nên cũng không biết người đàn ông trước mặt là thủ lĩnh căn cứ, cô ta chỉ ngơ ngác đứng một chỗ, sững sờ nhìn người đàn ông tuấn mĩ trước mặt.

Ánh mắt của Hạ Viêm ném đến trên người Kha Vân, Kha Vân không tự chủ được rùng mình một cái, tay chân như nhũn ra, thân thể run rẩy té xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, cô ta tuyệt đối tin tưởng chỉ muộn một bước, người đàn ông này sẽ khiến cho cô ta chết không có chỗ chôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương