Chất Yêu
-
Chương 16: Không muốn rời xa (1)
‘’ Bác sĩ ! Cô ấy còn nguy hiểm không ? ‘’ – chàng trai gương mặt khẩn trương, lo lắng hỏi.
‘’ Tôi nghĩ nên đưa cô ấy đến bệnh viện sẽ tốt hơn. Nhưng hiện tại, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn trong bả vai cũng đã được lấy ra. Có lẽ, cô ấy sẽ bị sốt. Cậu nên chăm sóc bênh nhân thật tốt.
Bác sĩ nói xong thì vỗ vai cậu, cầm chiếc túi rồi đi. Bác sĩ Trương là người quen của Hàn Tử đã lâu, cũng coi như là bác sĩ duy nhất của anh, vì mang tính chất công việc, sợ bị bại lộ nên mỗi lần anh bị thương chỉ nhờ bác sĩ Trương, không đi bệnh viện. Trường hợp của Lạc Hi bây giờ cũng tương tự.
Bao lâu nay, anh nhớ cô biết bao nhiêu. Tưởng như sẽ không bao giờ được gặp cô nữa, nhưng thật không ngờ, trong nhiệm vụ cuối cùng của anh, lại có sự góp mặt của Lạc Hi.
Anh tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ nâng bàn tay lạnh buốt của cô áp sát sát mặt. Cô đang ngủ say, cũng không biết khi nào cô tỉnh dậy, không biết khi nào mới được nghe giọng nói quen thuộc của cô, không biết dạo này cô có cười nhiều hay không ? Một tuần qua không được gặp cô anh buồn lắm, cứ nghĩ chỉ bị cảm nắng cô thôi, ai ngờ xa cô anh lại nhớ cô nhiều đến như thế. Anh nắm chặt tay cô nói :
‘’ Lạc Hi à ! Em phải mau tỉnh đấy. ‘’
Nói xong, anh còn hôn nhẹ trên bàn tay mềm mại của cô rồi rời đi. Anh sẽ phải giải quyết một số công việc, anh đã quyết định, vì cô, anh có thể làm tất cả.
----------------
‘’ Ông Thái à ! Tôi đã thực hiện xong lần giao dịch cuối cùng rồi. Có phải cũng đến lúc … ‘’ – Hàn Tử nói, vẻ mặt dò xét
‘’ Ý cậu định rời khỏi tổ chức sao ? ‘’ – Người đàn ông họ Thái khuôn mặt không chút biểu cảm, dáng ngồi uy quyền nhả từng ngụm khói.
‘’ Làm việc bấy lâu nay quả ông rất hiểu tôi. Nếu mọi việc đã xong xuôi tôi xin phép ‘’
Hàn Tử nói xong thì toan đi, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, anh đã bị giam lỏng trong này quá lâu rồi, giờ đã đến lúc anh tự tìm đường thoát cho mình. Nhưng không đơn giản, giọng nói đều đều kia đã giữ chân anh lại
‘’ Cậu tưởng bao lâu nay chúng tôi đào tạo cậu để ngày hôm nay cậu dễ dàng đi như vậy sao ? Chẳng lẽ cậu không muốn trả thù ? ‘’
‘’ Chuyện trả thù tôi sẽ tự tìm hiểu. Tôi không muốn nhờ đến các ông nữa. Cách làm của các ông quá đáng sợ. Nhiêu đó đã quá đủ rồi. ‘’
‘’ Là vì cô gái đó. Đúng chứ ? Tôi biết cậu đã có tình cảm với cô cảnh sát ấy. Nếu vậy ... chính cậu sẽ làm hại cô ta đấy. Thôi được, nếu cậu muốn thì cứ đi, nhưng tôi không biết người cậu yêu có an toàn hay không ? Tốt nhất là theo sát cô ta ‘’
Ông ta nói xong thì cười lớn, anh chẳng biết nói gì hơn, anh thật sự không thể thoát ra nơi ma mị này sao ? Anh đã rất hi vọng rất nhiều, hi vọng sẽ không vướn bận điều gì mà ở bên cạnh Lạc Hi. Nhưng tên Thái Châu đó quá gian xảo, rõ ràng ông ta đã hứa với anh … Nhưng bây giờ quan tâm chuyện ấy thì được cái gì chứ, ông ta cũng đã nói quá rõ rồi. Anh không thể vì lợi ích bản thân, vì niềm vui của mình mà làm hại Lạc Hi được. Vả lại, chắc gì Lạc Hi đã có tình cảm với anh đâu, mọi chuyện cũng chỉ là do anh ngộ nhận.
Về đến nhà, anh thấy cô vẫn còn ngủ, anh lại gần, đưa tay lên trán của cô, đã bớt sốt cô vẫn chưa tỉnh, nghĩ đến những lời Thái Châu đã nói lúc nãy, lòng anh càng lo hơn. Đang chìm vào suy nghĩ chợt cô mở mắt, anh mừng rõ gạt phăng cái suy nghĩ ấy một bên, theo phản xạ anh cầm tay cô nói :
‘’ Cô tỉnh rồi sao ? ‘’
‘’ Hàn Tử … ‘’
Cô yếu ớt nói, giờ thì cô biết mình không phải nằm mơ, những gì cô cảm nhận được đều là thật, cô hạnh phúc vì điều đó nhưng cô không thể biểu hiện điều ấy ra ngoài, vì cô sợ … anh sẽ nhận ra được tình cảm mà cô dành cho anh.
‘’ Tại sao … tôi ở đây ‘’ – cô cố gắng nói, chỗ bị thương của cô cứ nhói lên, nhưng gặp được anh vết thương ấy thì có hề gì.
‘’ Cô bị thương nên tôi đem cô về chăm sóc. Thấy người gặp nạn thì ra tay giúp thôi mà. Cô không cần biết ơn tôi đâu. Chuyện thường thôi. – anh xua tay nói đùa, điều đó cũng chỉ vì anh muốn cô được vui.
‘’ Tôi có biết ơn bao giờ đâu. Nhưng tại sao anh lại tới … ‘’ – đúng như mục đích anh đã định, cô đã vui vẻ hơn hẳn. Tuy là vậy, nhưng cô vẫn có rất nhiều thắc mắc. Lâu nay, cô tưởng anh chỉ là tội phạm bình thường, nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở tổ chức tội phạm nguy hiểm như thế? Chẳng lẽ anh … thuộc tổ chức đó sao ?
‘’ Tôi … tôi được ông chủ bảo đến đó để giao một vài món đồ cho họ … ‘’ – mặt mày anh chuyển sắc vì bị nói trúng tim đen, nhưng anh đã nhanh trí tìm ra được lí do để thoát thân.
‘’ Thì ra là thế. Tôi cũng khỏe lại rồi. Lát nữa, đành nhờ anh đưa tôi về nhà. ‘’ – cô hiểu chuyện rồi cũng cho qua, có lẽ vì cô đặt niềm tin của mình vào anh quá lớn nên mới không chút nghi ngờ.
‘’ Cô vừa mới tỉnh lại mà. Nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe rồi tôi đưa về. Vả lại, sức của cô đang rất yếu, đi đường xa không tiện. Nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì thì tôi mang tội à ? ‘’ – anh viện ra cả tá lí do để giữ cô lại mà lòng lo lắng, anh lo cô không muốn ở cạnh anh. Hơn nữa, dù định mệnh sắp đặt anh và cô không có duyên ở bên cạnh nhau thì ngay lúc này, mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh cô, anh sẽ trân trọng.
‘’ Tôi nghĩ nên đưa cô ấy đến bệnh viện sẽ tốt hơn. Nhưng hiện tại, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn trong bả vai cũng đã được lấy ra. Có lẽ, cô ấy sẽ bị sốt. Cậu nên chăm sóc bênh nhân thật tốt.
Bác sĩ nói xong thì vỗ vai cậu, cầm chiếc túi rồi đi. Bác sĩ Trương là người quen của Hàn Tử đã lâu, cũng coi như là bác sĩ duy nhất của anh, vì mang tính chất công việc, sợ bị bại lộ nên mỗi lần anh bị thương chỉ nhờ bác sĩ Trương, không đi bệnh viện. Trường hợp của Lạc Hi bây giờ cũng tương tự.
Bao lâu nay, anh nhớ cô biết bao nhiêu. Tưởng như sẽ không bao giờ được gặp cô nữa, nhưng thật không ngờ, trong nhiệm vụ cuối cùng của anh, lại có sự góp mặt của Lạc Hi.
Anh tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ nâng bàn tay lạnh buốt của cô áp sát sát mặt. Cô đang ngủ say, cũng không biết khi nào cô tỉnh dậy, không biết khi nào mới được nghe giọng nói quen thuộc của cô, không biết dạo này cô có cười nhiều hay không ? Một tuần qua không được gặp cô anh buồn lắm, cứ nghĩ chỉ bị cảm nắng cô thôi, ai ngờ xa cô anh lại nhớ cô nhiều đến như thế. Anh nắm chặt tay cô nói :
‘’ Lạc Hi à ! Em phải mau tỉnh đấy. ‘’
Nói xong, anh còn hôn nhẹ trên bàn tay mềm mại của cô rồi rời đi. Anh sẽ phải giải quyết một số công việc, anh đã quyết định, vì cô, anh có thể làm tất cả.
----------------
‘’ Ông Thái à ! Tôi đã thực hiện xong lần giao dịch cuối cùng rồi. Có phải cũng đến lúc … ‘’ – Hàn Tử nói, vẻ mặt dò xét
‘’ Ý cậu định rời khỏi tổ chức sao ? ‘’ – Người đàn ông họ Thái khuôn mặt không chút biểu cảm, dáng ngồi uy quyền nhả từng ngụm khói.
‘’ Làm việc bấy lâu nay quả ông rất hiểu tôi. Nếu mọi việc đã xong xuôi tôi xin phép ‘’
Hàn Tử nói xong thì toan đi, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, anh đã bị giam lỏng trong này quá lâu rồi, giờ đã đến lúc anh tự tìm đường thoát cho mình. Nhưng không đơn giản, giọng nói đều đều kia đã giữ chân anh lại
‘’ Cậu tưởng bao lâu nay chúng tôi đào tạo cậu để ngày hôm nay cậu dễ dàng đi như vậy sao ? Chẳng lẽ cậu không muốn trả thù ? ‘’
‘’ Chuyện trả thù tôi sẽ tự tìm hiểu. Tôi không muốn nhờ đến các ông nữa. Cách làm của các ông quá đáng sợ. Nhiêu đó đã quá đủ rồi. ‘’
‘’ Là vì cô gái đó. Đúng chứ ? Tôi biết cậu đã có tình cảm với cô cảnh sát ấy. Nếu vậy ... chính cậu sẽ làm hại cô ta đấy. Thôi được, nếu cậu muốn thì cứ đi, nhưng tôi không biết người cậu yêu có an toàn hay không ? Tốt nhất là theo sát cô ta ‘’
Ông ta nói xong thì cười lớn, anh chẳng biết nói gì hơn, anh thật sự không thể thoát ra nơi ma mị này sao ? Anh đã rất hi vọng rất nhiều, hi vọng sẽ không vướn bận điều gì mà ở bên cạnh Lạc Hi. Nhưng tên Thái Châu đó quá gian xảo, rõ ràng ông ta đã hứa với anh … Nhưng bây giờ quan tâm chuyện ấy thì được cái gì chứ, ông ta cũng đã nói quá rõ rồi. Anh không thể vì lợi ích bản thân, vì niềm vui của mình mà làm hại Lạc Hi được. Vả lại, chắc gì Lạc Hi đã có tình cảm với anh đâu, mọi chuyện cũng chỉ là do anh ngộ nhận.
Về đến nhà, anh thấy cô vẫn còn ngủ, anh lại gần, đưa tay lên trán của cô, đã bớt sốt cô vẫn chưa tỉnh, nghĩ đến những lời Thái Châu đã nói lúc nãy, lòng anh càng lo hơn. Đang chìm vào suy nghĩ chợt cô mở mắt, anh mừng rõ gạt phăng cái suy nghĩ ấy một bên, theo phản xạ anh cầm tay cô nói :
‘’ Cô tỉnh rồi sao ? ‘’
‘’ Hàn Tử … ‘’
Cô yếu ớt nói, giờ thì cô biết mình không phải nằm mơ, những gì cô cảm nhận được đều là thật, cô hạnh phúc vì điều đó nhưng cô không thể biểu hiện điều ấy ra ngoài, vì cô sợ … anh sẽ nhận ra được tình cảm mà cô dành cho anh.
‘’ Tại sao … tôi ở đây ‘’ – cô cố gắng nói, chỗ bị thương của cô cứ nhói lên, nhưng gặp được anh vết thương ấy thì có hề gì.
‘’ Cô bị thương nên tôi đem cô về chăm sóc. Thấy người gặp nạn thì ra tay giúp thôi mà. Cô không cần biết ơn tôi đâu. Chuyện thường thôi. – anh xua tay nói đùa, điều đó cũng chỉ vì anh muốn cô được vui.
‘’ Tôi có biết ơn bao giờ đâu. Nhưng tại sao anh lại tới … ‘’ – đúng như mục đích anh đã định, cô đã vui vẻ hơn hẳn. Tuy là vậy, nhưng cô vẫn có rất nhiều thắc mắc. Lâu nay, cô tưởng anh chỉ là tội phạm bình thường, nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở tổ chức tội phạm nguy hiểm như thế? Chẳng lẽ anh … thuộc tổ chức đó sao ?
‘’ Tôi … tôi được ông chủ bảo đến đó để giao một vài món đồ cho họ … ‘’ – mặt mày anh chuyển sắc vì bị nói trúng tim đen, nhưng anh đã nhanh trí tìm ra được lí do để thoát thân.
‘’ Thì ra là thế. Tôi cũng khỏe lại rồi. Lát nữa, đành nhờ anh đưa tôi về nhà. ‘’ – cô hiểu chuyện rồi cũng cho qua, có lẽ vì cô đặt niềm tin của mình vào anh quá lớn nên mới không chút nghi ngờ.
‘’ Cô vừa mới tỉnh lại mà. Nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe rồi tôi đưa về. Vả lại, sức của cô đang rất yếu, đi đường xa không tiện. Nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì thì tôi mang tội à ? ‘’ – anh viện ra cả tá lí do để giữ cô lại mà lòng lo lắng, anh lo cô không muốn ở cạnh anh. Hơn nữa, dù định mệnh sắp đặt anh và cô không có duyên ở bên cạnh nhau thì ngay lúc này, mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh cô, anh sẽ trân trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook