Chấp Niệm Yêu
Chương 4: Khinh bỉ

Lăng Khải vừa mở cửa bước vào nhà liền gặp khuôn mặt hầm hừ của Minh Hạo. Cậu không rõ anh giận dữ vì chuyện gì, bởi lúc nào trước mặt cậu anh cũng chưa từng cười vui vẻ.

Cơ thể vẫn còn mệt mỏi nên Lăng Khải chỉ chào một tiếng rồi định đi lên lầu cất đồ. Nhưng sự thờ ơ của cậu lại khiến Minh Hạo càng thêm tức giận. Lúc nãy còn cười với tên kia vui vẻ đến vậy mà bây giờ lại như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc Lăng Khải đi ngang qua mình, Minh Hạo đưa tay túm lấy cánh tay cậu. Lăng Khải giật mình, lực đạo trên tay của Minh Hạo quá lớn làm cậu có chút run rẩy. Thế nhưng trong mắt Minh Hạo tất cả lại thành cậu đang giấu diếm điều gì nên sợ sệt.

Minh Hạo siết tay lại, khuôn mặt kề sát mặt cậu, hơi thở nóng hổi thổi vào tai cậu:"Tôi nói cậu biết, khi tất cả kết thúc con mẹ nó cậu đi cùng ai tôi không quản, nhưng khi đang nằm trên giường Minh Hạo tôi thì đừng có giở trò."

Lăng Khải càng trở nên sợ sệt hơn. Cậu lắp bắp:"Em...em không có." Đã lâu rồi cậu chưa thấy hắn giận dữ đến vậy. Lần gần nhất có lẽ là tầm 5 tháng trước, cậu lỡ đem chiếc quần có ảnh của hắn và Giang Kiệt đi giặt, khiến tấm ảnh bị co méo. Lần đấy hắn hành hạ cậu một đêm, thậm chí còn bị đạp xuống giường khiến đầu đập vào cạnh tủ chảy máu. Trên mép trán cậu vẫn còn vết sẹo mờ của mũi khâu.

Dương Minh Hạo nhìn cậu đầy lạnh lẽo. Rồi hắn không nói gì, trực tiếp kéo Lăng Khải lên trên phòng. Bước đi của hắn rất lớn, Lăng Khải phải bước liên tục hai bậc thang mới đuổi kịp hắn.

Lên đến nơi Minh Hạo đóng sầm cửa phòng lại rồi quẳng cậu lên giường. Lăng Khải chỉ thấy đầu óc mình trở nên quay cuồng do bị ném mạnh. Lúc tỉnh táo lại thì đã thấy Minh Hạo đè lên cơ thể mình.

Dương Minh Hạo không thương tiếc kéo rách áo cậu, tay còn lại nhanh chóng cởi quần ra. Đôi mắt của Lăng Khải dần ngậm nước, miệng không ngừng cầu xin:"Em..em xin anh, đừng mà.. đừng!"

"Câm mồm." Minh Hạo đưa tay bịt miệng cậu lại rồi nhanh chóng tiến vào nơi lãnh địa khô khốc của cậu. Cảm giác bị xé rách đầy đau đớn. Máu chảy thành chất bôi trơn khiến Minh Hạo càng tiến công thần tốc.

Minh Hạo không hiểu tại sao mình lại tức giận đến vậy. Hắn có thể cắt đứt quan hệ của hai người bất cứ lúc nào nhưng ngày hôm đó khi cậu quỳ xuống cầu xin hắn lại đồng ý để cậu ở lại. Hắn nghĩ là do cơ thể này của cậu khiến hắn quen thuộc rồi.

Làn da trắng trẻo từ trên xuống dưới in đầy dấu hôn của hắn. Khuôn mặt vì đau mà trở nên đỏ hồng khiến thú tính trong Minh Hạo như bùng lên, khẩn trương tăng tốc.

Lăng Khải cảm thấy hạ thân đau đớn vô cùng, nước mắt thi nhau chảy ra. Tại sao? Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Cậu đã làm gì sai chứ? Cậu yêu hắn, vậy là sai sao?

Khi tất cả kết thúc, Minh Hạo đi tắm rồi mặc lại quần áo chỉnh tề, tối nay hắn có hẹn ăn uống cùng bên đối tác. Lúc đi hắn liếc nhìn qua Lăng Khải đang nằm nhoài trên giường, không một chút cử động, hạ thân máu cùng tinh dịch trộn lẫn một mảng ghê sợ.

Dương Minh Hạo chợt cảm thấy có sự khó chịu khó giải thích trong lòng nhưng rồi vẫn lạnh lùng quay đi nhưng đến cửa thì dừng lại, tiếp tục tổn thương cậu:"Xong thì cút xuống phòng khách đi, đừng để tôi về thấy cậu vẫn còn ở đây."

Thấy Lăng Khải không trả lời hắn cũng không nói nhiều liền rời đi. Dù sao chốc nữa cũng có người hầu lên dọn dẹp phòng.

Lăng Khải nằm trên giường. Mệt quá, khó chịu quá, cậu không thở được mất. Đầu đau như búa bổ, Lăng Khải cố gắng chống người ngồi dậy nhưng tay cậu không còn tí sức lực nào. Chống lên rồi ngã xuống mấy lần cậu mới ngồi thẳng dậy được, dựa lưng vào thành giường không ngừng thở dốc.

Mấy người hầu phụ trách dọn phòng mở cửa đi vào, Lăng Khải giật mình xấu hổ khẽ kéo chăn che thân thể. Người phụ nữ khá lớn tuổi đeo khẩu trang lên rồi chép miệng:"Khiếp, thiếu gia dễ tính, còn cho phép cả cái bãi rác to đùng vào phòng của mình, là tôi thì không biết cầm chổi quét đi bao lần rồi."

Ai nghe cũng hiểu "bãi rác" mà bà ấy nhắc tới là ai.

Cô gái trẻ hơn đi theo cũng cười phụ họa:"Ôi dào ơi, chị khéo lo, cái loại đấy đã bao giờ được ngủ cùng thiếu gia đâu. Em thấy đêm nào thiếu gia cũng đuổi xuống như con chó. Vậy mà không biết nhục."

Lăng Khải chỉ im lặng cúi đầu, tay nắm chặt tấm chăn run run không nói gì. Một tên người hầu khác đến gần cậu, không nói câu nào thô lỗ kéo cậu ra ném xuống sàn nhà. Ngực cậu đập trực tiếp xuống sàn nhà cứng rắn, đau đến mức không thở nổi.

"Xin lỗi nha, tôi phải dọn giường." Nam hầu nhìn Lăng Khải bằng ánh mắt cười cợt, rõ ràng không có ý gì là xin lỗi. Lăng Khải dùng hết sức bám lấy tủ bên cạnh đứng dậy, từng bước lảo đảo đi đến phòng tắm, sau lưng vẫn là những lời khó nghe đấy.

Tắm rửa xong Lăng Khải đi xuống lầu, định nấu chút gì đó ăn để lấy sức. Từ hôm qua đến giờ cậu cũng chưa ăn gì, lại bị Minh Hạo quần từ chiều nên cơ thể càng mệt mỏi cùng đói bụng. Xuống đến nơi thì những người hầu đang dọn bàn ăn đem đi rửa.

Lăng Khải vội ngăn lại để xem có gì mình ăn được không nhưng không chờ cậu đi xuống đến nơi họ cố tình đổ hết thức ăn vào thùng rác, chỉ còn lại tí cơm nguội thừa. Tên hầu nhìn cậu:"Lăng thiếu chịu khó nhịn một bữa nha, không thì cậu có thể lấy thức ăn trong thùng rác ra ăn, dù sao đây cũng là tập tính của mấy con chó mà."

Những người xùng quanh nghe xong cười ầm lên. Lăng Khải không nói gì, dù sao cậu cũng nghe nhiều rồi, thêm một hai câu cũng chả sao. Nghĩ rồi cậu lẳng lặng cầm bát cơm nguội lên, vừa ăn một miếng liền nhả ra. Thiu rồi.

Lăng Khải muốn ra siêu thị mua đồ nhưng cậu cũng hết tiền rồi, tiền đi phát sữa và báo cũng chưa nhận được. Cậu ôm bụng đói ra phòng khách cuộn mình lại xem TV rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tối muộn Dương Minh Hạo trong tay ôm cô gái mới quen cười nói vui vẻ bước vào nhà. Trong nhà hầu hết đã tắt đèn nhưng hắn vẫn nhìn thấy thân ảnh cuộn tròn kia. Hắn nhớ mỗi lần hắn trở về cậu liền niềm nở ra đón rồi giúp hắn cất đồ dù hắn thể hiện chán ghét.

Không hiểu sao Minh Hạo muốn cậu phải ngẩng lên nhìn thấy hắn, muốn cậu chạy ra thấy cảnh này rồi đau khổ. Hắn cố tình đóng cửa thật mạnh nhưng người kia vẫn không phản ứng, hắn cũng cố tình ném chìa khóa xe lên mặt bàn thủy tinh, phát ra âm thanh trong đêm nhưng cậu vẫn không ngóc đầu dậy.

Cô gái bên cạnh chủ động quấn cổ Minh Hạo, thấy hắn liên tục làm mấy việc kì quặc liền chỉ vào Lăng Khải:"Ai thế anh?"

"Một con chó giữ nhà." Không hiểu sao hắn muốn tổn thương cậu, muốn chà đạp cậu, khiến cậu đau khổ tột cùng.

Thế nhưng Lăng Khải vẫn lặng im. Nhận thấy điều không ổn hắn liền tiến lại gần sờ lên người cậu. Nóng quá, thân nhiệt này mà của người bình thường sao.

Cô gái cọ bộ ngực đẫy đà lên cánh tay hắn:"Sao thế, chúng ta tiếp tục thôi."

"Cút."

"Gì?! Hạo à..."

"Cô điếc sao, tôi bảo cút."

Cô gái thấy khuôn mặt đầy sát khí của hắn liền nhanh chóng cầm túi xách chạy ra cửa. Có lẽ tiếng quát của hắn quá to làm người trong chăn khẽ nhúc nhích, miệng liên tục lẩm bầm đầy đau khổ:"Đừng mà, muốn em làm gì cũng được...đừng đuổi em đi mà. Đừng mà."

Minh Hạo ngẩn người ra rồi nhận ra cậu vì sao lại nói mớ như vậy. Hắn mắng một câu chết tiệt rồi xốc tay vào chăn bế cậu lên phòng, đắp chăn rồi gọi bác sĩ tư nhân đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương