Ăn sáng xong, Kỷ Thụy lên lầu ngủ bù, Tạ Uyên ngồi lên xe đi làm.
Buổi sáng ngày làm việc của giới kinh doanh, cửa xoay tròn khổng lồ của mấy tòa nhà cao tầng từ sau tám giờ đã không ngừng chuyển động, vô số tinh anh công sở cầm cà phê trong tay vội vàng đi qua, chính thức mở ra một ngày mới.
Mười phút trước Tưởng Cách đã xuống dưới lầu, đứng vững như núi Thái Sơn trong đám người vội vàng.

Vừa rồi anh ấy đã được quản gia gửi tin nhắn, biết Kỷ Thụy đã về đến nhà, nhưng vẫn không cách nào xác định tâm trạng của sếp Tạ yêu quý giờ phút này như thế nào.
Có thể nói, tâm trạng của ông chủ quyết định tâm trạng của nhân viên, mà ông chủ này của anh ấy rõ ràng thất thường hơn so với những ông chủ khác, nhất là sau khi trong nhà có cháu gái nhỏ đến thời kỳ nổi loạn, lại càng khiến người ta nhìn không thấu đoán không ra… Chờ anh ấy kiếm đủ 100 triệu, sớm muộn gì cũng phải bỏ công việc chết tiệt này.

Thư ký Tưởng mỉm cười, sau khi chiếc Mercedes dừng lại lập tức bước đến đón.
“Chào buổi sáng sếp Tạ.” Thư ký Tưởng mỗi ngày đều muốn từ chức mở cửa xe, giơ tay che chở Tạ Uyên đi ra từ trong xe, lại lấy gậy ra giao cho anh, tất cả hành động có thể nói là nước chảy mây trôi.
Tạ Uyên nhận lấy gậy, giơ tay vuốt những nếp nhăn không hề tồn tại trên quần áo.
Thư ký Tưởng tiếp tục mỉm cười: “Nghe nói hôm qua cô Thụy Thụy đã về nhà?”
“Về rồi.” Tạ Uyên lại vuốt quần áo: “Trẻ con giận dỗi thì có thể giận dỗi được bao lâu, chẳng phải cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về nhà thôi.”
Đây không phải là anh tự mình đi đón sao? Thư ký Tưởng vô cùng chuyên nghiệp giả vờ như không nhớ rõ chuyện mình đến quán bar đặt phòng cho sếp Tạ, phối hợp gật đầu: “Sếp Tạ, anh đối xử với cô Thụy Thụy tốt như vậy, trong lòng cô ấy đều biết.”
“Ừ, cô ấy cũng không quá hồ đồ.” Tạ Uyên lại vuốt quần áo.
Tưởng Cách cuối cùng cũng chú ý tới động tác của anh, dừng một chút rồi mở miệng nhắc nhở: “Sếp Tạ, quần áo không nhăn, nhưng nếu anh để ý thì trong phòng làm việc có đồ dự phòng.”
Tạ Uyên: “…”
Sự im lặng bất ngờ này khiến Tưởng Cách ý thức được hình như mình đã nói sai, nhưng trước khi phát hiện mình sai ở chỗ nào, anh ấy vô cùng có tố chất nghề nghiệp, quyết định yên lặng theo dõi diễn biến, xem Tạ Uyên có nhắc nhở không.
Đáng tiếc Tạ Uyên không nói gì, chỉ nhìn anh ấy thật sâu rồi đi về phía trước, Tưởng Cách nhanh chóng đi theo.
Cửa thang máy nhân viên trong ngày làm việc lúc nào cũng xếp thành hàng dài, gần thang máy chuyên dụng của sếp tổng lại không có ai, Tưởng Cách nhấn thang máy trước, chờ Tạ Uyên đi vào mới bước vào theo.
Thang máy từ từ đi lên, Tạ Uyên không nói câu nào, chỉ điều chỉnh vị trí cà vạt, đầu óc Tưởng Cách hoạt động đến mức sắp bốc khói trắng, vẫn không đoán được ý của ông chủ.
Cửa thang máy mở ra một lần nữa, hai người một trước một sau đi ra từ trong thang máy, chị Lý đang chuẩn bị xuống lầu đưa văn kiện nhìn thấy hai người, lập tức mở miệng chào hỏi: “Sếp Tạ, thư ký Tưởng buổi sáng tốt lành.”
Tạ Uyên gật đầu, Tưởng Cách mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Sau khi nói chuyện đơn giản, chị Lý muốn đi xuống lầu, nhưng sau khi nhìn thấy cái gì đó lại lui về: “Sếp Tạ, anh mới mua cà vạt sao?”
Tạ Uyên dừng bước, lộ ra nụ cười dịu dàng đầu tiên trong hôm nay: “Ừ, mới mua hôm qua.”
Tưởng Cách khựng lại, cũng đứng lại quan sát.
“Không phải phong cách bình thường của anh.” Chị Lý cười nói: “Tôi nhớ cà vạt của anh hoặc là đặt riêng, hoặc là mấy nhãn hiệu cao cấp cố định kia, chọn ra một cái bất kỳ cũng có giá đủ mua vài cái của nhãn hiệu này rồi.”
“Là Kỷ Thụy mua.” Tạ Uyên vuốt góc áo: “Đứa nhỏ lần đầu tiên đi làm, nhất định phải mua quà cho tôi, tổng cộng đã kiếm được 4000, một cái cà vạt phải 3500, lúc ấy tôi đã ngăn nó không cho mua, ai biết đứa nhỏ này không nghe lời, lại lén lút chạy đi mua.”

“Thụy Thụy cũng quá hiểu chuyện rồi.” Chị Lý vui vẻ che miệng: “Trong nhà sếp Tạ có một bảo bối như vậy, thật đúng là hạnh phúc, làm tôi hâm mộ muốn chết.”
“Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, cô ấy báo đáp tôi cũng là việc nên làm.” Tạ Uyên kiêu ngạo tỏ vẻ không tính là gì, thuận tiện lại bồi thêm một câu: “Cô ấy còn mua cho tôi một cái kẹp cà vạt, không hợp với bộ đồ hôm nay, tôi định ngày mai thay bộ âu phục khác rồi dùng nó.”
“Vậy chẳng phải đã tiêu hết tiền cho anh rồi sao?” Chị Lý kinh ngạc, càng tỏ vẻ hâm mộ.
“Vậy thì không có, kẹp cà vạt là tôi tự chọn, chỉ 20 đồng.”
“Vậy nhất định là sếp Tạ tiếc tiền của Thụy Thụy… Ôi Thụy Thụy cũng thật là may mắn, gặp được người chú tốt như sếp Tạ, nhất định cả đời đều sẽ hạnh phúc mỹ mãn!”
Tạ Uyên lại khách sáo ngắn gọn vài câu, chờ sau khi chị Lý xuống lầu, quay đầu nhìn về phía Tưởng Cách: “So với chị Lý, cậu vẫn còn một con đường rất dài phải đi.”
Tưởng Cách: “…”
Bởi vì một cái cà vạt mới, tâm trạng của sếp Tạ cả ngày đều rất tốt, đối với mỗi một nhân viên tới tìm anh thì anh đều ôn hòa vui vẻ, thế cho nên mỗi một người đi ra từ trong phòng làm việc của anh đều nhẹ nhàng hẳn, cảm giác mình có hi vọng thăng chức.
Nhưng mà ngoại trừ Tưởng Cách.
Thư ký Tưởng không đoán được tâm tư của ông chủ, lần đầu tiên cảm thấy mình dường như gặp nguy hiểm trong công việc, vì thế trong lòng ra sức suy nghĩ cách cứu chữa, đang lúc anh ấy nghiêm túc suy nghĩ, Tạ Uyên đột nhiên chuyển cho anh ấy 4000 đồng.
Có ý gì đây? Tiền nghỉ việc sao? Chỉ là không đoán đúng tâm tư của ông chủ thôi mà, không đến mức sa thải anh ấy chứ, cho dù sa thải chút bồi thường ấy có phải cũng quá ít không! Tưởng Cách rối rắm một hồi lâu, cuối cùng đẩy cửa phòng sếp tổng ra bước vào.
“Sếp Tạ, sao đột nhiên anh chuyển tiền cho tôi?” Anh ấy đi thẳng vào vấn đề chính.
Tạ Uyên đang đứng trước cửa sổ uống cà phê, nghe vậy nhìn lướt qua anh ấy: “Tôi không có WeChat của Lý Diệc Sính, anh chuyển qua cho anh ta.”
Tưởng Cách nhẹ nhõm hơn: “Tại sao phải chuyển tiền cho anh ta.”
“Kỷ Thụy vì mua quà cho tôi nên đã mượn tiền của anh ta, cô ấy bảo tôi trả giúp.” Tạ Uyên trả lời.
Tưởng Cách: “…”
Nếu như nhớ không lầm, cà vạt của sếp Tạ 3500, kẹp cà vạt 20 đồng, cộng lại tổng cộng 3520, nhưng sếp Tạ bây giờ phải thay cô Thụy Thụy trả 4000 tiền nợ… Vậy đây vốn không phải là thứ anh tự mua cho mình sao? Lại còn mua với giá cao, cho nên rốt cuộc có gì để khoe khoang!
Thật lâu không nghe Tưởng Cách trả lời, Tạ Uyên quay đầu lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có, chỉ là tôi quá cảm động, không ngờ cô Thụy Thụy chấp nhận mượn tiền cũng là vì muốn mua đồ cho anh.

Nếu không phải bởi vì rất thương anh, tuyệt đối sẽ không làm đến mức này.” Tưởng Cách hết sức chân thành.
Tạ Uyên trầm mặc ba giây, nhếch môi: “Cũng đúng.”
Quả nhiên, đi ra ngoài làm công, ít nhiều phải lừa dối lương tâm của mình một chút.

Tưởng Cách lộ ra nụ cười vừa chuẩn: “Vậy sếp Tạ có cần chuẩn bị đáp lễ không?”
“Không cần, mấy ngày nữa tập đoàn Viễn Hàng sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, đã gửi thiệp mời rồi, tôi thấy có chút đá quý cũng không tệ lắm, đến lúc đó tôi dẫn cô ấy đi chọn một chút là được rồi.”
Ngày hôm qua Kỷ Thụy cầm mấy cái kẹp tóc lông nhung tỏ ra nâng niu như bảo bối làm cho anh đột nhiên nghĩ, hình như anh vẫn chưa mua cho cô món trang sức nào ra hồn.
Như vậy làm sao coi được, nhà họ Tạ không thiếu tiền, thứ mà người khác có, người nhà anh cũng phải có.

Tưởng Cách nhìn sếp Tạ rơi vào trầm tư, yên lặng đẩy mắt kính một cái.
Cái kiểu hâm mộ này, anh ấy đã nói đến mệt mỏi rồi.
—-
Kỷ Thụy, người không biết rằng chú nhỏ của mình sắp đưa mình đến cuộc đấu giá để tiêu rất nhiều tiền, sau khi ngủ bù một buổi sáng ở nhà, cuối cùng cũng cảm thấy tinh thần đã hoàn toàn hồi phục sau những ngày mệt mỏi vừa qua.

Mà điều đầu tiên khi cô tỉnh dậy đó chính là gọi điện thoại cho Diệp Phi.
Tút… tút.
Lần thứ nhất điện thoại không nghe máy, cô lại tiếp tục gọi.
Tút… tút.
Vẫn không nhận điện thoại, Kỷ Thụy nhíu mày, đang muốn tắt để gọi tiếp lần thứ ba, Diệp Phi trả lời cô.
“Buổi trưa tốt lành, bảo bối nhỏ.” Giọng Diệp Phi trong điện thoại nghe mơ hồ.
Kỷ Thụy lập tức cảnh giác: “Cổ họng của chị sao lại khàn như vậy, có phải chị lại làm chuyện xấu sau lưng em đúng không?”
“Làm chuyện xấu gì?” Diệp Phi hắng giọng, đưa tay cầm ly nước.
“Còn có thể là chuyện xấu gì nữa.” Kỷ Thụy nghẹn ngào, giọng nói uyển chuyển: “Lúc trước em đã lên mạng tra, hiện tại chị không đủ sinh lực, không đủ dinh dưỡng, tốt nhất là cấm chuyện phòng the…”
“Phụt…” Diệp Phi sặc nước, nằm sấp trên giường vừa cười vừa ho.
Tuy Kỷ Thụy không nhìn thấy cô ấy, nhưng mặt vẫn dần đỏ lên: “Em không có nói đùa với chị đâu.”
“Bảo bối, em thật đáng yêu.” Diệp Phi ho xong, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, chị không làm chuyện xấu.”
“Thật sao?” Kỷ Thụy nghi ngờ.
Diệp Phi: “Thật, đêm qua người đàn ông điên kia còn hẹn chị, nhưng chị đã dứt khoát từ chối.”
“Em không tin, chị mở video, để em xem xung quanh chị.” Kỷ Thụy kiên trì.
Diệp Phi bất đắc dĩ, đành phải cúp điện thoại mở video.
Video được kết nối sau một giây, trong điện thoại di động của Kỷ Thụy xuất hiện hình ảnh phòng ngủ của Diệp Phi, lúc cô đi về, Diệp Phi đã quay lại phòng ngủ chính, trong phòng trở nên bừa bộn lộn xộn lần nữa.
“Bây giờ đã tin chưa?” Diệp Phi hỏi.
Nhìn quần jean và tất đều ném trên mặt đất, Kỷ Thụy bất đắc dĩ: “Tin, nếu chị đưa người về nhà, nhất định phải dọn dẹp qua một chút.”
Diệp Phi im lặng kỳ lạ trong chớp mắt.
“Chị, chị mang người về nhà cũng không dọn dẹp sao?” Kỷ Thụy biết được gì đó từ trong sự im lặng của cô ấy.
Diệp Phi ho nhẹ: “Cần dọn dẹp sao?”

“Chị nói xem?” Kỷ Thụy đau đầu: “Chị không sợ những người đó chê cười chị sao?”
“Những người đó ở đâu ra, chỉ có một người đàn ông tới, còn tới vào tối hôm qua.” Diệp Phi phản bác.
Kỷ Thụy mở to hai mắt: “Ai?!”
“Người đàn ông điên kia, vừa rồi không phải chị đã nói với em rồi sao.” Diệp Phi bình tĩnh nói.
Kỷ Thụy nghẹn họng: “Anh ta tới thẳng nhà chị hẹn chị?”
“Đúng vậy, cũng không biết lấy địa chỉ ở đâu ra nữa.” Diệp Phi hời hợt: “Chị đang ngủ ngon, đột nhiên có người gõ cửa, vừa mở cửa đã thấy anh ta.”
Kỷ Thụy sởn gai ốc: “Chuyện này cũng quá dọa người, chị không báo cảnh sát sao?!”
“Tại sao phải báo cảnh sát?” Diệp Phi khó hiểu.
Kỷ Thụy: “Anh ta không nói một tiếng nào đã tới nhà, chị không cảm thấy đáng sợ sao?”
“Có sao?”Diệp Phi không hiểu: “Vẫn ổn mà.”
“Vậy sau khi chị từ chối anh ta thì sao? Anh ta có làm chuyện gì bất lợi với chị không?” Kỷ Thụy vội vàng hỏi.
Diệp Phi ừ một tiếng: “Ờm, anh ấy giúp chị quét dọn phòng khách và phòng bếp.”
Kỷ Thụy: “…”
“Rác cũng đổ sạch luôn rồi.”
Kỷ Thụy: “…”
“Quần áo cũng giặt luôn, vốn còn muốn vào phòng ngủ, nhưng chị sợ vừa vào phòng ngủ là lau súng cướp cò.” Diệp Phi nhắc tới chuyện này có chút tiếc nuối: “Thể lực anh ấy quá tốt, không bao giờ kết thúc được ngay lúc đầu, hai ngày nay chị lười nên ứng phó không được, tốt nhất là không nên bắt đầu.”
Kỷ Thụy: “…”
Sau một hồi trầm mặc, Kỷ Thụy một lời khó nói hết: “Anh ấy còn rất… chịu khó.”
“Ừm, con người cũng không tệ lắm.”
Kỷ Thụy nhéo mi tâm, phát hiện mình mỗi lần nghe được chuyện của họ đều có cảm giác rất hoang đường.
Trầm mặc một lát, cô đột nhiên phát hiện ống kính Diệp Phi vẫn đối diện với quần áo đầy giường, vì thế đề nghị muốn nhìn chị Phi yêu dấu của cô.
“Không được.” Chị Phi yêu dấu lạnh lùng từ chối: “Chị không trang điểm.”
“Chúng ta đã thân quen như vậy, còn ở chung với nhau rồi, đến bây giờ em cũng chưa từng thấy mặt mộc của chị, chị không cảm thấy kỳ cục sao?!” Kỷ Thụy phàn nàn.
Diệp Phi cười một tiếng: “Em không hiểu đâu, nếu em nhìn thấy chị không trang điểm, em sẽ nghĩ chị Phi không ngầu nữa.”
“Làm sao có thể, chị Phi ở trong lòng em mãi mãi là ngầu nhất!” Kỷ Thụy lập tức bày tỏ lòng trung thành.
Diệp Phi tỏ vẻ cảm ơn, cũng từ chối yêu cầu nhìn mặt mộc của cô.
Kỷ Thụy rầm rì một hồi lâu không có kết quả, đột nhiên hỏi một câu: “Tên kia đã từng thấy chưa?”
Diệp Phi: “Từng thấy rồi.”
Kỷ Thụy: “Tại sao anh ấy có thể!”
“Em cho rằng chị muốn lắm sao, chẳng phải vì lần đầu tiên chị bất ngờ ngất xỉu, lúc tỉnh lại phát hiện mình ở trong bồn tắm với anh ấy…”
Diệp Phi còn chưa nói xong, Kỷ Thụy đã bấm cúp máy.
Mười giây sau, điện thoại video của Diệp Phi lại gọi tới.

Sau khi kết nối, ống kính vẫn hướng về phía chiếc giường lộn xộn.
“Rõ ràng là tự em hỏi.” Diệp Phi cười: “Sao, còn tức giận không.”
“Em tức giận tại sao mình lắm mồm muốn hỏi.” Kỷ Thụy mặt không chút thay đổi.
Diệp Phi lại cười một tiếng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nôn khan.
Kỷ Thụy lập tức căng thẳng: “Sao lại buồn nôn, có phải không thoải mái không?”
“Khụ… vẫn ổn, chị vẫn bình thường.” Diệp Phi chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói càng khàn hơn so với trước đó.
Kỷ Thụy nhíu mày: “Dậy đi, bây giờ chúng ta đi bệnh viện!”
Vốn nói hôm nay đi, kết quả buổi sáng Diệp Phi gửi tin nhắn cho cô nói buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhất định phải đẩy tới ngày mai, cô cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Nhưng mà hiện tại nghe thấy Diệp Phi lại buồn nôn, cô thật sự không đợi được một giây nào.
“Đừng.” Diệp Phi bật cười: “Chị vừa ăn rồi, bây giờ đi bệnh viện cũng không kiểm tra được gì, không bằng chờ ngày mai.”
“Nhưng mà…”
“Chị thề với trời, sáng mai nhất định sẽ đi kiểm tra sức khỏe, nếu không đi, em sẽ không bao giờ để ý tới chị nữa.” Diệp Phi nói nửa ngày, cuối cùng cũng trấn an được cô.
“Nhưng mà em muốn đi cùng với chị ngay bây giờ.” Kỷ Thụy ngoan ngoãn mà cầu xin.
“Đừng, chị muốn ngủ thêm một chút.”
Diệp Phi vẫn từ chối.
Kỷ Thụy chưa từng gặp người nào không nghe lời như vậy, nhưng cũng không thể làm gì được cô ấy.
Diệp Phi lại dỗ dành vài câu, sau khi cúp điện thoại muốn ngủ thêm một lát, nhưng lăn qua lộn lại không ngủ được, còn thường xuyên buồn nôn.
Còn tiếp tục như vậy, đêm nay cũng đừng hòng ngủ được.

Diệp Phi do dự một lát, cuối cùng vẫn là mặc quần áo tử tế đeo khẩu trang, đi đến tiệm thuốc dưới lầu khu nhà cũ.
“Xin chào, tôi tới mua ít thuốc.” Cô ấy vừa vào cửa đã nói.
Nhân viên tiệm thuốc nhìn cô một cái: “Triệu chứng gì?”
“Buồn nôn, muốn nôn.” Diệp Phi giải thích: “Chắc là bệnh dạ dày, lấy chút thuốc dạ dày là được rồi.”
“Dạ dày cô có đau không?” Nhân viên cửa hàng lại hỏi.
Diệp Phi: “Không đau, chỉ thỉnh thoảng thèm chua thôi.”
Nhân viên cửa hàng nghe vậy lại liếc nhìn cô ấy một cái, hỏi: “Gần đây có sinh hoạt tình dục không?”
Diệp Phi sửng sốt, theo bản năng nhìn thẳng vào tầm mắt của nhân viên cửa hàng.
“Thời điểm cuối tháng năm từng có.”
Năm phút sau, tâm trạng Diệp Phi phức tạp cầm một hộp thuốc về nhà, vừa vào nhà đi thẳng đến toilet.
Vài phút sau, cô nhìn vào hai vạch trên que thử thai, cảm thấy choáng váng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương