Cháy Bỏng - Củ Củ Miêu
-
Chương 87: Ngầm Mê Muội
Thật ra, mỗi lần gặp em, anh đều say đắm.— “Ngầm Mê Muội” – Lưu Đức Hoa
Tối qua, Lộc Nhiên hầu như không ngủ được. Sáng sớm cô dậy rửa mặt, rồi một mình xuống nhà hàng dùng bữa sáng.
Lý do khiến cô không ngủ được là vì chuyện cô và Giang Thừa vừa mới thành đôi, và cả chuyện cô biết được từ miệng Giang Thừa rằng anh đã gặp cô lần đầu tiên từ khi nào.
Tối qua, trong nhà hàng, cô đã hỏi Giang Thừa lần gặp đầu tiên là khi nào. Anh nghiêm túc trả lời: “Ngày em ngất xỉu trước cổng khu căn hộ Ngự Thủy Loan, chính anh đã đưa em đến bệnh viện.”
Khoảnh khắc đó, cô chết lặng.
Hóa ra lần đầu Giang Thừa gặp cô là vào cái ngày cô vì căng thẳng quá độ mà ngất xỉu trước cổng khu. Người đưa cô đến bệnh viện hôm ấy không phải là bảo vệ của khu, mà là Giang Thừa.
Bấy lâu nay, cô vẫn nghĩ đó là bảo vệ.
Cô tự hỏi, nếu lúc đó cô không quên quay lại cảm ơn, liệu có phát hiện ra người đưa mình đến bệnh viện là Giang Thừa không?
Có lẽ sẽ biết, hoặc ít nhất cũng nhận ra không phải bảo vệ.
Lộc Nhiên chậm rãi nuốt miếng bánh mì tròn cuối cùng, rồi cầm điện thoại trên bàn, mở WeChat và nhắn tin cho Ôn Tự.
Bên kia, Ôn Tự vừa quấn quýt với Chu Liệt xong, cầm điện thoại lên xem tin nhắn thì thấy ngay tin của “Lộc ngốc”.
Lộc Nhiên bảo rằng tối qua cô và Giang Thừa đã thành đôi.
Ôn Tự không khỏi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Quả nhiên, cô đã đoán trước hai người này sẽ đến với nhau, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thật tuyệt, cuối cùng Lộc Nhiên cũng có người thương yêu, mà lại là người nhìn qua cũng biết sẽ trân trọng cô.
Trực giác của cô luôn rất chuẩn, Giang Thừa chắc chắn là người đáng để giao phó.
Cô nhắn lại hỏi liệu tối qua hai người có xảy ra điều gì không, chẳng hạn như hôn hay ôm.
Lộc Nhiên trả lời rất nhanh.
Cô nói: Không, chỉ nắm tay thôi.
Tối qua, mỗi người đều về phòng riêng để tắm suối nước nóng, sau đó chỉ nhắn tin chúc ngủ ngon trên WeChat, thật sự không có gì khác, chỉ đơn giản là nắm tay.
*
Hôm ấy, sau bữa trưa tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhóm bốn người của Ôn Tự lái xe quay về Bắc Thành.
Ban đầu, Ôn Tự khuyên Lộc Nhiên và Giang Thừa ở lại thêm hai ngày để tăng cường tình cảm.
Nhưng Lộc Nhiên không đồng ý, kiên quyết muốn đi cùng mọi người.
Mới vừa thành đôi với Giang Thừa, cô vẫn chưa quen với việc bạn bè giờ đã thành người yêu.
Ôn Tự không ép, đành gật đầu đồng ý.
Về đến thành phố, chiếc Porsche Cayenne và Range Rover chia ra hai ngả. Ôn Tự bảo Chu Liệt lái xe thẳng về căn hộ Tây Sơn để cô thu dọn đồ đạc giúp anh.
Khi họ lên lầu, đã thấy có người đứng chờ sẵn.
Đó là nhân viên giao hàng mà Ôn Tự đã gọi trên đường về, nhờ mua một số đặc sản nổi tiếng của Bắc Thành để Chu Liệt mang về Hồng Kông.
Nhân viên giao hàng thấy hai người đi tới liền hỏi: “Cô là người đặt giao hàng đúng không?”
Ôn Tự mỉm cười gật đầu: “Xin lỗi, để anh phải đợi mấy phút.”
Nhân viên giao hàng lắc đầu: “Không sao đâu.”
Nhận mã lấy hàng từ Ôn Tự xong, anh giao đồ rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Chu Liệt cúi xuống nhìn mấy túi đồ trong tay Ôn Tự, bất đắc dĩ nói: “Thật ra không cần phải mua đâu.”
Ôn Tự bấm khóa vân tay, vừa nói vừa cười: “Anh cứ coi như em mua cho mẹ anh, là tấm lòng của bạn gái con trai thôi.”
Chu Liệt bật cười, vươn tay đánh nhẹ lên mông cô.
Ôn Tự liếc anh một cái đầy hờn dỗi.
Sau khi thay giày, cô xách mấy túi đặc sản vào phòng thay đồ, mở vali của Chu Liệt ra, lần lượt xếp từng món vào.
Chu Liệt đi theo, lười biếng tựa vào một bên, mỉm cười nhìn cô.
Ôn Tự sắp xếp đâu vào đấy.
Khi đóng vali lại, Chu Liệt cuối cùng cũng lên tiếng: “Cục cưng, lần này chia xa, lần sau gặp lại phải mất một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, em nhớ giữ khoảng cách với một số người nhé.”
Giọng anh nghe có chút ghen tuông.
Ôn Tự đứng lên, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Giữ khoảng cách với ai? Anh nói là ai cơ?”
Ánh mắt Chu Liệt trầm xuống vài phần: “Em nghĩ xem?”
Ôn Tự chớp chớp mắt, vẫn không hiểu: “Làm sao em biết anh nói ai? Em đâu có…”
Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, ánh mắt sáng rỡ.
Chu Liệt không hiểu sao cô lại ngừng nói.
Vài giây sau, Ôn Tự bất ngờ bật cười: “Chu Liệt, trước giờ sao em không nhận ra anh cũng hay ghen vậy? Chẳng lẽ trước đây anh luôn nhịn sao?”
Ánh mắt Chu Liệt lảng tránh: “Không có.”
Ôn Tự không tin, bước tới gần, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Vậy sao anh lại bảo em phải giữ khoảng cách với ai đó? Đây chẳng phải là ghen thì là gì?”
“……” Chu Liệt nhẹ ho vài tiếng, xoay người muốn rời đi.
Ôn Tự làm sao để anh có cơ hội trốn thoát, liền nhanh tay giữ lấy cánh tay anh, tiếp tục truy hỏi: “Anh đúng là đang ghen phải không? Ghen với ai, mau nói em nghe nào?”
Chu Liệt xoay người lại, cúi mắt nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói: “Chính là người lần trước gặp ở cửa nhà hàng, họ Cố ấy.”
Ôn Tự hơi sững người.
Ngay sau đó, cô bật cười khúc khích, đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười: “Không phải chứ, anh ghen với Cố Kỳ Thâm sao? Không phải, em và cậu ta thật sự không có gì, em không thích cậu ta.”
Hóa ra nãy giờ là ghen với Cố Kỳ Thâm. Cô còn tưởng người anh nói là ai khác.
Chu Liệt thấy cô cười vui đến vậy, liền giơ tay búng nhẹ lên trán cô, nghiêm túc nói: “Nhưng anh ta thích em.”
Hôm đó, anh đã nhận ra ánh mắt Cố Kỳ Thâm nhìn Ôn Tự có điều gì đó khác thường. Vì vậy, hôm nay tại khu nghỉ dưỡng, lúc Ôn Tự không chú ý, anh đã tranh thủ hỏi Lộc Nhiên một câu.
Lộc Nhiên nói trước đây đúng là Cố Kỳ Thâm từng theo đuổi Ôn Tự, hơn nữa còn thích suốt mười năm. Nhưng Ôn Tự luôn từ chối rõ ràng, nói rằng cô không có cảm giác gì với anh ta.
Lộc Nhiên còn bảo anh yên tâm trăm phần trăm, nếu Ôn Tự có động lòng thì đã động từ lâu, người ta không phải là mối đe dọa gì cả.
Dù vậy, vẫn cần phải giữ khoảng cách.
Thích một người suốt mười năm là khái niệm gì chứ?
Anh không muốn nghĩ tới.
Ôn Tự vô thức xoa trán mình, nơi vừa bị búng có chút đau, giọng đầy vẻ bất mãn: “Cái đó cũng bị anh phát hiện à? Nhưng dù cậu ta thích em thì cũng vô ích, em đâu có thích cậu ta.”
Chu Liệt nói ngắn gọn: “Dù vậy cũng phải giữ khoảng cách.”
“Chúng em chỉ là bạn bình thường.”
“Bạn bình thường cũng cần giữ khoảng cách.”
Ôn Tự: “……”
Người đàn ông này khi ghen thật sự chẳng thể nói lý lẽ nổi.
Cô bĩu môi: “Dù sao anh cũng đang ghen, anh không nói em cũng biết, anh có chối cũng vô ích.”
Chu Liệt lại giơ tay, lần này chỉ búng nhẹ lên trán cô, giọng điệu dịu dàng hơn: “Ừ, anh đang ghen đấy, vì anh quá yêu em.”
Vì quá yêu em, nên anh mới ghen.
*
Chu Liệt đáp chuyến bay đến sân bay Bắc Thành vào lúc 2 giờ 30 chiều.
Ôn Tự lái xe tiễn anh.
Giây phút hai người ôm nhau chia tay ở sân bay, đôi mắt Ôn Tự đỏ hoe. Mãi đến khi rời khỏi sảnh sân bay, những giọt nước mắt tích tụ từ lâu mới lăn dài trên má.
Yêu xa, gặp nhau, cùng trải qua những khoảnh khắc đẹp, rồi lại phải chia xa. Cảm giác sau đó thật sự rất trống trải, rất đau lòng.
Tim cô như hụt hẫng.
Ôn Tự hít sâu, giơ tay lau những giọt nước mắt lăn dài, rồi bước nhanh về chiếc Porsche Cayenne.
Lên xe, cô ngồi yên lặng ở ghế lái một lúc lâu, sau đó mới khởi động xe rời sân bay.
Tối hôm đó, không lâu sau khi Chu Liệt về đến Hồng Kông, anh đã gọi video cho cô để báo đã về đến nơi an toàn.
Khi đó, Ôn Tự vừa rời khỏi cửa hàng Thành Hòa, cũng vừa lên xe.
Vừa nhìn thấy gương mặt Chu Liệt trên màn hình, mũi cô cay xè, đôi mắt đỏ hoe. Cô nói với giọng nghẹn ngào: “Phải làm sao đây, anh vừa về Hồng Kông mà em đã nhớ anh rồi…”
Ánh mắt Chu Liệt dịu dàng, anh khẽ cười: “Vậy phải làm sao đây? Hay là vài ngày nữa anh lại bay qua gặp em?”
Ôn Tự muốn gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại, cô lắc đầu.
Giọng cô đầy vẻ uất ức: “Thôi vậy, anh mới về, cứ nghỉ ngơi thật tốt đã. Đừng vì em mà làm xáo trộn cuộc sống của anh. Tháng sau đến lượt em sang Hồng Kông thăm anh.”
Bay từ Hồng Kông đến Bắc Thành mất bốn giờ, vừa kịp nghỉ ngơi đã phải bay tiếp, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Hơn nữa, bây giờ cũng đã gần cuối tháng Mười Một rồi.
Cố chịu thêm chút nữa, sinh nhật anh sắp đến rồi, đến lúc đó cô sẽ bay sang Hồng Kông tạo bất ngờ cũng không muộn.
Chu Liệt vừa định mở miệng nói, nhưng tiếng Trần Bá Hào đã vang lên trước: “A Liệt, ăn cơm thôi nào.”
Nghe vậy, Ôn Tự liền nói: “Hóa ra hướng dẫn viên Trần cũng ở đó à.”
Chu Liệt gật đầu.
Giây tiếp theo, Ôn Tự nhìn thấy Trần Bá Hào trong video.
Trần Bá Hào vẫn giữ nụ cười quen thuộc, chào hỏi cô, sau đó hỏi: “Ôn mỹ nhân, cô ăn cơm chưa?”
Ôn Tự mỉm cười đáp lại: “Đang chuẩn bị đi ăn đây.”
Giọng nghẹn ngào vừa rồi đã được cô kìm nén lại.
Trần Bá Hào không nói gì thêm, rời khỏi khung hình, màn hình lại hiện lên khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi của Chu Liệt.
Ánh mắt Ôn Tự đầy vẻ xót xa: “Hướng dẫn viên Trần gọi anh đi ăn phải không? Nếu vậy thì anh đi ngay đi.”
Câu tiếng Quảng Đông vừa nãy cô có nghe, nhưng không chắc chắn.
Chu Liệt gật đầu, nói với cô vài câu rồi bảo cô ngắt video, hẹn lát nữa nói chuyện tiếp.
Ôn Tự nghe lời, cúp máy.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô đặt điện thoại lên ghế phụ, rồi đạp ga lái xe về hướng Đa Luân Công Quán.
Khi tâm trạng dần ổn định, cô bỗng nhớ ra một chuyện.
Trước đây, khi cô đang ở Hồng Kông, Ôn Hy Thanh có nói khi cô về sẽ có một bất ngờ. Vậy mà cô đã về được mấy tháng rồi, bất ngờ kia vẫn chưa thấy đâu. Chắc là ông ấy quên mất.
Hôm nay tâm trạng không mấy vui vẻ, cô quyết định đi tìm Ôn Hy Thanh để đòi món quà bất ngờ đó, xem liệu có làm tâm trạng mình tốt lên không.
*
Bên phía Hồng Kông.
Trần Bá Hào tiện tay lấy từ vali của Chu Liệt một túi đặc sản Bắc Thành, khoác vai anh cùng đi xuống lầu, vừa đi vừa hỏi anh ở Bắc Thành thế nào.
Chu Liệt nói: “Rất vui, chỉ là ban đêm lạnh quá.”
Trần Bá Hào cười trêu: “Cậu mà không về Hồng Kông sớm, ’em trai nhỏ’ của cậu sắp lạnh co lại luôn rồi đó.”
Chu Liệt liếc mắt nhìn anh ta, hất tay anh ta khỏi vai mình.
Trần Bá Hào cười, bảo anh chẳng để người khác nói thật.
Chu Liệt cho tay vào túi, bước ra khỏi thang máy, không buồn để ý đến anh ta nữa.
Đi ngang quầy lễ tân, Tiểu Diêu uể oải đứng dậy chào một tiếng “Anh Liệt”, rồi lại ngồi xuống.
Trần Bá Hào thấy vậy, đặt túi đặc sản lên quầy, rồi nhanh chân đuổi theo Chu Liệt đang đi đến nhà hàng.
Lại khoác vai Chu Liệt, anh ta trêu chọc: “Em gái nhỏ buồn bã rồi, biết cậu đi Bắc Thành tìm Ôn mỹ nhân, ngày nào cũng đau lòng hết đó.”
Nói xong, anh ta còn thở dài một tiếng.
Chu Liệt nhìn anh ta lạnh lùng, cười nhạt: “Kelly với cậu hòa lại chưa, rảnh quá lo chuyện tôi làm gì?”
Nhắc đến Kelly, mặt Trần Bá Hào rạng rỡ: “Đã hòa lại từ lâu rồi, năm sau dự định sẽ đăng ký kết hôn.”
Chu Liệt nhướnh mày.
Chuyện này anh không ngờ tới, cứ tưởng Trần Bá Hào và Kelly sẽ tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Trần Bá Hào nói thêm: “Yêu nhau lâu năm, tôi rút ra được một điều: Chỉ cần lòng hướng về nhau, tôi với Kelly sẽ không chia xa. Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, vậy là đủ để đi đến cuối cùng.”
Chu Liệt quay sang nhìn Trần Bá Hào, khóe môi nở nụ cười nhạt, vỗ vai anh ta: “Khi nào thì đăng ký?”
Trần Bá Hào đáp, cười toe toét: “Đầu năm sau.”
Chu Liệt không nói thêm gì, chỉ khẽ cong môi.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là sang năm mới rồi.
Sau bữa cơm, Trần Bá Hào nói với anh rằng nếu thật lòng yêu Ôn Tự, thì hãy sớm cưới cô về nhà. Không cần yêu lâu năm mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Anh ta còn bảo rằng anh ta hối hận vì không sớm cho Kelly một kết quả rõ ràng.
Anh ta từng nghĩ phải đợi đến khi mọi thứ đều đủ đầy mới cân nhắc kết hôn, sinh con. Nhưng sự chờ đợi đó đã khiến Kelly phải đợi suốt bốn năm.
Kelly luôn chờ đợi, nhưng lần cãi nhau gần đây suýt nữa thì từ bỏ. Nếu lần đó anh ta không chạy đến Thâm Thành tìm Kelly, có lẽ họ đã chia tay thật.
Ngày hôm đó ở Thâm Thành, Kelly nói với anh ta rằng, yêu xa suốt bốn năm, cô không sợ gặp nhau vất vả, chỉ sợ yêu bốn năm cuối cùng không có kết quả tốt đẹp.
Cô nói cô không muốn đợi nữa, nếu năm sau vẫn không kết hôn được, thì chia tay, cô không thể đợi thêm.
Những lời của Trần Bá Hào khiến Chu Liệt sau khi tắm xong, nói chuyện video với Ôn Tự, liền ra ngoài mua rượu.
Đêm khuya, anh ngồi trên ban công căn phòng “Đợi gió” của khách sạn, uống rượu từng ngụm nhỏ, để gió biển mát lạnh thổi qua, tâm trạng rối bời.
Anh vừa uống rượu, vừa nghĩ rất lâu về chuyện kết hôn. Từ cầu hôn, đến kết hôn, thậm chí cả những ngày tháng sau khi có con, anh đều nghĩ đến.
Thật lòng mà nói, anh sợ cầu hôn thất bại.
Sợ Ôn Tự cuối cùng không muốn lấy chồng xa, dẫn đến chia tay. Sợ rằng giữa họ chỉ có hiện tại, không có tương lai.
Mặc dù hôm đó anh đã thuyết phục được Ôn Hy Thanh, nhưng không có nghĩa là Ôn Tự đã hoàn toàn xác định ở bên anh.
Cô từng nói sẽ không yêu xa.
Giờ đã yêu rồi, nhưng anh vẫn chưa đủ chắc chắn.
Người chưa cưới được, nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Mãi đến gần sáng, khi hơi men khiến anh thấy ngà ngà say, anh mới đứng dậy, cầm chai rượu và ly trên bàn trở về phòng, ngã xuống giường ngủ.
Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, thà mơ một giấc mơ đẹp còn hơn.
*
Đêm đó, Ôn Tự về Đa Luân Công Quán, nhận được món quà bất ngờ từ Ôn Hy Thanh – chìa khóa một căn nhà mới.
Hóa ra món quà bất ngờ mà Ôn Hy Thanh nói đến, chính là một căn hộ.
Khi cô ở Hồng Kông, Ôn Hy Thanh trong một lần đi uống trà, đánh cờ với bạn già, nghe nói một dự án chung cư mới vừa ra mắt, có căn hộ 300 mét vuông ở vị trí rất tốt. Nhớ lại trước đây Ôn Tự từng than phiền căn 140 mét vuông không đủ rộng, ông cùng bạn đi xem thử.
Chỉ nhìn sơ qua bố cục, ông đã quyết định mua, ký hợp đồng ngay tại chỗ, thanh toán toàn bộ.
Sau đó vì công việc bận rộn mà ông quên mất chuyện này.
Nếu không phải tối nay Ôn Tự về Đa Luân Công Quán nhắc nhở, có lẽ ông đã quên mình vừa mua thêm một căn hộ cao cấp.
Căn hộ này thực ra không mang ý nghĩa gì đặc biệt, đơn giản chỉ là để chiều lòng con gái.
Ôn Tự thực sự rất vui và cảm động.
Cô Trương và ba đều rất yêu thương cô. Từ nhỏ đến lớn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Cô thật sự không dám nghĩ, sau này khi kết hôn rời xa gia đình, liệu cô sẽ khóc thảm hại thế nào.
Cô yêu gia đình này biết bao.
Sau bữa cơm, về lại căn hộ ở Tây Sơn, cô tắm rửa xong, đắp mặt nạ, trò chuyện video với Chu Liệt, rồi tháo mặt nạ, làm nốt bước dưỡng da cuối cùng.
Sau đó, cô vào tủ lạnh lấy một chai rượu mơ.
Cùng tiếng nhạc du dương, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhấm nháp từng ngụm rượu.
Khi đó, cô nào biết rằng ở Hồng Kông, có một người vừa trải qua nỗi buồn bi quan.
Cuối cùng, cô ngà ngà say, nằm trên sofa và thiếp đi.
Đêm đó trong mơ, có anh.
Tối qua, Lộc Nhiên hầu như không ngủ được. Sáng sớm cô dậy rửa mặt, rồi một mình xuống nhà hàng dùng bữa sáng.
Lý do khiến cô không ngủ được là vì chuyện cô và Giang Thừa vừa mới thành đôi, và cả chuyện cô biết được từ miệng Giang Thừa rằng anh đã gặp cô lần đầu tiên từ khi nào.
Tối qua, trong nhà hàng, cô đã hỏi Giang Thừa lần gặp đầu tiên là khi nào. Anh nghiêm túc trả lời: “Ngày em ngất xỉu trước cổng khu căn hộ Ngự Thủy Loan, chính anh đã đưa em đến bệnh viện.”
Khoảnh khắc đó, cô chết lặng.
Hóa ra lần đầu Giang Thừa gặp cô là vào cái ngày cô vì căng thẳng quá độ mà ngất xỉu trước cổng khu. Người đưa cô đến bệnh viện hôm ấy không phải là bảo vệ của khu, mà là Giang Thừa.
Bấy lâu nay, cô vẫn nghĩ đó là bảo vệ.
Cô tự hỏi, nếu lúc đó cô không quên quay lại cảm ơn, liệu có phát hiện ra người đưa mình đến bệnh viện là Giang Thừa không?
Có lẽ sẽ biết, hoặc ít nhất cũng nhận ra không phải bảo vệ.
Lộc Nhiên chậm rãi nuốt miếng bánh mì tròn cuối cùng, rồi cầm điện thoại trên bàn, mở WeChat và nhắn tin cho Ôn Tự.
Bên kia, Ôn Tự vừa quấn quýt với Chu Liệt xong, cầm điện thoại lên xem tin nhắn thì thấy ngay tin của “Lộc ngốc”.
Lộc Nhiên bảo rằng tối qua cô và Giang Thừa đã thành đôi.
Ôn Tự không khỏi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Quả nhiên, cô đã đoán trước hai người này sẽ đến với nhau, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thật tuyệt, cuối cùng Lộc Nhiên cũng có người thương yêu, mà lại là người nhìn qua cũng biết sẽ trân trọng cô.
Trực giác của cô luôn rất chuẩn, Giang Thừa chắc chắn là người đáng để giao phó.
Cô nhắn lại hỏi liệu tối qua hai người có xảy ra điều gì không, chẳng hạn như hôn hay ôm.
Lộc Nhiên trả lời rất nhanh.
Cô nói: Không, chỉ nắm tay thôi.
Tối qua, mỗi người đều về phòng riêng để tắm suối nước nóng, sau đó chỉ nhắn tin chúc ngủ ngon trên WeChat, thật sự không có gì khác, chỉ đơn giản là nắm tay.
*
Hôm ấy, sau bữa trưa tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhóm bốn người của Ôn Tự lái xe quay về Bắc Thành.
Ban đầu, Ôn Tự khuyên Lộc Nhiên và Giang Thừa ở lại thêm hai ngày để tăng cường tình cảm.
Nhưng Lộc Nhiên không đồng ý, kiên quyết muốn đi cùng mọi người.
Mới vừa thành đôi với Giang Thừa, cô vẫn chưa quen với việc bạn bè giờ đã thành người yêu.
Ôn Tự không ép, đành gật đầu đồng ý.
Về đến thành phố, chiếc Porsche Cayenne và Range Rover chia ra hai ngả. Ôn Tự bảo Chu Liệt lái xe thẳng về căn hộ Tây Sơn để cô thu dọn đồ đạc giúp anh.
Khi họ lên lầu, đã thấy có người đứng chờ sẵn.
Đó là nhân viên giao hàng mà Ôn Tự đã gọi trên đường về, nhờ mua một số đặc sản nổi tiếng của Bắc Thành để Chu Liệt mang về Hồng Kông.
Nhân viên giao hàng thấy hai người đi tới liền hỏi: “Cô là người đặt giao hàng đúng không?”
Ôn Tự mỉm cười gật đầu: “Xin lỗi, để anh phải đợi mấy phút.”
Nhân viên giao hàng lắc đầu: “Không sao đâu.”
Nhận mã lấy hàng từ Ôn Tự xong, anh giao đồ rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Chu Liệt cúi xuống nhìn mấy túi đồ trong tay Ôn Tự, bất đắc dĩ nói: “Thật ra không cần phải mua đâu.”
Ôn Tự bấm khóa vân tay, vừa nói vừa cười: “Anh cứ coi như em mua cho mẹ anh, là tấm lòng của bạn gái con trai thôi.”
Chu Liệt bật cười, vươn tay đánh nhẹ lên mông cô.
Ôn Tự liếc anh một cái đầy hờn dỗi.
Sau khi thay giày, cô xách mấy túi đặc sản vào phòng thay đồ, mở vali của Chu Liệt ra, lần lượt xếp từng món vào.
Chu Liệt đi theo, lười biếng tựa vào một bên, mỉm cười nhìn cô.
Ôn Tự sắp xếp đâu vào đấy.
Khi đóng vali lại, Chu Liệt cuối cùng cũng lên tiếng: “Cục cưng, lần này chia xa, lần sau gặp lại phải mất một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, em nhớ giữ khoảng cách với một số người nhé.”
Giọng anh nghe có chút ghen tuông.
Ôn Tự đứng lên, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Giữ khoảng cách với ai? Anh nói là ai cơ?”
Ánh mắt Chu Liệt trầm xuống vài phần: “Em nghĩ xem?”
Ôn Tự chớp chớp mắt, vẫn không hiểu: “Làm sao em biết anh nói ai? Em đâu có…”
Nói đến đây, cô bỗng ngừng lại, ánh mắt sáng rỡ.
Chu Liệt không hiểu sao cô lại ngừng nói.
Vài giây sau, Ôn Tự bất ngờ bật cười: “Chu Liệt, trước giờ sao em không nhận ra anh cũng hay ghen vậy? Chẳng lẽ trước đây anh luôn nhịn sao?”
Ánh mắt Chu Liệt lảng tránh: “Không có.”
Ôn Tự không tin, bước tới gần, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Vậy sao anh lại bảo em phải giữ khoảng cách với ai đó? Đây chẳng phải là ghen thì là gì?”
“……” Chu Liệt nhẹ ho vài tiếng, xoay người muốn rời đi.
Ôn Tự làm sao để anh có cơ hội trốn thoát, liền nhanh tay giữ lấy cánh tay anh, tiếp tục truy hỏi: “Anh đúng là đang ghen phải không? Ghen với ai, mau nói em nghe nào?”
Chu Liệt xoay người lại, cúi mắt nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ bất lực. Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói: “Chính là người lần trước gặp ở cửa nhà hàng, họ Cố ấy.”
Ôn Tự hơi sững người.
Ngay sau đó, cô bật cười khúc khích, đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười: “Không phải chứ, anh ghen với Cố Kỳ Thâm sao? Không phải, em và cậu ta thật sự không có gì, em không thích cậu ta.”
Hóa ra nãy giờ là ghen với Cố Kỳ Thâm. Cô còn tưởng người anh nói là ai khác.
Chu Liệt thấy cô cười vui đến vậy, liền giơ tay búng nhẹ lên trán cô, nghiêm túc nói: “Nhưng anh ta thích em.”
Hôm đó, anh đã nhận ra ánh mắt Cố Kỳ Thâm nhìn Ôn Tự có điều gì đó khác thường. Vì vậy, hôm nay tại khu nghỉ dưỡng, lúc Ôn Tự không chú ý, anh đã tranh thủ hỏi Lộc Nhiên một câu.
Lộc Nhiên nói trước đây đúng là Cố Kỳ Thâm từng theo đuổi Ôn Tự, hơn nữa còn thích suốt mười năm. Nhưng Ôn Tự luôn từ chối rõ ràng, nói rằng cô không có cảm giác gì với anh ta.
Lộc Nhiên còn bảo anh yên tâm trăm phần trăm, nếu Ôn Tự có động lòng thì đã động từ lâu, người ta không phải là mối đe dọa gì cả.
Dù vậy, vẫn cần phải giữ khoảng cách.
Thích một người suốt mười năm là khái niệm gì chứ?
Anh không muốn nghĩ tới.
Ôn Tự vô thức xoa trán mình, nơi vừa bị búng có chút đau, giọng đầy vẻ bất mãn: “Cái đó cũng bị anh phát hiện à? Nhưng dù cậu ta thích em thì cũng vô ích, em đâu có thích cậu ta.”
Chu Liệt nói ngắn gọn: “Dù vậy cũng phải giữ khoảng cách.”
“Chúng em chỉ là bạn bình thường.”
“Bạn bình thường cũng cần giữ khoảng cách.”
Ôn Tự: “……”
Người đàn ông này khi ghen thật sự chẳng thể nói lý lẽ nổi.
Cô bĩu môi: “Dù sao anh cũng đang ghen, anh không nói em cũng biết, anh có chối cũng vô ích.”
Chu Liệt lại giơ tay, lần này chỉ búng nhẹ lên trán cô, giọng điệu dịu dàng hơn: “Ừ, anh đang ghen đấy, vì anh quá yêu em.”
Vì quá yêu em, nên anh mới ghen.
*
Chu Liệt đáp chuyến bay đến sân bay Bắc Thành vào lúc 2 giờ 30 chiều.
Ôn Tự lái xe tiễn anh.
Giây phút hai người ôm nhau chia tay ở sân bay, đôi mắt Ôn Tự đỏ hoe. Mãi đến khi rời khỏi sảnh sân bay, những giọt nước mắt tích tụ từ lâu mới lăn dài trên má.
Yêu xa, gặp nhau, cùng trải qua những khoảnh khắc đẹp, rồi lại phải chia xa. Cảm giác sau đó thật sự rất trống trải, rất đau lòng.
Tim cô như hụt hẫng.
Ôn Tự hít sâu, giơ tay lau những giọt nước mắt lăn dài, rồi bước nhanh về chiếc Porsche Cayenne.
Lên xe, cô ngồi yên lặng ở ghế lái một lúc lâu, sau đó mới khởi động xe rời sân bay.
Tối hôm đó, không lâu sau khi Chu Liệt về đến Hồng Kông, anh đã gọi video cho cô để báo đã về đến nơi an toàn.
Khi đó, Ôn Tự vừa rời khỏi cửa hàng Thành Hòa, cũng vừa lên xe.
Vừa nhìn thấy gương mặt Chu Liệt trên màn hình, mũi cô cay xè, đôi mắt đỏ hoe. Cô nói với giọng nghẹn ngào: “Phải làm sao đây, anh vừa về Hồng Kông mà em đã nhớ anh rồi…”
Ánh mắt Chu Liệt dịu dàng, anh khẽ cười: “Vậy phải làm sao đây? Hay là vài ngày nữa anh lại bay qua gặp em?”
Ôn Tự muốn gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại, cô lắc đầu.
Giọng cô đầy vẻ uất ức: “Thôi vậy, anh mới về, cứ nghỉ ngơi thật tốt đã. Đừng vì em mà làm xáo trộn cuộc sống của anh. Tháng sau đến lượt em sang Hồng Kông thăm anh.”
Bay từ Hồng Kông đến Bắc Thành mất bốn giờ, vừa kịp nghỉ ngơi đã phải bay tiếp, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Hơn nữa, bây giờ cũng đã gần cuối tháng Mười Một rồi.
Cố chịu thêm chút nữa, sinh nhật anh sắp đến rồi, đến lúc đó cô sẽ bay sang Hồng Kông tạo bất ngờ cũng không muộn.
Chu Liệt vừa định mở miệng nói, nhưng tiếng Trần Bá Hào đã vang lên trước: “A Liệt, ăn cơm thôi nào.”
Nghe vậy, Ôn Tự liền nói: “Hóa ra hướng dẫn viên Trần cũng ở đó à.”
Chu Liệt gật đầu.
Giây tiếp theo, Ôn Tự nhìn thấy Trần Bá Hào trong video.
Trần Bá Hào vẫn giữ nụ cười quen thuộc, chào hỏi cô, sau đó hỏi: “Ôn mỹ nhân, cô ăn cơm chưa?”
Ôn Tự mỉm cười đáp lại: “Đang chuẩn bị đi ăn đây.”
Giọng nghẹn ngào vừa rồi đã được cô kìm nén lại.
Trần Bá Hào không nói gì thêm, rời khỏi khung hình, màn hình lại hiện lên khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi của Chu Liệt.
Ánh mắt Ôn Tự đầy vẻ xót xa: “Hướng dẫn viên Trần gọi anh đi ăn phải không? Nếu vậy thì anh đi ngay đi.”
Câu tiếng Quảng Đông vừa nãy cô có nghe, nhưng không chắc chắn.
Chu Liệt gật đầu, nói với cô vài câu rồi bảo cô ngắt video, hẹn lát nữa nói chuyện tiếp.
Ôn Tự nghe lời, cúp máy.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô đặt điện thoại lên ghế phụ, rồi đạp ga lái xe về hướng Đa Luân Công Quán.
Khi tâm trạng dần ổn định, cô bỗng nhớ ra một chuyện.
Trước đây, khi cô đang ở Hồng Kông, Ôn Hy Thanh có nói khi cô về sẽ có một bất ngờ. Vậy mà cô đã về được mấy tháng rồi, bất ngờ kia vẫn chưa thấy đâu. Chắc là ông ấy quên mất.
Hôm nay tâm trạng không mấy vui vẻ, cô quyết định đi tìm Ôn Hy Thanh để đòi món quà bất ngờ đó, xem liệu có làm tâm trạng mình tốt lên không.
*
Bên phía Hồng Kông.
Trần Bá Hào tiện tay lấy từ vali của Chu Liệt một túi đặc sản Bắc Thành, khoác vai anh cùng đi xuống lầu, vừa đi vừa hỏi anh ở Bắc Thành thế nào.
Chu Liệt nói: “Rất vui, chỉ là ban đêm lạnh quá.”
Trần Bá Hào cười trêu: “Cậu mà không về Hồng Kông sớm, ’em trai nhỏ’ của cậu sắp lạnh co lại luôn rồi đó.”
Chu Liệt liếc mắt nhìn anh ta, hất tay anh ta khỏi vai mình.
Trần Bá Hào cười, bảo anh chẳng để người khác nói thật.
Chu Liệt cho tay vào túi, bước ra khỏi thang máy, không buồn để ý đến anh ta nữa.
Đi ngang quầy lễ tân, Tiểu Diêu uể oải đứng dậy chào một tiếng “Anh Liệt”, rồi lại ngồi xuống.
Trần Bá Hào thấy vậy, đặt túi đặc sản lên quầy, rồi nhanh chân đuổi theo Chu Liệt đang đi đến nhà hàng.
Lại khoác vai Chu Liệt, anh ta trêu chọc: “Em gái nhỏ buồn bã rồi, biết cậu đi Bắc Thành tìm Ôn mỹ nhân, ngày nào cũng đau lòng hết đó.”
Nói xong, anh ta còn thở dài một tiếng.
Chu Liệt nhìn anh ta lạnh lùng, cười nhạt: “Kelly với cậu hòa lại chưa, rảnh quá lo chuyện tôi làm gì?”
Nhắc đến Kelly, mặt Trần Bá Hào rạng rỡ: “Đã hòa lại từ lâu rồi, năm sau dự định sẽ đăng ký kết hôn.”
Chu Liệt nhướnh mày.
Chuyện này anh không ngờ tới, cứ tưởng Trần Bá Hào và Kelly sẽ tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Trần Bá Hào nói thêm: “Yêu nhau lâu năm, tôi rút ra được một điều: Chỉ cần lòng hướng về nhau, tôi với Kelly sẽ không chia xa. Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, vậy là đủ để đi đến cuối cùng.”
Chu Liệt quay sang nhìn Trần Bá Hào, khóe môi nở nụ cười nhạt, vỗ vai anh ta: “Khi nào thì đăng ký?”
Trần Bá Hào đáp, cười toe toét: “Đầu năm sau.”
Chu Liệt không nói thêm gì, chỉ khẽ cong môi.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là sang năm mới rồi.
Sau bữa cơm, Trần Bá Hào nói với anh rằng nếu thật lòng yêu Ôn Tự, thì hãy sớm cưới cô về nhà. Không cần yêu lâu năm mới nghĩ đến chuyện kết hôn.
Anh ta còn bảo rằng anh ta hối hận vì không sớm cho Kelly một kết quả rõ ràng.
Anh ta từng nghĩ phải đợi đến khi mọi thứ đều đủ đầy mới cân nhắc kết hôn, sinh con. Nhưng sự chờ đợi đó đã khiến Kelly phải đợi suốt bốn năm.
Kelly luôn chờ đợi, nhưng lần cãi nhau gần đây suýt nữa thì từ bỏ. Nếu lần đó anh ta không chạy đến Thâm Thành tìm Kelly, có lẽ họ đã chia tay thật.
Ngày hôm đó ở Thâm Thành, Kelly nói với anh ta rằng, yêu xa suốt bốn năm, cô không sợ gặp nhau vất vả, chỉ sợ yêu bốn năm cuối cùng không có kết quả tốt đẹp.
Cô nói cô không muốn đợi nữa, nếu năm sau vẫn không kết hôn được, thì chia tay, cô không thể đợi thêm.
Những lời của Trần Bá Hào khiến Chu Liệt sau khi tắm xong, nói chuyện video với Ôn Tự, liền ra ngoài mua rượu.
Đêm khuya, anh ngồi trên ban công căn phòng “Đợi gió” của khách sạn, uống rượu từng ngụm nhỏ, để gió biển mát lạnh thổi qua, tâm trạng rối bời.
Anh vừa uống rượu, vừa nghĩ rất lâu về chuyện kết hôn. Từ cầu hôn, đến kết hôn, thậm chí cả những ngày tháng sau khi có con, anh đều nghĩ đến.
Thật lòng mà nói, anh sợ cầu hôn thất bại.
Sợ Ôn Tự cuối cùng không muốn lấy chồng xa, dẫn đến chia tay. Sợ rằng giữa họ chỉ có hiện tại, không có tương lai.
Mặc dù hôm đó anh đã thuyết phục được Ôn Hy Thanh, nhưng không có nghĩa là Ôn Tự đã hoàn toàn xác định ở bên anh.
Cô từng nói sẽ không yêu xa.
Giờ đã yêu rồi, nhưng anh vẫn chưa đủ chắc chắn.
Người chưa cưới được, nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Mãi đến gần sáng, khi hơi men khiến anh thấy ngà ngà say, anh mới đứng dậy, cầm chai rượu và ly trên bàn trở về phòng, ngã xuống giường ngủ.
Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, thà mơ một giấc mơ đẹp còn hơn.
*
Đêm đó, Ôn Tự về Đa Luân Công Quán, nhận được món quà bất ngờ từ Ôn Hy Thanh – chìa khóa một căn nhà mới.
Hóa ra món quà bất ngờ mà Ôn Hy Thanh nói đến, chính là một căn hộ.
Khi cô ở Hồng Kông, Ôn Hy Thanh trong một lần đi uống trà, đánh cờ với bạn già, nghe nói một dự án chung cư mới vừa ra mắt, có căn hộ 300 mét vuông ở vị trí rất tốt. Nhớ lại trước đây Ôn Tự từng than phiền căn 140 mét vuông không đủ rộng, ông cùng bạn đi xem thử.
Chỉ nhìn sơ qua bố cục, ông đã quyết định mua, ký hợp đồng ngay tại chỗ, thanh toán toàn bộ.
Sau đó vì công việc bận rộn mà ông quên mất chuyện này.
Nếu không phải tối nay Ôn Tự về Đa Luân Công Quán nhắc nhở, có lẽ ông đã quên mình vừa mua thêm một căn hộ cao cấp.
Căn hộ này thực ra không mang ý nghĩa gì đặc biệt, đơn giản chỉ là để chiều lòng con gái.
Ôn Tự thực sự rất vui và cảm động.
Cô Trương và ba đều rất yêu thương cô. Từ nhỏ đến lớn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Cô thật sự không dám nghĩ, sau này khi kết hôn rời xa gia đình, liệu cô sẽ khóc thảm hại thế nào.
Cô yêu gia đình này biết bao.
Sau bữa cơm, về lại căn hộ ở Tây Sơn, cô tắm rửa xong, đắp mặt nạ, trò chuyện video với Chu Liệt, rồi tháo mặt nạ, làm nốt bước dưỡng da cuối cùng.
Sau đó, cô vào tủ lạnh lấy một chai rượu mơ.
Cùng tiếng nhạc du dương, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhấm nháp từng ngụm rượu.
Khi đó, cô nào biết rằng ở Hồng Kông, có một người vừa trải qua nỗi buồn bi quan.
Cuối cùng, cô ngà ngà say, nằm trên sofa và thiếp đi.
Đêm đó trong mơ, có anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook