Chất nữ
-
Chương 193: Đại Kết Cục
Khương Tú Nhuận nghe vậy nhíu mày, trực giác của nàng đoán được người này chính là Tần Chiếu kẻ mà Bạch Thiển bắt gặp ở ba quận.
Trước đó nàng mơ hồ đoán được Tần Chiếu có kí ức kiếp trước, hiện tại nàng cần phải đi xác nhận lại.
Tối hôm đó, khi Khương Tú Nhuận cùng Phượng Ly Ngô triền miên, nàng có hỏi chàng tung tích của Tần Chiếu.
Phượng Ly Ngô cũng không giấu giếm nàng:
- Trong tay hắn ta có danh sách nhãn tuyến Phượng Vũ chôn ở kinh thành, đợi sau khi thẩm vấn Phượng Vũ xong, dùng hai khẩu cung xác nhận, nếu trùng khớp trẫm sẽ giết hắn... Khối u ác tính này, sống cũng đủ lâu rồi.
Khương Tú Nhuận không nói gì, nhưng nàng muốn gặp mặt Tần Chiếu một lần, nếu như hắn ta thực sự có trí nhớ kiếp trước, nàng chỉ muốn hỏi hắn một câu, cuối cùng ai là người chỉ thị Từ thị giết nàng, tột cùng đó là kẻ nào?
Cho nên ngày hôm sau, nàng mượn cớ tới thăm hỏi gia quyến của những tướng quân trung liệt, thuận tiện tới thiên lao một chuyến.
Nơi sâu nhất trong thiên lao, ngọn đèn leo lét lộ ra khuôn mặt Tần Chiếu đầy vết sẹo, khiến cho hắn trở nên dữ tợn hơn. Lâu ngày không được tắm rửa, trên đầu tóc rối tung bết dính lại thành từng lọn.
Nhìn nữ tử giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng. Tần Chiếu bởi vì bị tra tấn nên khuôn mặt tím bầm, khóe mắt bị đánh sưng lên, đang cố gắng mở to ra, tham lam nhìn nàng, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm như dã thú đang gầm gừ.
Khương Tú Nhuận hơi nhíu mày nhìn kẻ trước mắt, người không ra người quỷ không ra quỷ, đột nhiên cảm thấy hối hận bởi vì có lẽ nàng không nên tới đây, nhất định phải tìm hiểu hư thực kiếp trước có ích gì?
Thế nhưng khi thấy nàng không nói lời nào, mà lại quay người muốn rời đi, Tần Chiếu đột nhiên mở miệng:
- Tú Nhuận, nàng tới rồi sao, nàng đang oán ta kiếp trước không cho nàng danh phận, cho nên nàng mới tận lực tìm cách thay đổi số mệnh, kiếp này không muốn dây dưa với ta sao?
Khương Tú Nhuận nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi vốn cũng không hề có quan hệ gì với ta cả, ta chỉ là ngăn cản không muốn bản thân bị kẻ trơ trẽn xâm phạm mà thôi.
Tần Chiếu nghe vậy, mắt trợn lên, lộ ra vẻ không cam lòng, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị:
- Ta đối xử tốt với nàng lại bị nàng coi là xâm hại? Trên đời này người yêu nàng nhất chỉ có ta. Là Ta! Còn nàng thì sao? Quên đi tình cảm phu thê kiếp trước, lăn vào vòng tay Phượng Ly Ngô? Nàng cho rằng hắn yêu nàng sao? Nàng có biết hay không, kiếp trước người hạ lệnh giết nàng chính là Phượng Ly Ngô.
Ngực Khương Tú Nhuận bị bóp nghẹt một chút, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói:
- Chuyện tới nước này ngươi còn muốn nói dối ta sao?
Tần Chiếu không hề lo lắng, vén mấy lọn tóc toán loạn ra sau tai, giọng nói mang vẻ điên cuồng:
- Làm sao? Không biết rằng bản thân nàng khiến cho Thái tử đại nhân chán ghét à? Khi nàng vừa mới tới Lạc An, là ai mắng nàng là Hoạ quốc yêu cơ, hại nàng bị đày vào hoán y cục, cuối cùng vẫn không vừa mắt, thừa dịp ta không ở trong phủ, liền chỉ thị Từ thị hại nàng... Bệ hạ của chúng ta luôn là người nhổ cỏ tận gốc nàng quên hay sao?
Khương Tú Nhuận không nói gì. Nàng đang nghĩ, nếu như không phải nhớ lại bản thân kiếp trước khi ở Giải Ưu các cùng bệ hạ có một đoạn nhân duyên, có lẽ mình cũng tin tưởng lời nói của Tần Chiếu lúc này.
Thế nhưng nàng hiểu Phượng Ly Ngô, vô luận là đời trước của chàng hay là kiếp này, đều là người bên ngoài lạnh lùng cứng rắn, bên trong mềm mại, một khi chàng ấy động tâm, dùng tình cảm cũng sâu nặng chân thật. Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, sau đêm hôm đó ở Giải ưu các, chàng ấy mặc dù chưa từng dùng thân phận các chủ Giải Ưu các tới dây dưa nàng, nhưng lại bắt đầu liên tiếp vô tình chạm mặt nàng ở các loại yến hội.
Ánh mắt nhìn nàng mỗi khi thừa dịp nàng không chú ý, giờ nàng mới hiểu được, chính là bộ dáng chưa ăn no.
Phượng Ly Ngô có bỉ ổi thế nào đi nữa, cũng không bao giờ bởi vì bản thân động tâm mà chỉ thị phụ nhân hậu trạch tới dìm chết nàng.
Cho nên Tần Chiếu lòng dạ đáng chém, lúc này còn muốn châm ngòi ly gián, mưu hại Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận thật sự là không nhịn nổi chán ghét của mình với hắn, cũng không để ý hắn sắp chết mà còn bồi thêm vài đao, chậm rãi nói:
- Có lẽ ngươi không biết, kiếp trước ta cũng cùng Bệ hạ xuân phong nhất độ, ám hứa tâm sự,... Ta còn không nghĩ ra, Bệ hạ chán ghét ta như thế nào mà phải vứt bỏ tới mức muốn giết ta...
Tần Chiếu nghe vậy, cả người đều muốn bật lên, mắt đỏ lên trừng trừng nhìn nàng:
- Ngươi... ngươi nói dối, làm sao ngươi có thể...
Thế nhưng nói được nửa câu,Tần Chiếu liền nuốt xuống. Bởi vì hắn nghĩ tới kiếp trước, khi hắn trở về phát hiện Khương Tú Nhuận đã hương tiêu ngọc vẫn, Phượng Ly Ngô vậy mà cũng bi phẫn đau khổ.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy không hiểu thấu, hiện tại nghe Khương Tú Nhuận nói vậy, ngược lại bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất thời trong lòng hắn xúc động phẫn nộ khó nói thành lời. Mặc dù kiếp này chỉ cùng nàng gặp thoáng qua, thế nhưng Tần Chiếu vẫn một mực dùng kí ức kiếp trước hoàn chỉnh có được nàng để an ủi bản thân.
Nhưng bây giờ, Khương Tú Nhuận lại nói, nàng kiếp trước vậy mà đã lén phản bội hắn, điều này khiến cho Tần Chiếu không chịu đựng nổi.
Nghe thấy mấy lời đó, hắn liền nhào lên song sắt, điên cuồng lay động, khàn giọng chửi mắng:
- Tiện nhân này! Ngươi dám phản bội ta!
Khương Tú Nhuận lười cùng kẻ như vậy nhiều lời, quả quyết xoay người rời đi, lại nghe hắn sau lưng la hét:
- Nếu như biết việc này, không cần Dương hoàng hậu hạ lệnh, ta đã tự mình bóp chết ngươi, cũng tuyệt đối không để cho ngươi cắm sừng ta...
Dương hoàng hậu trong miệng hắn chính là Dương Như Như ở kiếp trước thuận lợi lên ngôi Hoàng hậu của Đoan Khánh đế, kế mẫu của Phượng Ly Ngô.
Còn về phần tại sao vị kế mẫu của Phượng Ly Ngô hạ ý chỉ cho Từ thị ám hại mình, có lẽ cũng là do kiếp trước nàng luôn muốn thuyết phục Tần Chiếu nghĩ biện pháp xuất binh cứu trợ Ba quốc, cho nên nàng ta không hài lòng.
Sau khi Ba quốc vong quốc, nàng lại lập ý muốn báo thù cho huynh trưởng, muốn Đại Tề xuất binh thảo phạt Lương quốc.
Về sau, tại yến hội cũng xảo ngộ Đoan Khánh đế, trêu chọc vị Hoàng đế này, khiến ông ta nghĩ tới cảnh trước kia bị nhi tử ngăn cản mầ ba qua mỹ nhân Ba quốc.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, nếu sau này Đoan Khánh đế tuyên nàng vào cung, ngay lúc đó nàng sẽ làm như thế nào? Hẳn là tâm như tro tàn, không ngại gì cả, thản nhiên nhập cung.
Dù sao kiếp trước, nàng chính là tận lực làm họa quốc yêu cơ, nếu có thể báo thù cho ca ca, phụng dưỡng một lão già cũng có làm sao?
Nàng chỉ là một ngoại thất hậu trạch sao có thể gây được sóng gió gì, vị kia tự xưng hiền hậu Dương Như Nhứ sao có thể không nhìn ta? Đại khái là cô ta muốn phòng ngừa rắc rối, cho nên mới hạ ý chỉ cho Từ thị ám hại nàng...
Vẫn đang suy nghĩ, cho nên nàng không để ý khi đi tới góc rẽ liền va vào một nam nhân cao lớn.
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Phượng Ly Ngô khuôn mặt tràn đầy tức giận đang đứng đó.
Khương Tú Nhuận nhất thời nghẹn lời, không biết chàng đã đứng ở đây bao lâu, nhưng nhìn sắc mặt, hẳn là cái gì cần nghe thì chàng đều nghe thấy cả rồi...
Ngay lúc đó nam nhân sâu trong nhà giam vẫn cao giọng ô ngôn uế ngữ mắng chửi nàng, Phượng Ly Ngô không thèm quản danh sách mật thám gì nữa, lập tức rút đao của thị vệ đứng bên cạnh, đi thẳng xuống dưới bậc thang.
Tần Chiếu hiển nhiên là điên rồi, khi nhìn thấy Phượng Ly Ngô, hắn cười ha ha quái dị nói:
- Họ Phượng, ngươi cho rằng nữ nhân kia yêu ngươi sao? Kì thực cô ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi! Cô ta là yêu nghiệt, lợi dụng nam nhân, thứ ngươi dùng bất quá chỉ là đồ mà lão tử đã chơi...
Hắn không có cơ hội nói đầy đủ, Phượng Ly Ngô lạnh lùng ngắt lời hắn:
- Ta nguyện ý, đời này của nàng ấy, cũng chỉ vì ta mà sinh nhi dục nữ, làm bạn bên cạnh ta, ngươi thì chẳng là cái thá gì hết.
Vừa nói chàng vừa giơ cao thanh đao trong tay lên, thanh đao hạ xuống, đầu của Tần Chiếu lăn xuống đất, mắt trợn tròn, mang theo không cam lòng mà chết đi.
Máu của hắn bắn tung tóe lên long bào, mấy giọt còn bắn lên mặt, rơi vào mắt Phượng Ly Ngô, nhuộm đỏ ánh mắt chàng...
Hôm đó đế hậu hai người hồi cung,không ai nói câu gì. Chỉ là Phượng Ly Ngô hạ lệnh, Dương thị Mạnh thị chém đầu cả nhà, không lưu lại một ai.
Sau khi Phượng Ly Ngô tẩy rửa xong, mới ngồi xuống cạnh Khương Tú Nhuận đang chải mái tóc buông xõa, sau đó phất tay lệnh cho thị nữ lui xuống:
- Nói đi, cuối cùng là chuyện gì?
Khương Tú Nhuận mím môi một cái, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, người có thể tin tưởng, một người vậy mà có thể trọng sinh sống lại không...
Sau đó, nàng liền chậm rãi kể lại cuộc đời của nàng kiếp trước, tiếng nói hòa cùng tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ, như bản hợp ca thê lương.
Khương Tú Nhuận nói nhẹ nhàng, những thống khổ nàng phải trải qua dường như lắng đọng lại, giọng nói cũng không lộ ra sự bi thống, ngược lại trầm tĩnh. Mọi đau khổ nàng từng chịu đựng đều gói gọn trong vài câu chữ, nếu như lơ đãng, liền có thể thản nhiên mà lướt qua.
Phượng Ly Ngô ngồi thẳng lưng, sắc mặt không đổi nghe lại cuộc đợi như mộng ảo của Khương Tú Nhuận.
Cuối cùng, Khương Tú Nhuận không còn gì để nói nữa, im lặng ngồi đó chờ đợi.
Những lời Tần Chiếu nói trước khi chết thật sự là ác độc, nếu như Phượng Ly Ngô để ý, nàng cũng không có cách gì cả.
Cùng lắm thì, nàng sẽ thu thập hành lý, một mình lên đường trở về Ba quốc, để Bệ hạ mắt không thấy tâm không phiền...
Thế nhưng khi nàng im lặng, đột nhiện lại bị Phượng Ly Ngô bất ngờ ôm chặt vào lòng.
Thân thể của chàng bởi vì xúc động mà run rẩy, chàng chỉ biết ôm nàng thật chặt, giống như muốn khảm nàng vào trong thân thể mình:
- Đó chỉ là giấc mộng vô căn cứ mà thôi, không có liên quan chút nào tới nàng cả, về sau không cho phép nàng lại nhớ đến những uất ức đó, kiếp này, trẫm sẽ đền bù cho nàng...
Khương Tú Nhuận nghĩ rằng chàng sẽ ghen tuông, sẽ tức giận, chứ không lường trước được chàng sẽ có phản ứng như vậy... Thân thể chàng vẫn run rẩy, nàng hiểu rằng chàng đang phẫn nộ đau lòng vì những gì nàng đã phải trải qua...
Nàng trở tay ôm lấy chàng, chậm rãi lộ ra ý cười.
Đêm hôm đó, Khương Tú Nhuận bị chàng ép buộc cả đêm, khi mệt mỏi cuối cùng từ từ thiếp đi.
Nhưng Phượng Ly Ngô một mực không ngủ, chàng yên lặng ngắm nhìn dung nhan của nàng, cho tới tận giữa đêm, mới ôm người vào lòng đi vào giấc ngủ.
Nhưng ở khóe mắt của chàng đột nhiên chảy ra một giọt lệ màu đỏ, giống như máu tràn ra...
Bởi vì có Khương Tú Nhuận làm bạn bên cạnh, đã lâu Phượng Ly Ngô không nằm mơ.
Đêm nay, chàng lại mơ một giấc mơ chân thực...
Trong mộng, chàng vẫn còn thuở thiếu thời, đứng trên triều đình, như một ông lão trung niên không chút rung động... Cứ vậy cho đến khi chàng nhìn thấy nàng, một thiếu nữ như tiên tử đang chậm rãi bước vào trong triều...
Chàng đưa mắt nhìn qua, trực giác của chàng cho rằng mình không thích nàng - nghĩ rằng lại một yêu cơ dựa vào nữ sắc mị hoặc phụ vương, hòng khống chế triều đình Đại Tề. Chỉ vài ba câu nói, chàng dễ dàng như trở bàn tay phá hỏng tâm tư của tiểu quốc biên thùy.
Không lâu sau đó, chàng đứng ở lầu gác trong cung, lúc vô tình nhìn về phía hoán y cục cách đó không xa.
Dưới trời tuyết rơi trắng xóa, chàng nhìn thấy một nữ tử đang múc nước, nhìn nàng ta rất quen mắt. Chàng còn chưa nhớ ra, nàng ấy đã bị hai ba cung nhân đẩy ngã trên đất, nước lạnh thấm ướt hết y phục mỏng manh cũ nát của nàng...
Nàng không nói tiếng nào, đợi sau khi đám cung nhân kia rời đi, nàng lại múc một thùng nước khác, vừa nghẹn ngào vừa kéo nước lên... Hôm đó, chàng tựa hồ như bị người ta điểm huyệt, đứng ở trên gác cao ngẩn người, cả một buổi chiều chỉ đứng đó nhìn nữ tử yếu đuối dùng bàn tay nhỏ bé múc đầy năm vại nước to.
Chẳng biết tại sao, vốn một người tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, chàng lại động lòng trắc ẩn. Chàng nhớ ra nữ tử này là ai, chính là chất nữ Ba quốc kia.
Nàng tại sao bị đày tới hoán y cục? Có lẽ do đám quan lễ bộ, thấy chàng tỏ ý ghét bỏ, cho nên tự nổi chủ trưng nhục nhã vị chất nữ Ba quốc này.
Thế nhưng khi chàng nhắc Hoán y cục thả người, thì lại biết Tần Chiều thị vệ đắc lực dưới trướng của chàng đã đón nàng rời khỏi hoán y cục.
- Khởi bẩm điện hạ, thần cùng Khương thị lưỡng tình tương duyệt đã lâu, xin điện hạ thành toàn...
Nếu là lưỡng tình tương duyệt, như vậy chàng sao có thể dùng gậy đánh uyên ương? Chỉ là từ đó về sau, chẳng biết tại sao, chàng càng ngày càng để ý nữ nhân thân quyến của hạ thần này. Chàng nhìn nàng dần dần rút hết sự ngây thơ, trở thành Khương cơ miệng lưỡi sắc bén, danh chấn kinh thành.
Một lần dịch dung đi Giải Ưu các xử lý sự công việc, chàng lại vô tình tương ngộ với nàng. Dáng vẻ của nàng khi đó trái ngược với vẻ khôn khéo trên bàn tiệc, ngược lại hơi say rượu, mơ màng nỉ non gọi mẫu hậu.
Chàng giúp nàng chuẩn bị canh giải rượu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó, không biết tại sao, nội tâm chàng ân ẩn cảm giác đau lòng...
Từ đó về sau, chàng lại thường xuyên dịch dung tới Giải Ưu các gặp nàng. Hai người ở chung cũng không nói nhiều, chỉ đánh đàn thả câu, ngẫu nhiên nghe nàng tưởng niệm nói về những thứ ở quê nhà...
Có lẽ đồng bệnh mới có thể tương liên, chàng ngày càng để tâm tới nàng hơn... Thế nhưng nữ nhân kia thực đáng chết, bạc tình bạc nghĩa. Sau một lần say rượu, trêu chọc khiến chàng không cầm lòng nổi, cùng nàng chung phó mây mưa, nếm được thơm ngọt mưa móc, sau đó liền biết mất không còn tung ảnh, không tiếp tục đến Giải Ưu các giải sầu nữa...
Cứ như vậy, nàng coi như không có chuyện gì, vẫn là Khương cơ kiều mị như cũ, còn trong lòng chàng gợn sóng không dừng. Chàng quyết định bỏ qua liêm sỉ, dự tính hoành đao đoạt ái của hạ thần.
Tần Chiếu không đối xử tốt với nàng, nàng ở cạnh hắn cũng không vui vẻ gì. Mà chàng không biết mình có thể khiến nàng nở nụ cười hay không, nhưng chàng nguyện dùng quốc lực, thỏa mãn nguyện vọng của nàng...
Thế nhưng tới ngày mà chàng chuẩn bị ngả bài với Tần Chiếu, lại nhận được tin dữ nàng đã qua đời.
Sau khi nàng chết, chàng mới biết càng nhiều chuyện của nàng hơn. Nàng bị ép phải ủy thân cho Tần Chiếu, nàng ở ngoại trạch Tần gia chịu đủ mọi loại uất ức khuất nhục...
Hết thảy những chuyện này, kỳ thực đều bởi một câu "Họa quốc yêu cơ" trước đây của Phượng Ly Ngô chàng.
Quãng đời còn lại, chàng cũng chưa từng vui vẻ, nắm quyền thuật, triền đấu nửa đời với phụ vương, cuối cùng phụ vương qua đời, chàng trèo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, cũng không có niềm vui gì đáng để nói. Mỗi ngày khi hoàng hôn xuống, chàng luôn thích tới trước mộ của nàng, tự tay trồng một gốc bồ đề từ Thiên Trúc thỉnh về, tự mình tưới nước chăm bón.
Có một vị thiền sư từ Thiên Trúc tới, nghe nói Thiên Trúc là nơi truyền tụng Phật kinh chính thống, hạt giống bồ đề này chính là năm đó Phật tổ nắm trong lòng bàn tay lúc đắc đạo, là thứ khiến cho vong linh có thể luân hồi đảo ngược sinh tử.
Chàng vì người truyền giáo kia mà quảng tu chùa miếu, cầu tới hạt giống này, chôn ở trước mộ của nàng... Chàng cầu nguyện thực sự nếu có luân hồi, chàng khi đó nhất định sẽ nắm chặt tay nàng, không buông ra nữa...
Khi về già, lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, trước mắt chàng tựa hồ hiện lên dáng vẻ nàng ngồi nơi non xanh nước biếc, quay đầu nhìn chàng khuôn mặt nở nụ cười, tiếng cười của nàng ngọt ngào...
Quốc quân Đại Tề được cử hành vô cùng long trọng, thế nhưng đám thế gia đều không biết rằng kỳ thực trong quan tài rỗng tuếch, long thể của Hoàng đế cả đời truy đuổi quyền thế, chỉ mặc một thân áo vải, hạ táng bên cạnh mộ của nàng.
Giống như câu nói của nàng lúc sinh thời, nếu có kiếp sau, nguyện cùng người có tâm, áo vải trà thô, cũng cam tâm tình nguyện, sinh tử bên nhau, nguyện sau khi chết cùng huyệt an nghỉ...
Tỉnh mộng, huyết lệ nơi khóe mắt đã khô. Phượng Ly Ngô chậm rãi quay đầu nhìn về phía thê tử đang ngủ ngon ngọt bên cạnh, hô hấp nàng ấm áp mang theo hương thơm, chứng minh rằng đây không phải giấc mộng.
Chàng vương tay ôm chặt nàng, phải như vậy mới không còn tiếc nuối...
Đại Tề lớn mạnh, Thánh Võ trị vì mười lăm năm thịnh thế chính thức mở ra.
Vó ngựa gót sắt Đại Tề chinh phạt tứ phương, bình định thiên hạ, nhất thống Trung Nguyên. Ba quốc vốn không có biên giới tiếp giáp với Đại Tề, vậy mà nay trở thành nước láng giềng cường thịnh, chỉ là binh mã Đại Tề tới biên cảnh Ba quốc đều dừng lại, không dám mảy may xâm phạm mảnh đất này.
Thánh Võ đế tế bái tổ tiên, tự phong Thiên Đế, mà nữ vương Ba quốc nữ mang tới thịnh thế cũng được phong làm khai quốc Thiên hậu.
Trưởng tử của Thiên Đế chính thức lập trữ, tương lai kế thừa Tề triều vạn dặm sơn hà. Trưởng nữ của Thiên Đế được phong tặng danh hào Thánh nữ Ba quốc, tương lai kế thừa vương vị của mẫu thân.
Đế hậu hai người, đang lúc thịnh niên, cùng nhau tuyên bố thoái vị, di du sơn ngoạn thủy, lưu lại truyền thuyết động lòng người.
Đương nhiên làm bạn bên cạnh Đế hậu, còn có nữ tướng quân nổi danh năm đó, còn có cả phu quân Đậu Tư Võ nguyện vì nàng mà ở rể Bạch phủ. Chuyện nữ tướng quân chiêu tế, cũng là một truyền thuyết lay động lòng người khác...
Trước đó nàng mơ hồ đoán được Tần Chiếu có kí ức kiếp trước, hiện tại nàng cần phải đi xác nhận lại.
Tối hôm đó, khi Khương Tú Nhuận cùng Phượng Ly Ngô triền miên, nàng có hỏi chàng tung tích của Tần Chiếu.
Phượng Ly Ngô cũng không giấu giếm nàng:
- Trong tay hắn ta có danh sách nhãn tuyến Phượng Vũ chôn ở kinh thành, đợi sau khi thẩm vấn Phượng Vũ xong, dùng hai khẩu cung xác nhận, nếu trùng khớp trẫm sẽ giết hắn... Khối u ác tính này, sống cũng đủ lâu rồi.
Khương Tú Nhuận không nói gì, nhưng nàng muốn gặp mặt Tần Chiếu một lần, nếu như hắn ta thực sự có trí nhớ kiếp trước, nàng chỉ muốn hỏi hắn một câu, cuối cùng ai là người chỉ thị Từ thị giết nàng, tột cùng đó là kẻ nào?
Cho nên ngày hôm sau, nàng mượn cớ tới thăm hỏi gia quyến của những tướng quân trung liệt, thuận tiện tới thiên lao một chuyến.
Nơi sâu nhất trong thiên lao, ngọn đèn leo lét lộ ra khuôn mặt Tần Chiếu đầy vết sẹo, khiến cho hắn trở nên dữ tợn hơn. Lâu ngày không được tắm rửa, trên đầu tóc rối tung bết dính lại thành từng lọn.
Nhìn nữ tử giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng. Tần Chiếu bởi vì bị tra tấn nên khuôn mặt tím bầm, khóe mắt bị đánh sưng lên, đang cố gắng mở to ra, tham lam nhìn nàng, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm như dã thú đang gầm gừ.
Khương Tú Nhuận hơi nhíu mày nhìn kẻ trước mắt, người không ra người quỷ không ra quỷ, đột nhiên cảm thấy hối hận bởi vì có lẽ nàng không nên tới đây, nhất định phải tìm hiểu hư thực kiếp trước có ích gì?
Thế nhưng khi thấy nàng không nói lời nào, mà lại quay người muốn rời đi, Tần Chiếu đột nhiên mở miệng:
- Tú Nhuận, nàng tới rồi sao, nàng đang oán ta kiếp trước không cho nàng danh phận, cho nên nàng mới tận lực tìm cách thay đổi số mệnh, kiếp này không muốn dây dưa với ta sao?
Khương Tú Nhuận nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi vốn cũng không hề có quan hệ gì với ta cả, ta chỉ là ngăn cản không muốn bản thân bị kẻ trơ trẽn xâm phạm mà thôi.
Tần Chiếu nghe vậy, mắt trợn lên, lộ ra vẻ không cam lòng, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị:
- Ta đối xử tốt với nàng lại bị nàng coi là xâm hại? Trên đời này người yêu nàng nhất chỉ có ta. Là Ta! Còn nàng thì sao? Quên đi tình cảm phu thê kiếp trước, lăn vào vòng tay Phượng Ly Ngô? Nàng cho rằng hắn yêu nàng sao? Nàng có biết hay không, kiếp trước người hạ lệnh giết nàng chính là Phượng Ly Ngô.
Ngực Khương Tú Nhuận bị bóp nghẹt một chút, nhưng trên mặt lại thản nhiên nói:
- Chuyện tới nước này ngươi còn muốn nói dối ta sao?
Tần Chiếu không hề lo lắng, vén mấy lọn tóc toán loạn ra sau tai, giọng nói mang vẻ điên cuồng:
- Làm sao? Không biết rằng bản thân nàng khiến cho Thái tử đại nhân chán ghét à? Khi nàng vừa mới tới Lạc An, là ai mắng nàng là Hoạ quốc yêu cơ, hại nàng bị đày vào hoán y cục, cuối cùng vẫn không vừa mắt, thừa dịp ta không ở trong phủ, liền chỉ thị Từ thị hại nàng... Bệ hạ của chúng ta luôn là người nhổ cỏ tận gốc nàng quên hay sao?
Khương Tú Nhuận không nói gì. Nàng đang nghĩ, nếu như không phải nhớ lại bản thân kiếp trước khi ở Giải Ưu các cùng bệ hạ có một đoạn nhân duyên, có lẽ mình cũng tin tưởng lời nói của Tần Chiếu lúc này.
Thế nhưng nàng hiểu Phượng Ly Ngô, vô luận là đời trước của chàng hay là kiếp này, đều là người bên ngoài lạnh lùng cứng rắn, bên trong mềm mại, một khi chàng ấy động tâm, dùng tình cảm cũng sâu nặng chân thật. Bây giờ suy nghĩ kĩ lại, sau đêm hôm đó ở Giải ưu các, chàng ấy mặc dù chưa từng dùng thân phận các chủ Giải Ưu các tới dây dưa nàng, nhưng lại bắt đầu liên tiếp vô tình chạm mặt nàng ở các loại yến hội.
Ánh mắt nhìn nàng mỗi khi thừa dịp nàng không chú ý, giờ nàng mới hiểu được, chính là bộ dáng chưa ăn no.
Phượng Ly Ngô có bỉ ổi thế nào đi nữa, cũng không bao giờ bởi vì bản thân động tâm mà chỉ thị phụ nhân hậu trạch tới dìm chết nàng.
Cho nên Tần Chiếu lòng dạ đáng chém, lúc này còn muốn châm ngòi ly gián, mưu hại Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận thật sự là không nhịn nổi chán ghét của mình với hắn, cũng không để ý hắn sắp chết mà còn bồi thêm vài đao, chậm rãi nói:
- Có lẽ ngươi không biết, kiếp trước ta cũng cùng Bệ hạ xuân phong nhất độ, ám hứa tâm sự,... Ta còn không nghĩ ra, Bệ hạ chán ghét ta như thế nào mà phải vứt bỏ tới mức muốn giết ta...
Tần Chiếu nghe vậy, cả người đều muốn bật lên, mắt đỏ lên trừng trừng nhìn nàng:
- Ngươi... ngươi nói dối, làm sao ngươi có thể...
Thế nhưng nói được nửa câu,Tần Chiếu liền nuốt xuống. Bởi vì hắn nghĩ tới kiếp trước, khi hắn trở về phát hiện Khương Tú Nhuận đã hương tiêu ngọc vẫn, Phượng Ly Ngô vậy mà cũng bi phẫn đau khổ.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy không hiểu thấu, hiện tại nghe Khương Tú Nhuận nói vậy, ngược lại bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất thời trong lòng hắn xúc động phẫn nộ khó nói thành lời. Mặc dù kiếp này chỉ cùng nàng gặp thoáng qua, thế nhưng Tần Chiếu vẫn một mực dùng kí ức kiếp trước hoàn chỉnh có được nàng để an ủi bản thân.
Nhưng bây giờ, Khương Tú Nhuận lại nói, nàng kiếp trước vậy mà đã lén phản bội hắn, điều này khiến cho Tần Chiếu không chịu đựng nổi.
Nghe thấy mấy lời đó, hắn liền nhào lên song sắt, điên cuồng lay động, khàn giọng chửi mắng:
- Tiện nhân này! Ngươi dám phản bội ta!
Khương Tú Nhuận lười cùng kẻ như vậy nhiều lời, quả quyết xoay người rời đi, lại nghe hắn sau lưng la hét:
- Nếu như biết việc này, không cần Dương hoàng hậu hạ lệnh, ta đã tự mình bóp chết ngươi, cũng tuyệt đối không để cho ngươi cắm sừng ta...
Dương hoàng hậu trong miệng hắn chính là Dương Như Như ở kiếp trước thuận lợi lên ngôi Hoàng hậu của Đoan Khánh đế, kế mẫu của Phượng Ly Ngô.
Còn về phần tại sao vị kế mẫu của Phượng Ly Ngô hạ ý chỉ cho Từ thị ám hại mình, có lẽ cũng là do kiếp trước nàng luôn muốn thuyết phục Tần Chiếu nghĩ biện pháp xuất binh cứu trợ Ba quốc, cho nên nàng ta không hài lòng.
Sau khi Ba quốc vong quốc, nàng lại lập ý muốn báo thù cho huynh trưởng, muốn Đại Tề xuất binh thảo phạt Lương quốc.
Về sau, tại yến hội cũng xảo ngộ Đoan Khánh đế, trêu chọc vị Hoàng đế này, khiến ông ta nghĩ tới cảnh trước kia bị nhi tử ngăn cản mầ ba qua mỹ nhân Ba quốc.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, nếu sau này Đoan Khánh đế tuyên nàng vào cung, ngay lúc đó nàng sẽ làm như thế nào? Hẳn là tâm như tro tàn, không ngại gì cả, thản nhiên nhập cung.
Dù sao kiếp trước, nàng chính là tận lực làm họa quốc yêu cơ, nếu có thể báo thù cho ca ca, phụng dưỡng một lão già cũng có làm sao?
Nàng chỉ là một ngoại thất hậu trạch sao có thể gây được sóng gió gì, vị kia tự xưng hiền hậu Dương Như Nhứ sao có thể không nhìn ta? Đại khái là cô ta muốn phòng ngừa rắc rối, cho nên mới hạ ý chỉ cho Từ thị ám hại nàng...
Vẫn đang suy nghĩ, cho nên nàng không để ý khi đi tới góc rẽ liền va vào một nam nhân cao lớn.
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Phượng Ly Ngô khuôn mặt tràn đầy tức giận đang đứng đó.
Khương Tú Nhuận nhất thời nghẹn lời, không biết chàng đã đứng ở đây bao lâu, nhưng nhìn sắc mặt, hẳn là cái gì cần nghe thì chàng đều nghe thấy cả rồi...
Ngay lúc đó nam nhân sâu trong nhà giam vẫn cao giọng ô ngôn uế ngữ mắng chửi nàng, Phượng Ly Ngô không thèm quản danh sách mật thám gì nữa, lập tức rút đao của thị vệ đứng bên cạnh, đi thẳng xuống dưới bậc thang.
Tần Chiếu hiển nhiên là điên rồi, khi nhìn thấy Phượng Ly Ngô, hắn cười ha ha quái dị nói:
- Họ Phượng, ngươi cho rằng nữ nhân kia yêu ngươi sao? Kì thực cô ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi! Cô ta là yêu nghiệt, lợi dụng nam nhân, thứ ngươi dùng bất quá chỉ là đồ mà lão tử đã chơi...
Hắn không có cơ hội nói đầy đủ, Phượng Ly Ngô lạnh lùng ngắt lời hắn:
- Ta nguyện ý, đời này của nàng ấy, cũng chỉ vì ta mà sinh nhi dục nữ, làm bạn bên cạnh ta, ngươi thì chẳng là cái thá gì hết.
Vừa nói chàng vừa giơ cao thanh đao trong tay lên, thanh đao hạ xuống, đầu của Tần Chiếu lăn xuống đất, mắt trợn tròn, mang theo không cam lòng mà chết đi.
Máu của hắn bắn tung tóe lên long bào, mấy giọt còn bắn lên mặt, rơi vào mắt Phượng Ly Ngô, nhuộm đỏ ánh mắt chàng...
Hôm đó đế hậu hai người hồi cung,không ai nói câu gì. Chỉ là Phượng Ly Ngô hạ lệnh, Dương thị Mạnh thị chém đầu cả nhà, không lưu lại một ai.
Sau khi Phượng Ly Ngô tẩy rửa xong, mới ngồi xuống cạnh Khương Tú Nhuận đang chải mái tóc buông xõa, sau đó phất tay lệnh cho thị nữ lui xuống:
- Nói đi, cuối cùng là chuyện gì?
Khương Tú Nhuận mím môi một cái, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, người có thể tin tưởng, một người vậy mà có thể trọng sinh sống lại không...
Sau đó, nàng liền chậm rãi kể lại cuộc đời của nàng kiếp trước, tiếng nói hòa cùng tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ, như bản hợp ca thê lương.
Khương Tú Nhuận nói nhẹ nhàng, những thống khổ nàng phải trải qua dường như lắng đọng lại, giọng nói cũng không lộ ra sự bi thống, ngược lại trầm tĩnh. Mọi đau khổ nàng từng chịu đựng đều gói gọn trong vài câu chữ, nếu như lơ đãng, liền có thể thản nhiên mà lướt qua.
Phượng Ly Ngô ngồi thẳng lưng, sắc mặt không đổi nghe lại cuộc đợi như mộng ảo của Khương Tú Nhuận.
Cuối cùng, Khương Tú Nhuận không còn gì để nói nữa, im lặng ngồi đó chờ đợi.
Những lời Tần Chiếu nói trước khi chết thật sự là ác độc, nếu như Phượng Ly Ngô để ý, nàng cũng không có cách gì cả.
Cùng lắm thì, nàng sẽ thu thập hành lý, một mình lên đường trở về Ba quốc, để Bệ hạ mắt không thấy tâm không phiền...
Thế nhưng khi nàng im lặng, đột nhiện lại bị Phượng Ly Ngô bất ngờ ôm chặt vào lòng.
Thân thể của chàng bởi vì xúc động mà run rẩy, chàng chỉ biết ôm nàng thật chặt, giống như muốn khảm nàng vào trong thân thể mình:
- Đó chỉ là giấc mộng vô căn cứ mà thôi, không có liên quan chút nào tới nàng cả, về sau không cho phép nàng lại nhớ đến những uất ức đó, kiếp này, trẫm sẽ đền bù cho nàng...
Khương Tú Nhuận nghĩ rằng chàng sẽ ghen tuông, sẽ tức giận, chứ không lường trước được chàng sẽ có phản ứng như vậy... Thân thể chàng vẫn run rẩy, nàng hiểu rằng chàng đang phẫn nộ đau lòng vì những gì nàng đã phải trải qua...
Nàng trở tay ôm lấy chàng, chậm rãi lộ ra ý cười.
Đêm hôm đó, Khương Tú Nhuận bị chàng ép buộc cả đêm, khi mệt mỏi cuối cùng từ từ thiếp đi.
Nhưng Phượng Ly Ngô một mực không ngủ, chàng yên lặng ngắm nhìn dung nhan của nàng, cho tới tận giữa đêm, mới ôm người vào lòng đi vào giấc ngủ.
Nhưng ở khóe mắt của chàng đột nhiên chảy ra một giọt lệ màu đỏ, giống như máu tràn ra...
Bởi vì có Khương Tú Nhuận làm bạn bên cạnh, đã lâu Phượng Ly Ngô không nằm mơ.
Đêm nay, chàng lại mơ một giấc mơ chân thực...
Trong mộng, chàng vẫn còn thuở thiếu thời, đứng trên triều đình, như một ông lão trung niên không chút rung động... Cứ vậy cho đến khi chàng nhìn thấy nàng, một thiếu nữ như tiên tử đang chậm rãi bước vào trong triều...
Chàng đưa mắt nhìn qua, trực giác của chàng cho rằng mình không thích nàng - nghĩ rằng lại một yêu cơ dựa vào nữ sắc mị hoặc phụ vương, hòng khống chế triều đình Đại Tề. Chỉ vài ba câu nói, chàng dễ dàng như trở bàn tay phá hỏng tâm tư của tiểu quốc biên thùy.
Không lâu sau đó, chàng đứng ở lầu gác trong cung, lúc vô tình nhìn về phía hoán y cục cách đó không xa.
Dưới trời tuyết rơi trắng xóa, chàng nhìn thấy một nữ tử đang múc nước, nhìn nàng ta rất quen mắt. Chàng còn chưa nhớ ra, nàng ấy đã bị hai ba cung nhân đẩy ngã trên đất, nước lạnh thấm ướt hết y phục mỏng manh cũ nát của nàng...
Nàng không nói tiếng nào, đợi sau khi đám cung nhân kia rời đi, nàng lại múc một thùng nước khác, vừa nghẹn ngào vừa kéo nước lên... Hôm đó, chàng tựa hồ như bị người ta điểm huyệt, đứng ở trên gác cao ngẩn người, cả một buổi chiều chỉ đứng đó nhìn nữ tử yếu đuối dùng bàn tay nhỏ bé múc đầy năm vại nước to.
Chẳng biết tại sao, vốn một người tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, chàng lại động lòng trắc ẩn. Chàng nhớ ra nữ tử này là ai, chính là chất nữ Ba quốc kia.
Nàng tại sao bị đày tới hoán y cục? Có lẽ do đám quan lễ bộ, thấy chàng tỏ ý ghét bỏ, cho nên tự nổi chủ trưng nhục nhã vị chất nữ Ba quốc này.
Thế nhưng khi chàng nhắc Hoán y cục thả người, thì lại biết Tần Chiều thị vệ đắc lực dưới trướng của chàng đã đón nàng rời khỏi hoán y cục.
- Khởi bẩm điện hạ, thần cùng Khương thị lưỡng tình tương duyệt đã lâu, xin điện hạ thành toàn...
Nếu là lưỡng tình tương duyệt, như vậy chàng sao có thể dùng gậy đánh uyên ương? Chỉ là từ đó về sau, chẳng biết tại sao, chàng càng ngày càng để ý nữ nhân thân quyến của hạ thần này. Chàng nhìn nàng dần dần rút hết sự ngây thơ, trở thành Khương cơ miệng lưỡi sắc bén, danh chấn kinh thành.
Một lần dịch dung đi Giải Ưu các xử lý sự công việc, chàng lại vô tình tương ngộ với nàng. Dáng vẻ của nàng khi đó trái ngược với vẻ khôn khéo trên bàn tiệc, ngược lại hơi say rượu, mơ màng nỉ non gọi mẫu hậu.
Chàng giúp nàng chuẩn bị canh giải rượu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó, không biết tại sao, nội tâm chàng ân ẩn cảm giác đau lòng...
Từ đó về sau, chàng lại thường xuyên dịch dung tới Giải Ưu các gặp nàng. Hai người ở chung cũng không nói nhiều, chỉ đánh đàn thả câu, ngẫu nhiên nghe nàng tưởng niệm nói về những thứ ở quê nhà...
Có lẽ đồng bệnh mới có thể tương liên, chàng ngày càng để tâm tới nàng hơn... Thế nhưng nữ nhân kia thực đáng chết, bạc tình bạc nghĩa. Sau một lần say rượu, trêu chọc khiến chàng không cầm lòng nổi, cùng nàng chung phó mây mưa, nếm được thơm ngọt mưa móc, sau đó liền biết mất không còn tung ảnh, không tiếp tục đến Giải Ưu các giải sầu nữa...
Cứ như vậy, nàng coi như không có chuyện gì, vẫn là Khương cơ kiều mị như cũ, còn trong lòng chàng gợn sóng không dừng. Chàng quyết định bỏ qua liêm sỉ, dự tính hoành đao đoạt ái của hạ thần.
Tần Chiếu không đối xử tốt với nàng, nàng ở cạnh hắn cũng không vui vẻ gì. Mà chàng không biết mình có thể khiến nàng nở nụ cười hay không, nhưng chàng nguyện dùng quốc lực, thỏa mãn nguyện vọng của nàng...
Thế nhưng tới ngày mà chàng chuẩn bị ngả bài với Tần Chiếu, lại nhận được tin dữ nàng đã qua đời.
Sau khi nàng chết, chàng mới biết càng nhiều chuyện của nàng hơn. Nàng bị ép phải ủy thân cho Tần Chiếu, nàng ở ngoại trạch Tần gia chịu đủ mọi loại uất ức khuất nhục...
Hết thảy những chuyện này, kỳ thực đều bởi một câu "Họa quốc yêu cơ" trước đây của Phượng Ly Ngô chàng.
Quãng đời còn lại, chàng cũng chưa từng vui vẻ, nắm quyền thuật, triền đấu nửa đời với phụ vương, cuối cùng phụ vương qua đời, chàng trèo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, cũng không có niềm vui gì đáng để nói. Mỗi ngày khi hoàng hôn xuống, chàng luôn thích tới trước mộ của nàng, tự tay trồng một gốc bồ đề từ Thiên Trúc thỉnh về, tự mình tưới nước chăm bón.
Có một vị thiền sư từ Thiên Trúc tới, nghe nói Thiên Trúc là nơi truyền tụng Phật kinh chính thống, hạt giống bồ đề này chính là năm đó Phật tổ nắm trong lòng bàn tay lúc đắc đạo, là thứ khiến cho vong linh có thể luân hồi đảo ngược sinh tử.
Chàng vì người truyền giáo kia mà quảng tu chùa miếu, cầu tới hạt giống này, chôn ở trước mộ của nàng... Chàng cầu nguyện thực sự nếu có luân hồi, chàng khi đó nhất định sẽ nắm chặt tay nàng, không buông ra nữa...
Khi về già, lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, trước mắt chàng tựa hồ hiện lên dáng vẻ nàng ngồi nơi non xanh nước biếc, quay đầu nhìn chàng khuôn mặt nở nụ cười, tiếng cười của nàng ngọt ngào...
Quốc quân Đại Tề được cử hành vô cùng long trọng, thế nhưng đám thế gia đều không biết rằng kỳ thực trong quan tài rỗng tuếch, long thể của Hoàng đế cả đời truy đuổi quyền thế, chỉ mặc một thân áo vải, hạ táng bên cạnh mộ của nàng.
Giống như câu nói của nàng lúc sinh thời, nếu có kiếp sau, nguyện cùng người có tâm, áo vải trà thô, cũng cam tâm tình nguyện, sinh tử bên nhau, nguyện sau khi chết cùng huyệt an nghỉ...
Tỉnh mộng, huyết lệ nơi khóe mắt đã khô. Phượng Ly Ngô chậm rãi quay đầu nhìn về phía thê tử đang ngủ ngon ngọt bên cạnh, hô hấp nàng ấm áp mang theo hương thơm, chứng minh rằng đây không phải giấc mộng.
Chàng vương tay ôm chặt nàng, phải như vậy mới không còn tiếc nuối...
Đại Tề lớn mạnh, Thánh Võ trị vì mười lăm năm thịnh thế chính thức mở ra.
Vó ngựa gót sắt Đại Tề chinh phạt tứ phương, bình định thiên hạ, nhất thống Trung Nguyên. Ba quốc vốn không có biên giới tiếp giáp với Đại Tề, vậy mà nay trở thành nước láng giềng cường thịnh, chỉ là binh mã Đại Tề tới biên cảnh Ba quốc đều dừng lại, không dám mảy may xâm phạm mảnh đất này.
Thánh Võ đế tế bái tổ tiên, tự phong Thiên Đế, mà nữ vương Ba quốc nữ mang tới thịnh thế cũng được phong làm khai quốc Thiên hậu.
Trưởng tử của Thiên Đế chính thức lập trữ, tương lai kế thừa Tề triều vạn dặm sơn hà. Trưởng nữ của Thiên Đế được phong tặng danh hào Thánh nữ Ba quốc, tương lai kế thừa vương vị của mẫu thân.
Đế hậu hai người, đang lúc thịnh niên, cùng nhau tuyên bố thoái vị, di du sơn ngoạn thủy, lưu lại truyền thuyết động lòng người.
Đương nhiên làm bạn bên cạnh Đế hậu, còn có nữ tướng quân nổi danh năm đó, còn có cả phu quân Đậu Tư Võ nguyện vì nàng mà ở rể Bạch phủ. Chuyện nữ tướng quân chiêu tế, cũng là một truyền thuyết lay động lòng người khác...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook