“Khó trách tình cảm không tốt, lí do là bởi vì cô Thuỵ Thuỵ không thích anh.”
“Cũng đúng, nếu như cô ấy thích thì yêu đương có thể ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hiện tại chứ? Lỡ như không phù hợp thì chia tay có xấu hổ hay không không quan trọng, hai người cẩn thận bồi đắp tình cảm là được.”
“Nhưng nếu như cô ấy không thích thì có nghĩa là chỉ cần anh dám để lộ suy nghĩ này ra thì mối quan hệ giữa hai người sẽ bị ảnh hưởng ngay trong giây lát.

Nói không chừng cô ấy còn muốn mắng anh là kẻ biến thái rồi khóc lóc đòi về với ba mẹ, dù sao thì hiện tại cũng đã tìm được ba mẹ…”
“Cậu đủ rồi đó.” Sau nhiều phân tích mang ý chế nhạo khác nhau của Tưởng Cách, cuối cùng Tạ Uyên cũng không thể chịu đựng được nữa.
Tưởng Cách đẩy mắt kính lên một chút: “Sếp Tạ, tôi cũng chỉ là quan tâm thôi.”
“Là quan tâm hay là xem trò cười của tôi?” Sếp Tạ nói trúng tim đen.
Thư ký Tưởng ho nhẹ một tiếng: “Quan tâm, thuận tiện chế giễu.”
Tạ Uyên: “…”
Có lẽ là thật sự cảm thấy bực mình, Tạ Uyên không tranh cãi lại với anh ấy nữa mà ngồi xuống ghế sô pha với khuôn mặt bình tĩnh.

Tưởng Cách đã quen biết anh nhiều năm, ngoại trừ khoảng thời gian lúc anh mới vừa tiếp quản gia sản thì đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy dáng vẻ bực bội như thế của anh, ngay lập tức anh ấy cũng không nghĩ đến việc đùa nữa mà chậm rãi đi rót hai ly cà phê.
“Bây giờ anh tính như thế nào?” Tưởng Cách đưa một ly cho anh.
Tạ Uyên rũ mắt xuống và cầm lấy: “Còn có thể tính như thế nào nữa chứ?”
“Theo đuổi một cách hào phóng hay là từ bỏ?” Tưởng Cách hỏi một cách thẳng thắn hơn.
Tạ Uyên rơi vào sự im lặng lâu hơn.
Tưởng Cách cũng không vội mà thong thả ung dung uống cà phê, mãi đến khi uống hết ly thì Tạ Uyên mới bình tĩnh nói: “Tôi không muốn dọa cô ấy, cũng không muốn mạo hiểm thay đổi tình hình hiện tại.”
Ngụ ý rằng đó là sự lựa chọn.
Tưởng Cách thở dài một hơi, anh ấy cũng không ngạc nhiên khi anh đưa ra quyết định này.
“Như vậy cũng tốt, xem như là cách giải quyết an toàn nhất nhưng vẫn còn có một vấn đề…” Tưởng Cách nói một cách cân nhắc: “Anh có thể khống chế được chính mình sao?”
“Có ý gì vậy?” Tạ Uyên nghe anh ấy nói một cách nửa vời thì dừng lại và ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Tưởng Cách và anh nhìn nhau một lúc rồi thẳng thắn nói: “Loại chuyện tình cảm này không thể giấu được, nhất là bây giờ hai người đang sống chung dưới một mái nhà, có thể nói là sớm chiều thân thiết, dù anh không thổ lộ thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nói ra.”
Tạ Uyên dần dần cau mày lại: “Bảo tôi tiễn cô ấy đi sao?”
“Để cô ấy ở cùng với Trử Thần và Diệp Phi một thời gian không phải cũng khá tốt sao?” Tưởng Cách hỏi lại.
Hô hấp của Tạ Uyên đột nhiên căng thẳng: “Không thể được, tôi không đồng ý!”
Vừa nói xong, nhận ra được giọng điệu của chính mình quá mức mãnh liệt, anh im lặng vài giây rồi mới quay đầu đi mà nói một cách nhàn nhạt: “Hiện tại Diệp Phi mới mang thai được hai tháng, mấy ngày nay bị nghén rất nặng, là khoảng thời gian rất cần được chăm sóc, nhất định Trử Thần phải dồn toàn bộ sức lực vào cô ấy, làm sao có thể chăm sóc cho Kỷ Thuỵ? Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng không phải là hai người từng sống cùng với Kỷ Thuỵ hơn hai mươi năm kia, làm sao có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ sống hòa hợp với nhau được…”

“Cô Thuỵ Thuỵ đã sống cùng với Diệp Phi được một khoảng thời gian.” Tưởng Cách đột nhiên cắt ngang lời nói của anh: “Hai người sống cùng nhau rất vui vẻ, mặc dù hiện tại có thêm Trử Thần nhưng chắc hẳn đó không phải là vấn đề lớn, nói không chừng sẽ hòa hợp hơn, dù sao thì chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến ​​cô Thuỵ Thuỵ và Trử Thần thân thiết với nhau như thế nào.”
“Vậy cũng không được, Trử Thần và Diệp Phi sẽ mời các đầu bếp làm những bữa ăn bổ dưỡng, Kỷ Thuỵ thích ăn đồ ăn vặt, đến lúc đó…”
“Sếp Tạ, không cần kiếm cớ nữa.” Tưởng Cách không biết phải làm sao: “Là anh không muốn để cô ấy đi mà thôi.”
Tạ Uyên im lặng, bất chấp tất cả: “Không sai, tôi không muốn để cô ấy đi, sau khi cô ấy xuyên tới vẫn luôn đi theo tôi, tôi nuôi người đến mức trắng trẻo mập mạp.

Dựa vào cái gì mà phải để Trử Thần và Diệp Phi chiếm món hời này, bởi vì bọn họ có quan hệ huyết thống với cô ấy sao?”
“… Chỉ là tạm thời tiễn đi một khoảng thời gian mà thôi, đợi sau khi giải quyết chuyện trong lòng xong thì sẽ đón người về.” Tưởng Cách thở dài.
Vẻ mặt Tạ Uyên nặng nề, không nói gì.
Nhìn thấy thái độ của anh, Tưởng Cách biết anh đã quyết định rồi, suy nghĩ một lúc cũng không còn cố gắng thuyết phục nữa.
Trong văn phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện nữa, sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thì trực tiếp bắt đầu làm việc vào buổi chiều.

Thế giới của người trưởng thành có một trật tự độc đáo, ngay cả khi đang trải qua mưa rền gió dữ trong nội tâm thì vẫn phải làm mọi việc cần làm mà không được bỏ lỡ một chuyện nào, vẫn phải mỉm cười khi gặp những người nên gặp, những mảnh vỡ cảm xúc khó kiểm soát đó cũng có thể được giải tỏa một cách lặng lẽ ở thời điểm đó.
Ở nơi con người yêu thương người khác.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, lại đến giờ tan làm, vì Tạ Uyên lại phải ở lại đến khuya nên sau khi làm xong việc thì Tưởng Cách liền biết điều mà mở một tập phim truyền hình lên xem.
Khi Tạ Uyên mở cửa bước vào, anh tình cờ nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ phát ra từ điện thoại di động của anh ấy: “Tại sao lại không chịu yêu tôi!”
Tạ Uyên: “…”
Tưởng Cách: “…”
Thời gian dường như ngưng đọng lại, không khí cũng trở nên nặng nề.

Tưởng Cách im lặng tắt điện thoại đi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là trùng hợp mà thôi, tuyệt đối không phải cố ý nhắm vào anh.”
Tạ Uyên không thèm để ý tới anh ấy, anh tuyên bố một chuyện với vẻ mặt đẹp trai: “Tôi sẽ không để cô ấy đi.”
“Được thôi.” Tưởng Cách cung kính chắp tay lại.
“Tôi cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình.” Tạ Uyên liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Chuyện này không có gì khó đối với tôi, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.”
“Xem ra nghĩ thông rồi.” Tưởng Cách tỏ vẻ vui mừng.
Tạ Uyên hơi thẳng lưng, bình tĩnh nói như không để ý đến ý định của mình: “Đi thôi, tan làm.”
Tan làm đúng giờ sao? Tưởng Cách càng vui mừng hơn.
Hôm nay trời mưa nên tài xế không đợi ở cửa vào đại sảnh tầng một mà chạy đến cửa thang máy của bãi đậu xe dưới lòng đất, Tạ Uyên và Tưởng Cách bước ra khỏi thang máy, trực tiếp lên xe.

Tài xế lái xe ra ngoài, xe tiến về phía trước, tầm nhìn cũng càng lúc càng rộng, Tưởng Cách nhìn màn mưa, anh ấy đang suy nghĩ xem lát nữa về đến nhà thì nên tự nấu ăn hay là mua ở dưới lầu… Vẫn là nên mua đi, vào một ngày mưa đẹp như vậy thì nên mua ba cân tôm hùm đất và một cân ốc, ngồi trước ghế sô pha vừa uống bia vừa xem phim truyền hình.
Tưởng Cách đã suy nghĩ kỹ và sắp xếp cho buổi tối, ngay lúc khóe môi vừa nở nụ cười thì Tạ Uyên đột nhiên nói: “Tìm một quán bar rồi dừng xe, tôi và thư ký Tưởng đi uống một chút.”
Tài xế: “Được.”
Tưởng Cách: “…”
“Không muốn đi à?” Giọng nói của Tạ Uyên vang lên một cách yếu ớt.
Tưởng Cách lập tức tỉnh táo lại: “Không muốn.”
Tạ Uyên: “Phải đi.”
Tưởng Cách: “… Vậy còn hỏi tôi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ ấm ức khi không muốn đi nhưng phải đi.” Nhà tư bản lạnh lùng nói.
Tưởng Cách: “…” Biến thái như vậy, chẳng trách Kỷ Thuỵ không thích.
Tuy rằng tỏ ra không tình nguyện nhưng thực ra uống rượu ở nhà và uống rượu ở bên ngoài không có gì khác biệt đối với anh ấy.

Vừa đến quán bar, anh ấy lập tức sống lại với sức sống tràn trề: “Sếp Tạ, thanh toán hóa đơn?”
“Đắt nhất.” Tạ Uyên lười biếng dựa vào trên ghế dài, anh lấy ra một tấm thẻ từ trong áo khoác âu phục và đưa cho anh ấy.
Tưởng Cách cung kính nhận lấy, lập tức gọi người khui loại rượu tây đắt tiền nhất.
Quán bar vừa mới mở cửa đã đón một khách hàng lớn, lập tức có người quản lý mời hai người họ đi vào phòng riêng, đáng tiếc là tối nay sếp Tạ muốn đắm mình trong không khí náo nhiệt nên ngồi đó không nhúc nhích, vẫn là Tưởng Cách mỉm cười từ chối.
Khi màn đêm buông xuống, quán bar càng trở nên náo nhiệt hơn, hai người với trang phục trang trọng không phù hợp với nơi này nhưng vẻ đẹp của họ đã thu hút nhiều người đến làm quen.

Tưởng Cách chắc chắn rằng Tạ Uyên nói uống rượu là thực sự uống rượu, anh ấy bắt đầu công việc thuyết phục họ từ bỏ, đáng tiếc, thuyết phục được một người rời đi rồi thì lại có một người nữa tới và lại chỉ có thể rời đi một cách thất vọng.
“Đây là danh thiếp của người tìm kiếm tài năng.” Tưởng Cách đã thay Tạ Uyên nhận không ít khăn giấy với dấu môi đỏ viết phương thức liên lạc trên đó, còn có một số danh thiếp được chuẩn bị kỹ lưỡng, một trong những tấm danh thiếp đó là người tìm kiếm tài năng của công ty giải trí Thần Tinh.

Anh ấy mỉm cười và tiện tay ném nó vào thùng rác: “Ra ngoài thư giãn cũng không quên công việc, thật là chuyên nghiệp.”
Hiếm hoi lắm Tạ Uyên mới đi một chuyến đến quán bar, trước khi cảm thấy mệt mỏi với tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn kỳ lạ bên trong thì anh đã buộc phải rời đi trước bởi vì luôn bị làm phiền.

Uống rượu được nửa chừng, tiến thoái lưỡng nan khiến anh càng khó chịu hơn, cũng không rảnh để ý tới sự trêu chọc của Tưởng Cách.
Tưởng Cách nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đột nhiên nói: “Sếp Tạ, nếu không thì đi đến nhà tôi uống tiếp đi?”

Tạ Uyên dừng lại và ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Nửa giờ sau, hai người đã có mặt tại nhà của Tưởng Cách.
Nhìn thấy căn nhà nhỏ chưa được ba trăm mét vuông của mình đột nhiên xuất hiện thêm người, người này vô tình nhưng lại lấy ra chính xác chai rượu đắt tiền nhất trong tủ rượu kia của mình, Tưởng Cách âm thầm đỡ trán, anh ấy cảm thấy vừa rồi nhất định là đầu óc mình hỏng rồi nên mới có thể mời ông chủ đến nhà.
Sếp tổng duy nhất của tập đoàn nhà họ Tạ và thư ký có quyền lực lớn nhất của tập đoàn nhà họ Tạ uống một lít rượu trắng với một đĩa đậu phộng, uống đến khi Tưởng Cách nửa nằm trên ghế sô pha, không thể nói được gì.
“Tại sao tửu lượng lại trở nên kém như vậy?” Tạ Uyên cau mày.
Tưởng Cách say đến nỗi mắt lờ đờ, anh ấy liếc anh một cái: “Tại sao tửu lượng vẫn tốt như vậy?”
“Bởi vì thỉnh thoảng tôi sẽ luyện tập.” Tạ Uyên nhìn anh ấy một cái.
Tưởng Cách nghe vậy thì cười đến mức hoang đường.
Hai năm sau khi Tạ Uyên vừa mới tiếp quản tập đoàn nhà họ Tạ thì anh ấy cũng chính thức trở thành thư ký của sếp tổng.

Một sếp tổng mới và một thư ký mới, cẩn thận từng tí để điều khiển con thuyền lớn tập đoàn nhà họ Tạ bấp bênh có thể chìm bất cứ lúc nào này, khi đi bàn chuyện làm ăn bị mấy lão cáo già sành sỏi bắt nạt là điều không thể tránh khỏi.

Khi đó Tạ Uyên vẫn là vị thành niên nhưng họ cũng không nương tay bởi vì điều đó, chính anh ấy là người đã khiêng người về vào lần đầu tiên Tạ Uyên uống say.
“Hai năm đó đã uống đến tổn hại sức khỏe, tôi đã không dính vào rượu năm, sáu năm rồi, dù có uống cũng chỉ là ngẫu nhiên thích thú, nếm thử một chút rồi dừng lại.” Tưởng Cách duỗi người, trượt từ trên ghế sô pha đến thảm: “Anh luyện cái này làm gì? Bây giờ cũng không có ai dám rót rượu cho chúng ta.”
“Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, hiểu không?” Tạ Uyên nói một cách nhẹ nhàng.
Tưởng Cách sửng sốt, mỉm cười: “Cũng đúng, cũng đúng…”
Thế hệ trước của nhà họ Tạ đều không còn, bên ông ngoại cũng đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ sau sự việc kia, bây giờ Tạ Uyên chỉ còn lại một mình, anh nằm trong hoàn cảnh bị hạn chế phía trên ngọn núi cao vạn trượng lại cũng không có chỗ dựa.
Anh phải chuẩn bị sẵn sàng cho lúc nguy hiểm ngay cả khi trong thời bình, không thể dừng lại dù chỉ một lát.
Tưởng Cách ngủ thiếp đi một cách mê man, Tạ Uyên lại mở một chai rượu vang đỏ, tự rót tự uống một mình, khi đang suy nghĩ xem tối nay có nên trực tiếp ở lại hay không thì điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên một chút.
Người gửi tin nhắn cho anh vào giờ này có lẽ cũng chỉ có một người đó.

Tạ Uyên cười tự giễu một tiếng và nghĩ tạm thời không cần để ý tới nhưng tay lại lấy điện thoại ra.

Anh mới phát hiện Kỷ Thuỵ đã gửi cho mình hơn ba mươi tin nhắn, từ lúc anh tan làm đến bây giờ đã kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.
Kỷ Thuỵ: [Chú nhỏ à, hôm nay về sớm một chút nhé, bác Chung nói sẽ chuẩn bị nguyên liệu làm món nướng BBQ để chúng ta tự nướng.]
Kỷ Thuỵ: [Trời vẫn còn mưa đấy, chú nhỏ cẩn thận đừng để bị ướt, phải mặc thêm quần áo vào nhé.]
Kỷ Thuỵ: [Bác Chung đã giúp cháu dời bếp nướng BBQ đến nhà kính trồng hoa! Lát nữa chúng ta có thể vừa ngắm mưa vừa ăn cái gì đó!]

Một đống tin nhắn, trước đó còn đang nói về bữa tối, sau đó là hỏi anh khi nào sẽ về.

Tạ Uyên đọc đi đọc lại ba mươi tin nhắn này mấy lần, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở trên bức ảnh nướng BBQ mà cô gửi.

Sau khi xem được một lúc, màn hình điện thoại đột nhiên tối đen, phản chiếu khuôn mặt tươi cười của anh.
Thật đúng là đã quá rõ ràng.
Tạ Uyên cố nén nụ cười, mãi cho đến khi thấy chính mình trên màn hình điện thoại xa cách thì lúc này anh mới cầm lấy áo khoác của mình và đứng dậy rời đi.
Tưởng Cách nghe thấy tiếng động thì miễn cưỡng mở mắt ra: “Sếp Tạ, nhà vệ sinh ở phía bên trái…”
“Tôi phải về nhà.”
“Ồ… Đi đường cẩn thận.”
Vào khoảng hơn mười một giờ tối, mưa đã tạnh, khi Tạ Uyên về đến nhà thì trong sân chỉ còn lại mấy cái đèn đường nhỏ còn sáng, mặc dù cửa phòng khách vẫn mở nhưng đèn đã tắt.
Đây là lần đầu tiên trong nhà không mở đèn cho anh.
Tạ Uyên không thể hiện cảm xúc gì, anh im lặng một lúc rồi chậm rãi bước vào bên trong, khi đi ngang qua công tắc anh cũng không bật đèn mà dựa vào khả năng của mình để tiến về phía trước trong bóng tối.
Cây gậy gõ nhẹ nhàng xuống mặt đất, từng chút, từng chút một, giống như đang nhảy.
Khi anh đang bước đi trên bậc cầu thang thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, Tạ Uyên đột nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời anh cảm thấy mình nghe nhầm.
“Chú nhỏ, tại sao bây giờ mới về thế…” Kỷ Thuỵ mơ hồ nói trong bóng tối.
Yết hầu của Tạ Uyên giật giật, một lúc sau anh mới nhìn qua hướng phát ra âm thanh: “Tại sao không về phòng ngủ?”
“Đang đợi ạ… Ủa, tại sao đèn lại tắt?” Kỷ Thuỵ hỏi xong thì lại lầm bầm: “Chắc là bác quản gia thấy cháu ngủ rồi nên tắt đèn cho cháu.”
Vừa nói chuyện, cô vừa mò mẫm tìm công tắc ở phía trước.
Tách.
Căn phòng lập tức sáng lên, hai người cách nhau khá xa đồng thời nhắm mắt lại, chờ thích ứng với ánh sáng mới nhìn đối phương.
Kỷ Thuỵ hoàn toàn tỉnh táo, rầm rì mà chạy về phía Tạ Uyên: “Chú nhỏ! Tại sao về muộn như vậy? Cháu đã không ăn để đợi chú!”
“Tối nay có chút chuyện.” Tạ Uyên trả lời cho có lệ, anh cố gắng không nhìn khuôn mặt tươi cười của cô: “Tại sao không ăn?”
“Không phải đã nói rồi sao, vì đợi chú.” Kỷ Thuỵ nói và khoác lấy cánh tay anh, đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi rượu nồng nặc, cô sửng sốt, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của Tạ Uyên có gì đó không đúng: “… Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
“Xã giao.” Tạ Uyên mơ hồ nói xong thì rút ​​cánh tay ra.
“Đừng lộn xộn.” Kỷ Thuỵ lại khoác lấy tay anh lần nữa: “Ngay cả khi phải xã giao thì cũng không thể uống nhiều rượu như vậy, bây giờ chú cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu không? Có muốn nôn không? Có muốn uống nước không? Đây là loại xã giao không đúng mực gì thế, vậy mà lại uống say thành như thế này, đừng đi nữa.”
Tạ Uyên đột nhiên nhìn cô.
“… Chú nhìn cái gì vậy?” Kỷ Thuỵ đột nhiên cảm thấy ánh mắt của anh có chút nguy hiểm, cô hơi rụt lại theo bản năng.
Tạ Uyên: “Tôi cũng chưa ăn.”
Kỷ Thuỵ: “…”
Bày ra vẻ mặt thâm trầm như vậy là để nói những lời này sao? Kỷ Thuỵ vừa bực mình vừa buồn cười mà đỡ anh đến trên đất bằng, cô xắn tay áo lên nói: “Đến nhà ăn chờ, cháu đi lấy chút đồ ăn cho.”
“Ừm.”
Tạ Uyên trả lời một tiếng và im lặng nhìn cô rời đi, mãi cho đến khi bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới dựa vào tay vịn cầu thang như thể kiệt sức.
Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa đã ôm lấy rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương