Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu
Chương 11: Đoạn kết

Phi trường Tân Sơn Nhất được bao phủ bởi từng cụm mây xám xịt kéo đen cả bầu trời, thật âm u, ông trời buồn đến độ hết muốn nhìn. Những tia chớp thỉnh thoảng nhá nhem, mưa bắt đầu nhiễu hạt, cơn mưa lao xao bay nghiêng bay ngã tắm mát đám cỏ xanh, ướt mấy bậc thềm, nhốn nháo là dòng người ngoại quốc lẫn việt kiều hồi hương, những chiếc taxi chực chờ ngoài cửa, có mấy bác tài nhiệt tình che dù xách phụ hành lý khách ra xe, tiếng tây, tiếng tàu lẫn tiếng loa của phát thanh viên cứ nhộn nhịp huyên náo, nhức cả đầu!

Hôm nay, buổi đưa tiễn hai anh em nhà họ Hà thật bùi ngùi, thật xúc cảm, thật chứa chan cái nồng ấm bằng hữu của tuổi trẻ. Văn Khánh dặn dò Văn

-Mày đi mạnh giỏi, qua bên ấy rồi, ráng mà học cho bằng người ta, nhớ viết thư về cho tao

-Mày không sợ tao kêu khổ à?

-Không, tao chỉ sợ mày biếng nhác viết thư thôi

Hà Văn cười nụ:

-Mày quả là bạn tốt, tao nhớ rồi, dù cho trái đất này có ngừng quay, tình bạn của tao và mày không bao giờ thay đổi

Chỉ tay qua nhóm Lệ Trinh có Vũ Quyên, và Vân. Văn Khánh chỉ trỏ:

-Con gái trong những giờ phút kẻ đi người ở thì y như rằng sắp có trận lụt

Vũ Quyên nắm tay Trinh bảo:

-Mày bây giờ chẳng khác gì chú chim đang soải cánh, có bay đi đâu cũng phải nhớ quay về biết không?

-Mày an tâm, tao quý này và yêu luôn cả xứ sở Việt Nam- Trinh nhiệt thành nói sau tiếng cười núp sau bóng lệ-chim có bay đi mỏi cánh cũng quay về, nhất định có một ngày tao gặp lại mày

-Tao tin điều mày nói- Quyên nhìn xói vào bạn, đánh một đòn tâm lý khiến Lệ Trinh chới với-tao mong rằng lời mày không trở thành lời hứa suông, khi cái quá khứ vụng dại yêu đương còn ám ảnh mày ở nơi đây

Lê Trinh tái mặt

-Vũ Quyên, sao mày lại có thể nói thế. Chẳng lẽ con người tao mày còn chưa hiểu à?

-Tao hiểu, hiểu rất rõ mày, nên...mà thôi bỏ đi chuyện của mày lỡ lầm đâu can hệ gì tới tao, tao thật nhiễu sự

Lệ Trinh không dám nhìn vào mắt Quyên, sợ nhìn nàng, nàng sẽ còn lột trần thêm gì trong tim nàng nữa đây, nên tia mắt chuyển sang Tuyết Vân. Vân ôn hòa:

-Trinh à, hãy loại bỏ hết mê muội, hãy tự tin, chúc Trinh thượng lộ bình an, may mắn và cơ hội như hoa tươi rộ nở trên đường đời

Lệ Trinh nuốt nước mắt dang đôi tay nhỏ bé ôm chặt hai người bạn, nàng lí nhí:

-Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm, mấy bạn ở lại ráng giữ gìn sức khoẻ nha!

Hãng hàng thông phát loa thông báo tới giờ phải vào phòng cách ly, Hà Văn chầm chậm lại gần em gái, đặt một cánh tay lên vai em vỗ nhẹ

-Đi thôi Trinh, vào làm thủ tục, nộp hộ chiếu và còn ổn định chổ ngồi nữa- đi ngang Vân chàng kề tai thầm thì- "For get me not"

Lời thì thầm mùa xuân, Tuyết Vân trìu mến nhìn chàng, nụ cười buồn trên môi:

-Anh lên đường tốt đẹp

-Um!

Hai anh em họ Hà bước đi, nhìn cái dáng di chuyển xê dịch hòa vào tốp người lạ, Vũ Quyên còn bịn rịn, nàng đưa tay làm loa:

-Hai người nhớ bảo trọng, nhớ viết thư về nha...

Họ đã vào phòng cách ly sau khi nộp hộ chiếu, giấy thông hành và mấy thủ tục cuối cùng tại quầy nhập cảnh. Văn Khánh đưa mắt nhìn em:

-Hối hận chưa?

Tuyết Vân thú nhận:

-Rồi!

Văn Khánh nhún vai:

-Về thôi, đã quá muộn em à!

Nàng bỗng giở chứng kêu:

-Không, anh và Quyên cứ về, em muốn nhìn máy bay cất cánh

-Em có bị ấm đầu không, mưa càng lúc càng nặng hạt, nghe lời anh ra xe về thôi cưng, mưa đầu mùa dễ cảm lắm

-Không- Vân bướng bĩnh, nàng kiên quyết theo bước chân cứng cõi, nàng quay người chạy ra sân cỏ trước sự ngơ ngác của Quyên và vẻ mất bình tĩnh của Khánh

Mưa gió ư? mặc kệ mi! Phong ba bão táp ư? nàng cũng chẳng màng, dù là sắp tận thế thì cũng thây kệ. Nàng đứng giữa khoảng đất trống, lưới rào B40 ngăn đôi con chim sắt bự chảng, và con chim sắt dường như muốn thoát ra khỏi cái lồng nên nó đang từ từ soãi cánh, nàng bấn loạn hét toáng, tiếng hét thất thanh lấn át cả tiếng rã rít sụt sịt của ông trời.

-Hà Văn anh quay trở lại đi, quay về bên em đi, Hà Văn...Hà Văn...Hà Văn...tình yêu đầu của em

Tình yêu bay về nơi xứ lạ. Chiếc máy bay nhỏ dần, nhỏ dần, chỉ còn là chấm đen, mất hút tan vào không trung. Cơn mưa vẫn trút xuống như điên như dại, giây phút tuyệt vọng, giây phút tưởng chừng không còn có nhau, tình yêu tưởng chừng đi vào thiên thu an nghĩ. Có đâu ngờ giống cổ tích, giống thần thoại, phép màu là một bàn tay. Vâng, chỉ một bàn tay chạm nhẹ lên vai mà trái tim đã run lên bần bật, nàng trở người, nụ hôn đã nằm gọn trên môi. Nàng không tin, tay dụi mắt nhiều lần, quả thật nàng sững sờ, ngạc nhiên. Chàng đây sao? chàng còn ở bên ta sao? Quả thật Hà Văn đang hiện diện trước mặt, nàng quá đổi sung sướng ôm thật chặt người chàng, dịu dàng, ngây thơ như đứa trẻ vùi đầu vô lồng ngực chàng. Lồng ngực đàn ông thật sâu, bờ vai thật rộng, và cánh tay thật là cứng cáp, chàng bây giờ giống vị hộ pháp đứng đội trời che chở cho nàng tiên bé đang lạc bầy. Chàng thầm thì, ngôn ngữ chàng thật trầm lắng như khúc ca thiên đường

-Anh định bước lên máy bay, nhưng hình bóng em giữ chân anh lại, trong lúc do dự anh chợt nhớ tới một câu nói "Đời là một chuổi dài đợi chờ và hy vọng kế tiếp" anh muốn mình tiếp tục đợi chờ, tiếp tục hy vọng, và không ngừng tiếp tục yêu em

Tuyết Vân xúc động, mắt nàng long lanh

-Đừng đi, anh đừng đi đâu hết, hãy ở lại, ở lại bên em...

Chàng lại cúi xuống, chàng hôn chiếc dái tai nhỏ xinh của nàng, vầng trán thanh tú, chóp mũi cao cao, đôi má hồng bị mưa làm phai nhạt lớp phấn, cuối cùng là đôi môi, mặt nàng đỏ ửng khi nghe lời ngọt ngào:

-Anh yêu em muốn phát điên Vân ơi! anh không muốn mọi sự chỉ là giấc mơ

-Em thật sự cần anh- Vân đẩy chàng ra xa, niềm vui khiến tay chân nàng múa máy-Ồ, tôi đã quen một tên xấu xa, hắn không những chỉ cướp nụ hôn đầu của tôi, mà còn cướp cả sự hồn nhiên, ngây thơ, hắn dày vò suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi không thể đánh mất những thứ ấy mà không đi đòi lại, tôi muốn hắn phải đền bù thời gian cho tôi, tôi muốn lấy trái tim của hắn và tôi muốn đặt cạnh trái tim tôi, tôi muốn suốt đời hắn mãi mãi yêu tôi!

-Tuyết Vân em!

Hà Văn không chế ngự được cái cảm xúc quá lớn lao, hạnh phúc đến bất ngờ như những con sóng ngoài biển không tìm thấy được bờ, hạnh phúc khiến chàng ngất ngây, chàng lao mình tới ôm nàng, ghì xiết muốn điều làm nàng ngộp thở, chàng sợ khi mình buông nàng ra, nàng tan biến, có phải chàng sẽ rất tội nghiệp không?

Bất giác nhớ ra điều gì, nàng hỏi chàng:

-Lệ Trinh đâu anh? không cùng ở lại sao?

-Nó đi thiệt rồi- chàng bình thản đáp- vết thương lòng của nó rất sâu em à, nó ra đi anh nghĩ sẽ tốt hơn

Tuyết Vân day dứt, đoạn nàng bặm môi:

-Thế còn anh? sao không đi luôn đi?

Bẹo chóp mũi nàng, chàng mắng yêu:

-Em rõ là tàn nhẫn-chàng cười gian xão- nếu đi được mà không yêu em được, anh thà ở lại chinh phục em

Nàng bưng mặt chàng, chủ động hôn lên môi Văn

-Anh thật đáng yêu!

Bấy giờ thì cái lạnh mới làm họ chú ý tới, khẽ rùng mình, quần áo, tóc tai, toàn thân ướt sủng. Nhưng cái lạnh nhanh chóng bị tẩy chay bởi luồng nhiệt tình yêu, trái tim giống hỏa lò hừng hực sưởi ấm đôi tâm hồn thật ấm áp.

Mưa vẫn rơi rơi...

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương