==============

Đoàn Chấp thực sự làm đúng như lời hắn nói, một tuần kế tiếp không thấy xuất hiện, Quý Viên tỉnh lại phát hiện ra Đoàn Chấp bỏ lại mình trở về trường học trước, còn buồn bực lẩm bẩm một câu, “Đoàn Chấp đúng là chẳng có nghĩa khó gì cả, sao lại bỏ mặc mình như thế chứ.”

Quý Thư Ngôn ở bên cạnh vắt nước trái cây, làm bộ không nghe thấy.

Mấy ngày sau, Đoàn Chấp cũng không gửi cho anh thêm bất kỳ tin nhắn nào, chỉ gửi cho anh một bức ảnh lúc cùng các bạn đến Vân Đô.

Bức ảnh này có lẽ là do người khác chụp, Đoàn Chấp đang đứng dưới biển báo trên đường, đội mũ, cầm điện thoại di động không biết đang nói chuyện phiếm với ai, bên cạnh là một cây bạch quả che rợp trời, lá cây màu vàng rơi xuống, vừa vặn lướt qua vai hắn.

“Đến Vân Đô rồi”, Đoàn Chấp viết, “Ngày mốt sẽ thi đấu.”

Vô cùng giống người đi xa, theo thói quen muốn báo bình an cho gia đình, bản thân Quý Thư Ngôn và Quý Viên cũng hay làm như vậy.

Nhưng anh và Đoàn Chấp thì tính là thân phận gì đây.

Anh nhìn tấm ảnh này hồi lâu, cách một lúc, mới trả lời ra một câu, “Thi đấu tốt.”

Sau khi gửi đi, bản thân anh cảm thấy mình cổ hủ, giống như giáo viên chủ nhiệm đang chăm sóc cho học sinh của mình, tràn ngập tính công thức hóa.

Nhưng nghĩ lại, anh vốn lớn hơn Đoàn Chấp nhiều tuổi, cứng nhắc, không thú vị mới là chuyện bình thường.

Không hiểu sao trong lòng anh hơi trầm xuống, cất điện thoại di động lại, xoay người đi vào quán cà phê bên cạnh.

Trịnh Văn Bân có một người bạn mở quán cà phê, hôm nay vẫn còn đang trong thời gian thử nghiệm, nên gọi một đám bạn bè tới hâm nóng, người bên trong có vài người Quý Thư Ngôn quen biết, nhưng đa phần là không quen.

Anh vốn không phải là người thích xã giao, từ đầu đến cuối luôn ngồi bên cạnh Trịnh Văn Bân, yên lặng lắng nghe mọi người nói chuyện phiếm, giảm thiểu cảm giác tồn tại.

Nhưng với tướng mạo và khí chất của anh, muốn bỏ qua cũng là việc khó, không bao lâu đã có người tới xin số điện thoại.

Anh vẫn đang lơ đãng xuất thần, căn bản không để ý, mãi đến khi Trịnh Văn Bân đụng đụng người, anh mới phục hồi tinh thần, “Hửm?”

Trịnh Văn Bân chỉ chỉ bên cạnh anh, “Có người đang nói chuyện với cậu đó.”

Quý Thư Ngôn quay đầu lại, phát hiện bên cạnh có một cô gái tóc dài, dung mạo thanh tú, tuy không quen biết nhưng cũng có chút ấn tượng, cũng là bạn bè của ông chủ quán cà phê, vừa rồi lúc hàn huyên đã nói mình tên là Cốc Tung, là tổng biên tập của một tòa soạn tạp chí nào đó.

Anh gật đầu, khách sai nói, “Xin chào.”

Cố gái này có lẽ không ngờ anh lại không hiểu phong tình như vậy, phá lên cười, cũng nói một câu, “Xin chào.”

Cô nhìn Quý Thư Ngôn một chút, trong tình huống mà tất cả mọi người đều quen thuộc, Quý Thư Ngôn im lặng như vậy ngược lại có vẻ không hợp, nhưng từ lúc vừa bắt đầu, cô đã chú ý tới người này, bộ dạng rất vừa mắt, cho dù không nói một lời, thậm chí còn không cười, cũng giống như bức tranh sơn thủy hắt mực tả ý, là loại tranh thích hợp trưng bày trong nhà.

Cô rất thích kiểu đàn ông xinh đẹp tràn đầy thư pháp này, bắt chuyện hỏi thăm bạn bè xem đây là ai, sau khi xác nhận người ta đang độc thân, cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Ngôn, mắt thấy Quý Thư Ngôn vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, căn bản nhìn không ra ý đồ của cô, ngược lại giống như một học sinh ngoan ngoãn đang chờ cô nói chuyện, ý cười của cô càng đậm hơn, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói, “Tôi ở bên cửa sổ nhìn anh được một lúc lâu rồi, muốn làm quen một chút, có thể trao đổi phương thức liên lạc không?”

Cô đã lấy điện thoại di động ra, mỉm cười chờ Quý Thư Ngôn đáp ứng.

Người đàn ông vừa nhìn đã biết được dạy dỗ tốt như Quý Thư Ngôn, rất ít khi làm người khác mất mặt, huống hồ hôm nay vốn là để mọi người quen biết lẫn nhau, thật sự không có lý do từ chối.

Nhưng Quý Thư Ngôn lại do dự.

Đã nói đến nước này, anh lại không biết đây là đang bắt chuyện chính là kẻ ngốc.

Nếu như trước kia, anh quả thật sẽ khách sáo thêm wechat, dù sao cũng là bạn của bạn, không cần khiến cho người ta xấu hổ, về phần có nói chuyện hay không thì lại là chuyện khác.

Nhưng hôm nay, anh nhìn cô gái đối diện, lại xin lỗi lắc đầu, “Xin lỗi, hôm nay tôi không cho được.”

Cốc Tung mở to hai mắt, rất ngoài dự liệu.

Nhưng Quý Thư Ngôn vô cùng khẩn thiết nhìn cô, cô cũng không cảm thấy bị mất mặt, có hứng thú hỏi, “Vì sao, anh có bạn gái rồi à?”

Nếu thật sự là như vậy, cũng chỉ có thể coi như cô ra tay chậm.

Quý Thư Ngôn mím môi, bạn gái đương nhiên là không có, nhưng ngoại trừ lý do này, hình như cũng không tìm được nguyên nhân từ chối nào khác.

Anh chỉ có thể thuận miệng nói dối, “Có người đang tìm hiểu.”

Cốc Tung không nhịn được, lại cười ra tiếng.

Đây là cớ kiểu gì vậy, cho dù nói là đối tượng mập mờ thì còn có vẻ thích hợp hơn ấy chứ.

Cô lắc đầu, nhìn vẻ mặt Quý Thư Ngôn đang quẫn bách, giống như ý thức được mình lấy cớ có bao nhiêu tệ hại, cũng không trêu chọc anh nữa.

“Được rồi, vậy coi như tôi làm phiền rồi,” Cô đứng lên, tiện tay vỗ vai Quý Thư Ngôn, “Bye bye.”

Quý Thư Ngôn như trút được gánh nặng, “Bye bye.”

Trịnh Văn Bân ở bên cạnh xem xong toàn bộ quá trình, mấy lần muốn cắt ngang đều phải nhịn xuống, mãi cho đến khi Cốc Tung rời đi, cậu ta mới làm vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, “Cậu có đối tượng từ khi nào ấy?”

Người khác không biết Quý Thư Ngôn thế nào, nhưng cậu ta đối với cuộc sống riêng tư của Quý Thư Ngôn lại nắm rõ như lòng bàn tay, Quý Thư Ngôn mỗi ngày đều ở bệnh viện và nhà, cơ bản là hai điểm một đường, đi đâu tìm người mập mờ chứ.

Cậu ta thậm chí hoài nghi cho dù có người muốn hẹn hò với Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn cũng sẽ liếc mắt nhìn lịch trình rồi nói, “Xin chào, mời ra ngoài xếp hàng.”

Quý Thư Ngôn uống một ngụm nước soda, thản nhiên nói, “Tùy tiện tìm một lý do thôi, chẳng qua là không muốn thêm.”

“Tôi đã nói rồi mà,” Trịnh Văn Bân lại dựa vào chỗ ngồi, nhưng cậu ta hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của Cốc Tung, lại có chút kỳ quái, “Nhưng tại sao cậu lại không muốn thêm, cô ấy không phải là mẫu người cậu thích sao?”

Quý Thư Ngôn nhíu mày, “Mẫu người tôi thích? Sao tôi lại không biết nhỉ.”

Trịnh Văn Bân cười một tiếng, nghịch chiếc bật lửa trên bàn, “Là do cậu không để ý thôi, hai người bạn gái trước kia của cậu đều là mẫu hình này, giỏi giang, tự nhiên, hào phóng, cũng giống như cậu, làm việc vô cùng chuyên nghiệp, cuộc sống ngăn nắp, gọn hàng, sau đó giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu cũng đồng ý tiếp xúc một chút, đều là loại thông minh lại quyết đoán này.”

Quý Thư Ngôn bán tín bán nghi, anh thật đúng là không chú ý, anh đối với bạn đời của mình thật ra cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng ở chung sẽ hỗ trợ lẫn nhau, không nên sinh ra thói xấu gì.

“Nhưng để tôi nói ấy mà, yêu cầu này của cậu thay vì nói tìm đối tượng, không bằng nói là đi tìm đối tác còn đáng tin hơi, cơ bản tìm chính là bản sao của cậu, ngoại trừ hoạt bát hơn cậu một chút.” Trịnh Văn Bân một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Quý Thư Ngôn, “Yêu đương với chính mình thì không thành công được, đây là nguyên nhân khiến cậu độc thân mãi đấy.”

Quý Thư Ngôn trêu chọc nhìn cậu ta, “Cậu yêu đương thuận lợi rồi, nên bắt đầu làm gia sư tình cảm cho người khác đấy à?”

Trịnh Văn Bân ha hả cười vài tiếng, gần đây quả nhiên con đường tình duyên của cậu ta rất thuận lợi, nhìn cả thế giới đều là bong bóng màu hồng phấn, cho nên nhìn thấy Quý Thư Ngôn vẫn đơn côi một mình, trong lòng cảm thấy không đành lòng.

Nhưng yêu đương là chuyện riêng tư, chỉ có thể do bản thân nhận thấy có thích hợp hay không, người ngoài cuộc hoàn toàn không thể nhúng tay vào.

Cậu ta nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, “Lại nói tiếp, hình như tôi chưa từng thấy cậu thật sự thích ai, rốt cuộc cậu thích mẫu người như thế nào thế?”

Như thế nào á … Quý Thư Ngôn giật mình, trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Đoàn Chấp, lúc nhìn anh vừa ngoan ngoãn vừa phù phiếm, trên môi dính nước, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng chú Quý.

Rõ ràng đây chỉ là cách xưng hô lễ phép, nhưng bị Đoàn Chấp mang theo ý cười gọi lên, lại giống như một cây bút lông vũ, nhẹ nhàng cào vào tim, trêu người ta nói không nên lời, cũng khiến cho người khác cả người thấy không được tự nhiên.

Anh không yên lòng, bị sặc soda, ho khan dữ dội, mặt đều đỏ bừng hết lên.

Trịnh Văn Bân hoảng sợ, vội vàng giúp anh vỗ vỗ lưng, “Cậu không sao chứ.”

Quý Thư Ngôn bịt miệng lại, lắc đầu, trong mắt mang theo hơi nước do bị sặc mà thành, khóe mắt đỏ hoe, nhìn vô cùng quyến rũ.

Cho dù Trịnh Văn Bân đã sớm miễn dịch với dung mạo của Quý Thư Ngôn, cũng nhịn không được cảm thán trong lòng, ba mẹ Quý Thư Ngôn thật đúng là biết cách sinh.

Cậu ta nhịn không được, trong lòng nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, ai cũng được, mau chóng đến rước yêu nghiệt Quý Thư Ngôn này đi, nếu không sẽ cô phụ sắc đẹp này mất.

🐾🐾🐾

Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Quý Thư Ngôn không đi bữa tiệc tiếp theo nữa, mà lôi kéo Trịnh Văn Bân tùy tiện tìm một quán nhỏ ăn bát mì.

Cửa hàng này mở đã lâu, là nơi hai người bọn họ thường xuyên đến ăn khi học trung học, bà chủ vẫn chưa đổi người, quen biết bọn họ, thấy hai người bọn họ đến liền cười tủm tỉm nói, “Mau vào đi.”

Quý Thư Ngôn cũng cười cười, đáp một tiếng.

Anh và Trịnh Văn Bân đều không cần nhìn thực đơn, gọi cơm tối, trong lúc chờ mì làm xong, hai người câu được câu mấy nói chuyện hồi học trung học, đang nói, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.

Quý Thư Ngôn cầm lên nhìn, phát hiện lại là Đoàn Chấp.

Lần này Đoàn Chấp lại gửi một tấm ảnh, là quán nướng, trước mặt hắn đặt mấy chai bia, có lẽ là cùng bạn học ra ngoài ăn cơm.

Quý Thư Ngôn nhíu mày, tay nhanh hơn não, nhắn một câu, “Lúc thi đấu còn được uống rượu à?”

Chưa đến hai giây, Đoàn Chấp đã trả lời, “Không uống nhiều lắm, bởi vì bọn họ muốn thư giãn một chút nên mới đi cùng.”

Hắn gửi một bức ảnh khác sang, chỉ có một nửa ly bia, “Nhưng cháu rất tự giác, chỉ uống có chút xíu thôi.”

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm một câu sau đó, khóe miệng không nhịn được cong lên, biết rõ Đoàn Chấp đang giả ngoan, nhưng xuyên qua màn hình, giống như có thể nhìn thấy bộ dáng cố ý cầu xin của Đoàn Chấp.

Nhóc lừa đảo, Quý Thư Ngôn lạnh lùng nghĩ, nói không quấy rầy anh nữa, bảo anh suy nghĩ thật kỹ trong một tuần, nhưng trái một bức ảnh, phải thì nhắn một câu, rốt cuộc đâu giống như muốn để cho anh yên lặng suy nghĩ.

Tay anh lướt trang WeChat một chút, lại nhìn tấm ảnh Đoàn Chấp đứng dưới biển báo, liền để điện thoại xuống, không trả lời Đoàn Chấp nữa.

Nhưng anh vừa ngẩng đầu, phát hiện Trịnh Văn Bân dùng vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn mình.

“Sao thế?” Anh không biết vì sao có chút chột dạ, “Nhìn tôi làm gì?”

Trịnh Văn Bân vẫn không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm anh như trước, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu vừa mới cười có chút hơi ngớ ngẩn, ngốc nghếch nữa.”

Quý Thư Ngôn còn không biết mình cười, giơ tay sờ mặt, muốn phản bác lại nhưng lại không tìm được lý do, chỉ có thể yên lặng cúi đầu húp nước lèo, làm bộ như không cảm nhận được sự soi xét của Trịnh Văn Bân

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương