Tô Mạt Nhi khẽ động môi: "Ngươi...!coi trọng Tiêu Hàn Đình?"
Bắt gặp ánh mắt lạnh băng ấy, Đường Đình căng thẳng, lắp bắp: "Ta...!ta..."
"Sợ cái gì? Ta đâu có ăn thịt ngươi!" Tô Mạt Nhi trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Tiêu Hàn Đình có sức hút lớn đến vậy sao? Người nào cũng xoay quanh hắn?
Thấy Đường Đình run rẩy như cầy sấy, Tô Mạt Nhi vẫy tay, thần sắc lãnh đạm: "Ngươi thích hắn, cũng chẳng liên quan gì đến ta."
"Nhưng nếu ngươi còn ăn nói lung tung, ta sẽ không khách khí đâu!"
Đường Đình cứng họng: "...!Ta, ta không dám!"
Ý tứ rõ ràng: Đường Đình thích Tiêu Hàn Đình không phải là chuyện của nàng, nhưng nếu còn nói xấu sau lưng nàng, thì nàng sẽ không nương tay.
Nói xong, Tô Mạt Nhi liền quay người bước đi ngay.
Cả đám người ngơ ngác nhìn theo dáng người thon gầy của nàng, một lúc lâu không ai nói gì.
...!Hai vợ chồng này chẳng lẽ đang giận dỗi?
Hay là Tô Mạt Nhi ghen tuông, cố ý nói vậy để cảnh cáo Đường Đình?
Dù là thế nào, vì khí thế sắc bén của Tô Mạt Nhi lúc nãy, cộng thêm sự xấu hổ khi nói xấu sau lưng bị phát hiện, mọi người đột nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng làm việc, không dám bàn tán thêm.
Đường Đình mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái khe nào mà chui xuống, vội vàng lẩn đi.
Khi trăng đã lên tới đỉnh trời, tiếng hí ngựa quen thuộc vang lên, cả đám người lập tức bừng lên niềm vui sướng.
Cuối cùng, bọn họ đã trở về!
Phải biết rằng, ban đêm dã thú nhiều hơn, tình thế của mọi người càng trở nên nguy hiểm.
Hiện tại Tô Mạt Nhi thân thể suy yếu, nếu mất đi Tiêu Hàn Đình - chiến lực chủ chốt, chỉ e mọi người đều khó tránh khỏi số mệnh dữ nhiều lành ít!
Đêm càng về khuya, Tiêu Hàn Đình trong bộ y phục huyền sắc, gần như ẩn mình vào bóng tối.
Con ngựa của hắn phì phì trong mũi, kiêu hùng tiến bước, vẫn giữ phong thái oai vệ và khí phách như thường.
Theo sau là Đường Hà cùng vài người nữa, có vẻ đã bị thương.
Rõ ràng, chuyến đi tìm dược thảo lần này gặp nhiều nguy hiểm.
Xem ra quá trình tìm kiếm cũng không mấy thuận lợi.
Tô Mạt Nhi đứng sau đám đông, ánh mắt lướt qua Tiêu Hàn Đình, dừng lại ở chiếc túi đeo bên hông hắn.
Khi đi ra, chiếc túi ấy còn trống không, nhưng giờ đã phồng lên.
Lão thân đầu cũng chú ý tới điều này, mắt sáng rực, vội vàng tiến đến: “Tiêu công tử…”
Tiêu Hàn Đình nhẹ nhàng xuống ngựa, đưa chiếc túi trong tay cho lão thân đầu.
Lão thân đầu tay run run, nhanh chóng mở túi ra, mừng rỡ kêu lên: “Đây chính là hắc ma thảo!”
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, thậm chí có người xúc động đến rơi nước mắt.
“Thật tốt quá!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
“Chúng ta có thể sống sót!”
Tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, nhưng chưa được bao lâu, sắc mặt của lão thân đầu dần trở nên ngưng trọng.
Nhận thấy có điều gì không ổn, Tô Mạt Nhi tiến lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lão thân đầu cúi đầu, giọng đầy thất vọng: “Hắc ma thảo này tuy có thể dùng, nhưng số lượng quá ít.
Để chế đủ thuốc bột bảo vệ nơi trú ẩn của chúng ta, thì còn thiếu rất nhiều.”
Tô Mạt Nhi rũ mắt suy nghĩ.
Để đối phó với đàn châu chấu có thể phá hủy cả những thành trì, cần một lượng dược liệu khổng lồ.
Vậy mà chỉ với một ít hắc ma thảo này, quả thực chẳng khác gì muối bỏ biển.
Tiêu Hàn Đình trầm giọng: “Đây là toàn bộ hắc ma thảo mà chúng ta có thể tìm thấy trong sơn cốc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook