Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh
-
1: Cá Cược
Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính của lớp học, Lâm Quỳ đang ngồi đọc sách ở một bàn bên cạnh của sổ.
Xung quanh các bạn học thì đang nói chuyện rộn ràng.
Lâm Quỳ là một học sinh giỏi, cô thích một không gian yên tĩnh để đọc sách.
Xung quanh các bạn học đang bàn tán về Lâm Quỳ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô phát hiện mình bị nói sau lưng.
Tuy vậy cô vẫn thản nhiên đeo tai nghe mà đọc sách chẳng thèm để ý tới ai.
Cô ngồi trên ghế, hai cái chân thon dài đung đưa qua lại.
Hôm nay giáo viên môn Toán vào muộn 5 phút.
tiết học Toán cứ chầm chậm trôi qua một cách nhàm chán.
Bài toán hôm nay khá khó tới cô còn không thể nào hiểu được.
Kết thúc giờ Toán cô mãi vẫn không hiểu được nên định mang theo tập tìm một nơi yên tĩnh để làm bài.
Cô chọn gốc cây ở dưới sau lưng của trường để ngồi làm bài.
Ngồi làm bài được 20 phút thì cũng giải xong mấy cái bài tập thầy giao cô vui vẻ mà chuẩn bị vào lớp.
Hôm nay Lâm Quỳ mặc đồng phục,đeo giày thể thao màu tím, chân dài bước đi nhanh, cơ hồ không thể hoà nhập với bầu không khí náo nhiệt trong trường học, nhưng đi đến con gần lối rẽ của nhà vệ sinh lại thoáng nghe thấy giọng nói của một đám người.
Đó giờ hay cô ở đây.
chưa bao giờ nghe tiếng động lạ ở đây cả.
Đột nhiên một giọng nói nữ sinh ngượng ngùng vanh lên, mang theo sự mềm mại ngọt ngào khó cưỡng, “Hạ Trí Khanh, hôm nay là sinh nhật tớ, tối nay… cậu có thể đến nhà tớ đón sinh nhật cùng tớ không?”
Lâm Quỳ nghe được giọng nói này, bước chân cô dừng lại, theo bản năng trốn đi.
Bỗng có một giọng nam lười biếng, trầm thấp vang lên: “Cậu đi tìm người khác đi.”
Giọng nữ đó lại vang lên: "Cậu có thể ghé qua một lúc cũng được.."
"Không được cậu hãy tìm người khác đi." Người nữ đó chưa nói hết câu thì giọng nam đó đã chen vào.
Theo như cô đoán, người nữ đang ở đó tôi nhớ đã gặp ở đâu rồi.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô là giọng cười to của cả đám người đó.
Còn cô gái đó có lẽ đã rời đi từ lúc nào rồi.
Cô muốn chuồn khỏi đây nhưng mà chỉ có một lối ra duy nhất thì phải làm sao đây.
Cô khẽ bước đi thật nhẹ nhàng ngước mắt lên lại trúng ánh mắt của gần một chục thiếu niên nhìn cô.
Hạ Trí Khanh đang đốt điếu thiếu trên tay nhàn nhạt mở miệng: "Cô bé nghe lén là không tốt."
"Cũng đâu phải là tôi cố tình nghe đâu chứ." Cô chửi thầm trong miệng nhưng lỗ tai của Hạ Trí Khanh là đồ tốt đi sao có thể nhẹ rõ từng chữ cô nói ra.
Anh lạnh nhạt mở miệng: "Không cố tình nhưng cũng đã nghe hết còn gì?"
Anh nói xong mặt cô liền đó lên thật sự là rất quê.
Lâm Quỳ càng cúi mặt xuống chạy đi thật nhanh.
Khi cô chạy cô có nghe phía sau giọng Hạ Trí Khanh hỏi cô tên gì.
Cô có đứng lại cũng không nói cho anh biết đâu.
Khi Lâm Quỳ chạy càng xa, phía của Hạ Trí Khanh mới bàn tán:
Tống Nam "Đại ca đây là hoa khôi trường chúng ta nha mà ít khi nào gặp được cô ấy lắm."
Trong mắt anh đột nhiên có một tia sáng, anh bỗng nhiên cảm thấy cô thú vị rồi.
Anh hỏi thêm về cô: "Cô bé đó tên gì? Học lớp nào?"
Tống Nam nói: "Tên là Lâm Quỳ.
Lớp của thầy La.
Nghe bảo là học sinh giỏi toàn diện nhưng lại không thích giao tiếp với người lạ."
Hạ Trí Khanh nghe xong cũng không đáp chỉ yên lặng hút thuốc điếu thuốc trên tay.
Hà Nhất Minh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Hay chơi một vụ các cược đi?"
Hạ Trí Khanh khẽ liếc mắt lên nhìn: "Cá cược gì?"
Hà Nhất Minh nhếch môi nói: "Nếu mày khiến cho con nhỏ đó thích mày thì là mày thắng.
Thắng thì muốn gì cũng được."
Hạ Trí Khanh cười khinh dập tắt điếu thuốc trên tay nói: "Chốt."
Nói xong thì cả đám cùng nhau cười to.
Khi chuông báo hiệu giờ học reng lên.
Lâm Quỳ cũng đã chạy về được đến lớp.
Cô ngồi xuống thở dốc lấy ra trong ngăn bàn một hộp sữa lặng lẽ ngồi xuống.
Thầy chủ nhiệm của cô dạy môn Toán.
Khi thầy bước vào xong thì bảo: "Hôm nay lớp chúng ta có một bạn được chuyển từ lớp cô Lý xuống bang của chúng ta.
Hạ Trí Khanh em vào đây."
Nghe đến tên này cô liền trợn to mắt ra.
Hạ Trí Khanh từ cửa bước vào đôi mắt hướng thằng về cô nhìn cô uống hộp sữa thôi mà thật khiến anh muốn nựng má cô.
Anh giới thiệu: "Tôi là Hạ Trí Khanh mới chuyển xuống bang này xin mọi người giúp đỡ."
Cả lớp đồng loạt vỗ tay thật to chỉ có duy nhất mỗi Lâm Quỳ còn ngồi ngơ ra.
Thầy La hỏi Hạ Trí Khanh: "Em muốn ngồi ở đâu?"
Dứt câu đôi mắt của Hạ Trí Khanh một lần nữa lại dán lên người Lâm Quỳ.
"Thưa thầy, em muốn ngồi chỗ đó." Hạ Trí Khanh nhàn nhạt chỉ vào chỗ bên cạnh Lâm Quỳ đang ngồi uống hộp sữa.
Thầy La đồng ý ngay tức khắc khiến cho bao nhiêu trái tim thiếu nữ sụp đổ: "À là chỗ của Lâm Quỳ, được thôi em mau vào chỗ rồi chúng ta bắt đầu học bài."
Hạ Trí Khanh ngồi vào vị trí quay qua cười với cô: "Chào cậu, cô nhóc thích nghe lén."
Lâm Quỳ bỗng nhiên bị chọc đương nhiên là nói lại: "Tôi đã bảo cậu là tôi không cố tình rồi mà."
Thầy La và cả lớp quay sang nhìn tôi còn Hạ Trí Khanh thì đang ngồi với kiểu đang cố nhịn cười.
Thầy La nhăn mặt nhắc nhở: "Lâm Quỳ, em nghiêm túc lại cho thầy."
"Dạ em xin lỗi thầy." Lâm Quỳ nói xong thì kéo ghế tránh xa Hạ Trí Khanh càng xa càng tốt.
Học xong hết một ngày, khi chuẩn bị ra khỏi lớp học Hạ Trí Khanh rủ cô đi qua phòng giáo viên.
Xong việc thì cô với Hạ Trí Khanh cùng nhau ra cổng.
Hạ Trí Khanh bỏ tay trong túi quần lười nhác nói: "Có cần tôi đưa cậu về không?"
Cô lập tức từ chối: "Không..không cần đâu ba của tớ cũng sắp tới rồi."
Nói xong mà anh vẫn chưa chịu về nhất định phải đứng đây đợi khi nào cô về.
Trời gần tối thì bố cô cũng đến, anh đứng nhìn cô chạy ra xe cất cặp rồi lấy gì đó chạy lại đưa anh.
Lầm Quỳ đưa cho và nói với anh: "Đây là kẹo với sữa.
Cái này là cảm ơn cậu đã ở đây đợi ba với tớ nhé! Cậu chạy xe về nhớ cẩn thận nha.
Tạm biệt."
Hạ Trí Khanh cầm lấy mở miệng nói: "Không có gì đâu, tạm biệt."
Khi tận mắt thấy tôi đã ngồi lên chiếc xe Maybach rời đi thì anh cũng lái chiếc Ferrari của mình rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook