Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, Kỷ Thụy đã ngơ ngác đi theo Tạ Uyên rời đi, mãi cho đến khi vệ sĩ chuyển những món đồ đấu giá trong ngày hôm nay đã được đóng thành hộp lên trên xe, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Chắc chỉ chưa đến ba tiếng nữa, tin tức sếp Tạ của tập đoàn nhà họ Tạ ném 20 triệu mua một viên kim cương vàng năm cara sẽ được truyền đi khắp Chu Thành.” Cô yếu ớt mở miệng, cầm lấy viên kim cương vừa mới mua được trên tay bới vẻ buồn bã, nói: “Ban đầu cháu cố ý nâng giá để biến Triệu Tiểu Vũ thành trò cười, bây giờ thì hay rồi, chú nhỏ của cháu lại trở thành người bị chê cười.”
Tạ Uyên tùy ý liếc nhìn cô một cái: “Tôi với cô ta giống nhau ư?”
“Vậy thì làm sao không… Hình như không giống.” Kỷ Thụy ngang nhiên xông qua: “Chắc viên kim cương vàng kia cũng chỉ đáng giá mấy chục vạn thôi, chị ta muốn đối đầu với cháu cho nên mới luôn nâng giá, nếu quả thật tốn nhiều tiền như thế để mua lại, chắc chắn sẽ bị người khác chế giễu là ăn trộm gà bất thành lại còn phải mất thêm một nắm gạo.

Còn chú nhỏ… ừm, chú nhỏ thì khác, chú nhỏ dùng tiền chỉ vì muốn cháu được vui vẻ, điểm xuất phát của hai người hoàn toàn khác nhau, chắc chắn kết quả đạt được cũng khác nhau.”
Cô nói xong, cũng tự thuyết phục chính bản thân mình, thế là những lo lắng vốn dĩ không nhiều của cô cũng trở nên càng ít đi.
Mercedes-Benz lao nhanh trên đường, ánh sáng biến ảo không ngừng rơi vào trong xe, trong khung cảnh kỳ lạ, Tạ Uyên lẳng lặng nhìn cô cúi đầu loay hoay với viên kim cương vàng kia, khóe môi dần dần cong lên: “Thích nó không?”
“Thích!”
Kỷ Thụy ngẩng đầu, đúng lúc có một tia sáng rơi vào trong ánh mắt của cô, trở thành điểm sáng vỡ vụn.
Trên đường ray xa xa có xe lửa ngang qua, trong thoáng chốc, tiếng ầm vang lớn hơn, dồn dập kịch liệt đánh vào màng nhĩ Tạ Uyên, đầu óc của anh cũng ong ong theo, dường như có xe lửa gầm thét vượt lên, cả người cũng liên tục cộng hưởng theo tần số của xe lửa.
Hồi lâu, xe lửa đã đi xa, đầu óc anh cũng trở nên rối bời.
“Chú nhỏ, chú sao rồi?” Kỷ Thụy đến gần.
Tạ Uyên bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, nói: “Đêm nay lại bảo bác Chung nấu canh táo đỏ long nhãn lần nữa mới được.”
Kỷ Thụy: “?”
Tạ Uyên nói xong, thật sự gửi tin nhắn cho bác Chung ngay lập tức, Kỷ Thụy cảm thấy anh thật là kỳ quái, nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều.

Sau khi thưởng thức viên kim cương vượt xa giá trị kia, lại bắt đầu thưởng thức những chiến lợi phẩm khác.

Tạ Uyên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô loay hoay với mấy thứ kia giống như hamster vậy.
Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, giống như thời gian cũng lắng đọng theo.

Mãi đến khi điện thoại của Kỷ Thụy vang lên một tiếng, cô mở ra xem tin nhắn vừa mới nhận được, ý cười trên khóe môi đột nhiên biến mất.
“Sao vậy?” Tạ Uyên ngước mắt.
Kỷ Thụy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu, ngay lúc Tạ Uyên nhịn không được muốn cầm lấy điện thoại của cô để xem, cô đột nhiên khóc òa lên một tiếng rồi nhào vào lòng Tạ Uyên: “A a a a, ba với mẹ đến công viên trò chơi rồi!”
Tạ Uyên: “…”
Lúc này anh mới thấy rõ, trong màn hình điện thoại rơi dưới đất là một tấm ảnh chụp chung của Trử Thần với Diệp Phi, Diệp Phi còn cài một chiếc cài tóc trông rất khoa trương.
“Bọn họ không đưa theo cháu, vậy mà họ lại không đưa cháu theo!” Kỷ Thụy vẫn còn đang phẫn nộ giả khóc: “Tuy cháu cho họ leo cây, nhưng sao họ có thể không đưa cháu đi cùng được chứ! Rõ ràng bọn cháu đã nói với nhau vài hôm nữa mới đi mà!”
“Trước đó cô hẹn họ đến công viên trò chơi vào hôm nay à?”
“Đúng vậy, không phải sau đó chú bảo muốn tham gia buổi đấu giá hay sao, cháu mới bảo họ hôm khác hãy đi công viên trò chơi, kết quả thì sao chứ!” Kỷ Thụy tiếp tục phẫn nộ: “Vậy mà họ lại không đợi cháu, tự mình đi riêng rồi, bọn họ thật quá đáng!”
Tạ Uyên không để ý đến lời nói vô lý của cô, nhặt chiếc điện thoại lên, vuốt hai cái: “Diệp Phi nói đã mua vé vào cổng rồi, không đi sẽ lãng phí, trải nghiệm thay cô trước, sau đó lại cùng đi.”
Tuy biết cô đang giả khóc, nhưng anh vẫn trầm mặc ba giây, an ủi một câu: “Không hề nói sẽ không đưa cô đi.”
“Vậy có thể giống nhau sao, họ đều chơi qua cả rồi, đến chơi lần thứ hai sẽ còn cảm thấy vui hay sao! Vốn dĩ đã định là ba người sẽ chơi cùng nhau, bây giờ thì tốt rồi, biến thành họ chơi với cháu!” Kỷ Thụy giận đến khóc hu hu.

Tạ Uyên cảm thấy không hiểu giữa hai chuyện này có gì khác nhau, nhưng đã bị cô làm cho đau đầu, đành phải tiếp tục khuyên nhủ: “Lần sau đừng đến đây nữa, đến một nơi ba người các cô đều chưa từng chơi ấy.”
“Cháu không chịu! Cháu cứ muốn đến đó!”
“Vậy thì đến đó thôi!”
“Nhưng họ đã từng chơi rồi!”
Tạ Uyên: “…”
Một phút sau, tấm ngăn với toa xe phía trước được hạ xuống đột ngột, tài xế vô thức đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hai người khi mới lên xe vẫn còn rất hài hòa, giờ đây thì một người đang che lấy miệng người còn lại, trông có vẻ rất muốn giết người diệt khẩu.
“Đi đến công viên trò chơi mới mở gần đây.” Giọng nói lạnh lùng này chính là của người đang hành hung kia.
“A, a, vâng.” Tài xế vội vàng đáp lại một tiếng.
Kỷ Thụy “ưm ưm” hai tiếng để chống cự, Tạ Uyên không hề nhìn thẳng, mãi cho đến khi chiếc Mercedes-Benz quay đầu đi sang hướng khác, lúc này cô mới giãy dụa kéo tay anh ra.
“Chú nhỏ, nơi này không hề có suất chiếu phim buổi tối, bây giờ cũng đã đóng cửa rồi.” Cô nhắc nhở.
Tạ Uyên cười khẩy một tiếng: “Đừng nói là đóng cửa, cho dù ngày mai nó phải dỡ bỏ thì cô cũng phải đi.”
Kỷ Thụy: “…”
Dưới sự kiên trì của sếp Tạ, Mercedes-Benz nhanh chóng lái đến cổng công viên trò chơi.

Không hề nằm ngoài dự liệu, ngoại trừ những ngọn đèn đường ở cổng chính vẫn còn sáng ra, những nơi khác đều tối như mực.
Chiếc cổng hình vòm trông xinh đẹp và hoa lệ vào ban ngày, giờ phút này không có sự hỗ trợ của ánh nắng, nó lại biến thành một thứ màu đen, trông như một cái miệng rộng thần bí, lúc nào cũng có thể nuốt sạch người ta.

Mà những công trình trò chơi cỡ lớn bên trong chiếc miệng rộng ấy lại trông hệt như những người khổng lồ bị đóng băng, lẳng lặng tan vào màn đêm u ám.
… Thật sự có chút dọa người đấy.
Kỷ Thụy yên ắng nuốt nước miếng.

Lúc này cô lại muốn quay về xe, đáng tiếc Tạ Uyên đã đoán được từ lâu, anh đã bảo tài xế lái xe đến bãi đỗ xe rồi.
“Đi thôi.” Anh nói.
Kỷ Thụy cười gượng: “Hay, hay là ngày mai chúng ta lại đến nhé.”
“Ngày mai tôi phải đi làm rồi.” Cho dù có là sếp tổng, cũng không thể nào trốn được buổi họp thường kỳ vào sáng thứ hai.
“Đi làm cũng tốt mà!” Kỷ Thụy tỉnh táo tinh thần: “Đi làm càng phải ngủ sớm dậy sớm, bây giờ chúng ta về nhà ngủ thôi…”
Vừa bước hai bước để chuồn đi, đã bị anh tóm lấy gáy.
Kỷ Thụy hoàn toàn trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Chú nhỏ ơi, cháu sai rồi, cháu sẽ không tiếp tục làm loạn với chú nữa đâu!”
Thái độ nhận sai rất tốt, đáng tiếc đã muộn rồi.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái, đưa cô đi về phía cổng, Kỷ Thụy cũng khập khiễng bước hai bước, thấy lòng anh đã quyết, đành phải chủ động đuổi theo.
Hai người băng qua quảng trường bằng phẳng rộng lớn, cuối cùng đi đến trước cổng chính.
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, Kỷ Thụy nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Tạ Uyên: “Nghĩ kỹ chưa ạ? Thật sự muốn đi ư?”
“Nếu không thì sao?” Tạ Uyên hỏi lại.

“Thật sự không còn cách nào với chú mà.” Kỷ Thụy lại mở miệng, giọng điệu như đang nói chuyện với trẻ con khiến cho Tạ Uyên nheo mắt lại.
Nếu chú nhỏ đã kiên trì muốn đi, vậy người làm cháu gái như cô đây nói thế nào thì cũng phải thỏa mãn.

Kỷ Thụy tản bộ vài vòng, cuối cùng tìm được một vị trí thích hợp để leo lên ở phía bên trái của cổng lớn.
“Chú nhỏ, đến đây!” Cô thấp giọng gọi.
Lén lén lút lút nơm nớp lo sợ, sợ sẽ có bảo vệ đi ngang qua bắt họ.
Tạ Uyên vốn đang đứng ở cửa chính gửi tin nhắn cho người ta, sau khi nghe thấy tiếng động thì vô thức ngẩng đầu lên, thấy đôi giày cao gót bị vứt dưới đất, mà chủ nhân của nó thì đang leo lên trên một tảng đá lớn, khó khăn leo vào trong.
Tạ Uyên: “…”
Kỷ Thụy khó khăn leo lên trên tường, ngẩng đầu một cái đã phát hiện Tạ Uyên vẫn còn đang đứng tại chỗ, lập tức có chút sốt ruột: “Sao chú vẫn còn chưa trèo qua đây vậy, cẩn thận bị bảo vệ phát hiện đấy!”
Còn chưa nói dứt lời, đèn ở cửa chính đã đột ngột sáng lên, tiếp theo là ngàn vạn cây hoa lê nở rộ, những công trình trò chơi vốn còn đang ẩn náu trong bóng tối cứ xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ như thế.
Tạ Uyên đưa tay đẩy cánh cửa có khóa điện tử ở xa xa, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía người nào đó vẫn còn đang ngây ngốc ngồi trên tường: “Vì sao cô lại không thích đi vào bằng cổng chính thế?”
… Cháu như thế là không thích sao? Kỷ Thụy cũng sắp giận đến bật cười rồi, cô ôm váy nhảy từ trên tường xuống.
Trong nháy mắt trở về với mặt đất một lần nữa, chiếc váy cao cấp trên người cô đã trở nên bẩn thỉu vô cùng, có mấy nơi đã bị cứa rách, chân cũng đã bẩn, đứng trên bồn hoa, vẻ mặt ai oán nhìn người nào đó: “Chú có thể mở cửa, vì sao lại không chịu nói sớm?”
“Cô có cho tôi cơ hội không?” Tạ Uyên cũng cảm thấy mình vô tội.
Kỷ Thụy khẽ hừ một tiếng, nhặt giày cao gót lên chạy đến trước mặt Tạ Uyên.
“Chú, sao chú làm được thế?” Cô nhìn ánh đèn xung quanh sáng rực, vẫn còn đang ngạc nhiên.
Tạ Uyên: “À, chỉ là đột nhiên nhớ ra rằng tôi cũng có cổ phần ở đây.”
“… Cháu hiểu rồi, năng lực của tiền.” Kỷ Thụy cười một tiếng, không đợi anh kịp phản ứng thì đã nhét giày cao gót vào trong lồng ngực anh, sau đó quay đầu chạy vào trong công viên giải trí.
“Đi giày vào đi.” Tạ Uyên nhíu mày.
“Gót giày quá cao, mang vào chi bằng không mang thì hơn!” Kỷ Thụy từ chối.
Tạ Uyên lại cưỡng ép gọi cô lại, bảo tài xế đưa dép lê dự bị trong cốp xe đến.
Đã hơn mười giờ đêm, bên trong công viên trò chơi to như vậy không hề có một bóng người nào cả, chỉ im ắng để lộ vài ánh đèn.

Kỷ Thụy không cam tâm tình nguyện ngồi trên ghế dài, đợi tài xế đưa dép lê đến, sau đó lập tức mang vào.
Tạ Uyên trông thấy mà gân xanh hằn lên trên cả thái dương, lập tức cướp dép lê đi.
“Chú nhỏ!” Kỷ Thụy phàn nàn.
“Chú cái gì mà chú, bẩn chết đi mất.” Tạ Uyên khẽ chau mày lại, vừa ghét bỏ vừa móc ra khăn ướt cẩn thận lau chân giúp cô.
Mùa hè ở Chu Thành vừa oi bức vừa nóng nực, thậm chí ban đêm cũng chẳng tốt hơn là bao, Kỷ Thụy chỉ ngồi yên như thế nhưng trên người đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Khăn ướt lành lạnh phủ lên chân, Kỷ Thụy vô thức rụt chân lại.

Tạ Uyên cho rằng cô muốn bỏ chạy, trong nháy mắt càng tăng thêm sức lực trên tay.


Kỷ Thụy có hơi dừng lại, dường như đây là lần đầu tiên cô phát hiện bàn tay của chú nhỏ vừa rộng vừa to như thế, anh có thể bao trọn lấy toàn bộ mắt cá chân của cô dễ như trở bàn tay.
Cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình gặp chú nhỏ, anh không thèm chạm vào thứ mà cô đã từng dùng qua, bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, vậy mà anh có thể mặt không đổi sắc lau chân giúp cô.
Tạ Uyên cẩn thận lau sạch sẽ đôi chân cho cô rồi đưa dép lê sang, Kỷ Thụy nhanh chóng đón lấy.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Anh đột nhiên hỏi.
Kỷ Thụy luống cuống một giây, giả ngốc: “Có sao? Chắc là nóng quá rồi.”
Chết thật chứ, vậy mà vừa rồi xém chút nữa cô đã bị chú nhỏ mê hoặc rồi.
“Nóng như vậy, còn chơi không?” Tạ Uyên hỏi.
Kỷ Thụy: “Chơi! Vì sao lại không chơi chứ?”
Cô nhảy xuống khỏi ghế, hào hứng chạy vào trong công viên trò chơi.

Tạ Uyên nhìn theo bóng lưng vui sướng của cô, ánh mắt đột nhiên rơi vào lòng bàn tay mình, Kỷ Thụy cũng đã chạy rồi, nhưng dường như nhiệt độ trên người cô vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh.
Điều này rất bất thường.
“Chú nhỏ!” Tạ Uyên còn chưa kịp nghĩ lại, Kỷ Thụy đã chạy đến phía trước đột nhiên thúc giục.
Dòng suy nghĩ của Tạ Uyên đã bị cắt ngang, anh bất đắc dĩ đi về phía cô: “Đến liền.”
Công viên trò chơi vừa mới tạm thời được đưa vào hoạt động, thậm chí cũng chẳng có nhiều nhân viên công tác, cộng thêm trời đã tối, có rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh đều không chơi được, cũng may Kỷ Thụy cũng không thích những trò kia, chỉ ngồi xe đạp chở Tạ Uyên dạo quanh khu vườn, cô đã rất vui vẻ rồi.
Nhưng dường như nhân viên công tác lại không hề nghĩ như vậy, mỗi khi họ đạp xe đi qua một hạng mục nào đó, đều sẽ có người nhiệt tình chào mời, muốn họ sang đó chơi một chút, đến mức Kỷ Thụy cũng có chút ngại ngùng.
“Chú nhỏ, chúng ta đột nhiên gọi nhân viên công tác đến đây, có phải quấy rầy người ta quá rồi không?” Cô nhỏ giọng.
“Đúng vậy đó.”
Kỷ Thụy: “…”
“Tại sao lại không nói chuyện?” Tạ Uyên cố ý hỏi.
Bởi vì không ngờ anh lại thản nhiên thừa nhận như thế.

Kỷ Thụy hắng giọng một tiếng: “Đợi lát nữa rời đi, cháu phải lì xì cho mỗi người bao nhiêu mới là phù hợp đây.”
Áy náy thì có làm được gì đâu chứ, còn không bằng làm chút chuyện thực tế.
Tạ Uyên bật ra một tiếng cười khẽ: “Không cần cô quan tâm, Tưởng Cách đã phát lì xì cho họ rồi.”
Anh cũng không phải là chủ nô gì đó, đương nhiên không thể làm mấy chuyện ức hiếp nhân viên công tác được.

Những nhân viên đến tăng ca ngày hôm nay đều là những người sống ở gần đây, hơn nữa đều là tự nguyện, tiền làm thêm giờ được tính theo phút.

Nếu như cô chơi đến tận sáng mai, ít nhất nhân viên công tác cũng phải nhận được số tiền thưởng nhiều bằng hai tháng tiền lương.
“… Cũng phát lì xì cho anh Tưởng với, hơn nửa đêm rồi mà anh ấy vẫn còn phải làm việc, thật không dễ dàng.” Kỷ Thụy thở dài.
Tạ Uyên không nói rằng tiền lương mà Tưởng Cách nhận được còn cao hơn nữa, nghe vậy chỉ không nhanh không chậm đáp lại một tiếng.

Thế là thư ký Tưởng vốn đang oán khí ngút trời vì bị ông chủ gọi dậy làm việc, khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ một lần nữa, đột nhiên điện thoại lại nhận được một tin nhắn chuyển khoản.

Anh ấy hơi sững sờ, sau một giây thấy Tạ Uyên gửi một tin nhắn đến: [Kỷ Thụy gửi tiền thưởng cho cậu đấy, vất vả rồi.]
Thư ký Tưởng nhìn số tiền được chuyển đến, cảm động đến mức ôm chặt lấy bản thân.
Kỷ Thụy đạp xe vừa đi vừa nghỉ, lúc đi đến một con dốc, đột nhiên kích động: “Chú nhỏ, ôm chặt cháu nhé!”
Tạ Uyên dừng lại, ngón tay nắm lấy vạt áo của cô vẫn không hề cử động.

“Nhanh lên nhanh lên, cháu phải tăng tốc rồi.” Kỷ Thụy còn đang thúc giục.
Tạ Uyên mấp máy môi, do dự vịn chặt vào eo cô.
Nhiệt độ trên lòng bàn tay anh đột nhiên truyền đến cách một lớp vải mỏng.

Tay Kỷ Thụy lắc một cái, xe đạp phóng xuống dốc nhanh như bay.
“Xông lên!”
Kỷ Thụy cười vô cùng thoải mái, mái tóc bị gió thổi tán loạn mơn trớn ở chóp mũi của Tạ Uyên.

Mùi sữa tắm quen thuộc cũng xộc đến, nhịp tim của Tạ Uyên lại bắt đầu tăng tốc một cách mất khống chế.
Có lẽ vì cô chạy quá nhanh thôi nhỉ.
Anh nghĩ như vậy.
Xe đạp nhanh chóng đi hơn phân nửa khu công viên, đợi đến khi đi ngang trước đu quay, Kỷ Thụy đột nhiên dừng xe.
“Chú nhỏ.” Cô tỏ vẻ mong đợi, quay đầu.
Tạ Uyên không nói gì cả một lúc lâu, chấp nhận bước xuống khỏi xe.
Kỷ Thụy vui vẻ, kéo anh cùng đi, nhân viên công tác nhìn thấy họ, lập tức mỉm cười nhẹ nhàng mở tòa xe ngồi ra, nói muốn ngồi bao lâu cũng được.

Kỷ Thụy ngại ngùng cười cười, nói rằng họ chỉ ngồi một vòng thì sẽ về ngay.
“Không không không, anh chị có thể ngồi lâu hơn một chút cũng được, dù sao bọn em cũng không ngủ được nữa.” Nhân viên công tác vội nói.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt, cùng Tạ Uyên tiến vào trong cùng một toa xe.
Mặt đất dần dần cách xa hai chân, cô nhìn thoáng qua nhân viên công tác vẫn còn đang vẫy tay, chân thành nói: “Cháu cảm thấy, nên tăng thêm một chút tiền lương nữa.”
“Ừm.” Dù sao cũng đều là trả cho người của mình, Tạ Uyên không hề từ chối.
Toa xe tiếp tục đi lên phía trên, Kỷ Thụy ghé vào trên toa xe, mở to hai mắt ngắm nhìn cảnh đêm chỉ thuộc riêng về Chu Thành: “Chú nhỏ, chú mau xem kìa, bên kia chính là hồ Bình An nhỉ? Nhiều đèn quá, trông thật náo nhiệt.

Dường như ở đây không thể nhìn thấy được nhà của chúng ta, nhưng có thể trông thấy khu công nghiệp mới xây của tập đoàn nhà họ Tạ, oa… Bên kia là khu ổ chuột đấy, là nơi cháu ở khi bỏ nhà đi lúc trước, tuy rằng con đường có hơi cũ một chút, nhưng đầy ắp tình người, thức ăn cũng rất rẻ, lần sau cháu sẽ dẫn chú đến nếm thử bánh bao hấp dưới lầu khu nhà chị Phi ở, rất béo, rất…”
Cô vừa nói vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy Tạ Uyên tựa vào ghế nhắm chặt hai mắt, dường như đã ngủ… Nếu như anh không vịn chặt hai tay vào tay vịn.
Kỷ Thụy dừng một chút, hỏi: “Chú nhỏ, chú sợ độ cao ư?”
“Không sợ.” Giọng nói của Tạ Uyên rất tỉnh táo.
Kỷ Thụy: “Vậy sao chú lại không mở mắt?”
“Buồn ngủ.” Tạ Uyên nói tiếp.
Kỷ Thụy buồn cười, áp đến gần phía trước, toa xe cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô, yết hầu của Tạ Uyên cũng khẽ chuyển động.
“Thật sao? Chú thật sự chỉ buồn ngủ thôi sao?” Cô vừa cười vừa đến gần, đang định nói thêm gì đó, đột nhiên chú ý đến lời ghi chú nho nhỏ được dán trên ghế anh ngồi.
Kỷ Thụy tò mò đưa mắt nhìn, không tự giác càng lúc càng đến gần hơn: “… Hôn ở nơi cao nhất, yêu ở chốn không người.”
Tạ Uyên đột nhiên mở to mắt, đúng lúc đụng phải ánh mắt vừa dời đi của Kỷ Thụy.

Trong giây phút hơi thở giao thoa với nhau, Kỷ Thụy mới ý thức được rằng mình áp sát quá gần.
Ầm!
Pháo hoa đột nhiên bùng nổ trên bầu trời phía xa xa, trong khoảnh khắc bầu trời trở lại yên tĩnh sau luồng ánh sáng rực rỡ, lúc vòng đu quay đi đến điểm cao nhất, đầu óc Tạ Uyên đột nhiên trở nên sáng suốt!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương