Chất Dị Ứng Đáng Yêu
77: “mưa Nặng Hạt”


Từ nhỏ, Tống Dục đã thích ghẹo Nhạc Tri Thời.

Bởi vì cậu rất hồn nhiên ngoan ngoãn, không hề che giấu anh điều gì cả.
Nhạc Tri Thời luôn vui vẻ thực hiện mọi yêu cầu của anh, thậm chí còn thấy được làm chút việc cho Tống Dục là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Sau khi phát hiện, anh đã cố kiềm chế dục vọng của mình, dù thực sự anh rất khao khát làm thế.
Anh luôn lo lắng Nhạc Tri Thời sẽ dùng sự ngây ngô của mình đối đãi với tất cả mọi người.

Mỗi khi nghĩ đến việc này, Tống Dục đều rất phiền lòng, thậm chí còn đau khổ.
Trời sinh Nhạc Tri Thời có khuôn mặt xinh đẹp khiến ai cũng muốn đến gần bảo vệ, kèm theo tâm tư mờ ám nhưng lại khinh thường hành động ấy.

Lúc còn yêu thầm, Tống Dục thường xuất hiện những suy nghĩ đó với Nhạc Tri Thời, âu lo mỗi khi cậu bám dính anh.

Nếu như không thể chiếm giữ, anh thà để Nhạc Tri Thời vĩnh viễn đừng cười với anh, đừng xuất hiện trước mắt anh, giống như hai người xa lạ chẳng hề quen biết, giữ cho anh chút thể diện cuối cùng.
Thậm chí nửa đêm mất ngủ, anh còn miễn cưỡng nói với bản thân, Nhạc Tri Thời thực sự là cái bẫy được che đậy bằng vẻ ngoài ngây thơ.

Sự ỷ lại, lòng tốt và ấm áp mà cậu thể hiện vốn dĩ không hề nhắm đến anh, ai gặp cậu cũng ảo tưởng mình được tôn sùng và yêu mến.

Mọi người sẽ lần lượt nhảy vào, mắc kẹt trong đó giống như anh vậy.
Vừa điên cuồng muốn chiếm giữ, lại vừa không ngừng thuyết phục bản thân để cho cậu tự do.

Nhiều năm trôi qua, tình cảm của Tống Dục vẫn lúc gần lúc xa như thế.
Mà những điều này, Nhạc Tri Thời không hề hay biết.
“Em không biết…” Nhạc Tri Thời gần như dùng giọng mũi trả lời câu hỏi của Tống Dục.

Cậu không rõ vì mình nói dối nên chột dạ, hay do đang căng thẳng nữa.
Cậu hồn nhiên hệt như tờ giấy trắng, bất kỳ cử động nhỏ nào của Tống Dục cũng có thể châm lên ngọn lửa trong cậu.
Nghe thấy câu hỏi của anh, Nhạc Tri Thời không tránh được mà nghĩ đến đôi tình nhân thân mật kia, cân nhắc đến chuyện sẽ xảy ra giữa bọn họ, nhưng Nhạc Tri Thời đã quên mất vẻ ngoài của hai người đó rồi.

Cho nên khi tưởng tượng mấy cảnh nhiệt tình nóng bỏng ấy, trong não đều là hình ảnh của mình và Tống Dục.
Khoảng cách bọn họ quá mức thân mật, chóp mũi cọ vào nhau, mùi thơm trên người Tống Dục sạch sẽ dễ ngửi thu hút Nhạc Tri Thời dựa gần vào anh hơn nữa, tựa như chỉ cần anh quyến rũ thì sẽ không cưỡng lại được.

Hơi thở của cậu không thể đè nén mà ngày càng trở nên nặng nề.

Chẳng chờ được nụ hôn của Tống Dục, cậu không nhịn mà dán sát vào, thử hôn lên môi anh.
Nhưng Tống Dục ngửa ra sau tránh né.
Ánh mắt Nhạc Tri Thời toát ra sự mê mang, kèm theo chút chịu đựng.
“Trả lời câu hỏi của anh.” Tống Dục rất bình tĩnh mà nhìn cậu chăm chú.
Nhạc Tri Thời biết mấy lời qua loa của mình vừa nãy không đánh lạc hướng thành công.

Cậu rũ mi, sau đó giương mắt nhìn anh, lúng túng nói: “… Chắc đang làm chuyện không phù hợp với trẻ con.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Dục đượm ý cười.

Anh nâng tay, ánh nhìn dừng ở môi Nhạc Tri Thời, ngón tay cong lại nhẹ nhàng quét qua yết hầu của cậu.
“Còn em?”
Nhạc Tri Thời thở dốc, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tống Dục khẽ chạm vào cổ cậu, lòng bàn tay khảm trên đường cong của cổ, ngón tay cái xoa nhẹ lên làn da mềm mại: “Muốn không?”
“Ừm.” Nhạc Tri Thời thành thật thừa nhận dục vọng của mình, cậu đến gần hôn lên môi Tống Dục, lần này anh không né tránh.


Lúc hai cánh môi chạm vào nhau, cơ thể Nhạc Tri Thời run nhẹ, tay không tự chủ mà ôm lấy cổ Tống Dục, cúi đầu muốn gần anh hơn nữa.
Ban nãy khi ngồi chờ ở bàn lễ tân, cậu đã ăn một viên kẹo cứng vị bưởi được cho, nên giờ phút này nó hoàn toàn tan chảy trong miệng.

Đầu lưỡi lưu lại vị ngọt và sắc tố hồng nhạt đang cẩn thận liếm láp, thử thăm dò vào trong.

Cậu cảm thấy Tống Dục không từ chối, nên càng dũng cảm luồng sâu.
Nụ hôn mềm mại ướt át, sóng biển cuộn trào, muốn mang vị kẹo ngọt thơm chia sẻ cho người yêu.
Tống Dục mặc cho Nhạc Tri Thời ngây ngô hôn mình, ngón tay vuốt ve sau gáy như động viên, tay còn lại bóp lấy eo cậu.
“Sao eo em nhỏ vậy…” Tống Dục cất tiếng giữa khe hở của nụ hôn, nhưng không nhận được câu trả lời.
Nhạc Tri Thời cảm thấy mình trở nên nhớp nháp hơn, cũng thích nghi hơn trước rất nhiều.

Nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn còn đó, nhất là khi tay phải của Tống Dục vẫn đặt trên cổ cậu, giống như đây mới là nguyên nhân khiến cậu khó thở.

Động mạch cổ của cậu đập liên hồi, dòng máu ấm cứ thế được vận chuyển đến tim theo nhịp đập, tất cả đều bị Tống Dục khống chế.
Cậu đứt quãng gọi anh trai, cả người đều nằm trọn trong vòng tay của Tống Dục.

Anh tách ra, thân mật dùng môi cọ vào chóp mũi của cậu, xoa từ trên xuống dưới sống lưng đang run rẩy kia tựa như an ủi nhưng tác dụng thì ngược lại.
“Anh…” Mắt Nhạc Tri Thời rất to, con ngươi nhạt màu ướt át lại mông lung, chóp mũi bị hôn cũng ẩm ướt giống mũi của động vật nhỏ.

Cậu tiến gần đến, cọ xát tựa như lấy lòng: “Có thể không ạ?”
Cậu nhận được đáp án là cái ôm như điên đảo trời đất.

Nhạc Tri Thời bất ngờ bị ôm lấy, ánh sáng trên trần nhà chiếu xuống dọc đường mờ ảo, thẳng đến khi cậu rơi vào chiếc giường mềm mại, hai chân gác trên bệ cửa sổ, ánh đèn phòng ngủ chiếu xuống làm nhòe mắt cậu.
“Chuyện này để anh hỏi mới đúng.” Tống Dục đứng cạnh giường, cúi đầu.

Bóng anh bao trùm cơ thể cậu.
Nụ hôn anh như mưa rào trút xuống, cánh môi mềm ướt át quấn lấy nhau, đầu óc trống rỗng, cậu không biết cúc áo sơ mi của mình được cởi ra như thế nào, khuôn ngực trắng đến mức gần như phát sáng lộ ra, đầu v* hồng hồng bị ngón tay thon dài của Tống Dục vân vê, càng lúc càng đỏ.
Cậu bắt đầu hít thở khó khăn, rên rỉ nghẹn ngào khó kiềm chế được trong lúc hôn.

Tống Dục hơi buông lỏng ra để Nhạc Tri Thời thuận lợi lấy hơi, còn anh thì cúi đầu xuốn hôn từ vành tai đến bên cổ, đến tận ngực, mỗi một chỗ trên làn da trắng nõn đều như nhuộm hồng.
Trước đây Nhạc Tri Thời chưa bao giờ trải qua chuyện này, ngay cả đau đớn khó nhịn cũng rất vui thích.
Cậu ngây ngô ưỡn ngực lên, cứ như muốn đút đầu v* vào miệng Tống Dục nhưng Tống Dục không dừng lại lâu, hôn dọc xuống đến mép quần.
Đoán được Tống Dục muốn làm gì, Nhạc Tri Thời lùi vào gường nhưng bị anh nắm đầu gối kéo lại.
“Tránh cái gì?” Tống Dục dứt khoát cởi quần cậu, trên chiếc quần lót trắng bằng vải bông đã xuất hiện vệt nước.

Nhạc Tri Thời vội che đi, Tống Dục tóm chặt cổ tay, cúi đầu hôn chú họa mi của cậu cách quần lót, nhắc nhở: “Lúc tự làm không sợ mà?”
Nhạc Tri Thời thở hổn hển, dùng mu bàn tay che mắt, cảm giác mép quần lót bị kéo xuống.
Họa mi lập tức bị ngậm lấy, cậu rùng mình một cái, xúc cảm trần trụi lập tức đánh thẳng vào vỏ não khiến cậu thiếu cảm giác an toàn, vươn tay muốn chạm vào Tống Dục.

Thế là cả hai tay cậu đều bị khống chế, biến thành một cỗ máy chỉ có thể tiếp nhận khoái cảm.

“Anh… Anh ơi…” Cái miệng luôn có thể hôn cậu đến mức nghẹt thở đang ăn trọn một phần cơ thể cậu, khoang miệng ẩm ướt thít chặt dục vọng của cậu.

Mỗi lần trượt vào đều khiến da đầu Nhạc Tri Thời tê rần nhưng dục vọng càng bị đẩy lên cao, cậu càng khát khao cái ôm của Tống Dục, vì vậy cậu vừa thở dốc vừa liên tục gọi anh, “Không được… Muốn anh ôm, ôm em… Xin anh, anh ơi, anh ôm em đi…”
Tống Dục nửa quỳ trên thảm, cũng không định đứng dậy nhưng tiếng kêu của Nhạc Tri Thời quá đáng thương, vốn là cơ hội tốt để trêu đùa, chẳng qua cuối cùng anh vẫn không đủ tàn nhẫn mà lùi ra sau, hôn lên vùng da giữa háng và hai quả trứng một cách rất gợi dục, để lại dấu vết màu đỏ thẫm rồi cởi giày vải trắng cho cậu, đứng dậy.
Nhạc Tri Thời mở mắt trong làn sương mù, trái ngược với cậu, Tống Dục vẫn rất chỉnh tề gọn gàng, áo sơ mi đen và quần âu dài, nói anh tham gia hội nghị người ta cũng tin sái cổ, nhưng thực ra anh đang làm tình, lại còn rất mạnh mẽ.
Anh đè lên người Nhạc Tri Thời, tay trái bóp cằm ép cậu hé miệng hôn môi với mình, đầu lưỡi cuộn tròn xông vào trong, một nụ hôn sâu vô cùng khiêu gợi.

Nhạc Tri Thời đã được nằm trong vòng tay Tống Dục như mong muốn, bàn tay trắng mịn để lại vết cào trên áo sơ mi của anh, nhịp thở thoáng khôi phục, chú họa mi của cậu lại bị Tống Dục nắm chặt lần nữa.
Anh vừa hôn cậu đắm đuối vừa chơi đùa với chú chim nhà cậu, khiến Nhạc Tri Thời gần như chết chìm dưới thân anh.
Có đôi khi Tống Dục rất thích nhìn Nhạc Tri Thời hít thở khó khăn, ngắm mặt cậu đỏ lên gần như ngạt thở, sau đó cứu cậu, hôn cậu, như một gã anh hùng xấu xa.

“Anh… anh ơi… Em…” Nhạc Tri Thời gần như chẳng thể nói nên lời, mấp máy từng âm tiết đơn lẻ, tay cậu siết chặt sau lưng Tống Dục, đốt ngón tay trắng nõn lộ ra màu hồng vì dùng quá sức, như thể giây sau sẽ xé rách vải áo màu đen.
Nhưng không, ngón tay Nhạc Tri Thời bỗng nhiên buông lỏng ra, vì cậu đã bắn.
Cậu bắn trên quần âu của Tống Dục, cơ thể không nhịn được run rẩy nhưng Tống Dục vẫn chưa chịu dừng, mãi cho đến khi tinh dịch trong suốt chảy ra từ cái miệng hồng hào đổ hết lên ngón tay và eo bàn tay của anh, không còn sót lại nữa, Tống Dục mới bỏ qua.
Anh hơi nhổm dậy, bôi tinh dịch dính nhớp trên tay lên mặt Nhạc Tri Thời, và cả bờ môi căng đầy bị hôn đến mức hơi sưng của cậu.
“Nhạc Tri Thời, em dây ra khắp nơi rồi này.” Giọng anh hơi lạnh lùng, đầy ý trách móc, cưỡng ép nhét ngón tay dính đầy chất lỏng vào miệng Nhạc Tri Thời, mô phỏng động tác blowjob đè lưỡi cậu lại rồi chậm rãi ra vào, nói với cậu bằng giọng điệu ra lệnh, “Liếm sạch.”
“Ưm…” Sau khi xuất tinh, Nhạc Tri Thời đặc biệt ngoan ngoãn, cậu liếm ngón tay thon dài của anh một cách cố gắng như mút kẹo, từ một ngón biến thành hai ngón, nước miếng vô thức trào ra từ khóe miệng.
Không biết từ lúc nào, ngón tay Tống Dục rút ra kéo theo sợi chỉ mảnh óng ánh.
“Muốn tiếp tục không?” Vốn dĩ có thể tiếp tục một cách tự nhiên, nhưng Tống Dục vẫn hỏi ý cậu.
Ngoài trời lại đổ mưa lớn, hạt mưa rơi từ trên trời rồi gõ xuống tấm kính trong suốt, lơ lửng giữa tầng không hệt như bọn họ đang làm tình với nhau trong cơn mưa vậy.
“Muốn ạ.” Nhạc Tri Thời vừa thở dốc vừa gật đầu.

Cậu không hài lòng với sự an ủi này, cậu muốn kết hợp sâu hơn, muốn biết cảm giác đó là thế nào.
Những lúc Nhạc Tri Thời nghĩ đến Tống Dục rồi thẩm du, cậu đã từng làm chuyện đó vô số lần với Tống Dục trong trí tưởng tượng của mình.
Ý thức trở nên mơ màng vì cực khoái, Nhạc Tri Thời bị lột sạch quần áo trong lúc ngượng ngùng, làn da trắng như tuyết bị ánh đèn rọi xuống trở nên chói mắt, từng khớp xương đều có màu hồng nhạt, chỗ đầu gối còn có một vết bầm tím chưa tan.
Tống Dục chăm chú ngắm Nhạc Tri Thời, cậu rất mâu thuẫn, xinh đẹp, dễ bị thương, tùy tiện là có thể để lại dấu vết tình dục và yêu thương.

Một cơ thể bẩm sinh cần được bảo vệ, nhưng cũng thích hợp để bị ngược đãi.
Nhạc Tri Thời bối rối cảm giác ngón tay từng bị mình mút đang bị bọc trong một lớp mỡ trơn ướt, bỗng nhiên đưa tới phía dưới của cậu.

Cậu lúng túng mở mắt ra, thấy Tống Dục đang cắn một chiếc bao cao su đóng gói vuông vắn.
Tim đập nhanh hơn.
Một tay anh đang xoa nắn lỗ nhỏ của Nhạc Tri Thời, tay khác tách chân cậu ra đè xuống.
Cảnh tượng này quá mâu thuẫn, Tống Dục dùng khuôn mặt vô cảm với dục vọng để làm chuyện xấu xa nhất.
“Anh… Em muốn hôn…”
Thực ra, Tống Dục cũng giống Nhạc Tri Thời, dù mạnh mẽ đến đâu thì tình yêu dành cho Nhạc Tri Thời vẫn luôn là trên hết.

Anh không có cách nào từ chối Nhạc Tri Thời.
Hàm răng nhả ra, chiếc bao cao su rơi xuống vùng bụng mềm mại của Nhạc Tri Thời, đường viền hình răng cưa cọ xát vào da.
Nụ hôn của Tống Dục rất mạnh mẽ, mệnh lệnh cũng vậy, nhưng khi đối xử với Nhạc Tri Thời anh lại có sự kiên nhẫn và dịu dàng lớn nhất, lúc nới rộng thì không ngừng dùng những nụ hôn để an ủi và khiến cậu lơ là, bảo cậu “Thả lỏng, đừng sợ”, ngón tay chậm rãi luồn vào trong thăm dò, tìm điểm có thể kích thích Nhạc Tri Thời.
Ỷ lại tình dục cũng là ỷ lại, Tống Dục cũng muốn chiếm hữu.
Ngay từ đầu Nhạc Tri Thời đã rất căng thẳng, cảm giác lỗ nhỏ của mình bị nông rất kỳ lạ, cậu thở hổn hển bảo anh cứ vào, “Đừng nghịch nữa, vào đi anh…”
“Em cắn chặt quá, không nuốt nổi anh đâu.” Tống Dục vừa nói vừa tăng thêm một ngón tay, “Làm vậy đến lúc đó mới không đau.”
Thực ra Nhạc Tri Thời rất sẵn lòng bị Tống Dục làm đau, cậu thấy bất cứ cảm giác nào Tống Dục gây cho cậu cũng đều tốt cả.
Ngón tay chọt ra vào lỗ nhỏ, thuốc mỡ trắng hòa tan trong thịt mềm màu hồng, Nhạc Tri Thời rên rỉ gọi tên Tống Dục, gọi anh trai, chủ động vươn tay cởi thắt lưng của anh, móc dương v*t đã cứng đến mức nổi gân xanh bên trong ra, nắm trong tay mà như có sự sống.
Tống Dục hôn cổ cậu, đẩy eo mấy nhịp nương theo tư thế nắm chặt của Nhạc Tri Thời, cứ như đang chịch tay cậu.
Lưng Nhạc Tri Thời ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt không dám động đậy.
“Mang bao cao su cho anh.” Mệnh lệnh của Tống Dục vang bên tai cậu.
“Không mang được không anh?” Nhạc Tri Thời nằm dưới thân anh ngây thơ đưa ra lời thỉnh cầu rất có tính thử thách sức mạnh ý chí, “Có thể không đeo mà…”
Sống lưng Tống Dục đổ một lớp mồ hôi mỏng, “Không thể.”
Anh dịu giọng hơn chút, hôn lên môi Nhạc Tri Thời, “Em sẽ không thoải mái, nghe lời nào.”
Nụ hôn của anh quá ngọt ngào, Nhạc Tri Thời bị hôn đến mức u mê, trở nên ngoan ngoãn, thế là chậm chạp gật đầu, mò mẫm sờ trên bụng.
Tống Dục đang nắm chặt họa mi của cậu, dùng đầu khấc rỉ đầy chất nhầy của mình cọ xát vào lỗ nhỏ em trai, làm cậu càng không thể hít thở bình thường.
Nhạc Tri Thời khó khăn xé rách bao bì, dầu bôi trơn trong gói nhỏ giọt trên vùng bụng dưới bằng phẳng của cậu, dọc theo vòng eo chảy xuống ga giường, “Xé ra…” Cậu nói chuyện hơi mất sức, cố gắng tìm dương v*t Tống Dục, cậu không thành thạo việc này, thử hồi lâu mới miễn cưỡng mặc áo cho nó được, sau đó ngã xuống gối hít một hơi thật sâu.
Cảm giác này cứ như con cừu đợi làm thịt, đưa mình lên lưỡi dao.
Tống Dục cúi người, trao phần thưởng nụ hôn ngọt ngào, “Ngoan, lè lưỡi ra.”
Ngay lúc Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn lè lưỡi ra nấu cháo lưỡi với anh, Tống Dục xộc thẳng vào lỗ nhỏ đã được mở rộng kỹ càng của cậu, Nhạc Tri Thời nghẹn ngào rên rỉ trong nụ hôn, “Căng quá…”
Tống Dục bóp gốc đùi cậu, thúc vào sâu hơn nữa, Nhạc Tri Thời căng chặt muốn chết đi được, anh có thể cảm nhận được thằng em mình đang khẽ nhảy lên vì bị cậu kẹp chặt.
“Bây giờ mới bắt đầu.” Giọng anh cũng khác đi.

Hai chân Nhạc Tri Thời quấn lên người Tống Dục trong tiềm thức, Tống Dục nắm một chân giác lên vai anh, Tống Dục đẩy vào rất chậm, tay siết chặt lấy bắp chân trắng nõn của Nhạc Tri Thời, nghiêng mặt qua hôn mắt cá chân cậu, một bàn tay khác xoa nắn mông cậu.
Đợi đến khi cảm giác căng đau dần biến mất, bị một loại dục vọng khác thay thế, tiếng rên rỉ khe khẽ của Nhạc Tri Thời cũng thay đổi.

Đầu cậu bắt đầu ngửa ra sau, khuôn mặt ửng hồng, cả người ưỡn về phía Tống Dục, đường nét phần eo uốn cong rất quyến rũ.

Cơ thể trần truồng bị khoái cảm ăn mòn, nóng như muốn tan chảy.
Trong lúc thở dốc, cậu không ngừng lẩm bẩm gọi tên Tống Dục nhưng không chịu nói gì khác, cho đến khi Tống Dục đâm thẳng vào một chỗ nào đó, bỗng nhiên cậu kêu lên một tiếng rất ngắn, sau đó khó chịu lắc đầu, liên tục nói không muốn.
“Ở đây à?” Dường như Tống Dục đã xác nhận được điều gì đó, hung hăng đâm vào chỗ đó, Nhạc Tri Thời gần như dựng thẳng cả người, trong giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ nghẹn ngào rất đáng thương, “Anh ơi, đừng làm ở đó…”
Tống Dục sờ mặt Nhạc Tri Thời, “Đây là tuyến tiền liệt, em sẽ rất sướng.” Nói đoạn, anh đè cẳng chân dài của Nhạc Tri Thời rồi thúc mạnh vào chỗ kia, Nhạc Tri Thời bị anh chịch bay thẳng lên, đầu gần như vùi vào gối, giọng nói bị đâm đến mức vỡ vụn, chú họa mi mềm nhũn cũng xóc lên xóc xuống, chống lên bụng dưới Tống Dục.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng nặng hạt, xới tung bùn đất, điểm nhạy cảm nhất của Nhạc Tri Thời gần như bị Tống Dục đâm nát, trong cơn khoái cảm và thiếu dưỡng khí, Nhạc Tri Thời sinh ra ảo giác kỳ quái, cứ như cậu chỉ là một quả hồng chín nục bị Tống Dục bóp chẳng còn hình dạng, chỉ có thứ nước màu đỏ ngọt ngào dính đầy tay.
Càng về sau, hai cái đùi cậu đều gác lên bả vai Tống Dục, cả người như túi đựng tài liệu bị gấp chồng lên, đè chặt dưới cơ thể Tống Dục, một cái gối lông vũ kê dưới thắt lưng nhô cao, cậu nằm trong tư thế ưỡn mình bị Tống Dục chịch đến mức nói năng không rõ, đôi mắt khép hờ đầy sương nóng.
“Em nói gì?” Tống Dục bóp xương hông của cậu thở dốc, ép cậu nói rõ ràng.
Nhạc Tri Thời bị đâm vào đến mức khó thở, bỗng dưng ho khan mấy tiếng, cảm giác sức Tống Dục nhẹ hơn chút, cố gắng để mình nói chuyện rõ ràng “Anh ơi… sướng, sướng không?”
“Sướng lắm!” Tiếng thở hổn hển của Tống Dục hòa cùng tiếng nước giao hợp, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi và môi Nhạc Tri Thời, “Em có sướng không? Cắn chặt anh quá!”
“Ưm…” Tóc tai Nhạc Tri Thời hất lên hất xuống dưới sự tấn công dữ dội, cậu khép hờ mắt, ngây ngô nở nụ cười, dùng biểu cảm thuần khiết nhất để nói lời dâm đãng nhất, “Anh chịch em sướng lắm…”
Tống Dục chỉ thấy nóng ran, cởi quần áo ra nằm nghiêng xuống ôm lấy cậu từ phía sau, cánh tay anh xuyên qua xoa bóp đầu v* cậu, sau đó tiến vào cơ thể Nhạc Tri Thời.
“Anh, không, không được, sâu quá…”
“Không được sao?” Tống Dục hôn nốt ruồi trên gáy cậu, “Vậy sao vừa đút đã đi vào.”
“Nhạc Tri Thời, đừng nói dối.”
Nhạc Tri Thời cảm giác tầm mắt tối thui, cả người tê liệt cứ như mất hết cảm giác, chỉ có thể hít thở yếu ớt tự cứu mình, tư thế nằm nghiêng khiến cậu sinh ra ảo giác sẽ bị Tống Dục đâm hỏng mất.
Tống Dục đã từng dùng tư thế này ôm cậu đi ngủ, như một người ủ ấm giường* đáng tin và an toàn.
(*Ngày xưa có sự tích con cái hiếu thảo với cha mẹ sẽ nằm trước vào giường để ủ ấm chăn nệm cho cha mẹ đi ngủ.

温床 ở đây chính là hành động làm ấm giường.)
Nhưng anh cũng có thể dùng tư thế này, để đút khoái cảm như muốn hủy diệt vào cơ thể cậu.
Nhạc Tri Thời đã quá quen với cảm giác ngạt thở, đã quen với sự nghẹt thở, quen trải nghiệm với cực hạn của các giác quan, thậm chí còn quen với cái chết.
Nhưng Tống Dục đã cho cậu ngạt thở một cách an toàn, cậu không cần chịu đựng và phải làm quen với nó, có thể thoải mái tận hưởng.
“Sâu, sâu quá… Tống Dục, Tống Dục…”
“Bây giờ không gọi anh trai nữa à?” Tống Dục cắn trái cổ nhỏ xinh trên cổ cậu, mút nó thật mạnh, “Hồi bé em rất ngoan, gọi anh là gì, có nhớ không?”
Dưới sự dẫn dắt của anh, Nhạc Tri Thời hàm hồ gọi anh là anh Tiểu Dục, loại cảm giác này cứ như đứa trẻ, bối rối không có tự chủ.
Cậu yếu đuối và rất dễ kiểm soát, điều này mang đến cho Tống Dục một thử thách càng lớn và dày vò hơn nữa.
“Em nói em muốn làm bạn gái của anh Tiểu Dục, thật hay giả?” Tống Dục hôn tai cậu, điều khiển tốc độ nhanh hơn, “Cũng nói dối phải không?”
“Không, không đâu.” Nhạc Tri Thời thở không ra hơi, vô thức biện hộ cho bản thân, “Em không nói dối…”
“Ngoan quá.

Bây giờ em chính là (bạn gái của anh).” Tống Dục nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Nhạc Tri Thời, cách da thịt mỏng manh, Nhạc Tri Thời gần như có thể sờ thấy thứ đang đâm chọt, hơi lồi lên bụng cậu, “Có sờ thấy không?”
“Ừm…” Nhạc Tri Thời hơi sợ hãi, rồi lại xấu hổ ngoảnh đi.

Tầm mắt cậu hoàn toàn mờ mịt, gần như không nhìn thấy Tống Dục, nhưng vẫn khát khao hôn môi với anh, “Anh ơi, hôn em đi.”
Nụ hôn phủ lên những tiếng rên vụn vặt của cậu, đầu óc gần như bị Tống Dục thúc trúng, cậu nghe tiếng thở càng lúc càng nặng nề của Tống Dục, bị anh chịch bắn ra, tầm mắt không nhìn thấy gì, đầu óc choáng váng cảm giác mưa ngoài cửa sổ càng nặng hạt.
Cậu cảm giác Tống Dục cũng bắn, kết thúc cuộc tấn công dai dẳng vào tuyến tiền liệt của cậu, hôn lên gáy cậu thật lâu.
Anh vẫn chưa hoàn toàn mềm đi, nhưng Nhạc Tri Thời đã kiệt sức rồi, thể lực không theo kịp, ngoài việc há miệng thở dốc thì không làm được gì, ảo giác được cứu sống bên bờ vực cái chết quanh quẩn trong cậu, ý thức gần như biến mất khỏi cơ thể xụi lơ ửng hồng này.
Thành phố bị cơn mưa đêm vùi lấp, mỗi nhánh cây bụi cỏ đều bị trận mưa dữ dội đánh gục chẳng thể hô hấp.

Cơn gió mạnh thổi từ biển vào, ôm theo dã tâm muốn nuốt chửng, nhấn chìm thành phố rực rỡ trong đêm tối.
Nhạc Tri Thời thích mưa to, cậu thích hơi đất lan trong không khí.

Nó như ám chỉ rằng sự sống của thiên nhiên dẫu có bị phá huỷ trong cơn mưa xối xả thì cũng sẽ tái sinh.
Tiếng mưa khiến cậu sinh ra một loại ảo tưởng thính giác, giọng nói của Tống Dục như xa như gần quanh quẩn bên tai.
“Không gọi là anh trai nữa sao?”
Giọng nói anh rất trầm, có chút khàn.
“Hồi nhỏ em ngoan lắm, gọi anh là gì quên rồi sao?”
Dưới sự hướng dẫn, Nhạc Tri Thời mờ mịt mở miệng gọi anh Tiểu Dục, cảm giác này thực sự giống trẻ con, mơ hồ lại không thể tự chủ.

Trước mắt cậu là hình ảnh lúc nhỏ được Tống Dục nắm tay, dựa vào vai anh đi dưới cơn mưa tầm tã.
“Em nói muốn làm người yêu của anh Tiểu Dục thật sao?” Môi Tống Dục dán vào tai cậu: “Hay là lừa anh?”
“Không có, không có.” Nhạc Tri Thời thở chẳng ra hơi, trong tiềm thức phủ nhận: “Em không có lừa anh…”
“Ngoan quá.” Anh giống như tuyên án: “Bây giờ em đã thành công rồi.”
“Ừm…” Nhạc Tri Thời xấu hổ quay đầu, cậu không nhìn thấy Tống Dục nhưng lại muốn hôn anh: “Hôn em đi anh.”

Trong lúc mơ màng, cậu bị quần áo quấn lấy, co rút lại, nghe thấy tiếng nước, cảm nhận được hơi nước ấm áp dính trên làn da nơi cổ chân của cậu.

Lúc đắm chìm trong làn nước, Nhạc Tri Thời cảm thấy Tống Dục đang gọi tên mình, dịu dàng hôn xuống môi cậu.
“Cục cưng, em ngoan lắm!
Tống Dục chưa bao giờ gọi cậu thế này, nhưng trong lòng có lẽ đã gọi như vậy rất nhiều lần.
Lồng ngực Nhạc Tri Thời vẫn phập phồng, thầm thì với anh: “Em không ngoan… em yêu anh.”
Mệt quá nên cậu ngủ thiếp trong bồn tắm, nửa tỉnh nửa mê để mặc Tống Dục tắm cho mình, sau đó được bế lên như đứa bé sơ sinh cảm thụ sự bao bọc giữa đống chăn ấm áp.

Bên ngoài cửa sổ, mưa trút xuống tựa như sẽ không ngừng, nhưng cái ôm của Tống Dục ấm áp lại an toàn, là nơi duy nhất cậu muốn đến, khiến cậu không mảy may sợ hãi.
Lúc trời sắp sáng, Nhạc Tri Thời mơ màng tỉnh dậy, cậu hơi khát, lơ mơ nói muốn uống nước.

Người rất ghét bị đánh thức như Tống Dục gần như tỉnh dậy trong nháy mắt.

Anh ngồi dậy đi lấy một ly nước ấm cho Nhạc Tri Thời, sau đó trở về đỡ cậu dậy uống.
Lại nằm xuống, Nhạc Tri Thời rất tự nhiên chui vào lòng Tống Dục.

Cậu ôm eo anh, trông hài hòa đến mức tựa như từ khi còn trong bụng mẹ bọn họ vốn đã thế, nương tựa và bảo vệ lẫn nhau.
Cậu ngủ một giấc đến tận trưa, lúc tỉnh dậy Tống Dục đã không còn ở bên cạnh.

Nhạc Tri Thời nằm một mình trên giường lớn, trở người thì phát hiện toàn thân đau nhức, giống như di chứng sau khi phát sốt.

Cậu giơ mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ của mình, may mắn vẫn bình thường.
Miễn cưỡng nhấc người dựa vào đầu giường, Nhạc Tri Thời xốc chăn lên, phát hiện khắp người đều có dấu vết, còn có vết bầm nhẹ ở chân và hông giống như bị bóp mà để lại.
“May mà bây giờ không phải mùa hè…” Vừa nói xong, cậu phát hiện giọng mình có chút khàn, ngượng ngùng ho hai tiếng để cổ họng dịu đi, đúng lúc nhìn thấy Tống Dục mặc áo choàng tắm bước ra.

Thân hình anh cao lớn, hơn nữa còn có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bụng.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Tri Thời là lấy chăn trùm lên mình, chỉ hé ra hai con mắt ngập nước, ngoan ngoãn chớp mắt.
“Buổi chiều còn phải ra ngoài, mà dám ngủ đến giờ mới dậy.” Tống Dục thong thả đi về phía cậu, ngồi xuống cạnh giường.

Nhạc Tri Thời nắm chặt chăn lẩm bẩm: “Cũng đâu phải lỗi của em…”
Cậu nghĩ rằng anh sẽ giật mạnh chăn ra, nhưng cậu sai rồi, Tống Dục đi đến hôn lên mí mắt sưng đỏ mềm yếu của Nhạc Tri Thời.
“Anh vẫn luôn quên nói với em.” Đầu ngón tay Tống Dục nhẹ nhàng vuốt ve xương lông mày của Nhạc Tri Thời: “Lông mi của em rất đẹp, mắt cũng thế, tựa như hổ phách.”
Đột nhiên được khen làm Nhạc Tri Thời có hơi đắc ý.

Thế là cậu buông lỏng tay đang nắm chặt chăn, nhào vào lòng Tống Dục, cọ cọ cổ anh: “Eo em mỏi quá, xương cốt cũng rất đau, có phải em sốt rồi không?”
“Không, anh kiểm tra qua rồi.” Tống Dục xoa lưng của cậu, đổ hết trách nhiệm lên đầu mình: “Đều là lỗi của anh.”
“Không trách anh.” Nhạc Tri Thời ngửi thấy mùi nước dưỡng sau khi cạo râu trên người anh, nhỏ tiếng nói: “Anh rất tốt, anh siêu tốt, em rất thích anh.”
Trong đầu đột nhiên có một đoạn hình ảnh lướt qua làm cậu ngại ngùng hừ mấy tiếng, ngẩng đầu hôn cằm Tống Dục, giống như đang năn nỉ: “Anh, anh có thể gọi em giống như thế lần nữa không?”
“Như thế nào?” Tống Dục nhìn cậu, trong lòng có đáp án nhưng cố tình giả vờ không biết.
“Chính là, chính là cái cuối cùng đó.” Nhạc Tri Thời sốt ruột, gõ trán của mình vào cằm Tống Dục từng cái một như trêu đùa: “Tống Dục, nhanh lên, gọi một tiếng thôi mà.”
Không lay chuyển được cậu, Tống Dục chỉ có thể đến gần bên tai, môi dán lên sụn tai cậu.
Giọng anh vẫn còn hơi khàn, ngập ngừng pha chút dịu dàng.
“Cục cưng.”
“Anh gọi không hay bằng tối qua.” Nhạc Tri Thời bắt bẻ mà nhéo cánh tay anh, cậu chớp mắt, mặt đầy vẻ nghịch ngợm.
Tống Dục cảm thấy rất buồn cười, giọng trở nên lạnh lùng: “Thế này là em đang chê anh sao?”
“Không có, không có, không có.” Nhạc Tri Thời vội vàng phủ nhận, ánh mắt lướt qua cơn mưa to ngoài cửa sổ, nhìn trời từ đen chuyển sang trắng, có thể thấy tháp Quảng Châu lờ mờ trong làn sương đang tản ra.
Một đêm đã trôi qua.
Nhạc Tri Thời ngồi dậy từ trong ngực Tống Dục, hay có thể nói là cậu đẩy anh ra, sờ khắp nơi tìm điện thoại của mình, cuối cùng thấy nó ở đầu giường.
Tống Dục kéo chăn đắp cho cậu, sợ cậu lạnh nên bảo: “Nằm vào không lại bị bệnh.” Nhìn thấy Nhạc Tri Thời chăm chú xem điện thoại, anh hơi không vừa lòng, muốn giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, tựa như chú mèo không vui vì bị xem nhẹ: “Em đang bận cái gì thế?”
“Đợi chút, xong ngay đây.” Nhạc Tri Thời đáp, miễn cưỡng buông điện thoại, chớp đôi mắt to thuần khiết nhìn màn hình phát sáng.
Tống Dục đối với chuyện cậu nghiện internet vô cùng không vui, vừa định nói tiếp thì nghe thấy điện thoại của mình rung, là tin nhắn wechat Nhạc Tri Thời gửi đến.
“Em làm cái gì…” Anh còn chưa nói hết câu, nhìn thấy nội dung gửi đến thì huyệt thái dương giật mạnh một cái.
[Nhạc Nhạc: chuyển khoản 2000 tệ qua wechat]
“Chỉ là tiền phòng…” Nhạc Tri Thời còn chưa kịp nói hai chữ “tối qua” đã bị Tống Dục nắm lấy cằm.
Giọng nói của anh trở nên rất đáng sợ.
“Nhạc Tri Thời, em đang bao anh sao?”
*Zai bao Tống Dục =)))))))).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương