"Có người theo dõi." Tiêu Hàn Đình đột nhiên lách mình vào một con hẻm nhỏ, "Hướng ngươi tới."



Tô Mạt Nhi nhìn hắn, cả hai lập tức hiểu ý, chia nhau đi về hai hướng khác nhau trong hẻm.



Quả nhiên, một lát sau, vài tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một kẻ râu ria xồm xoàm gầm gừ: "Con bé xinh đẹp kia chạy đi đâu rồi?"



Mấy tên lâu la lùng sục khắp nơi.



"Thứ sắc đẹp đó..."



Tên râu xồm vừa đi vừa nuốt nước miếng: "Bán được khối bạc, nếu mối này thành công, chúng ta sẽ tha hồ ăn chơi mấy năm không cần làm gì."
Tiêu Hàn Đình nhảy lên đầu tường, ánh mắt sắc bén chạm phải ánh mắt của Tô Mạt Nhi.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu, như muốn nói rằng "hồng nhan họa thủy, đang hướng về phía ngươi!"




Tô Mạt Nhi hừ một tiếng, một tay đặt lên tường, sẵn sàng xử lý bọn buôn người mù mắt chó kia!



Lúc này, một tên tiểu lâu la gầy guộc mon men tới gần, "Cô nương kia đi cùng với tướng công của mình, nam nhân của nàng trông không dễ chọc đâu."



Râu xồm khinh thường: "Gầy nhom như cây gậy trúc, ngoài cái mặt kia ra, nam nhân đó có gì đáng sợ chứ!"



Tô Mạt Nhi siết chặt nắm tay, chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy tiếng kêu rên của râu xồm, hai chiếc răng cửa bay vút ra ngoài.

Một bóng đen lướt qua như gió, đá văng râu xồm vào tường, khiến hắn phun máu tươi.



Tô Mạt Nhi cong môi cười, nhìn gương mặt lạnh lùng như la sát của Tiêu Hàn Đình, quả nhiên hắn đã nổi giận!



"Quỷ...!Quỷ a!" Mấy tên tiểu lâu la sợ đến tái mặt, cả con hẻm lập tức trở nên hỗn loạn.



Chúng hoảng hốt chạy về phía hẻm nhỏ, nhưng ngay sau đó một bóng xám thoáng qua, mấy tên bị ném ra đầu ngõ như những cái bao rách, ngã đè lên nhau cùng với râu xồm.



Tô Mạt Nhi phi thân đáp xuống, một chân đạp lên đống người phía trên, đè chúng dưới chân mình, lạnh lùng nói: "Muốn chết à?"



Bọn chúng không ngờ rằng hai kẻ trẻ tuổi gầy yếu kia lại có thể đánh đấm như vậy, lập tức kêu la cầu xin tha mạng.

Tô Mạt Nhi và Tiêu Hàn Đình liếc nhau, ăn ý mà nhấc chân.



Một trận hỗn hợp đánh kép!



Chờ đến khi bọn chúng nằm thoi thóp trên đất, Tô Mạt Nhi khinh thường xoay người: "Phế vật!"




"Khoan đã."



Tiêu Hàn Đình ngồi xổm xuống, mặt không cảm xúc nhìn râu xồm: "Các ngươi dám ngang nhiên lừa gạt trên đường thế này, tất nhiên không chỉ có mấy tên tiểu lâu la?"



Râu xồm ánh mắt loạn lạc, định nói dối.



Đôi mắt Tiêu Hàn Đình híp lại, lộ ra sát khí: "Muốn chết hay sống?"



"Sống! Sống!" Râu xồm run rẩy vì sợ hãi trước sát khí đó, "Ở thành Tây, dưới ngôi miếu đổ có một tầng hầm ngầm, lão đại của bọn ta...!bọn họ đang ở đó, còn có 'hàng hóa' nữa!"



Tiêu Hàn Đình vỗ một chưởng làm hắn ngất lịm, quay đầu nhìn Tô Mạt Nhi: "Đi bưng ổ bọn buôn người thôi."



Tô Mạt Nhi khó hiểu liếc hắn một cái: "Vì sao?"



Người này vốn lạnh nhạt vô tình, từ khi gặp bao nhiêu dân chạy nạn cũng chẳng động lòng, cớ sao giờ lại đột nhiên muốn làm chuyện tốt đi dẹp ổ buôn người?



Tiêu Hàn Đình khẽ rung túi tiền trống rỗng: "Ngươi muốn ngủ ở cái miếu đổ nát đó à?"




"......"



Tô Mạt Nhi quyết đoán xoay người: "Đi thành Tây!"



...



Trời sắp tối, ngôi miếu đổ nát đen như mực, không có bóng dáng khách hành hương, chắc là vì nạn phỉ hoành hành.



Tiêu Hàn Đình bước vào miếu, đi hai vòng nhưng không thấy lối vào tầng hầm, nhíu mày.



Tô Mạt Nhi tập trung tinh thần, dùng dị năng cảm nhận luồng gió thoảng, bất ngờ nhấc chân bước đến chỗ pho tượng Bồ Tát, ngón tay chạm vào một viên đá.

Gần như cùng lúc, Tiêu Hàn Đình cũng phát hiện chỗ viên đá có điều kỳ lạ, hai người đồng thời duỗi tay, đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương