Chất Tử Vu Li
-
Chương 18
CHƯƠNG 18
– Anh nhi, ngươi rót rượu vào đâu vậy?
Vũ Văn Anh quay đầu lại, đập vào mắt là nụ cười đầy mị hoặc của Hách Liên Quyết, sau đó mới phát hiện ra mình rót rượu đổ hết cả ra ngoài, làm ướt bàn tay hắn, mới ‘a’ một tiếng, luống cuống lấy tay áo lau tay cho hắn. Hách Liên Quyết vô thanh vô tức nhìn y cẩn thận lau tay cho mình, bỗng cảm thấy vô cùng thân thiết, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn. Hắn sinh ra và lớn lên giữa bốn bức tường thành, tâm cũng dần theo đó mà đóng băng lại, nhưng hôm nay hắn lại có một cảm giác khác thường như vậy. Hách Liên Quyết mi mắt đanh lại, gạt cái loại cảm tình này sang một bên, duỗi tay ra kéo Vũ Văn Anh vào lòng, ngón tay vân vê lọn tóc đen nhánh của y. Vũ Văn Anh lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng sau đó thả lòng người, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Hách Liên Quyết, hít lấy mùi hương vô cùng quen thuộc này.
– Anh nhi, ngươi có yêu ta không? – Vũ Văn Anh đột nhiên nghe Hách Liên Quyết hỏi vậy.
– Ân?
Vũ Văn Anh cúi đầu trả lời, đang định ngẩng đầu lên, lại bị Hách Liên Quyết dùng lực không cho ngẩng lên. Hắn không muốn cho Vũ Văn Anh nhìn thấy ánh mắt đầy mưu mô của mình, hắn cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào tai Vũ Văn Anh.
– Tiểu tử ngốc, trả lời ta.
– …… Yêu……
Thanh âm trầm thấp một lúc lâu sau mới vang lên, sau đó mặt mũi y đỏ lựng lên, vùi đầu vào lòng Hách Liên Quyết. Hắn cúi đầu cười, nắm lấy cằm y, hôn lên khóe mắt:
– Vậy nói cho ta nghe, ngươi yêu ta nhiều đến chừng nào?
– Yêu nhiều chừng nào ư?
Khuôn mặt lộ ra vẻ thanh tú, kiều diễm. Y chưa từng nghĩ tới điều này, đối với y, yêu chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu là được, chứ không bao giờ nghĩ đến việc yêu nhiều hay yêu ít cả.
Nhìn y suy nghĩ, Hách Liên Quyết thanh âm tràn ngập quyến rũ vang lên, tiếp tục khiến cho Vũ Văn Anh nói ra những lời mình muốn nghe:
– Nếu ta làm chuyện xấu với ngươi, ngươi có hận ta không?
– Sẽ không? – Thanh âm không chút do dự vang lên.
Sự dứt khoát của Vũ Văn Anh khiến Hách Liên Quyết hơi sửng sốt, rồi hỏi:
– Vì sao?
Tuy đã trả lời không chút do dự, nhưng lúc hỏi tới nguyên nhân thì Vũ Văn Anh lại không biết phải nói sao, chỉ là trong ý thức cảm thấy rằng dù hắn có làm gì, y cũng sẽ không hận hắn.
– Bởi vì ta rất thích ngươi.
Vũ Văn Anh nói xong câu này thì càng vùi mặt vào trong lòng Hách Liên Quyết sâu hơn, hít ngửi mùi hương luôn mang lại sự bình yên cho y, không nhìn thấy được sự thay đổi trong ánh mắt Hách Liên Quyết.
– Quyết…… – Bởi vì vùi đầu trong lòng hắn, Vũ Văn Anh thanh âm nhỏ xíu như giọng mũi vậy.
– Ân.
– …… Ta… ta muốn gặp Tứ ca, được không?
Vũ Văn Anh rụt rè hỏi, lúc về y không ngồi cùng xe với Vũ Văn Hàm, lúc về tới nơi thì Đồng Bá đã thu xếp chỗ nghỉ xong, liền đưa hai hoàng tử đi luôn, còn y thì bị Hách Liên Quyết bắt quay về phòng nghỉ ngơi.
Hách Liên Quyết cười nhạo:
– Ngốc nghếch, Hoàng thượng cho bọn họ nghỉ ngơi ở phủ ta tất nhiên là để thuận tiện cho ngươi gặp họ rồi. Muốn đi thì đi đi.
Vũ Văn Anh trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, ngốc nghếch hôn chụt lên môi Hách Liên Quyết một cái, ôm hắn rồi nói:
– Quyết, ngươi với Hoàng thượng đều là người tốt.
Nói xong, y liền tức tốc chạy ra ngoài. Còn lại Hách Liên Quyết ngồi trầm tư, vân vê đôi môi vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của mình.
– …… Người tốt…… thật không……
Lúc Vũ Văn Anh đẩy cửa phòng bước vào, Đồng Bá đang ngồi bồi chuyện với Vũ Văn Nhiên. Thấy y đến, Đồng Bá liền đứng lên, trong mắt tràn ngập yêu thương. Vũ Văn Anh trong phủ rất được mọi người yêu mến, mặc dù thỉnh thoảng cũng đùa dai khiến y lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
– Mấy huynh đệ hoàng tử lâu rồi không gặp nhau, nhất định là có nhiều điều muốn nói. Lão nô xin phép cáo lui.
Vũ Văn Nhiên, Vũ Văn Hàm cũng đứng lên. Vũ Văn Hàm còn lễ phép cười nói:
– Vậy Đồng quản gia đi cẩn thận.
Đồng Bá vừa cất bước, Vũ Văn Nhiên liền dùng ánh mắt khinh ghét nhìn Vũ Văn Anh, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý:
– Cái đồ phế vật nhà ngươi đến đây làm chi? Hay đúng là cũng muốn gặp mặt, ôn lại tình cảm huynh đệ?
– Nhị Hoàng huynh, nói chuyện cũng cần đúng mực.
Vũ Văn Hàm nghe Vũ Văn Nhiên nói, không khỏi trợn trừng mắt, vốn là người phải đấu tranh sinh tồn ngoài sa trường, nên khi tức giận cũng khiến người khác cảm thấy bí bách. Vũ Văn Nhiên vì thế mới ngậm miệng lại, tuy hắn là đệ đệ của mình, nhưng hiện tại toàn bộ binh quyền Tây Đoan đều nằm trong tay hắn, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Vũ Văn Nhiên cũng không dám gây chuyện với hắn. Hơn nữa, lại vì cái tên phế vật kia mà sinh chuyện thì thật là ngu ngốc, thế là Vũ Văn Nhiên liền nói:
– Vừa nãy thấy cảnh vật trong vương phủ cũng không tồi, ta đi ngắm đây. – Nói xong liền đi ra ngoài.
Vũ Văn Nhiên đi rồi, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng đột nhiên biến mất. Vũ Văn Hàm lại trở về với Vũ Văn Hàm trước đây, giang hai tay ra:
– Anh nhi, lại đây nào.
Vốn Vũ Văn Anh vẫn còn chút do dự, dù sao cũng không gặp Vũ Văn Hàm mấy năm rồi, nếu nói không cảm thấy xa lạ thì chính là dối lòng. Nhưng khi nghe thấy thanh âm ôn nhu, mềm mại như gió giống như Vũ Văn Hàm trước đây, Vũ Văn Anh mới chạy đến, bá lấy vai hắn:
– …… Tứ ca……
Vũ Văn Hàm nhanh chóng ôm lấy thân người mảnh khảnh trong lòng:
– Anh nhi, đệ phải chịu khổ rồi.
Vũ Văn Anh lắc lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lại tuôn ra trước, định kìm nén lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ Văn Hàm lại không nhịn được mà òa khóc. Vũ Văn Hàm chân tay luống cuống vỗ về y:
– Đừng khóc đừng khóc, Anh nhi! Tứ ca đây, Tứ ca đây…… – Hắn dỗ dành Vũ Văn Anh như đang dỗ dành trẻ nhỏ vậy.
Vất vả lắm mới dỗ cho y nín khóc, Vũ Văn Hàm bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ thích khóc kia:
– Ngươi a……
– Tứ ca, đệ rất nhớ huynh…… – Vũ Văn Anh nhỏ giọng, ngập ngừng nói.
Vũ Văn Hàm trong lòng trở nên êm dịu lại, liền đem y ôm vào lòng. Thật sự cho dù không cùng mẹ sinh ra, nhưng Vũ Văn Hàm từ nhỏ tới giờ lại đối tốt với đệ đệ này hơn bình thường những bảy tám phần, cho tới giờ hắn vẫn yêu thương y như vậy:
– Cái đồ tiểu tử ngốc này……
– Tứ ca, mẫu phi của đệ vẫn khỏe chứ? – Vũ Văn Anh vội vàng hỏi chuyện y luôn lo lắng.
– Mục phi vẫn khỏe, chỉ là lo lắng cho đệ thôi.
Thanh âm của hắn dường như có năng lực xuyên thấu linh hồn người khác, làm cho Vũ Văn Anh cảm thấy an tâm hơn.
– Nhưng thật ra đệ… – Ánh mắt Vũ Văn Hàm trở nên ảm đạm, đau lòng. – …phải chịu khổ lắm phải không?
– Không đâu…… – Vũ Văn Anh nghĩ đến cuộc sống trong Vũ Thân vương phủ trước kia có chút rầu rĩ, nhưng khi nghĩ đến Hách Liên Quyết liền tươi cười. – Tứ ca, Quyết…… Cửu vương gia đối xử với đệ tốt lắm. Hắn bảo vệ đệ, không cho người khác khi dễ đệ. – Nói đến đây, ánh mắt trở nên ấm áp.
– Hách Liên Quyết sao lại không……
Vũ Văn Hàm cúi đầu thầm thì, nhìn thấy Vũ Văn Anh toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác như vậy, trong lòng có chút bực dọc. Trực giác của hắn cho thấy rằng Hách Liên Quyết không phải là loại người dễ đối phó, tên đó làm gì cũng đều có mục đích cả. Vũ Văn Hàm sau đó miễn cưỡng cười cười:
– Thật không? Anh nhi, nếu cho đệ cùng ta trở về, đệ có đồng ý không?
Trở về? Vũ Văn Anh sửng sốt, tuy gặp được Tứ ca là một chuyện vui, nhưng cũng không nghĩ tới việc trở về, hay là trong tiềm thức của mình rất muốn nương tựa vào người kia, nên căn bản không muốn rời đi.
– Tứ ca, cho dù đệ có trở về Phụ hoàng cũng……
– Đệ không cần quan tâm đến Phụ hoàng, chỉ cần đệ đồng ý, ta sẽ bất chấp tất cả mang đệ trở về. – Ánh mắt Vũ Văn Hàm làm người khác cảm thấy rùng mình. – Bằng bất cứ giá nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook