Chasing The Sun
-
C8: 7
Jungkook cứ tưởng rằng sau lần gặp Eunwoo hôm đó, Taehyung sẽ phải bám theo cậu ở bất cứ mọi nơi. Ngược lại, anh bận rộn cho mùa Giáng Sinh ở công ty tới nỗi không còn tới xem cậu diễn, bù lại luôn luôn xuất hiện ở góc quán bar nhìn Jungkook hát trên sân khấu nhỏ ít người. Cứ tưởng chỉ một mình Jungkook sẽ buồn khi không có Taehyung xuất hiện, ai ngờ người buồn nhất lại là Huening Kai. Vì sao ư? Vì sau bao nhiêu lần Taehyung dụ dỗ, Kai thực sự đã sắm cho mình một chiếc motor đỏ chót. Ban nhạc vẫn thường hay trêu chọc rằng sẽ không có ai dám leo lên xe của Kai ngồi vì cậu ta chớp mắt một cái cũng làm rớt được hai chiếc lens đeo trên mắt, lỡ
như đi trên đường rồi chớp mắt thì dễ có tai nạn xảy ra. Nhưng Jungkook thì không bao giờ lo lắng, bởi vì chân của Kai quá dài. Thậm chí nếu có chuyện gì xảy ra thật thì cậu tin hai chân của Kai cũng dư sức chống để xe khỏi ngã.
Chính vì tin tưởng Kai đến như vậy nên một buổi chiều Taehyung bận ở công ty không đến, Kai vừa rồ ga tới ném cho Jungkook một chiếc mũ bảo hiểm, cậu đã ngay lập tức lên xe của Kai ngồi. Taehyung là một kẻ gây nghiện, nhưng tiếng động cơ motor cùng với cảm giác gió đáp bên tai khi phóng đi trên đường cũng gây nghiện không kém. Kai tỏ ra mình không phải là một kẻ tay mơ, tay lái của cậu không được mượt mà như Taehyung nhưng Jungkook từ đầu tới cuối cũng chỉ quan tâm mỗi một chuyện rằng không biết để tay vào đâu nếu không ôm eo người phía trước.
Kai dừng xe lại ở một bãi đất lớn mà phía sau là trạm ga cũ cùng với một gara rộng đầy người. Jungkook nhảy xuống xe rồi làu bàu nói rằng mình thật sự chỉ nên ngồi xe của Taehyung chứ không bao giờ nên ngồi xe người khác, Kai nói rằng mình cần vào đổ xăng rồi bắt cậu đứng chờ trước cổng. Chờ lâu mà Kai vẫn chưa quay lại, Jungkook hết ngắt lá đến đá đá mấy viên sỏi dưới chân, quay đầu nhìn thì thấy con cào cào đỏ chót của Kai vẫn ở trước trạm xăng nhưng chủ đã đi đâu mất dạng. Ở trong gara ồn ào tiếng cười nói, Jungkook nghi ngại nhìn một chút rồi nhích mấy bước chân đi vào.
Cách gara còn hơn mười mét, nhìn một dàn motor đứng thành hàng rào mà đứa nào đứa nấy đều bự như là Lucy của Taehyung, Jungkook chợt nghĩ rằng có lẽ mình đã tìm ra được sào huyệt mà Taehyung thường nói đến. Vẫn còn ngó nghiêng nhìn xem trong dàn xe liệu có Lucy hay không, giọng nói cao vút của Kai đã vui vẻ vang lên ở sau một chiếc bàn bi-a nhỏ:
"Jungkook hyung, vào đây một chút!"
Jungkook giật mình nhìn lên rồi đi vào bên trong. Gara trang trí không khác với nhà kho của cậu là bao, chỉ khác là ban nhạc dặt dẹo được thay bằng một dàn trai gái ăn mặc rất ngầu đang ngồi quanh một đống lửa lớn. Ở trên tường trang trí bằng đủ loại phụ tùng motor hỏng cùng những máy móc để sửa chữa hoặc độ lại xe, ghế ngồi được kết bằng rất nhiều bánh xe dày với nhau. Có cả một chiếc xích đu treo từ trần xuống, hai tay vịn được làm bằng bốn sợi dây xích motor còn ghế ngồi lại là một chiếc lốp ô tô rất lớn. Jungkook nhìn xung quanh đến ngẩn ngơ, còn đám người ngồi quanh đống lửa cũng nhìn cậu ngẩn ngơ không kém. Hai chàng trai ngồi gần đống lửa nhất dụi mắt. Một cô gái đã đứng bật dậy, đôi bốt da dưới chân cô còn chưa kịp buộc dây. Từ sau một đống phụ tùng có hình dạng giống như một chiếc xe cơ bản, chàng trai đang lúi húi lắp ghép bộ nhông xích không thấy tiếng người nói chuyện liền ngẩng đầu lên. Cha Eunwoo đánh rơi chiếc cờ lê trong tay, cậu thở dài thườn thượt. Cũng biết rằng ngày này sẽ tới, chỉ không ngờ là tới nhanh như thế.
Jungkook nhìn hết quang cảnh xung quanh rồi mới quay lại phía đám người đang đóng băng. Kai lạ lùng nhìn đám người đó, còn Jungkook thì nghi ngại gật đầu chào. Cô gái đầu tiên đứng lên khi Jungkook vừa bước vào cũng là người đầu tiên lên tiếng.
"Lucy?"
Jungkook quay đầu ra phía sau lưng mình. Dãy xe trong đó không có Lucy, trong đám người cũng không có Taehyung, Jungkook lại không ôm theo bộ trống, Lucy là gì?
"Không phải đâu, Ann."
Cha Eunwoo ở phía sau đi tới khẽ nói.
"Không phải Lucy. Cậu ấy là bạn anh."
Eunwoo nói không phải, đám người ở đó lại càng kinh ngạc hơn nữa. Cô gái nọ ngồi phịch xuống chỗ một chiếc bánh xe, đưa tay ôm miệng. Jungkook nghi hoặc định mở miệng ra hỏi thì một chàng trai khoác áo da ngồi gần Jungkook nhất đã đi tới bên cậu đưa một tay ra:
"Xin lỗi cậu, chúng tôi cứ tưởng Lucy lại tìm về."
Jungkook đưa tay ra bắt tay người đó. Bàn tay chàng trai to lớn nhưng lạnh tê, Jungkook vừa chạm tay vào lòng bàn tay cậu thì tỉnh hẳn. Trừng mắt nhìn cả Kai lẫn Eunwoo đe dọa, Jungkook quay lại nhìn cả đám người:
"Tôi không sao. Lucy là ai vậy?"
Eunwoo toan trả lời thì Jungkook lại một lần nữa nhướn mày. Mấy người trong hội motor ai nấy đều giống như Taehyung, tính tình vui vẻ phóng khoáng. Chỉ sau vài giây làm quen, Jungkook nói rằng người yêu của mình cũng mê xe phân khối lớn, cậu đã được rủ nhập hội rồi sau đó mọi người đều nói chuyện như anh em trong nhà. Kai á khẩu ngồi nhìn Jungkook ở quanh một đám người hầm hố mà nói chuyện không hề lạc quẻ, cậu nghiêm túc suy xét xem liệu sau này có nên giới thiệu bạn gái cho hội phân khối lớn này hay không.
Cô gái vừa nãy sau khi nhận nhầm thì tỏ ra vô cùng hối lỗi, ở bên cạnh Jungkook liên tục mời cậu uống bia hâm nóng cùng với kẹo dẻo. Jungkook hơi buồn cười vì thứ đồ nhắm kì lạ đó, cậu nói chuyện vòng vo rồi một chút sau đã quay lại với chủ đề mà mình đã thắc mắc từ lâu.
"Lúc nãy mọi người gọi tôi là Lucy là vì cái gì?"
"À, chuyện đó."
Một chàng trai có mái tóc màu lam ở đối diện Jungkook lên tiếng trước. Mỗi người góp vào một câu chỉ trừ Eunwoo đang đứng khổ sở xoay chiếc cờ lê đủ mọi hướng, cho tới khi đống lửa tàn và cốc bia nóng cuối cùng được uống cạn, Jungkook mơ màng tạm hiểu một câu chuyện như thế này:
Một trong những người đầu tiên thành lập câu lạc bộ đua xe, anh ấy có thói quen đặt tên motor của mình là Lucy. Chàng trai đó gọi Lucy là bé cưng của mình, dường như chỉ biết đến bé cưng cùng với mấy đường đua trên con đèo nối giữa hai thành phố lớn. Rồi đến một ngày, anh thật sự gặp được Lucy của đời mình. Lucy là một cô gái hiền ngoan, lần đầu tiên đến với gara cô còn mặc nguyên một bộ váy rộng dài ngang mắt cá chân, sau đó cắn răng xé bớt để khi ngồi lên xe của anh sẽ không còn vướng víu. Lucy chơi với hội motor mãi nhưng vẫn không hề nhiễm bất cứ trò đùa nào, cũng không nghe đến dù chỉ là một câu chửi thề bởi vì người bạn trai kia cưng chiều bảo bọc cô từng chút một. Mọi người đều không hiểu vì sao Lucy lại quen được chàng trai đó, cũng không hiểu bằng cách nào mà Lucy lại mê được mấy trận đua xe. Hai người nọ gắn chặt với nhau, thậm chí hình ảnh của họ đã trở thành một dạng biểu tượng của cả câu lạc bộ, một chàng trai mạnh mẽ hầm hố cùng với một cô gái dịu dàng nữ tính. Mặc kệ cho việc chàng trai mê mấy thứ đồ có màu kim loại, anh còn sắm riêng cho cô một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng tỉ mẩn vẽ hình mặt trăng. Lucy ban ngày ở nhạc viện, ban đêm đi diễn xong lại cùng chàng trai kia tham gia vào mấy cuộc đua xe bạt mạng. Có hôm Lucy vừa trở về từ một buổi hòa nhạc lớn, trên người còn mặc bộ lễ phục sang trọng, cô vẫn không ngại leo lên chiếc motor cùng anh đổ đèo.
Jungkook cầm lấy một chiếc que cời đống than hồng bên bếp lửa gần tàn, cười hỏi:
"Vậy tại sao mọi người lại gọi tôi là Lucy?"
"Vì cậu giống cô ấy quá. Giống đến nỗi chúng tôi còn tưởng qua mấy năm không gặp, Lucy đã cắt tóc ngắn rồi."
Jungkook nhếch mép cười, cậu giả vờ gạt mấy mảnh than hồng vào người vừa nói ra câu đó:
"Cậu muốn chết đúng không, dám so sánh ông đây với một cô gái nữ tính dịu dàng?"
"Nhưng hai người giống nhau là thật. Chưa kể, cô ấy là nghệ sĩ violon còn cậu lại là một tay trống. Cũng có chút liên quan với nhau, chắc vì vậy nên khí chất giống nhau."
"Khí chất cái beep, tôi lang thang đầu đường xó chợ để chơi mấy bài nhạc vớ vẩn, cô ấy ở trong nhà hát lớn chơi nhạc cổ điển, làm sao có chung khí chất được?"
Chàng trai kia nhún vai. Jungkook nghe nói đến chuyện Lucy nào đó giống mình, cậu không mất đến ba giây để nghĩ đến một cô gái tên là Lee Eunjoo. Cô nhỏ hơn Taehyung ba tuổi nhưng đã là giảng viên của khoa violon, cũng là nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng. Mấy danh xưng thiên tài hay thần đồng gì đó của cô, Jungkook đều biết, cậu cũng biết chuyện mọi người ở khoa violon gọi Jungkook là phiên bản nam của Eunjoo, người ở khoa trống lại gọi Eunjoo là Jungkook phiên bản nữ. Thậm chí có ngày nọ, Jungkook lơ ngơ lạc vào một buổi biểu diễn nhạc thính phòng rồi ngay lập tức anh đã phải quay về hỏi bố rằng liệu mình có hay không một cô em gái thất lạc. Hai người giống nhau như hai giọt nước, Jungkook không mất công đi lục tung cả thế giới cũng đã tìm thấy phiên bản song trùng. Chỉ là cậu cũng như mọi người ở đây, không thể hiểu được vì sao người như Eunjoo lại bỗng nhiên gặp rồi yêu một chàng trai như thế.
Một chàng trai còn mặc nguyên đồ lao động ném vào đống lửa đã tàn một ôm củi lớn. Củi ẩm cháy lách tách, khói bốc lên mù mịt. Vài người văng ra mấy câu chửi tục, Jungkook dụi mắt rồi gạt nhẹ củi dưới đáy lên. Lửa bùng ra nhanh chóng, có lửa thì mới có khói, chuyện này cậu đã rõ từ rất lâu rồi. Lửa đã nổi lên, bia lại được thêm vào, câu chuyện nhanh chóng được tiếp tục. Mọi người kể cho Jungkook biết rằng Lucy, vì càng ngày càng nổi danh trong giới nhạc thính phòng nên mỗi ngày lại càng đi xa hơn một chút. Cô khi thì ở Áo, khi thì ở Nga, những lúc về nước lại bận công việc ở nhạc viện dù còn đang rất trẻ. Ước mong cùng hi vọng gì đó đẩy bọn họ ra hai bờ dù rõ ràng là vẫn rất yêu nhau, tới cuối cùng một câu chia tay cũng chưa nói ra được, hai người bọn họ đã xa nhau rồi. Chàng trai kia buồn đến nỗi không động đến Lucy, ý là chiếc motor của anh trong một thời gian dài. Không hề chia tay nhau cũng không phải hết yêu nhưng không thể ở bên nhau, điều đó làm cho mọi người đều thấy tiếc.
Phủi tay sau khi đẩy mấy mảnh vụn của một cành cây lớn vào hẳn trong đống lửa, chàng trai tóc màu lam kết luận:
"Vậy nên thấy cậu bước vào đây, mọi người đều tưởng rằng Lucy quay về tìm cậu ấy. Chúng tôi đã lâu rồi không gặp cô ấy, mọi người đều rất nhớ. Dù sao thì cô ấy cũng là một trường hợp cá biệt, đáng ra chúng tôi không nên nhận nhầm cậu mới phải, Lucy chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi bản thân mình đến mức này đâu."
Chàng trai kia cười cười nhìn Jungkook, cậu chỉ nhìn vào đống củi lập lòe. Kai từ nãy đến giờ ngu ngơ nghe chuyện mà không thốt lên được một lời nào hết. Jungkook thực lòng cảm ơn vì điều đó, cậu ngồi nói chuyện với mọi người thêm một lúc lâu rồi lôi Kai đứng dậy đi về. Đêm nay họ còn bận buổi diễn cho đám trẻ con trong bệnh viện, chắc chắn không thể vắng mặt, đám trẻ đã chờ buổi diễn Giáng Sinh từ lâu lắm rồi.
Nghe nói ban nhạc của Jungkook diễn từ thiện trong bệnh viện, nhóm motor hào hứng đòi tham gia. Jungkook cười khổ lắc đầu, một mình Taehyung ở đó cũng đã đủ loạn, nếu bây giờ có thêm dàn anh chị này đứng trước sảnh chắc chắn người đi ngang sẽ tưởng rằng sắp có một trận giải quyết ân oán giang hồ. Chàng trai tự nhận mình là chủ câu lạc bộ hẹn Jungkook cùng người yêu tới buổi đổ đèo vào đêm trước Giáng Sinh, cậu ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Trên đường từ gara trở về nhà kho để cùng ban nhạc đi tới bệnh viện, Jungkook nghĩ mãi về chuyện tình mà đám người ở gara kể cho mình. Câu chuyện đó thật sự đẹp, thường chỉ ở trong phim cậu mới thấy được sự kết hợp lạ lùng kiểu như là khi mới nhìn thì thấy như nước với lửa, đến khi nhìn kĩ lại hóa ra chất lỏng đó không phải là nước mà lại là xăng. Nếu là một người xem phim, khi câu chuyện tắc nghẽn ở giai đoạn hai người xa nhau, chắc chắn cậu sẽ tưởng tượng tiếp diễn biến là chàng trai kia tìm được một người thay thế, nhưng ở bên người mới anh vẫn sẽ không quên được tình xưa. Cô gái đi một vòng trái đất rồi lại quay về nói rằng mình nhớ anh, hai người lại ở cùng với nhau, mọi chuyện đã qua thì sẽ cho qua hết, kể cả người tạm bợ.
Câu chuyện đẹp như thế mà Jungkook vừa nghĩ vừa thấy chua chát vô cùng, bởi lẽ nam chính lần này trùng tên với tên bạn trai của Jungkook, người đang đứng đợi cậu ở trước cửa nhà kho với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ. Taehyung nhìn thấy Jungkook bước xuống từ xe của Kai đã giữ lấy cậu nhìn quanh xem có sứt sẹo chút nào không, rồi sửa sửa tóc của Jungkook trước khi lại nhẹ nhàng đội lên đầu cậu chiếc mũ bảo hiểm khác.
Jungkook ra hiệu cho Kai đừng nói, Kai lắc đầu rồi chạy trước, Soobin nổ máy chiếc xe bán tải theo sát phía sau. Chỉ còn lại hai người, Taehyung lại quen thói cầm lấy hai tay Jungkook miết nhẹ lên từng ngón rồi mới vòng tay cậu siết chặt vào eo anh.
"Ôm chặt nhé, anh phải vượt Huening Kai đây."
Xe lao vút trên đường. Taehyung không bận tâm chuyện mình đang phóng vòng vèo qua mấy đầu ô tô đang chậm chạp tiến về phía trước, một tay anh thỉnh thoảng đặt xuống chỗ bàn tay Jungkook đang giữ lấy eo mình rồi vỗ nhẹ nhàng.
Còn Jungkook, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu ngồi lên chiếc motor của Taehyung, cậu nhận ra rằng mình đang muốn buông lỏng bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook