Châu Quang Bảo Giám
Chương 38: 38: Người Tới


“Thật vậy ư?” Cố Minh sau khi nghe vậy cũng không chú ý tới tượng rùa bát tiên trước mặt nữa mà quay sang nhìn Quản Đồng vẫn còn đang hưng phấn hỏi: “Tại sao cấp trên lại đột nhiên có quyết định như vậy, khi nào thì bắt đầu?”“Đề nghị này đã được báo cáo lên trên trước khi chúng ta trở về rồi, có thể là do số đồ cổ tìm lại được quá ít, lại nghe nói không ít văn vật còn bị bán với giá thấp cho nên mới nghĩ ra biện pháp này.

Theo như bên trên nói thì, cho dù là ai, có được số văn vật đó bằng cách nào, chỉ cần chủ động đưa ra và được xác định là đồ cổ thật, chẳng những sẽ không bị truy cứu trách nhiệm mà còn có thể nhận được khen thưởng.” Quản Đồng cười nói.Cố Minh gật đầu, cô cũng biết, đôi khi để giữ cho số văn vật không bị hư hại, sẽ cần áp dụng loại biện pháp tương tự như vậy.


So với việc trừng phạt những kẻ trộm cắp, đối với người mua bán nói riêng, giữ gìn và tìm lại số văn vật bị mất vẫn quan trọng hơn.Trước kia cô từng nghe người ta nói, cũng có người trong lúc vô tình phát hiện một cổ mộ ở chốn thôn quê, lúc ấy có một đứa bé không hiểu chuyện nhưng vẫn đi theo mọi người góp vui, ra về còn mang theo một văn vật vô cùng có giá trị, sau đó bị người ta tra ra được, mẹ đứa bé lo sợ con bị trừng phạt, sốt ruột liền đem huỷ kiện văn vật kia, thật khiến người ta đau lòng.Những chuyện như vậy cũng không gọi là ít, vì vậy các ban ngành khi giải quyết loại vấn đề như thế đều hết sức cẩn thận, cố gắng bảo toàn số văn vật ở mức cao nhất có thể.“Đây cũng là một chuyện tốt, sáng nay lúc giáo sư Vương nhìn thấy số văn vật được tìm về không có mấy kia, sắc mặt khó coi như vầy nè.” Cố Minh liền bắt chước bộ dáng âm u của giáo sư Vương lúc buổi sáng.Quản Đồng bị bộ dáng của Cố Minh chọc cho bật cười, nhịn không được đưa tay nhéo mặt Cố Minh một cái: “Chờ lát nữa sẽ có người truyền tin tức này ra ngoài, buổi chiều bọn mình còn phải chờ ở bên ngoài, có khi hôm nay sẽ có người đến đấy.

Theo ý của giáo sư, hình như bọn mình sẽ làm công việc này cho đến khi về trường, Phó Văn đã đi thông báo cho những người khác rồi, tớ đặc biệt đến đây nhắc để cậu chuẩn bị trước một chút.”Cố Minh nhìn số ít văn vật chưa được ghi chép lại, xoa xoa mặt nói với Quản Đồng: “Được rồi, đúng lúc bên này mình cũng sắp xong việc rồi, cậu cũng nhanh đi trước đi, tớ làm xong nốt mấy việc còn lại rồi sẽ đi tìm cậu.”“Vậy cậu nhanh lên nhé.” Quản Đồng cũng không dong dài, thấy bên này Cố Minh không còn vấn đề gì khác liền lập tức rời đi.Nghĩ đến buổi chiều có thể chạm tay vào những đồ cổ mới mẻ, Cố Minh vô cùng hưng phấn, buổi sáng cô vốn có chút thất vọng vì không đủ tư cách cùng các giáo sư giám định văn vật, không ngờ chưa tới nửa ngày đã lại có một cơ hội tốt như vậy.Song, hưng phấn thì hưng phấn, công việc của mình vẫn phải hoàn thành cho xong.


Cố Minh kích động trong phút chốc liền ngay lập tức nén lại tâm tình nôn nóng của mình, thật chuyên chú cẩn thận hoàn thành bản ghi chép cho mỗi văn vật còn lại, rốt cuộc tới lúc ăn trưa cũng hoàn thành nhiệm vụ.Lần này số người được chỉ đích danh tham gia cũng không ít, ngoại trừ Cố Minh, Quản Đồng và Phó Văn, còn có những người do các giáo sư khác mang tới, Hạ Quân lúc này được cử làm đội trưởng lâm thời, chỉ đạo đám sinh viên bọn họ.Giống như lần trước, những sinh viên được các giáo sư mang tới rèn luyện vẫn là người tiến hành lượt sàng chọn đầu tiên, như vậy vừa có thể tích luỹ kinh nghiệm thực tiễn, vừa giúp các giáo sư giảm bớt gánh nặng, quả thật là “nhất cử lưỡng tiện”.Trước khi bắt đầu, mọi người tập trung cùng một chỗ để tiến hành một cuộc họp nho nhỏ, người chủ trì cùng các giáo sư giải thích đơn giản những công việc cần chú ý, dặn dò nhóm sinh viên cần phải nắm chắc cơ hội, chuyên chú hết sức không thể sơ ý, qua quýt.Địa điểm giám định được đặt ở một nơi không xa cổ mộ, đơn giản dựng một cái lều, để tại đó vài chiếc bàn ghế.Đám người Cố Minh ngồi trước một cái bàn nhỏ, kiên nhẫn cùng nhau chờ đợi.Ban đầu mọi người còn vô cùng háo hức, quy củ ngồi tại chỗ, ngẫu nhiên còn cùng những người quen biết thảo luận về một số tình huống có thể gặp phải vân vân.

Song, đợi suốt cả buổi chiều, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy.Sự thật tàn khốc đả kích mạnh mẽ sự lạc quan của mọi người, khi đi thì ý chí sôi sục, khi về thì rầu rĩ chán nản.Cố Minh cũng như những người khác, tuy rằng trên mặt không biểu hiện rõ ràng lắm, nhưng chung quy vẫn là thất vọng, lúc ăn cơm ngay cả nói cũng không muốn.Nhìn các học trò mặt mày ủ rũ, giáo sư Vương – từ lúc biết được số văn vật tìm về được không là mấy vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, cuối cùng lộ ra tia mỉm cười, an ủi mọi người, ông nói: “Đừng nản chí, trước kia vẫn như vậy, chỉ cần có một người tới, hôm sau mọi người cũng sẽ theo tới.


Hôm nay thông báo quá gấp, một số người vẫn chưa biết được, ngày mai hẳn sẽ tốt hơn.”“Vâng ạ” mọi người cùng lên tiếng trả lời.Tuy nói tâm trạng vẫn có chút không tốt lắm, nhưng nghe giáo sư Vương nói vậy, mọi người vẫn có chút khôi phục tinh thần.Ngày hôm sau lúc rời giường, về cơ bản mọi người đều đã khôi phục tâm trạng, một lần nữa mang tinh thần phấn chấn tới địa điểm giám định lâm thời, chờ người đến.Đại khái khoảng mười giờ sáng, địa điểm giám định lâm thời nghênh đón nhóm người thứ nhất, đồng thời Cố Minh cũng gặp một người làm tâm trạng cô trở nên tồi hơn.Người kia không phải ai khác, chính là người vừa kết hôn cách đây không lâu – Đỗ Hào.Cô biết chuyện nơi này chuẩn bị xây dựng khu nghỉ dưỡng cũng có sự tham gia của tập đoàn Đỗ thị, mà bên công trường thi công khai quật ra cổ mộ, chủ đầu tư công trình lại liên hợp cùng những tên côn đồ địa phương trộm cắp văn vật.

Cho dù xuất phát từ mục đích gì, chắn chắn tập đoàn Đỗ thị cũng sẽ phái người tới điều tra.Trước đó cô cũng đoán nhất định Đỗ Hào sẽ đích thân tới, dù sao cô cũng hiểu anh ta coi trọng hạng mục này như thế nào, nhưng lúc này khi thấy người rồi, tâm trạng của cô vẫn có chút xáo trộn.Đỗ Hào vẫn giống như trước đây, ngay cả khi ở công trường đầy bụi bặm, căn bản anh ta vẫn dường như chẳng hề bị ảnh hưởng, trước sau như một, trang phục vẫn vô cùng sang trọng, từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân, tất cả đều làm nổi bật tác phong vô cùng đặc biệt của anh ta.Có lẽ bởi vì lo lắng, Đỗ Hào khẽ cau mày, cả người trông có vẻ nghiêm túc.Toàn thân gọn gàng, lại mang theo một đám người tới nơi này, nhìn qua thì thấy, Đỗ Hào hiển nhiên không giống loại người muốn tới đòi tiền chuộc văn vật.


Với vai trò người dẫn đầu, trước tiên Hạ Quân thong dong bước tới phân giải tình huống.Đỗ Hào bận nói chuyện với Hạ Quân, cũng chưa chú ý tới Cố Minh đang ở bên cạnh.“Cố Minh, người kia….” Từ khi Đỗ Hào xuất hiện, Quản Đồng liền lo lắng nhìn Cố Minh.Trong trường, chuyện giữa Cố Minh và Đỗ Hào đồn đại không ít, vì vậy Quản Đồng cũng từng nghe qua.“Không sao đâu.” Cố Minh nở một nụ cười trấn an với Quản Đồng.Quản Đồng hé miệng, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Cố Minh, trong mắt có sự cảm thông không nói nên lời.Nhìn thấy bộ dạng thông cảm này của Quản Đồng, Cố Minh thiếu chút nữa nhịn không được cười phá lên, chút tâm trạng xấu ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Đỗ Hào bỗng chốc chuyển biến tốt đẹp không ít.Cô bị hành động của Đỗ Hào làm cho tức giận không nhẹ, cũng rất đau lòng, nhưng cô đã nghĩ thông từ lâu.

Hiện tại cô và Đỗ Hào đã không còn quan hệ, đâu còn vì thấy anh ta mà đau lòng chuyện cũ, chẳng qua lúc này cô chỉ có chút tức giận mà thôi.Nhưng nếu Quản Đồng đã nghĩ như vậy, cô cũng lười giải thích, miễn cho càng tô càng đen.Hạ Quân cùng Đỗ Hào nói chuyện đơn giản vài câu với nhau xong liền mang theo đám người kia đi về phía cổ mộ, đồng thời dặn dò những người khác tiếp tục quan sát những người tới đây giám định.“Không hiểu bọn họ muốn làm gì nhỉ.” Quản Đồng nghi hoặc lẩm bẩm.“Đội thi công của bọn họ gây ra rắc rối, nói không chừng là cố ý muốn tới xin lỗi.” Cố Minh ngồi trở lại trên ghế, nhàm chán nghịch kính lúp trong tay.Vừa rồi cô chú ý thấy có một người phụ nữ vẻ hoảng hốt đi bên cạnh Đỗ Hào, sắc mặt tái nhợt, ôm chặt chẽ một cái túi to trong lòng, tựa như ôm vận mệnh của chính mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương