Con trai thứ ba đần độn, làm cu li cho đại phòng bị đánh đập, chết đói da bọc xương.
Thật là một gia đình thảm thương!
Một cơn đau nhói từ trên mặt kéo Tô Thiên Dư trở lại hiện thực.
Bây giờ nàng chính là đứa con gái vừa mới sinh của Đường Xuân Mai, là bia đỡ đạn nhỏ nhất.
[Mẫu thân, cứu con với!]
Đường Xuân Mai, đang khóc đến không thể thở được, túm lấy chăn, ngẩng đầu trừng to mắt, nhìn khắp nơi.
Ai đang nói vậy?
[Mẫu thân, con còn có thể cứu được, bà lão này sắp bóp chết con rồi.
] Tô Thiên Dư cảm thấy khó thở, sắp bị bế ra ngoài, bước vào đếm ngược của cái chết.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến Đường Xuân Mai căng thẳng đến mức thở dốc, đây là ảo giác sao?
Trong phòng làm gì có cô bé nào?
Hay là!
Thị kéo chăn lên, còn không kịp xỏ giày, liền lao ra sân, thấy mẹ chồng đang bế đứa bé, cái chân nhỏ của đứa bé rõ ràng còn đang động đậy.
“Mẹ, trả con lại cho con!” Đường Xuân Mai lau nước mắt, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức xông lên giật lại.
Tô lão bà tử dùng một tay đẩy thị ra, tay kia ôm đứa bé, không thể bóp chặt miệng đứa bé được.
“Oe oe…” Tiếng khóc của đứa bé vang lên, Đường Xuân Mai giật mạnh đứa bé, kiệt sức ngồi phịch xuống đất.
Đứa bé đã yên ổn trong lòng thị, thị áp mặt vào để cảm nhận hơi thở của đứa bé, lúc này mới yên tâm.
“Đường Xuân Mai, ngươi dám đánh bà đây, ngươi đúng là đồ đê tiện bất hiếu!” Tô lão bà tử liền lật lọng, mắng trước.
[Bà già độc ác này, bà ta đổ nước để ta sinh sớm.
Nếu là con trai thì bán cho gã đồ tể kia, còn nếu là con gái thì bán cho Chu viên ngoại, để theo cháu trai nhà ông ta xuống mồ.
]
[Số khổ quá! Hu hu hu! Bị chết đói trong quan tài.
]
Đường Xuân Mai cúi đầu nhìn dấu tay in trên mặt con gái, giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
“Mẹ, tại sao người lại đổ nước xuống đất? Tại sao lại lừa con nói đứa bé đã chết? Người định làm gì với con của con chứ!!” Nhiều năm uất ức, trong một khoảnh khắc bùng nổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook