Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐại thúc cười khổ lắc đầu: “Lão hán ta sinh ra đã thèm ăn, lúc trẻ tuổi thích nhất vào nam ra bắc tìm khẩu vị khắp nơi.

” Lại chưa từng nghĩ, một miếng ăn này sẽ khiến ông ấy làm hại nhà tan cửa nát.

“Đại thúc họ gì?” Đi đường không thú vị, Tô Oanh hàn huyên với đại thúc.

“Lão hán Hạ Thủ Nghĩa.

”“Ta tên Tô Oanh.

”Hạ Thủ Nghĩa sửng sốt một chút, nhìn mặt u ám lạnh nhạt của Tô Oanh ở dưới mày vô cùng kinh ngạc, người trước mắt này lại là Tề Vương phi danh xấu lan xa kia sao… người thật không giống như là lời đồn.

Có thể nhóm quan sai cũng lo lắng trên đường trời sẽ tiếp tục mưa, cho nên trên đường đều không ngừng nghỉ, vẫn luôn đi tới ngoài huyện thành, để tìm đất trống cho người cả đội, chuẩn bị phái người vào thành đi mua sắm lương khô và vật tư tương ứng.

Cũng may ông trời còn tốt tính, tuy trời vẫn âm u, nhưng một đường đi đến ngoài huyện thành trời cũng không mưa nữa.


Quan sai tìm mảnh đất trống ở ngoài thành để mọi người đặt chân.

Sau khi Tô Oanh để Triệu ma ma ở dưới một cây đại thụ, cõng da hổ tìm được Lý Đạt.

Lý Đạt thấy Tô Oanh đã cảm thấy da đầu tê dại, không có biện pháp, một màn nàng giết chết lão hổ kia thật sự là khiến ký ức người hãy còn mới mẻ.

“Quan gia, nhờ nói chuyện một lát.

”Lý Đạt cảm thấy mình và nàng không có gì để nói, nhưng lời từ chối còn chưa nói ra miệng, đã bị mắt phượng lộ ra tia u tối của nàng làm khiếp người lùi ra sau.

Lý Đạt chỉ có thể đi theo nàng tới dưới một cây đại thụ.

“Ngươi muốn làm gì?”Tô Oanh mỉm cười, ý đồ khiến mình thoạt nhìn hiền lành một ít, nhưng nàng lại không biết, nụ cười này lại làm Lý Đạt càng thêm hoảng sợ.

“Quan gia đừng sợ, ta là một nữ tử yếu ớt có thể làm gì với ngươi.


”Lý Đạt: “…” Ta cảm ơn ngài nữ tử yếu ớt!“Nếu quan gia là có thể mang ta vào thành bán da hổ, ta có thể cho ngươi một phần lợi nhuận.

” Tô Oanh nói thẳng ra mục đích của chính mình.

Lý Đạt sửng sốt một chút, nhìn về phía da hổ trong tay nàng, đây thật đúng là dụ hoặc cực lớn, Bạch Hổ kia hiếm thấy, da hổ lớn lại vô cùng hoàn chỉnh, nếu cầm đi bán, ít thì cũng có thể có hơn một ngàn lượng bạc, một phần, đó chính là trên trăm lượng!Bảo hổ lột da, cũng chỉ như vậy!Lý Đạt gần là không có do dự đã đồng ý, dù sao Tô Oanh thật sự muốn chạy, hắn cũng không ngăn được!“Được, ngươi chờ.

”Vì không khiến người để mắt, Lý Đạt lấy cho Tô Oanh một bộ quan phục để nàng thay, sau đó hắn lại chọn hai người đi theo vào thành tiếp viện vật tư.

Lý Đạt dẫn theo Tô Oanh tới chỗ cửa thành, bởi vì là huyện thành, ra vào sẽ không quá mức nghiêm khắc, vài người thuận lợi đi vào.

Sau khi vào thành, Lý Đạt để hai quan sai đi mua lương khô, hắn lại dẫn theo Tô Oanh tới một con phố khác.

Tô Oanh đi ở trên đường cái huyện thành, nhìn người bán rong rao hàng hai bên đường phố cảm thấy vô cùng mới mẻ, nàng sinh hoạt ở thời đại mạt thế chiến loạn, là hình ảnh trước nay chưa thấy qua như vậy.

Lý Đạt dẫn theo Tô Oanh tới ngoài một hiệu cầm đồ thì dừng lại.

“Trong chốc lát sau khi tiến vào, chúng ta đều đừng hé răng để đối phương ra giá trước, một tấm da hổ như vậy, thấp hơn một ngàn lượng đều là tiện nghi, không thể bán.

” Trước khi đi vào, Lý Đạt dặn dò với Tô Oanh nói.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương