Tiêu Hàn Đình phi thân hạ xuống, vạt áo bay phấp phới, tựa như thần nhân giáng thế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm lão nhân kinh ngạc: "Ngươi vừa nói gì?"



Tô Mạt Nhi yếu đuối như vậy, là bởi vì trời sinh bệnh trầm kha?



"Nàng...!nàng nếu không được chữa trị, rất nhanh sẽ chết." Lão nhân run rẩy trước sát khí lạnh lẽo của Tiêu Hàn Đình, lòng thầm run sợ: Người này võ công thâm sâu khó lường, thật không dễ đối phó.



Nếu muốn lấy được nguồn nước, nhất định phải nghĩ cách mang "thủy yêu" này đi.



"Tiểu tử, xem ngươi sốt sắng như vậy, tiểu cô nương này chắc là người trong lòng ngươi rồi?" Lão giả làm bộ kiểm tra mạch, âm thầm giấu độc dược trong lòng bàn tay, ngước mắt nhìn Tiêu Hàn Đình với nụ cười chân thật, "Lại đây, giúp ta đỡ nàng dậy… Trên đời này, chỉ có ta mới có thể chữa khỏi cho nàng, các ngươi coi như gặp vận may lớn!"




Tiêu Hàn Đình thoáng trầm ngâm, nhưng ngay lúc đó Tô Mạt Nhi bất ngờ nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi.

Không chút do dự, hắn lập tức đỡ nàng vào lòng, quay sang nhìn lão nhân: "Ngươi!"



Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia âm hiểm, đột nhiên hắn phủi tay, một loại bột vô sắc vô vị lặng lẽ hướng về phía mặt Tiêu Hàn Đình!



Thứ bột này chính là tuyệt kỹ của Dược Vương Cốc, chuyên đối phó với những cao thủ võ công thâm hậu.

Chỉ cần tiếp xúc với da, lập tức khiến toàn thân tê liệt, đánh mất thần trí.
Không ai có thể ngăn cản hắn!



Tiêu Hàn Đình phát giác có điều không ổn, lập tức ôm Tô Mạt Nhi lùi lại, nhưng bột thuốc khuếch tán quá nhanh, hắn cảm nhận được mình không còn kịp nữa!



Ngay lúc ấy, một luồng hàn khí bất chợt từ mặt đất ùa lên, bột thuốc trong nháy mắt bị đóng băng, ngưng tụ thành những viên băng nhỏ, cách gương mặt Tiêu Hàn Đình chỉ chưa đầy gang tấc!



"Sao...!sao có thể?" Lão nhân kinh hãi trợn trừng đôi mắt.



Trừ phi là cao nhân nội lực thượng thừa, làm sao có thể trong chớp mắt biến nước thành băng mà không thấy hình dạng? Huống hồ nữ tử này thân thể yếu ớt như thế, căn bản không có nội lực...!Chẳng lẽ thật sự là yêu quái?



Ngay sau đó, một lưỡi băng sắc bén bay thẳng tới, hất văng lão nhân ra xa, nửa bả vai bị xuyên thủng bởi băng nhọn!




Cơn đau đớn ập tới, sắc mặt lão nhân trắng bệch, cảm nhận sát khí lạnh buốt thấu xương, hắn siết chặt tay trong im lặng...



"Thủy yêu tỉnh rồi!"



Đám lưu dân vừa mừng vừa sợ, đồng thanh hô: "Thủy yêu, nếu ngươi biết điều, hãy cho chúng ta chút nước, chúng ta sẽ tạm tha mạng cho ngươi."



Tô Mạt Nhi không nói gì, chỉ lạnh lùng quét ánh mắt qua.

Một cái vung tay, cả đám lưu dân đều bị hất văng ra xa.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Đình, thấy hắn không có dấu hiệu trúng độc, lúc này mới khẽ gật đầu, coi như nói lời cảm tạ.



Tiêu Hàn Đình nhìn nàng với gương mặt tái nhợt như băng tuyết, nhíu mày: "Ngươi yếu đến mức này, đừng liều lĩnh thêm nữa!"




Mặc dù không biết nàng có năng lực từ đâu, nhưng rõ ràng mỗi lần nàng sử dụng dị năng, thân thể lại suy yếu trông thấy.

Nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, sớm muộn gì nàng cũng kiệt quệ mà chết!



"Không chết được." Giọng Tô Mạt Nhi lạnh nhạt.



Ngay sau đó, thân ảnh nàng thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt lão nhân, một tay túm lấy cổ hắn, giọng điệu lạnh lẽo đầy sát khí: "Ngươi vừa nói ta mắc bệnh trầm kha? Thời gian không còn nhiều?"



Vừa dứt lời, một cơn huyết khí dâng lên nơi cổ họng, nhưng Tô Mạt Nhi gắng sức chịu đựng.

Dẫu vậy, lão nhân đã nhìn thấu ngay: "Tiểu cô nương, ngươi trời sinh mang bệnh trầm kha, lại không biết nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thân thể đã tới mức dầu cạn đèn tắt… Ngươi bắt đầu hộc máu, đó là dấu hiệu ngũ tạng lục phủ suy kiệt!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương