Đan Tâm vẫn như mọi ngày ở nhà dọn dẹp tươm tất rồi đến trụ sở bang Kim Long làm việc.

Cô là người kế thừa vị trí của ông Phạm Thành tức ba của cô trong Kim Long, cánh tay đắc lực của Ngọc Tỷ-người đứng đầu của bang.

Ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc cô suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, khoé môi cong lên có phần chua xót.

Cô đã lấy chồng nhưng cuộc hôn nhân này chỉ diễn ra trên danh nghĩa, không tồn tại tình yêu.

Chồng của cô anh ấy yêu sâu đậm người phụ nữ khác, anh ấy rất hận cô vì cô khiến cho anh và người anh yêu không đến được với nhau.

Hai năm rồi Đan Tâm cô vẫn không thể làm cho Đồng Thiên Vũ yêu mình.

Đôi khi cô nghĩ rằng có nên nửa đêm dùng súng bắn vào ngực trái của anh để xem trái tim anh làm bằng gì mà lạnh lẽo, vô tình đến thế.


Cô yêu anh còn hơn cả anh yêu cô gái kia nhưng Đồng Thiên Vũ không quan tâm, anh sẵn sàng sỉ nhục, lăng mạ, chà đạp lên tình yêu của cô.

Ấy vậy mà cô vẫn cam tâm ở bên cạnh anh, dùng hết tình yêu đối với anh thể hiện ra chỉ mong anh nhìn đến một lần dù rằng đổi lại vẫn là con số không….

Còn nhớ năm đó nếu không có ba mẹ anh giúp đỡ ba cô đưa mẹ cô vào bệnh viện trên đường đi sinh bị người ta truy sát thì chắc chắn cô đã không có mặt trên đời này.

Là Phạm gia nợ Đồng gia một ân tình lớn vì vậy mà mẹ anh mới dùng món nợ này để cô cùng Đồng Thiên Vũ kết hôn.

Từ khi sinh ra cho đến lúc nhận thức thì giữa cô và Đồng Thiên Vũ rất thân thiết.

Mỗi lần anh cùng ba chồng đến Phạm gia đều mang kẹo theo cho cô.

Từ đó Đan Tâm bắt đầu quý mến anh, cũng từ đó bắt đầu nảy sinh những tình cảm non nớt rồi dần dần trở thành chấp niệm tình yêu.

Năm sinh nhật 8 tuổi của cô, Đồng Thiên Vũ đã 18 trở thành một thanh niên ưu tú, xuất sắc, ngũ quan vô cùng anh tuấn.

Ngày đó trời mưa rất lớn Đan Tâm cứ ngỡ rằng Đồng Thiên Vũ không thể đến được nhưng khi trời vừa tạnh, ánh nắng bắt đầu rọi sáng cả vùng trời ấm áp thì anh đã xuất hiện.

Hình ảnh chàng trai trong áo sơmi trắng quần tây đen đóng thùng tươm tất, mái tóc và lưng áo có chút ướt chạy đến trước mặt cô khiến cho cô không bao giờ quên được.

Ngày đó anh mỉm cười vô cùng rạng rỡ như tia nắng trong tay cầm sợi dây chuyện vàng, mặt dây chuyền là hình trái tim bên trong là hoa hồng đỏ làm bằng đá ruby, bên ngoài cũng đính ruby đỏ cùng kim cương cách điệu đẹp vô cùng.

Hôm sinh nhật anh đã tặng cô sợi dây chuyền ấy mà đến bây giờ cô vẫn còn giữ chưa tháo ra lần nào.

Đó cũng là lần duy nhất anh cam tâm tình nguyện đeo dây chuyền cho cô, cô còn nhớ rõ cuộc trò chuyện của cả hai….


“Anh biết Đan Tâm thích hoa hồng đỏ nên đã đặt làm sợi dây chuyền này cho em.

Vừa nãy khi anh đến cửa hàng lấy thì trời đổ mưa nên mới tới trễ.

Vì là cửa hàng nhỏ lại còn nằm trong hẻm nhưng kĩ thuật làm trang sức rất điêu luyện và công phu thế nên anh đổ xe ở ngoài đi bộ vào.

Anh sợ đến trễ em sẽ buồn nên chạy thật nhanh ra xe vì thế cả người có chút ướt.Đan Tâm đừng chê cười anh Thiên Vũ nhé!”
Cô bé Đan Tâm trong lòng vui sướng cùng cảm động tột độ.

Anh Thiên Vũ vì cô mà đặt trang sức còn dầm mưa đến dự sinh nhật của cô thì hỏi cô làm sao mà chê cười được chứ….Yêu thương còn không hết….

“Đan Tâm không chê cười anh đâu, Đan Tâm chỉ có yêu anh thôi.

Em thích món quà này lắm, cảm ơn anh Thiên Vũ nhiều, anh vất vả rồi!”
Đồng Thiên Vũ nở nụ cười dịu dàng xoa đầu cô….

Và đó cũng là lần cuối cùng cô được cảm nhận sự ân cần dịu dàng ấy.


Biến cố gia đình ập đến cô phải sang Mĩ, chỉ kịp gửi một lời nhắn qua điện thoại cho anh……
Kết thúc hồi ức Đan Tâm xem đồng hồ, mới đó mà đã đến buổi trưa rồi không biết Đồng Thiên Vũ đã ăn gì hay chưa.

Cô lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn nhưng qua vài phút vẫn không có người trả lời lại….Đan Tâm tự nhủ rằng có lẽ anh bận rộn nên không có thời gian xem điện thoại nhưng hơn hết sâu trong tâm cô hiểu rằng Đồng Thiên Vũ không muốn trả lời cô, anh mặc kệ sự quan tâm của cô dành cho anh…..Cũng hai năm rồi, thời gian đầu cô còn buồn bã, khóc lóc trước mặt anh nhưng đổi lại chỉ nhận được sự lạnh lùng, sỉ vã dần dần thành thói quen cô giữ riêng trong lòng.

Theo năm tháng Đan Tâm cũng không còn là cô gái nhỏ hay cười như xưa nữa, cô bây giờ được rèn giũa trở nên chính chắn hơn rất nhiều nên việc tiết chế cảm xúc là điều quan trọng.

Một phần là cô phải trả thù kẻ đã hại cả gia đình cô khiến Phạm gia mất sau một đêm, khiến ba mẹ cô chết trong đau đớn.

Phần còn lại là vì Đồng Thiên Vũ-chồng của cô, cô không muốn mình yếu đuối trước mặt anh mãi nên dần xem như không có gì để không gây gỗ rồi lại cam chịu trong lòng trước sự ghét bỏ của anh.

Đôi khi nghĩ lại cô cảm thấy bản tính rèn luyện để mạnh mẽ hơn chỉ cần đứng trước mặt anh cô liền mất đi vỏ bọc ấy, nghĩ mà buồn cười…..Là cô tự mình cam chịu, tự mình hi vọng về cuộc hôn nhân này, không thể trách anh được bởi từ đầu anh đã cảnh cáo cô nếu hai người kết hôn thì cô chỉ nhận lấy đau khổ mà thôi…...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương