Diệp Phi hít sâu một hơi, đột nhiên dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, cô ấy đẩy Kỷ Thuỵ ra rồi lao vào nhà vệ sinh.
Kỷ Thuỵ không ngờ Diệp Phi soi gương xong sẽ có phản ứng như thế này, cô ngẩn người rồi nhanh chóng đuổi theo, sau đó cô nhìn thấy Diệp Phi đang ghé vào bồn rửa tay nôn đến mức trời đất tối sầm.
“Không, không đến mức…” Kỷ Thuỵ vừa lo lắng vừa cạn lời: “Việc trông giống em khiến chị ghê tởm như vậy sao?”
“Không phải nôn… bởi cái đó.” Diệp Phi muốn giải thích, đáng tiếc cảm giác buồn nôn trong dạ dày dâng trào, chỉ có thể lo lắng cho mạng nhỏ của mình trước.
Thấy vậy, Kỷ Thuỵ cũng không có tâm trí đùa giỡn, nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cho cô ấy, cho đến khi cô ấy không thể nôn được nữa, cô mới từ từ đỡ cô ấy trở lại phòng khách và ngồi xuống.
“Chị Phi, uống chút nước đường đi.” Kỷ Thuỵ vào phòng bếp pha một ly nước đường đỏ.
Diệp Phi nôn đến mức không còn chút sức lực, vốn dĩ không muốn uống nhưng khi đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, cuối cùng cô ấy vẫn nhận lấy.

Chưa kể nước đường của cô thực sự có tác dụng, ít nhất sau khi Diệp Phi uống xong thì cảm giác tay chân đều ấm lại.
“Cảm ơn…” Diệp Phi nói lời cảm ơn một cách yếu ớt.
Kỷ Thuỵ tìm mấy cái gối ôm tới, lót ở sau lưng cô ấy cho mềm mại, Diệp Phi lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau khi nghỉ ngơi một lát mới cảm thấy sức lực được khôi phục.

Cô ấy lại nhìn người bạn nhỏ Kỷ Thuỵ, cô vẫn ngồi xổm trước ghế sô pha như vừa rồi, nhìn cô ấy với ánh mắt lo lắng.
Diệp Phi nhìn lớp trang điểm khói cũng không ngăn được khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn, không khỏi bật cười thành tiếng: “Không ngờ công chúa nhỏ lại biết quan tâm đến người khác.”
“Đừng xem thường em nhé, trước kia khi ba mẹ em không khỏe, em luôn là người chăm sóc họ.” Kỷ Thuỵ lẩm bẩm.
Nụ cười trên khóe môi của Diệp Phi càng sâu hơn: “Thấy rồi, ba mẹ em rất biết giáo dục con cái.”
“Ừm, họ là bậc cha mẹ tốt nhất, tốt nhất, đợi khi em tìm được họ sẽ giới thiệu cho chị làm quen.” Kỷ Thuỵ nói xong thì rất kiêu ngạo rồi vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng: “Chị Phi, chúng ta hãy đi đến bệnh viện để kiểm tra một chút đi, vừa rồi trông chị rất đáng sợ.”
“Một chút chuyện nhỏ thôi, không cần đi kiểm tra đâu.” Diệp Phi vươn vai, cảm thấy bản thân đã khôi phục được bảy tám phần: “Chắc là bị hạ đường huyết một chút, uống nước đường đỏ của em xong thì lập tức cảm thấy khá hơn nhiều.”
Kỷ Thuỵ cau mày và nhìn cô ấy với vẻ không đồng tình.
“Yên tâm đi, chị thực sự không sao.” Diệp Phi nói, vì để chứng minh rằng mình không bị gì nên cô ấy còn đứng lên xoay mấy vòng ở trước mặt cô.
Kỷ Thuỵ nhanh chóng giữ chặt cô ấy: “Được rồi, được rồi, em biết chị không sao rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Nghỉ ngơi cái gì chứ? Nên xuất phát rồi.” Diệp Phi gõ vào đầu cô: “Nếu đến muộn thì sẽ không kịp ăn cơm dành cho nhân viên quán bar đâu.”
Kỷ Thuỵ: “Còn nhớ thương bữa cơm của nhân viên thì xem ra thật sự không sao rồi.”
Là sinh viên gia cảnh khó khăn chỉ còn lại 200 tệ tiền mặt, hai người không thể bỏ lỡ bữa ăn miễn phí nào.

Diệp Phi chở Kỷ Thuỵ nhanh như chớp, cuối cùng cũng đến được quán bar có ca sĩ biểu diễn trước khi bữa cơm cho nhân viên bắt đầu.
Chỉ mới bảy giờ tối, còn một tiếng nữa thì quán bar mới bắt đầu kinh doanh, chỉ có tốp ba tốp năm thanh niên tụ tập ở bên ngoài cửa để nói chuyện phiếm.


Nghe thấy tiếng xe mô tô phách lối, những thanh niên kia lập tức đứng dậy chào hỏi: “Xin chào, chị Diệp Phi… Vãi! Tại sao lại có hai chị vậy?!”
“Hoảng hốt cái gì?” Diệp Phi thay đổi dáng vẻ luôn tươi cười trước mặt Kỷ Thụy, cô ấy ném mũ bảo hiểm cho một thanh niên nhuộm tóc tím trong đó với vẻ mặt vô cảm.
Người tóc tím nhanh chóng nhận lấy, dụi dụi mắt rồi quay lại hỏi những người khác: “Bây giờ có ba khả năng, hoa mắt, gặp ma hoặc là chị Phi đưa em gái song sinh đến.

Mấy người cảm thấy khả năng nào có thể xảy ra hơn?”
“Xin chào!” Kỷ Thuỵ vui vẻ chào hỏi.
Người tóc tím: “Xem ra là gặp ma rồi.”
Kỷ Thuỵ: “…”
Diệp Phi cười nhạt một tiếng, sau khi Kỷ Thuỵ xuống xe thì cũng ném chìa khóa xe cho người thanh niên: “Đây là em gái của tôi, đến xem tôi làm việc.”
“Chị Diệp Phi, em gái của chị trông giống chị quá.”
“Quả thực là giống nhau như đúc.”
“Thật ra thì cũng không giống lắm, chỉ là mắt giống, mũi và miệng vẫn không quá giống nhau nhưng không biết tại sao thoạt nhìn lại có cảm giác giống nhau như đúc.”
Họ đều là những người trẻ tuổi, tràn ngập sự tò mò, tất cả ồn ào và tụ tập xung quanh.

Nếu không có Diệp Phi ở đó để kiểm soát tình hình thì có lẽ họ cũng đã bắt đầu nghiên cứu Kỷ Thuỵ rồi.
Đối mặt với nhiều người bạn xa lạ nhiệt tình như vậy, lựa chọn của Kỷ Thuỵ là im lặng di chuyển đến phía sau Diệp Phi.

Kết quả là một hành động nhỏ của cô đã lọt vào tầm mắt mọi người và lại gây ra một làn sóng thảo luận mới…
“Em gái cũng quá ngoan rồi! Kiểu trang điểm khói cũng không ngăn được sự ngoan ngoãn.”
“Trái tim tôi sắp tan chảy rồi, em gái ơi, mau đến trốn phía sau lưng chị đi, chị sẽ bảo vệ em!”
“Em ấy có tính cách khác hoàn toàn với chị Diệp Phi, thật sự là cùng một mẹ sinh ra sao?”
“Vớ vẩn, không phải cùng một mẹ sinh ra thì sao có thể giống nhau như vậy?”
Nghe mọi người thảo luận, lòng kiêu ngạo khác thường của Diệp Phi đã được thỏa mãn, cô ấy đẩy họ ra mà không có chút khách sáo nào: “Đừng nhiều lời nữa, nán lại lâu hơn sẽ bỏ lỡ bữa ăn.”
Diệp Phi vừa nói ra lời đó, những người khác lập tức không dám trêu chọc Kỷ Thuỵ nữa mà lại bắt đầu trò chuyện theo tốp ba tốp năm không ngừng nghỉ.

Kỷ Thuỵ đi theo Diệp Phi về phía trước, ngay khi vừa khuất khỏi tầm mắt của mọi người thì cô lập tức nói một cách sùng bái: “Bọn họ đều nghe lời chị nói, chị Phi, chị là quản lý cấp cao của quán bar chỗ này sao?”
“Quản lý cấp cao cái gì chứ?” Diệp Phi vui vẻ: “Quán bar còn có quản lý cấp cao sao? Chị chỉ là một ca sĩ biểu diễn bình thường ở đây thôi, chẳng qua là đến đây vài năm trước rồi cho nên họ nể mặt chị mà thôi.”
Kỷ Thuỵ bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”

“Đúng rồi, lát nữa khi chúng ta vào nhà ăn, chắc chắn sẽ có người đến trò chuyện với chúng ta, em đừng nhắc đến chuyện chị diễn vai quần chúng ở phim trường nhé.” Diệp Phi dặn dò vài câu.
Kỷ Thuỵ khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Diệp Phi nhanh chóng nhìn xung quanh để xác định không có ai nghe lén rồi thấp giọng: “Bình thường chị hát nhạc rock, em cũng biết rằng điều quan trọng nhất của nhạc rock là phải ngầu nhưng em cảm thấy chuyện đóng vai quần chúng là người chết ở phim trường ngầu sao?”
Kỷ Thuỵ: “Ngầu ạ, chị Phi làm cái gì cũng rất ngầu.”
Diệp Phi bị nghẹn bởi sự chân thành của cô, hồi lâu sau mới nói được một câu: “… Chị cảm ơn em nhé.”
“Yên tâm đi chị Phi, em hiểu ý của chị, sẽ giữ bí mật cho chị.” Kỷ Thuỵ giả vờ nghiêm túc giơ ba ngón tay lên.
Diệp Phi dở khóc dở cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Bữa tối được phục vụ đơn giản trong nhà ăn nhỏ của quán bar, sau khi ăn xong và nghỉ ngơi vài phút thì cũng gần đến giờ quán bar bắt đầu mở cửa.

Diệp Phi và những người khác cùng nhau lên sân khấu điều chỉnh thử âm thanh của micro, Kỷ Thuỵ tìm một góc nhỏ để ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị Phi ở nơi làm việc, khí chất trưởng thành và giỏi giang này quả thực là khiến người ta mê mẩn.

Kỷ Thuỵ đang nhìn chằm chằm một cách nghiêm túc thì đột nhiên có người đưa một ly rượu đến: “Vẹt cầu vồng, đặc biệt pha chế cho chị.”
Kỷ Thuỵ đang định nói chuyện thì Diệp Phi trên sân khấu đột nhiên cầm micro nói: “Này, làm gì vậy?”
Người nọ bị giật mình, sau khi nhìn thấy người trên sân khấu thì kinh ngạc mở to hai mắt, lại quay đầu lại nhìn người bên cạnh, mới nhận ra không phải là cùng một người.
“Thật, thật ngại quá, nhận nhầm người.” Người nọ lúng túng nói.
Kỷ Thuỵ chớp mắt: “Không sao đâu.”
Khi họ đang nói chuyện, Diệp Phi đã nhảy xuống sân khấu và đi về phía bên này, cô ấy nhận lấy rượu từ trong tay người nọ rồi định uống cạn một hơi nhưng Kỷ Thuỵ đã vội vàng ngăn cô ấy lại: “Không được! Chị không thể uống rượu.”
Diệp Phi không hiểu lý do mà nhìn về phía cô.
“Điều dưỡng cơ thể thì làm sao lại có thể uống rượu được?” Kỷ Thuỵ nhất quyết không đưa cho cô ấy.
Người bên cạnh im lặng lùi về phía sau một bước, cho rằng Diệp Phi sẽ tức giận nhưng kết quả là Diệp Phi chỉ cười cười một cách bất đắc dĩ và buông lỏng tay ra: “Được rồi, không uống rượu.”
….

Từ khi nào mà tính tình Diệp Phi tốt như vậy? Người nọ trợn mắt há hốc mồm: “Chị Phi, chị điều dưỡng cơ thể làm gì, chuẩn bị mang thai sao?”
Lời còn chưa dứt thì đã ăn một cái tát vào đầu.
“Ít nói mấy lời vớ vẩn đi.” Diệp Phi nhìn anh ấy một cách kiêu căng.

Người nọ hoàn toàn yên tâm: Vẫn là Diệp Phi như cũ.
Lần này đến lượt Kỷ Thuỵ sửng sốt, mãi cho đến khi Diệp Phi lại lên sân khấu lần nữa cũng chưa phục hồi lại tinh thần sau cái tát kia của cô ấy.

Người nọ nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô thì đồng cảm nói một câu: “Ngạc nhiên không, tôi nhìn thấy em không bị đánh thì còn ngạc nhiên hơn.”
Kỷ Thuỵ: “…”
Trò chuyện được vài câu thì cô biết người này là nhân viên pha chế rượu, anh ấy và Diệp Phi là đồng nghiệp của nhau nhiều năm rồi.

Khi nghe anh ấy nói Diệp Phi có thói quen uống một ly rượu trước khi lên sân khấu thì Kỷ Thuỵ cau mày không hài lòng, cô liếc nhìn Diệp Phi mảnh khảnh một cái, nghĩ thầm thích uống rượu như vậy chẳng trách sức khỏe không tốt.
“Em là em gái của Diệp Phi à?” Nhân viên pha chế rượu đột nhiên hỏi.
Kỷ Thuỵ tỉnh táo lại, mỉm cười lắc đầu.
“Vậy là một người họ hàng khác, hai người giống nhau như vậy thì không thể nào lại không có quan hệ huyết thống được.” Nhân viên pha chế rượu nói.
Kỷ Thuỵ nhìn vào ánh mắt chắc chắn của anh ấy, đột nhiên có chút tò mò: “Thật sự giống đến như vậy sao?”
“Thật ra ngoại trừ đôi mắt thì những bộ phận khác đều không giống lắm nhưng không biết tại sao vừa nhìn lập tức cảm thấy giống nhau như đúc.”
Kỷ Thuỵ nhớ tới vừa rồi cũng có người đã nói như vậy, giờ phút này lại nghe được nhân viên pha chế rượu nói như thế thì cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Phi trên sân khấu.
Cảm giác mà Diệp Phi đem lại cho cô ngày thường chính là một chị gái rất ngầu nhưng lại bình dị gần gũi, nhưng khi chị ấy đứng ở trên sân khấu thì lại toát ra khí chất khác xa với những người khác, nhiều thêm một phần tùy ý và nổi loạn hơn bình thường.
Loại cảm giác rực rỡ tươi sáng này khiến cô nhớ đến mẹ mình nhưng mẹ cô là một ca sĩ biểu diễn theo hướng dịu dàng, chưa bao giờ có màn trình diễn khoa trương khác người nào.
“Em gái nhỏ, bị Diệp Phi mê hoặc rồi à?” Nhân viên pha chế rượu đột nhiên nói.
Kỷ Thuỵ sực tỉnh và mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Hơn tám giờ tối, khách hàng lần lượt đến quán bar, Diệp Phi gảy hợp âm trên sân khấu, tiếng nhạc lập tức chấn động khắp nơi, kiêu ngạo giống như chiếc xe máy kia của chị ấy.

Kỷ Thuỵ không thích khung cảnh ồn ào của quán bar lắm nhưng cô lại không nhịn được mà bị thu hút bởi Diệp Phi trên sân khấu.
Không biết tại sao giờ phút này cô rất muốn gặp mẹ mình nhưng cô nhìn xung quanh, không có ai để tìm, không có ai để dựa vào, không có ai để nói chuyện.
Trong đoạn nhạc dạo của một bài hát, Diệp Phi lắc lắc dây micro và hỏi: “Bảo bối nhỏ, buồn cái gì vậy?”
Giọng nói không lớn nhưng lại được truyền đến mỗi một ngóc ngách thông qua micro, khách ngồi nghe trong quán nghe thấy chị ấy đang nói chuyện với một người nào đó thì lập tức nổi lên một trận ồn ào kỳ lạ, Diệp Phi khẽ cười một tiếng và tiếp tục biểu diễn.
Kỷ Thuỵ được an ủi nên hít sâu một hơi, chút nỗi buồn nho nhỏ này lập tức tan thành mây khói.
Diệp Phi phải hát tám bài hát trong một đêm, dường như cứ cách một hoặc hai tiếng thì phải lên sân khấu một lần, cô chờ chị ấy hát xong một bài thì lập tức đến đón, không phải cho uống sữa thì chính là cho ăn.

Khi chị ấy lại lên sân khấu lần nữa thì Kỷ Thuỵ sẽ tìm một góc nhỏ tiếp tục rảnh rỗi.
Bất giác đã hai giờ sáng, Kỷ Thuỵ vốn đã quen ngủ sớm và dậy sớm theo chú nhỏ nên ngáp liên tục, cuối cùng cô đã ngủ thiếp đi khi Diệp Phi còn một bài hát cuối cùng.
Ánh đèn của quán bar thật kỳ lạ, mọi người giống như được tiêm máu gà, trời càng khuya càng trở nên vui vẻ.

Chỉ có duy nhất trong góc nhỏ phía sau quầy pha chế rượu, cô gái nhỏ dựa vào tường, trùm áo khoác của nhân viên pha chế rượu ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thỉnh thoảng cô lại cau mày chứng tỏ vào lúc này cô cũng đang bị tiếng nhạc ầm ĩ làm phiền.
Diệp Phi lơ đãng trong giây lát, trong lúc vô tình, chị ấy thoáng nhìn thấy nụ cười trên môi mình từ tấm gương trang trí trước sân khấu, nhất thời ngẩn người vì bản năng của người mẹ mà mình đã bộc lộ trong lúc vô tình.

“Chị Diệp, còn hát nữa không?”
Một khách quen của quán bar đột nhiên hét lên, Diệp Phi tỉnh táo lại và nhìn lại chính mình trong tấm gương trang trí, rất đẹp, rất ngầu, mẹ kiếp, bản năng của người mẹ chó má gì chứ.
“Gấp cái gì?” Diệp Phi liếc nhìn người đang hét lên, không thèm để tâm: “Đây là bài hát cuối cùng rồi, hát một bài hát nhẹ nhàng đi.”
Chị ấy nhìn thoáng qua người chơi bass, ngay lập tức người chơi bass mang cho chị ấy một chiếc ghế, Diệp Phi ngồi trên ghế, nhẹ nhàng gảy hợp âm.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quán bar đều im lặng, khác hẳn với phong cách trước đó, tiếng hát nhẹ nhàng giống như tiếng róc rách của dòng suối.
“Yêu tuổi trẻ của anh
Yêu sự ngông cuồng của anh
Yêu anh trong quá khứ, hiện tại và tương lai.”
Lông mi của Kỷ Thuỵ khẽ run lên trong lúc ngủ, cô vô thức muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh nhưng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ nặng nề, cô đành phải chìm vào tầng bóng tối sâu hơn.
Cô dường như đã ngủ rất lâu nhưng lại giống như không hoàn toàn ngủ, vào khoảnh khắc ý thức quay trở lại thì điều đầu tiên cô nghe thấy chính là tiếng gầm rú của xe máy.
Kỷ Thuỵ từ từ mở to mắt và phát hiện mình đang dựa vào phía sau lưng Diệp Phi, một chiếc áo cột hai người lại với nhau.
Chiếc xe máy dừng lại ở dưới lầu một khu dân cư cũ nát, Diệp Phi cởi mũ bảo hiểm xuống và hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Kỷ Thuỵ cũng cởi mũ bảo hiểm xuống, kéo kéo quần áo giữa hai người: “Tại sao phải cột áo?”
“Sợ em bị ngã.” Diệp Phi nhếch môi: “Có giống dây rốn không?”
“… Hình dung kỳ dị gì vậy?” Kỷ Thuỵ dở khóc dở cười.
Diệp Phi cũng cảm thấy không thể hiểu được lời nói đột nhiên phát ra này của mình, sau khi tháo quần áo xong thì xuống xe: “Đi thôi, về nhà ngủ.”
“Dạ.” Kỷ Thuỵ đáp lời và ngoan ngoãn đi theo phía sau chị ấy.
Gần bốn giờ sáng, những ông lão bà lão siêng năng nhất vẫn chưa dậy, hành lang yên tĩnh đến mức dường như những vỏ chai nhựa cũng đang ngủ say.

Kỷ Thụy theo sát phía sau Diệp Phi từng bước một, mặc dù cao hơn Diệp Phi nửa cái đầu nhưng trên con đường này, cô cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy toàn bộ người Diệp Phi.
Vừa mới ngủ được một giấc, lẽ ra đầu óc nên tỉnh táo nhưng Kỷ Thuỵ lại cảm thấy mình giống như đã uống quá nhiều, nhìn tấm lưng gầy gò của Diệp Phi thì trong đầu cô lại đột nhiên hiện lên dáng vẻ châu tròn ngọc sáng của mẹ.

Nếu tính ra thì hiện tại chắc hẳn là mẹ cũng bằng tuổi với chị Phi, mà cả hai đều họ Diệp…
Họ trạc tuổi nhau và đều mang họ Diệp, sau khi trang điểm xong thì mình rất giống chị Phi, giống đến nỗi bạn bè của chị Phi cũng có thể nhận nhầm.
Hô hấp của Kỷ Thuỵ cứng lại, đột nhiên cô dừng bước chân.
Diệp Phi đã leo lên tới nơi và đang chuẩn bị mở cửa, khi quay đầu lại thì phát hiện Kỷ Thuỵ vẫn còn đứng ở giữa con dốc, chị ấy không khỏi tò mò mà hỏi: “Sao vậy?”
Kỷ Thuỵ nhìn chằm chằm vào chị ấy một lúc lâu và rất thận trọng hỏi: “Chị Phi, chị có quen biết một cô gái tên Diệp Thiêm Vũ không?”
Diệp Phi dừng lại, suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu.
“Chị nghĩ lại xem, chắc hẳn là có biết nhau.” Kỷ Thuỵ vội vàng đuổi theo: “Hai người đều họ Diệp, trông… tuy rằng không quá giống nhau nhưng em giống chị, cũng giống bà ấy, tương đương với việc hai người rất giống nhau, nói không chừng là họ hàng thân thích gì đó.”
Diệp Phi bật cười: “Thật sự không biết, hay là chị đổi tên nhé, từ hôm nay trở đi tên là Diệp Thiêm Vũ được không?”
Kỷ Thuỵ: “… Đừng có phát điên.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương