...



Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tiêu Hàn Đình và Tô Mạt Nhi không ngừng gặp phải các nhóm hắc y nhân ám sát.

Nhưng cả hai đã quá quen với việc này, phối hợp ngày càng ăn ý, việc tiêu diệt đám hắc y nhân trở nên đơn giản như chặt củ cải.



Ngày hôm ấy, sau khi giải quyết thêm một nhóm hắc y nhân võ công cao cường, trên người Tô Mạt Nhi không may dính phải chút máu, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Như thường lệ, nàng kiếm cớ đi tìm nguồn nước, tiến vào trong rừng.



Tiêu Hàn Đình đứng trên con đường dốc, nhìn đám dân chạy nạn bẩn thỉu, lam lũ đi ngang qua, rồi quay đầu nhìn về phía cánh rừng nơi Tô Mạt Nhi vừa bước vào, trầm ngâm suy nghĩ.



Trong vùng đất chịu thiên tai này, nước là vô cùng quý giá.

Đám dân chạy nạn thậm chí còn khó có thể kiếm được nước uống, thế nhưng Tô Mạt Nhi lại như có phép màu, đi đến đâu cũng có thể ‘tạo ra’ những con suối nhỏ hay ao nước để tẩy rửa, khiến bản thân luôn sạch sẽ và thơm tho.



Bí mật trên người nàng quả thực quá nhiều.




Tiêu Hàn Đình mím môi, lần này hắn quyết tâm phải theo dõi đến cùng để tìm ra sự thật.



Tô Mạt Nhi tìm đến một chỗ yên tĩnh trong rừng, vận dụng thủy hệ dị năng, từ một hốc đá, dòng nước liền phun trào ra.

Nàng đang định tẩy rửa sạch sẽ thì bỗng ánh mắt thoáng giật mình.

Một luồng băng từ lòng bàn tay nàng phóng ra, bay thẳng vào chạc cây trên đầu!



Một tiếng hét thảm vang lên, một hắc y nhân bịt mặt rơi từ trên cây xuống, ám khí trong tay cũng bắn trật mục tiêu.



“Lần này, là hướng đến ta sao?” Tô Mạt Nhi lạnh lùng nói, môi phớt nhẹ một nụ cười.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, rồi lạnh nhạt bảo: “Cùng xông lên đi!”



Ngay lập tức, bảy tám hắc y nhân từ bốn phía lao tới, bao vây lấy nàng.

Tuy những kẻ này thân thủ không tồi, nhưng so với đám cao thủ từng truy sát Tiêu Hàn Đình trước đây, rõ ràng chúng chỉ là hạng tầm thường.

Bọn chúng mang đậm chất giang hồ, không giống đám người trước đó, những kẻ được huấn luyện bài bản, chuyên nghiệp như sát thủ chính quy.
Xem ra không phải cùng một phe!




Tô Mạt Nhi nhanh chóng và gọn gàng hạ gục đám hắc y nhân, rồi lạnh lùng hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”



Những tên này không phải tử sĩ, bị chiêu “băng nhận” và “phong đao” kỳ dị của Tô Mạt Nhi giết đến khiếp vía, vội vàng khai: “Chúng ta không biết ai là chủ mưu thật sự… Thật sự mà, không dám lừa ngươi đâu cô nãi nãi! Chúng ta chỉ là giang hồ sát thủ lấy tiền làm việc… Chỉ nghe khẩu âm của người thuê chúng ta, có vẻ như đến từ kinh thành.”



Kinh thành ư?



Trong đầu Tô Mạt Nhi hiện lên hình ảnh của người phụ nữ kia, khóe môi nhếch lên lạnh lùng: “Tiêu Hàn Đình, ta có chút không chờ nổi để đến kinh thành rồi.”



Nàng vừa quay đầu lại, thấy Tiêu Hàn Đình đứng trên một nhánh cây mảnh khảnh, dáng vẻ nhẹ như yến, thân hình trường ngọc, phiêu dật như tiên nhân hạ phàm.



“Lần này xem như chúng ta huề nhau.” Tiêu Hàn Đình liếc nhìn đám sát thủ, không hề tỏ ra ngạc nhiên.



Từ khi lão phụ nhân xuất hiện, hắn đã dự cảm rằng hành trình này của Tô Mạt Nhi sẽ không hề yên ổn.



Nhưng điều hắn tò mò hơn cả là…



Tiêu Hàn Đình tiến về phía vũng nước, quan sát xung quanh: “Chỗ này đá lởm chởm, khô cằn, không giống có mạch nước ngầm… Tô Mạt Nhi, ngươi thật sự có thể điều khiển nước sao?”



Tô Mạt Nhi biết không thể giấu được, nhưng cũng không muốn giải thích.

Nàng không thể nói với hắn rằng mình có dị năng thủy hệ, bởi thế nên hành trình mới dễ dàng như vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương