Chất Tử Vu Li
-
Chương 14
CHƯƠNG 14
– Xin hỏi vị huynh đài là người kinh thành?
– Đúng vậy, cửa hiệu thiếu hàng, nên mới rời kinh thành đi nhập hàng về.
– Kinh thành dạo này có chuyện gì hay không?
– Làm gì có chuyện gì hay, bất quá cũng chỉ có mấy chuyện vụn vặt. Nghe nói, phủ đệ của Tây Đoan hoàng tử bị cháy, cả phủ chỉ trong một đêm liền hóa tro. Là ngươi không biết chứ việc này quả thực…… Khụ khụ khụ, không nên nói linh tinh ra ngoài thế này. Về sau, Cửu vương gia đại nghĩa của chúng ta đã cho tên Tây Đoan hoàng tử chó má kia ở nhờ trong phủ đệ của ngài ấy.
– Nghe đồn Vũ Thân vương tuy anh dũng thiện chiến, nhưng tính tình cổ quái, khó sống chung. Xem ra quả nhiên chỉ là tin vịt, Vũ Thân vương của chúng ta vẫn thập phần hiền lương.
– Nói đến chuyện đấy mới nhớ, vụ hỏa hoạn kia vừa xảy ra không lâu, Vương gia đã tố cáo mấy lão quan, nghe nói Hoàng thượng còn định đứng ra hòa giải, khuyên nhủ. Ai ngờ Vương gia một chút cũng không chịu lùi bước……
– Vậy sao? Thế sau đó thế nào?
– Còn thế nào nữa, thiên hạ ai cũng biết Đông Ly vương chúng ta luôn bao che cho Cửu vương gia. Nếu Vương gia không chịu nhún nhường, Hoàng thượng cũng đành phải đồng ý, mấy người kia đều bị đánh xuống mấy cấp, làm mấy chức quan tép riu. Ngươi nói xem, mấy người kia cả đời làm quan trong triều, giờ tự nhiên lại bị giáng xuống, thì ai mà chịu nổi……
– Đúng vậy, đúng vậy……
– Hóa ra mấy người đó đều đắc tội với Cửu vương gia?
– Mấy chuyện quan trường đó, tiểu thương nhân bọn ta cũng chỉ nghe đồn, đâu biết tường tận……
Dịch trạm nhỏ lại một phen bàn luận sôi nổi.
Sáng sớm, Hách Liên Quyết luyện công xong liền trở lại phòng. Vũ Văn Anh vẫn còn đang cuộn tròn mình trong chăn như con mèo nhỏ, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Loáng thoáng bên dưới lớp tiết y, vô số dấu vết của cuộc hoan hảo đêm qua vẫn còn nhìn thấy. Hách Liên Quyết lim dim mắt, đến bên giường khom người xuống, nhéo nhéo mũi của cái người đang ngủ say như chết kia:
– Anh nhi, dậy thôi.
Vũ Văn Anh ưm một tiếng, bất mãn càu nhàu mấy câu, xoay người lại tiếp tục ngủ. Hách Liên Quyết chống tay lên hai bên người y, ghé sát tai Vũ Văn Anh nói:
– Anh nhi, nếu không dậy thì sẽ không được ăn sáng nha.
Vũ Văn Anh lúc này mới cam chịu mở mắt ra, có chút mất hứng liếc nhìn Hách Liên Quyết, giận dỗi mặc quần áo chậm rì rì. Hách Liên Quyết khoanh tay đứng một bên nhìn y, không biết rằng ánh mắt mình nhìn y đầy sủng ái.
Thấy bộ dáng thiếu sức sống của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết còn nói thêm:
– Vốn nghĩ nhân dịp lễ lạc anh (lễ hội hoa nở), đang định mang Anh nhi ra ngoài chơi. Nhưng Anh nhi lại chẳng chịu nghe lời, ta đành thôi vậy.
Vũ Văn Anh nghe Hách Liên Quyết nói, tay ngừng mặc quần áo, ngẩn ngơ nhìn hắn:
– Ta có thể ra ngoài chơi sao?
Hách Liên Quyết lộ ra nụ cười yêu dã:
– Đương nhiên, chẳng qua chỉ muốn xem biểu hiện của Anh nhi thôi, thế nhưng……
Vũ Văn Anh đột nhiên nhảy cẫng lên đến cạnh Hách Liên Quyết, hai tay níu lấy tay áo hắn:
– Ta dậy rồi, không cần hủy bỏ chuyến đi này đâu……
Trong mắt y có chút vẻ khẩn cầu, Hách Liên Quyết nhìn thấy liền cười lớn, đem y ôm vào lòng:
– Được thôi, nhưng trước tiên ngươi phải ăn sáng đã. – Hách Liên Quyết gõ mũi y.
– Không ăn sáng không được sao? – Vũ Văn Anh ra vẻ đáng thương nhìn hắn.
Hách Liên Quyết nhếch nhếch khóe miệng, trên mặt hiện rõ ba từ ‘Ngươi nói gì?’, Vũ Văn Anh liền cúi đầu vẻ ‘Ta biết rồi’. Thế nhưng niềm sung sướng khi được xuất môn cũng vẫn tràn ngập trong lòng, Vũ Văn Anh từ khi ở trong Vũ Thân vương chưa lần nào được bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày ở trong phủ cảm thấy vô cùng bức bách khó chịu. Vũ Văn Anh ngốc nghếch hôn chụt lên môi Hách Liên Quyết một cái, trong mắt lóe lên tia sáng ngời:
– Cảm ơn ngươi, Quyết!
Hách Liên Quyết nhất thời sửng sốt. Tuy rằng hắn ôm Vũ Văn Anh nhiều đến nỗi thành thói quen, nhưng đây là lần đầu tiên y chủ động hôn hắn. Một ý cười mờ ám hiện lên trên khóe môi hắn, một tay kéo cái vật nhỏ đang định chạy ra ngoài kia lại, ôm vào lòng, rồi không đợi y phản ứng liền hung hăng hôn y. Thẳng cho đến khi Vũ Văn Anh hai chân không đứng vững, mềm nhũn ngã vào lòng, Hách Liên Quyết mới khều khều mặt y:
– Anh nhi, lần sau phải hôn như thế nghe chưa.
Không ngoài dự kiến, mặt mũi Vũ Văn Anh đỏ lựng lên như quả cà chua. Hách Liên Quyết buông y ra, cười ha hả, tiêu sái bước ra ngoài:
– Ăn sáng xong thì đến sau hoa viên, ta đợi ngươi ở đó.
Hách Liên Quyết ngồi ở hoa viên, lôi chủy thủ mang theo bên người từ nhỏ đến lớn ra lau chùi kỹ lưỡng. Đó là vật Hách Liên Mặc tặng cho hắn khi hắn chín tuổi, chủy thủ tinh xảo này nhìn qua đã biết không phải đồ tầm thường. Lúc đó, Hách Liên Mặc còn nói với hắn:
– Cửu đệ, ta phải trừ khử Thái tử. Chuyện này rất nguy hiểm, có thể ta sẽ không bảo vệ được đệ nữa. Cho nên từ giờ trở đi, đệ phải học cách bảo vệ chính mình.
Ánh mắt hắn lúc đó không hề giống ánh mắt của một hài tử chín tuổi, hay nói đúng hơn, hài tử dòng dõi hoàng gia một chút cũng không giống hài tử bình thường.
Đáng chết. Năm đó hai người bọn hắn tận mắt chứng kiến Hoàng hậu hại chết mẫu phi, bọn hắn làm sao có thể để Hoàng hậu cùng Thái tử hảo hảo mà sống được. Nghĩ đến đây, Hách Liên Quyết trong mắt hiện ra tia nguy hiểm, ngón tay siết chặt lại. Chén rượu trong tay bị hắn bóp cho nát vụn, từng mảnh vỡ theo kẽ tay hắn mà rơi xuống đất.
Lúc này, Hách Liên Quyết nghe thấy thanh âm mạnh mẽ của Khang Tề An:
– Lão gia, Hoàng thượng đích thân đến thăm Vương phủ.
Đúng lúc đó, Hách Liên Quyết nhìn thấy không xa một thân ảnh ánh lên sắc vàng, chắp tay sau lưng chậm rãi tiến lại, dám ở trước mặt Hách Liên Quyết mà đi đứng tự cao tự đại như vậy ngoài ca ca hắn, đương kim Thánh thượng Hách Liên Mặc thì còn ai vào đây nữa. Hách Liên Quyết cũng không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi ung dung bên thạch bàn, tay cầm chén rượu tự rót, tự uống.
– Thấy Hoàng thượng mà không tiếp giá à? – Hách Liên Mặc thanh âm truyền đến, trong lời nói cũng không có ỳ trách mắng.
Hách Liên Quyết từ đầu đến giờ cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn:
– Không phải chính huynh nói gặp mặt thì không cần hành lễ sao? Chẳng lẽ nhị hoàng huynh không hiểu ý nghĩa của câu ‘quân vô hí ngôn’ sao?
– Ha ha…… – Hách Liên Mặc không thèm chấp, cười lớn. – Ta còn chưa trách móc đệ, đệ đã trách mắng ta rồi.
Hách Liên Mặc tự mình ngồi xuống ghế đối diện với Hách Liên Quyết, rồi cầm chén rượu lên uống.
– Hôm nay không phải lâm triều sao?
– Hôm nay coi như ta là một ông vua có lòng tốt, cho các vị cựu thần nghỉ ngơi một ngày. – Hách Liên Mặc nói xong rồi uống một ngụm rượu, thanh âm trầm xuống. – Gần đây tình hình Tây Đoan quốc không được ổn định. Vũ Văn Hạo sức khỏe hình như cũng không được tốt.
Hách Liên Quyết nghe vậy liền biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt khó gần:
– Nga? Vậy sao?
– Tây Đoan Nhị Hoàng tử cùng Tứ Hoàng tử mấy ngày nữa sẽ đến Đông Ly, đệ thấy sao?
– Còn thấy thế nào nữa? Chẳng phải nói chỉ là đi sứ bình thường thôi sao? Như vậy cứ đối đãi như sứ giả là được rồi.
Hách Liên Mặc cười lạnh một tiếng:
– Ở một thời điểm mấu chốt thế này mà còn đi sứ đông tây, không khỏi khiến người khác hoài nghi mục đích của Tây Đoan.
– Ha ha…… – Hách Liên Quyết dường như vừa nghe được điều gì thú vị lắm, cười ha hả. – Nhị hoàng huynh, huynh thấy có nên tạo chút sóng gió cho mấy tên binh hèn tướng nhát này không?
– Cũng được đấy. – Hách Liên Mặc cười, lắc lắc đầu.
Lúc này, hai người cảm giác có người chạy tới, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ đang chạy nhanh về phía này. Vẻ lạnh lùng trên mặt Hách Liên Quyết lập tức biến mất, theo bản năng đứng lên, tiến lên trước hai bước, chỉ thấy Vũ Văn Anh đang hớt ha hớt hải chạy về phía hắn. Hắn thấy y rồi, nhưng theo sau y còn có một con chó đang đuổi sát đít, nói chính xác hơn, là Tiểu Quý đang đuổi theo Vũ Văn Anh, mặt hắn liền hiện lên vẻ như có như không cười, tiến tới giơ tay lên.
Hách Liên Quyết đỡ được cái đầu Vũ Văn Anh nhào vào lòng hắn, sau đó dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tiểu Quý:
– Tiểu Quý, đi chỗ khác!
Tuy là thân chó, nhưng nó cũng biết chủ nhân chân chính là ai, chỉ ủy khuất gừ nhẹ hai tiếng rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Hách Liên Quyết lúc này mới chăm chú nhìn người trong lòng mình. Vũ Văn Anh nhìn thấy Tiểu Quý đi xa rồi mới thở phào, vừa quay đầu lại, thấy Hách Liên Quyết mặt hiện lên vẻ muốn tính sổ với y, liền ủy khuất nói:
– Là Tiểu Quý đuổi theo ta, không phải do ta chạy loạn.
Hách Liên Quyết nhíu mày:
– Vậy ngươi nói ta nghe, tại sao Tiểu Quý lại vô duyên vô cớ đuổi theo ngươi?
Vũ Văn Anh cúi đầu, ấp úng nói:
– Vừa nãy ta đi nhanh quá, chẳng may giẫm lên đuôi Tiểu Quý……
Vừa thấy vẻ mặt ‘Ta biết mà’ của Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh vội nói:
– Ta đâu có cố tình.
– Phải, phải, phải…… – Hách Liên Quyết hung hăng nhéo mũi y. – Ngươi lúc nào chẳng bao biện.
Tựa hồ lúc này mới nhớ gần đó có khán giả đang ngồi xem, Hách Liên Quyết liền quay lại, quả nhiên thấy Hách Liên Mặc vẻ mặt như đang xem kịch hay, âm thầm đánh giá Vũ Văn Anh. Hách Liên Quyết trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nói:
– Nhìn đủ chưa?
Vũ Văn Anh giờ mới để ý là còn có người thứ ba, nhìn theo ánh mắt của Hách Liên Quyết, liền chạm mặt ngay với Hách Liên Mặc. Y đương nhiên biết người ngồi trước mặt kia là vương của đất nước này, không khỏi có chút xấu hổ, hơi hơi thụt lùi lại sau lưng Hách Liên Quyết. Dường như cảm nhận được sự bất an của y, Hách Liên Quyết liền chặn ánh mắt dò xét của Hách Liên Mặc lại:
– Hoàng thượng, trời cũng không còn sớm nữa, đệ còn muốn xuất môn. – Hách Liên Quyết không khách khí hạ lệnh tiễn khách.
Hách Liên Mặc trên mặt hiện ra ý cười lo lắng thật lòng:
– Vũ Thân vương không tiễn trẫm sao? – Hai người bọn hắn trước mặt người khác liền thay đổi cách xưng hô.
Thấy vẻ mặt bất mãn của Hách Liên Quyết, Hách Liên Mặc vội vàng biết điều nói:
– Ha hả, trẫm cùng Vũ Thân vương chỉ đùa vui chút thôi. Được rồi, ta cũng nên hồi cung thôi. Không nên để Trúc quý phi chờ lâu. – Nói xong liền quay đầu bước đi.
Vừa bước đi, Hoàng đế trẻ tuổi khuôn mặt liền lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nghiêm mặt hình dung thân ảnh hai người đằng sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook