Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
-
Chương 79
Căn Phòng Của Vua Đỏ
Olivia và Charlie bị điệu ra cửa rồi bị tống ra ngoài hành lang.
"Sao bây giờ?" Charlie rầu rĩ hỏi.
"Đến phòng để áo khoác đi, ở đó nói chuyện được," Olivia thì thầm.
Charlie đi theo Olivia xuống tiền sảnh, qua một cánh cửa bên dưới hình hai chiếc mặt nạ màu vàng, một mặt cười một mặt khóc. Phòng để áo khoác tím thú vị hơn phòng để áo khoác xanh da trời. Ở đây chứa đầy nhóc các loại trang phục lạ lùng: nón cắm lông, nón kỵ sĩ, nón chóp nhọn... Trên các bức tường treo đầy hoa và mặt nạ; sàn nhà la liệt những ủng với giầy, đủ mọi kích cỡ và kiểu dáng. Olivia hất văng đôi giày tím đang mang ra, xỏ chân vô
một đôi giày mềm, gót thấp, trông mộc mạc.
"Thấy cái này được không?" Nó hỏi Charlie. Charlie nhún vai.
"Đừng có làm mặt rầu rĩ vậy chớ. Chuyện đâu đến nỗi tệ lắm đâu. Tớ bị cấm túc hoài. Tớ đi thám hiểm. Tớ đã biết được bao nhiêu chuyện hay ho về chỗ này."
"Nhưng rủi không kiếm lại được áo chùng thì sao? Mình sẽ lại bị cấm túc nữa."
"Tớ nghĩ tớ biết kiếm nó ở đâu," Olivia bảo Charlie. "Lúc giải lao tớ có vô phòng giữ áo khoác của đằng ấy để tìm ba lô của tớ... mà đằng ấy đã tử tế nhặt lại giùm đấy. Còn một người duy nhất ở đó là cái anh chàng mặt dài, tóc rũ rượi. Lúc tớ bước vô là nó chạy vọt ra, coi bộ lấm la lấm lét bí mật gì đó. Nó cầm một cái áo chùng xanh ngọc bích."
"Bồ có biết tên người đó không?" Charlie hỏi.
"Gabriel gì-gì-đó," Olivia trả lời. Nếu nó đã đổi áo của đằng ấy rồi thì tốt nhất là đằng ấy cứ mặc áo của nó đã, cho tới khi đằng ấy chứng minh được cái áo kia là của đằng ấy".
"Cám ơn, Olivia!" Charlie bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn. "Mình sẽ mặc áo vô ngay đây."
"Hẹn gặp đằng ấy vào bữa tối," Olivia chào khi Charlie phóng vù qua tiền sảnh, vô phòng để áo khoác xanh da trời.
Khi Fidelio ra khỏi lớp học tiếng Anh, nó thấy Charlie đang mặc chiếc áo chùng rách tơi tả.
"Mừng là em đã hiểu ra," Fidelio nói khẽ. "Theo anh tới căn tin xanh da trời nào."
Olivia và Charlie bị điệu ra cửa rồi bị tống ra ngoài hành lang.
"Sao bây giờ?" Charlie rầu rĩ hỏi.
"Đến phòng để áo khoác đi, ở đó nói chuyện được," Olivia thì thầm.
Charlie đi theo Olivia xuống tiền sảnh, qua một cánh cửa bên dưới hình hai chiếc mặt nạ màu vàng, một mặt cười một mặt khóc. Phòng để áo khoác tím thú vị hơn phòng để áo khoác xanh da trời. Ở đây chứa đầy nhóc các loại trang phục lạ lùng: nón cắm lông, nón kỵ sĩ, nón chóp nhọn... Trên các bức tường treo đầy hoa và mặt nạ; sàn nhà la liệt những ủng với giầy, đủ mọi kích cỡ và kiểu dáng. Olivia hất văng đôi giày tím đang mang ra, xỏ chân vô
một đôi giày mềm, gót thấp, trông mộc mạc.
"Thấy cái này được không?" Nó hỏi Charlie. Charlie nhún vai.
"Đừng có làm mặt rầu rĩ vậy chớ. Chuyện đâu đến nỗi tệ lắm đâu. Tớ bị cấm túc hoài. Tớ đi thám hiểm. Tớ đã biết được bao nhiêu chuyện hay ho về chỗ này."
"Nhưng rủi không kiếm lại được áo chùng thì sao? Mình sẽ lại bị cấm túc nữa."
"Tớ nghĩ tớ biết kiếm nó ở đâu," Olivia bảo Charlie. "Lúc giải lao tớ có vô phòng giữ áo khoác của đằng ấy để tìm ba lô của tớ... mà đằng ấy đã tử tế nhặt lại giùm đấy. Còn một người duy nhất ở đó là cái anh chàng mặt dài, tóc rũ rượi. Lúc tớ bước vô là nó chạy vọt ra, coi bộ lấm la lấm lét bí mật gì đó. Nó cầm một cái áo chùng xanh ngọc bích."
"Bồ có biết tên người đó không?" Charlie hỏi.
"Gabriel gì-gì-đó," Olivia trả lời. Nếu nó đã đổi áo của đằng ấy rồi thì tốt nhất là đằng ấy cứ mặc áo của nó đã, cho tới khi đằng ấy chứng minh được cái áo kia là của đằng ấy".
"Cám ơn, Olivia!" Charlie bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn. "Mình sẽ mặc áo vô ngay đây."
"Hẹn gặp đằng ấy vào bữa tối," Olivia chào khi Charlie phóng vù qua tiền sảnh, vô phòng để áo khoác xanh da trời.
Khi Fidelio ra khỏi lớp học tiếng Anh, nó thấy Charlie đang mặc chiếc áo chùng rách tơi tả.
"Mừng là em đã hiểu ra," Fidelio nói khẽ. "Theo anh tới căn tin xanh da trời nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook