Tưởng Cách vừa dứt lời thì trong văn phòng lập tức im lặng.
Một lúc lâu sau, Tạ Uyên mới chậm rãi mở miệng: “Cậu muốn nói gì?”
Tưởng Cách muốn nói rất nhiều điều, chẳng hạn như Kỷ Thuỵ có tìm được người thân hay không, có đi với họ hay không cũng không quan trọng, dù sao thì cô cũng đã trưởng thành mà người đã trưởng thành thì sớm muộn gì cũng phải độc lập với gia đình vốn có của mình cho nên cô không thể chỉ quanh quẩn bên cạnh anh hai mươi bốn giờ mỗi ngày được.

Hay chẳng hạn như họ cũng chỉ mới ở cùng nhau chưa đến bốn tháng mà tình cảm gia đình là một loại tình cảm tích lũy theo thời gian, bốn tháng ngắn ngủi không nên và cũng không đủ để khiến anh thay đổi tâm trạng thất thường bởi vì một người như thế này.
Hay chẳng hạn như họ thực sự không có quan hệ huyết thống gì, cũng không thực sự là quan hệ chú cháu, thậm chí tuổi tác cũng chỉ cách nhau sáu tuổi.
Nhưng Tưởng Cách cũng không nói gì cả, chỉ cười cười: “Thật xin lỗi nhé sếp Tạ, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh đừng để trong lòng.”
Hoàng hôn buông xuống bên ngoài cửa sổ kính sát đất, ánh sáng màu vàng chiếu vào trong văn phòng, chiếu vào một bên khuôn mặt của Tạ Uyên lại bị sống mũi cao thẳng và đẹp đẽ của anh chắn lại, để lại một vùng bóng tối nho nhỏ ở nửa mặt bên kia.
Anh không nhìn Tưởng Cách mà chỉ thờ ơ nói một câu: “Đi ra ngoài đi.”
“Được ạ.” Tưởng Cách gật gật đầu và nhanh chóng rời khỏi.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt một lúc lâu, những chữ Hán bao gồm nhiều thuật ngữ chuyên môn không ngừng chen vào trong đầu anh nhưng rồi không đọng lại được gì.
Một hồi lâu sau, anh đặt tập tài liệu xuống và đưa tay day day giữa lông mày.
Trong nhà hàng xoay ở chỗ cao nhất Chu Thành, vừa qua sáu giờ thì càng ngày càng có nhiều người đến hơn, Kỷ Thuỵ xuất hiện ở cửa và nhìn xung quanh thì lập tức có một người phục vụ hỏi thông tin hẹn trước rồi sau đó đưa cô tới một vị trí gần cửa sổ.
Trử Thần còn chưa đến nên cô ngồi ở đó uống nước chanh một mình, cô vừa uống vừa lấy điện thoại di động ra theo bản năng, muốn gửi tin nhắn cho Tạ Uyên nhưng nghĩ đến quy tắc mỗi ngày mình chỉ được gửi nhiều nhất ba tin nhắn cho anh…
Trong văn phòng, Tạ Uyên vẫn chưa rời đi, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Anh ngước mắt lên nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó bất động một lúc.
Điện thoại vẫn rung tiếp nhưng trong đầu anh lại liên tục xuất hiện câu nói kia của Tưởng Cách, tính chiếm hữu của anh đối với Kỷ Thuỵ đã vượt qua mức độ nên có của chú cháu bình thường.
Tạ Uyên nhớ đến ánh mắt cẩn thận từng li từng tí trước khi ra ngoài của Kỷ Thuỵ ngày hôm nay, lần đầu tiên anh suy nghĩ liệu mình có đi quá xa trong khoảng thời gian này hay không, khi anh đang suy nghĩ nghiêm túc thì cuối cùng cuộc gọi cũng bị cúp máy bởi vì mãi không có ai nghe.
Âm thanh rung lên biến mất, sự im lặng giống như thủy triều lao về phía anh, đôi mắt của Tạ Uyên khẽ chuyển động, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại lại rung lên một lần nữa.
… Chết tiệt, nghĩ lại cái gì, tại sao anh phải nghĩ lại? Tính chiếm hữu vượt qua mức độ nên có giữa chú cháu bình thường thì sao chứ? Họ là chú cháu bình thường sao? Cô sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của anh, chú cháu bình thường nhà ai xứng để so với họ chứ? Tạ Uyên cảm thấy chuyện mình bị một câu của Tưởng Cách làm cho rối bời đến mức mất hồn mất vía là chuyện rất nực cười, anh đã nhận cuộc gọi mà mình muốn nghe từ lâu với vẻ mặt đờ đẫn.
“Chú nhỏ!”
Giọng nói hoạt bát của Kỷ Thuỵ phát ra từ điện thoại di động, đôi mắt Tạ Uyên khẽ nhúc nhích: “Không phải đi ăn cơm à? Gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Ba vẫn chưa đến, cháu đợi một mình chán quá nên muốn tìm chú nói chuyện nhưng chú lại không cho phép cháu gửi tin nhắn nên cháu đành phải gọi điện thoại.” Kỷ Thuỵ cười hì hì, hoàn toàn không cảm thấy việc mình coi sếp Tạ là lốp dự phòng có gì đó không ổn.
Tạ Uyên lại nắm bắt sai trọng điểm: “Anh ta mời cô đi ăn tối, cô đã đến rồi mà anh ta vẫn chưa tới sao?”
“À, vừa rồi ông ấy đã gửi tin nhắn cho cháu nói hiện tại có chút việc nên có thể sẽ đến muộn nửa tiếng, hiện tại đang đến.” Kỷ Thuỵ trả lời.
Muộn cái gì mà muộn, tại sao lại phải đợi anh ta? Mời cô ăn tối còn đến trễ, quả nhiên là không có phép lịch sự.

Tạ Uyên nhắm mắt lại, nhẫn nhịn cảm xúc muốn đưa cô về nhà, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tối nay hai người ăn ở chỗ nào?”
“Một nhà hàng xoay trên đường vành đai số bốn.” Kỷ Thuỵ vui vẻ trả lời: “Đây là lần đầu tiên cháu đến đây, hai mươi năm sau không còn nhà hàng này đâu!”
“Loại nhà hàng nổi tiếng trên mạng này đều là mánh khóe quảng cáo, có hương vị dở tệ, về cơ bản thì mở được mấy năm sẽ phải đóng cửa, cô chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường.” Giọng điệu của Tạ Uyên dịu đi một chút: “Đã gọi món chưa?”
“Vẫn chưa ạ, cháu muốn đợi ba đến rồi mới gọi món.” Kỷ Thuỵ trả lời.
Một tay của Tạ Uyên gõ trên bàn phím, một tay anh cầm điện thoại để nói chuyện với cô: “Ở những nơi như vậy thì đồ ăn được phục vụ tương đối chậm, cô gọi món trước đi, đợi anh ta đến thì vừa hay có thể ăn.”
“… Tại sao chú lại biết? Có phải chú đã dẫn người khác tới đây không?” Kỷ Thuỵ đột nhiên cảnh giác: “Chú không dẫn cháu mà lại dẫn theo người khác sao?”
“Đừng gây sự vô cớ, tôi đang tra.” Tạ Uyên nhìn thông tin về nhà hàng xoay trên máy tính với vẻ mặt vô cảm: “Tôi không thèm đến loại nhà hàng trang trí lố lăng nhưng không ngon này.”
“Tốt nhất là nên vậy.” Kỷ Thuỵ hừ một tiếng.
Tạ Uyên hơi nhướng mày: “Bạn học Kỷ Thuỵ, cô không cảm thấy tính chiếm hữu của mình đối với tôi có chút hơi quá sao?”
“Không nên sao?” Kỷ Thuỵ thuận miệng hỏi lại.
Thái độ tự tin quá mức của cô khiến Tạ Uyên thấy sự rối rắm hôm nay của mình có vẻ hơi không cần thiết nhưng tâm trạng của Tạ Uyên lại đặc biệt tốt, khi nghe vậy thì phát ra một tiếng cười khẽ trong cổ họng: “Tùy cô vậy.”
Kỷ Thuỵ vừa nói chuyện với anh vừa gọi món trên máy tính bảng, sau khi chọn món xong thì cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa xa đi vào từ cửa.
“Ba đến rồi, tạm biệt chú nhỏ!” Kỷ Thuỵ qua cầu rút ván, dứt khoát cúp điện thoại.
Tạ Uyên nhìn chiếc điện thoại di động đang kêu tút tút, khó mà không có cảm xúc gì.
“Xin lỗi, để con đợi lâu rồi.” Trử Thần ngồi xuống đối diện cô, hơi thở còn có chút dồn dập.
Kỷ Thuỵ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn: “Không sao đâu, con cũng không đợi lâu lắm.”
Trử Thần mỉm cười dịu dàng, anh ấy vừa nhận lấy chiếc máy tính bảng từ trong tay người phục vụ vừa hỏi cô: “Đã gọi món chưa?”
“Đã gọi một ít rồi, ba xem xem còn muốn gọi thêm gì không?” Kỷ Thuỵ ôm mặt.

Trử Thần trả lời một tiếng, anh ấy nhấn mở thực đơn rồi dừng một chút, khi nhìn về phía cô lần nữa, trong mắt anh ấy hiện lên một tia dịu dàng kỳ lạ.
“Làm sao vậy?” Kỷ Thuỵ nghiêng nghiêng đầu.
Trử Thần cười khẽ: “Bây giờ ba càng ngày càng tin chuyện con là con gái của ba.”
Nói xong, anh ấy đưa chiếc máy tính bảng cho người phục vụ, người phục vụ mỉm cười nói: “Thưa anh, thưa cô, hôm nay là Ngày gia đình của nhà hàng chúng tôi, hai người là anh em, phù hợp với khái niệm Ngày gia đình của chúng tôi, hai người có thể lựa chọn được giảm giá 20% khi thanh toán hoặc là được tặng một phần chuối tách.”
Hầu hết những người đến dùng bữa tại nhà hàng xoay đều là các cặp đôi nhưng giữa những người thân luôn có một bầu không khí và khí chất đặc biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay.
Trử Thần ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thuỵ, ra hiệu bảo cô lựa chọn.
“Hmm… Chuối có mùi lạ, cả hai chúng tôi đều không thích, chọn giảm giá 20% đi.” Kỷ Thuỵ đề nghị.
Trử Thần, người quả thật không thích chuối vì chúng có mùi lạ, khi nghe vậy thì tâm trạng lập tức có chút kỳ lạ: “Vậy như thế đi.”
Người phục vụ trả lời một tiếng và cầm máy tính bảng rời đi.
Kỷ Thuỵ khó hiểu: “Ba không gọi thêm vài món sao?”
“Nhiêu đó là đủ rồi.” Trử Thần mỉm cười giải thích: “Những món con gọi đều là món ba thích.”
Kỷ Thuỵ mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Tại sao con lại ngạc nhiên như vậy?” Trử Thần cũng bắt chước mở to hai mắt theo cô, vẻ mặt anh ấy bớt hung hãn hơn một chút so với những người đàn ông bình thường khác khi làm loại biểu cảm này, thế nhưng thật ra đúng là có chút đáng yêu.
Kỷ Thuỵ bị anh ấy chọc cho buồn cười: “Hai mươi năm sau, ba rất ít ăn những món này đó, nói hương vị quá nồng.”
Trử Thần suy nghĩ: “Có thể là sau khi lớn tuổi thì thích ăn thanh đạm hơn.”
Kỷ Thuỵ cảm thấy có lý.
Tốc độ phục vụ đồ ăn của nhà hàng nổi tiếng trên mạng quả thực rất chậm, hai người trò chuyện không nhanh không chậm một hồi lâu nhưng đồ ăn vẫn chưa được bê lên.

Kỷ Thuỵ đã vì bữa cơm tối nay mà chỉ lo chọn quần áo cả ngày, suy nghĩ chủ đề nói chuyện, còn chưa ăn sáng và ăn trưa, hiện tại đợi đồ ăn mãi chưa lên, cô đã đói đến mức không rảnh lo cho người ba ruột đối diện, luôn không yên mà lén nhìn đồ ăn của bàn khác.
Trử Thần nhận ra sự mất tập trung của cô, sau khi suy nghĩ một lúc thì đề nghị: “Kem thì không cần đợi, nếu không thì ăn một cây kem lót dạ trước nhé?”
Kỷ Thuỵ dừng lại, cô bình tĩnh nhìn về phía anh ấy.
“Không thích à?” Trử Thần hỏi.

Kỷ Thuỵ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ấy: “Hai mươi năm sau, ba sẽ không bao giờ cho con ăn kem khi bụng đang đói.”
Trử Thần giật mình, trên mặt anh ấy hiện lên một tia hối lỗi: “Xin lỗi, hiện tại ba không có kinh nghiệm làm ba, không có cách nào để có thể giống như đúc với ba của hai mươi năm sau, nếu bởi vì vậy mà làm con cảm thấy…”
“Con thực sự rất thích ba của lúc trẻ!” Kỷ Thuỵ không đợi anh ấy nói xong mà đã đi đến yêu cầu người phục vụ cho một cây kem với vẻ mặt hớn hở.
Trử Thần bị nghẹn những lời còn lại trong cổ họng, một lúc lâu sau mới không nhịn được mà bật cười.
Sau khi ăn cây kem ngọt ngào, Kỷ Thuỵ lại tràn đầy năng lượng và kể lại chuyện cô đã bí mật tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông nội.
“Ba biết, anh cả và chị hai đều đã nói cho ba nghe.” Trử Thần dở khóc dở cười khi nhớ lại lời nói gần như giống hệt nhau của hai người họ: “Bọn họ đều cho rằng con là con gái riêng của ông.”
“Mũi và miệng của con giống ba, ba lại giống ông nội, họ hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.” Kỷ Thuỵ nói xong thì lại đắc ý bổ sung thêm một câu: “Đôi mắt của con giống mẹ.”
“Ừm, thật xinh đẹp.” Trử Thần nhìn đôi mắt của cô giống với người nào đó thì dịu dàng mà khen một câu.
Được ba khen, Kỷ Thuỵ càng vui vẻ hơn, lập tức giơ cái đuôi không tồn tại của mình lên: “Hôm đó con đi dự tiệc sinh nhật, con còn tưởng có thể nhìn thấy ba nhưng kết quả là mãi cho đến lúc ra về cũng không thấy.”
Trử Thần nghĩ tới nguyên nhân khiến cô không gặp được mình thì trong ánh mắt dịu dàng yên tĩnh đột nhiên hiện lên một tia chột dạ.
“Ba à, tại sao nhà họ Kỷ phải che giấu thân phận của ba vậy?” Cuối cùng Kỷ Thuỵ cũng hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng của mình: “Còn nữa, không phải mẹ là siêu sao rất nổi tiếng sao? Tại sao không tra ra được tên của mẹ trên mạng?”
Trử Thần bừng tỉnh: “Siêu sao rất nổi tiếng sao?”
Kỷ Thuỵ gật đầu, giải thích ngắn gọn một chút rằng mẹ vừa ra mắt đã ở đỉnh cao của sự nghiệp và luôn nổi tiếng trong hơn hai mươi năm.
Trử Thần trầm mặc một hồi lâu, anh ấy ho nhẹ: “Có đôi khi… giữa thực tế và lời nói có thể có một chút khác biệt, ba cảm thấy vẫn là để cô ấy tự mình giải thích với con sẽ tốt hơn.”
“Vậy chuyện của ba thì sao?” Kỷ Thuỵ hỏi vì sao nhà họ Kỷ không tiết lộ chuyện của anh ấy.
“Mẹ và ba của ba đã ly hôn khi bà đang mang thai ba, sau khi ly hôn thì định cư ở nước ngoài.

Bà và ông giận nhau suốt đời, cảm thấy việc sau khi ly hôn còn sinh con của chồng trước là rất đáng xấu hổ cho nên kiên quyết không chịu để ông tiết lộ thân phận của ba.

Hơn nữa mấy năm đó, ông đã đắc tội không ít người ở trong nước, vì lý do an toàn, anh cả và chị hai đều được đưa đến sống với bà của con, cho nên chuyện tiết lộ thân phận chỉ có thể để sau này.

Sau này, ba càng lớn càng không muốn thực hiện nghĩa vụ với nhà họ Kỷ như anh cả và chị hai cho nên vẫn luôn không chịu công khai danh tính.”
Trử Thần giải thích xong trong dăm ba câu, trên mặt anh ấy lộ ra vài phần bất lực: “Nhưng mà cũng không thể trì hoãn quá lâu, ông con càng lớn tuổi càng cố chấp, chuyện công khai danh tính để trở lại nhà họ Kỷ là chuyện sớm muộn.”
Kỷ Thuỵ không ngờ lý do sẽ như thế này, cô nhất thời cũng không biết phải nói gì, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà hỏi một câu: “Vậy khi còn nhỏ, ba có vui vẻ không? Mâu thuẫn của ông bà có tạo nên ảnh hưởng không tốt đến ba không?”
Nghe ra được sự lo lắng và đau lòng của cô, ánh mắt Trử Thần nhìn về phía cô một cách dịu dàng.
“Tại sao lại nhìn con như vậy?” Kỷ Thuỵ có chút xấu hổ.
Trử Thần: “Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy con được dạy dỗ tốt thôi.”

“… Không cần phải khoe khoang như vậy đâu.” Kỷ Thuỵ không nói nên lời.
Trong cổ họng Trử Thần phát ra một tiếng cười khẽ.
Kỷ Thuỵ nhìn mặt mày dịu dàng của anh ấy, cô do dự hồi lâu mới nói: “Ba thực sự chấp nhận con sao?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Trử Thần hỏi lại.
Kỷ Thuỵ mím môi: “Chỉ là cảm thấy phản ứng của ba… quá bình tĩnh, không kinh ngạc, cũng không nghi ngờ gì.

Khi chú nhỏ trải qua cũng rất lâu mới từ từ chấp nhận nhưng ba lại lập tức chấp nhận liền, nếu đây là một câu chuyện thì tình tiết nhận lại nhau của chúng ta cũng quá bình thường rồi.”
Trử Thần trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chỉ chậm rãi nói một câu: “Quan hệ huyết thống là thứ không thể giải thích rõ ràng được, giống như chuyện bác cả và cô của con dù chưa từng gặp mặt con trước đây cũng sẽ nhận ra con là người của nhà họ Kỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Họ còn như thế, huống chi ba còn là… ba của con.”
Kỷ Thuỵ cảm động.
Ánh đèn trong nhà hàng xoay vừa sáng rực vừa dịu dàng, chiếu xuống mặt mày đẹp trai nho nhã của anh ấy, phản chiếu ra tia sáng yếu ớt.
“Vậy… ba chưa bao giờ nghĩ tới việc con và chú nhỏ đang cùng nhau lừa ba sao?” Kỷ Thuỵ cẩn thận từng li từng tí.
Trử Thần suy nghĩ rồi hỏi lại: “Vậy con gạt ba sao?”
“Tất nhiên là không có.” Kỷ Thuỵ nhanh chóng trả lời.
Trử Thần: “Vậy không phải được rồi sao, ba tin tưởng con, cũng tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”
Kỷ Thuỵ mỉm cười một cách ngoan ngoãn.
“Đây là lần đầu tiên ba làm ba, cũng là lần đầu tiên con ở chung với người ba còn quá trẻ, chúng ta đều là lần đầu tiên.

Nếu con đồng ý thì trước hết chúng ta cứ ở cạnh nhau với tư cách là bạn bè, nếu có chỗ nào làm chưa được tốt lắm thì chúng ta còn rất nhiều thời gian để sửa chữa và rèn luyện, không cần phải vội thất vọng.” Trử Thần cách một cái bàn đưa tay về phía cô: “Xin chào, ba tên là Trử Thần, trong những ngày tới, chúng ta hãy cứ từ từ bên nhau nhé.”
Kỷ Thuỵ ngơ ngác nhìn vào bàn tay đang giơ ra của anh ấy, cô bỗng dưng nhớ tới ngày mình nhập học, lúc đó cô mới sáu tuổi, nhà trường yêu cầu học sinh phải nhảy dây một trăm cái liên tiếp nhưng cô không tài nào học được, cuối cùng cô căng thẳng đến mức ném dây nhảy và ngồi bệt xuống đất gào khóc, làm ầm lên đòi nghỉ học.
Lúc đó ba đã làm gì nhỉ? Ông ấy hình như đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô nhiều lần cho đến khi cô bình tĩnh lại.
“Không sao đâu, chúng ta còn rất nhiều thời gian để luyện tập, không cần phải vội thất vọng, cứ từ từ thôi.”
Không sao đâu, mặc dù tạm thời mất đi tình yêu thương gia đình tích lũy theo thời gian nhưng thời gian vẫn còn dài, hoàn toàn có cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa.
“Cứ từ từ bên nhau.” Kỷ Thuỵ nắm lấy tay của ba, giống như xuyên qua dòng sông thời gian dài, bắt gặp một đôi mắt luôn mỉm cười nhìn cô!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương